Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 330: Sứ giả Ích Châu




Diệp Thành, nơi này từng là một trong những nơi trung chuyển vận tư quan trọng của quân Tào, một năm trước thương thành lớn ở phía tây huyện thành đã bị kỵ binh Giang Hạ tập kích phá hủy, một mồi lửa đốt thành đống hoang tàn, nhưng quân Tào rất nhanh lại xây dựng thương thành, tăng số lượng quân đồn trú từ một nghìn lên năm nghìn người, nghiêm mật phòng ngự Diệp Thành.

Lần nam chinh này của quân Tào, Diệp Thành một lẫn nữa cho thấy tầm quan trọng của nó, trong nhà kho chứa đầy lương thực và quân giới binh khí, mỗi ngày đều có số lượng lớn lương thực vật tư từ nơi này vận chuyển đi quận Nam Dương hoặc quận Nhữ Nam.

Sáng sớm hôm nay, lúc người Diệp Thành vừa tỉnh giấc, rất nhiều người đều bị một cảnh tưởng ngoài thành làm chấn động, chỉ thấy trong bãi đất trống ngoài phía bắc của huyện thành cắm đầy lều trại, rải rác giống như nấm mọc sau mưa, nhìn không thấy giới hạn, một cây đại kỳ cao mấy trượng phấp phới tung bay.

Ngoại trừ những lều trướng khí thế đồ sộ, còn có rất nhiều binh sỹ quân Tào, từng đội kỵ binh chạy tới lui ở ngoài đại doanh, đuổi thương nhân và người đi đường ra khỏi quan đạo.

Đây là mười bảy vạn đại quân chủ lực do Tào Tháo tự mình chỉ huy đến Diệp Thành, nếu thêm vào quân đội của quận An Lục, Uyển Thành, Phàn Thành, Thượng Dung, thì đã vượt qua ba mươi vạn, gần như là Tào Tháo đã dốc hết binh lực, chiến dịch chinh nam lần này, Tào Tháo đã lâm vào tình thế bắt buộc.

Lúc này, một đội quân mã từ phía tây chạy đến, khoảng hai mươi mấy người, mỗi người đều cưỡi ngựa, dẫn đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm trung, dung mạo hơi gầy, có vẻ thông minh tháo vát.

Cách đại doanh quân Tào còn có mấy trăm bước, đoàn người này liền bị trinh sát quân Tào cản lại, đội trưởng đội trinh sát thấy người dẫn đầu dung mạo thanh nhã, không giống người bình thường, y cũng không có buông lời trách mắng, mà chỉ cảnh cáo:

- Phía trước là trọng địa quân sự, không được đi nữa, xin hãy đi đường vòng!

Người đàn ông tiến lên ôm quyền thi lễ cười nói:

- Tại hạ là sứ giả Ba Thục, phụng mệnh Châu Mục đến bái kiến Thừa Tướng, xin hãy mang chúng tôi đến đại doanh.

Tên đội trưởng trinh sát nghe nói bọn họ là sứ giả Ba Thục, thì không làm khó nữa, liền gật gật đầu nói:

- Nếu là sứ giả Ba Thục, thì mời đi theo ta!

Kỵ binh trinh sát hộ tống đội ngũ của sứ giả đi đến cửa doanh.

Trong đại trướng trung quân, Tào Tháo đang nghe Tư Mã Ý bẩm báo trận chiến quận An Lục, Trương Liêu đoạt lấy quận An Lục đã nằm trong dự liệu của Tào Tháo, cũng không kinh hỷ gì cho lắm, ngược lại không thể bức hàng Văn Sính lại làm cho y hơi tiếc nuối.

- Văn Sính là danh tướng ta mong mỏi đã lâu, đáng tiếc các ngươi là bỏ lỡ hội tốt nhất này, ta cảm thấy đáng tiếc vô cùng.

Ngữ khí của Tào Tháo rất ôn hòa nhưng trong sự tiếc nuối mơ hồ đã lộ ra được sự bất mãn đối với Trương Liêu, trước lúc Trương Liêu xuất phát Tào Tháo đã dặn dò y, phải bắt sống Văn Sính, nhưng cuối cùng vẫn để Văn Sính được cứu đi, lại được quân Giang Hạ cứu đi vào thời khắc cuối cùng, nếu không phải bận tâm về thân phận, Tào Tháo đã sớm ném tờ báo cáo ném xuống đất rồi.

Tư Mã Ý có chút ngạc nhiên, y không ngờ Tào Tháo lại coi trọng Văn Sính như vậy, Trương Liêu trước đó cũng chưa nói cho y biết, y đến gặp mặt Tào Tháo vốn định hồi bẩm việc của kỵ binh Giang Hạ.

Lúc này Tào Tháo căn bản không quan tâm đến kỵ binh, mà lại chăm chú vào việc của Văn Sính, làm cho Tư Mã Ý không thể không nương theo suy nghĩ của Tào Tháo mà trả lời.

- Lúc đó, Trương tướng quân quả thật cũng muốn bắt sống Văn Sính, hy vọng Văn Sính có thể đầu hàng, nhưng Văn Sính tuyệt không chịu đầu hàng.

Tào Tháo dường như không còn kiên nhẫn nghe y nói nữa, ông mở chiến báo ra hỏi:

- Chiến báo đã nói, Văn Sính cuối cùng chỉ còn lại không đến năm trăm binh sỹ, là như vậy phải không?

- Quả thật là như thế!

- Mà các ngươi lại có năm vạn đại quân, một trăm người đối phó một người, cũng đủ rồi, đại quân nhất loạt xông lên, trong nháy mắt là có thể bắt lấy toàn bộ bọn chúng, nhưng cuối cũng vẫn để người khác cứu đi, các ngươi giải thích thế nào?

Tào Tháo tâm tư tinh tế, phát hiện trong chiến báo có một vài chỗ bất hợp lý, nhưng Trương Liêu không giải thích, điều này làm Tào Tháo bất mãn hết sức, y tuyệt đối không cho phép thuộc cấp lừa dối mình.

Sau lưng Tư Mã Ý toát đầy mồ hôi lạnh, y không ngờ Tào Tháo lại khôn khéo như vậy, y đương nhiên biết nguyên nhân nằm ở đâu? Chuyện đến nước này, y đành phải kiên trì nói thật mà thôi.

- Mấu chốt là khi vây khốn Văn Sính chưa dốc sức xông lên, chỉ dùng hai vạn quân.

- Vì sao không dốc hết binh lực mà vây?

Tào Tháo khoanh tay lạnh lùng hỏi.

- Đây là vì bọn ty chức muốn lợi dụng Văn Sính làm mồi nhử, dẫn dụ chiến thuyền của thủy quân Giang Hạ đến cứu viện, bọn ty chức liền có thể vây chết chiến thuyền Giang Hạ trong Vân Thủy, nhưng không ngờ Lưu Cảnh lại phái kỵ binh tới cứu viện, kỵ binh tới đột ngột, cũng vô cùng lợi hại, chỉ trong khoảnh khắc đã giết vào trùng vây, cứu Văn Sính đi, Thừa Tướng, đội kỵ binh này dũng mãnh phi thường, thật sự không thua gì kỵ binh Hãm Trận Doanh của Cao Thuận.

Mạch suy nghĩ của Tào Tháo không bị Tư Mã Ý đánh lạc hướng, ông ngửa đầu nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Trận chiến Tân Dã năm đó, Giả Hủ cũng muốn dùng Lưu Cảnh để dụ dỗ quân của Văn Sính, nhưng y vẫn dốc binh đánh tới, một lòng muốn bắt lấy Lưu Cảnh, hà cớ gì phải liều mạng giữ chặt con mồi? Giả Hủ đã nói, bắt lấy Lưu Cảnh trước, sau khi đã sa lưới, về phần kế dụ binh, chỉ cần dùng một Lưu Cảnh giả bị vây là được.

Nói đến đây, anh mắt sắc bén của Tào Tháo lại liếc sáng Tư Mã Ý, thản nhiên nói:

- Trọng Đạt, binh bất yếm trá, ngươi vẫn còn phải học hỏi nhiều! Đáng tiếc là Tào Nhân ngu xuẩn, không không chắp tay dâng mưu sỹ của ta cho Lưu Cảnh, đến giờ trong lòng ta vẫn đau khổ, chỉ cần không mất đi Giả Hủ, cho dù là năm nghìn kỵ binh tử trận, ta có ngại gì?

Tư Mã Ý vẻ mặt xấu hổ, y đã hiểu lời nói của Tào Tháo, kỵ binh Giang Hạ không coi là gì, chiến thuyền Giang Hạ không để vào đâu, không bắt giữ Văn Sính mới là sai lầm lớn nhất.

Y cúi thấp đầu:

- Ty chức ngu dốt, đã phụ sự phó thác của Thừa Tướng.

- Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi hà tất phải tự trách, trách nhiệm là của chủ tướng Trương Liêu!

Tào Tháo lại lạnh lùng nói:

- Trương Liêu xuất chiến bất lực, thả chủ tướng Văn Sính của quân địch đi, cách chức Chủ tướng quân trung lộ của y, do Triệu Nghiễm thay thế, Trương Liêu trở về đại doanh nghe lệnh.

Tư Mã Ý thở dài một hơi, Văn Sính được cứu đi, ngay cả y cũng cảm thấy tiếc hận thay Trương Liêu, bây giờ y mới cảm nhận được sâu sắc, Tào Tháo coi trong nhân tài đến mức nào.

Lúc này, ngoài đại trướng truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:

- Khởi bẩm Thừa Tướng, sứ giả của Ích Châu mục Lưu Chương phái tới đã đến, hiện đang cầu kiến ở ngoài.

Tào Tháo gật gật đầu:

- Cho sứ giả vào!

Ông lại nói với Tư Mã Ý:

- Ngươi trở về trước đi! Ta tin rằng nên nói với Trương Liêu cái gì, ngươi cũng hiểu rõ rồi!

- Vâng! Ty chức cáo lui.

Tư Mã Ý thi lễ lui xuống, Tào Tháo nhìn bóng dáng y đi xa, lửa giận trong lòng mới dần dần giảm đi vài phần, kỳ thật Văn Sính cũng không phải là cực kỳ quan trọng như vậy, Tào Tháo chỉ là bất mãn đối với việc Trương Liêu không hiểu rõ mệnh lệnh của mình, quan trọng hơn là, ông muốn tạo một ấn tượng cầu hiền như khát trong lòng Tư Mã Ý.

Không lâu sau, vài tên thị vệ dẫn sứ giả của Lưu Chương vội vàng đi đến, sứ giả quỳ xuống hành lễ, nói:

- Sứ giả Ích Châu Pháp Chính bái kiến Thừa Tướng!

Tào Tháo nghĩ một hồi, cười nói:

- Hóa ra các hạ chính là Phù Phong Pháp Hiếu Trực, ta ngưỡng mộ đại danh của các hạ đã lâu.

Pháp Chính từ nhỏ đã được gọi là thần thông, tài hoa hơn người, rất có tiếng ở quận Phù Phong, năm Kiến An thứ nhất y và hảo hữu Mạnh Đạt cùng nhau vào Thục trốn tránh thiên tai, nhưng y bị phe phái quan lại đất Thục xa lánh, vẫn không được trọng dụng, khiến cho y cảm thấy hậm hực.

Lần này đi sứ quân Tào, vốn nên là Biệt giá Trương Tùng đến, nhưng Trương Tùng đang mang bệnh, liền đề cử mình thay mặt Trương Tùng đến, lại không ngờ Tào Tháo lại có thể nói ra tên tự của mình, khiến y có chút kinh ngạc, vội vàng nói:

- Pháp Chính không dám nhận sự tán thưởng của Thừa Tướng!

Tào Tháo cũng chỉ là từng nghe qua tài học của Pháp Chính mười mấy năm trước mà thôi, bởi vì Pháp Chính không có cơ hội thi triển tài hoa, Tào Tháo cũng không biết y có thực tài, nên cũng chỉ cười trừ, cũng không để tâm đến y.

Pháp Chính vội vàng lấy bức thư tự tay Lưu Chương viết, hai tay dâng lên cho Tào Tháo:

- Đây là thư của Châu Mục tự tay viết, mời Thừa Tướng xem qua!

Tào Tháo tiếp nhận lá thư xem qua một lượt, trong thư Lưu Chương biểu đạt ý nguyện, muốn đưa con đi Hứa Đô làm tin, đồng thời nguyện cung cấp quân lương cho đợt chinh phạt phương nam của Tào Tháo, nếu Tào Tháo đồng ý, y có thể thượng tấu với Thiên Tử, tôn Tào Tháo làm Ngụy Công, lời lẽ trong thư có chút nịnh hót.

Tào Tháo không khỏi cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ đưa con làm tin, cung cấp quân lương, thì đại quân của mình sẽ không tiêu diệt Ba Thục sao?

Đường đường là Mục của một Châu, lại có tầm nhìn nông cạn như vậy, khiến người ta khinh miệt, mà Lưu Cảnh, Tôn Quyền lại luyện binh hợp tung, đồng tâm kháng địch, so ra, Lưu Chương không nghĩ đến việc liên hợp với Kinh Châu, Giang Đông, chỉ cầu tự bảo vệ mình, đúng là hạng người tầm thường, không đáng để bận tâm.

Tào Tháo xếp bức thư lại, cười tủm tỉm hỏi Pháp Chính:

- Pháp Hiếu Trực ở Ích Châu đã đảm nhiệm chức quan gì chưa?

- Hạ quan đảm nhiệm chức Quân nghị Giáo úy.

- Lấy tài năng của Hiếu Trực, mười mấy năm mới lên được một chức Quân nghị Giáo úy, đủ thấy Lưu Chương là hạng người ngu ngốc, không biết nhìn người, nếu Hiếu Trực nguyện ý dốc lòng phục vụ cho ta, ta tiến cử cho Hiếu Trực làm Thái thú quận Phù Phong, thế nào?

Pháp Chính hạ thấp người nói:

- Cảm tạ ý tốt của Thừa Tướng, nhưng Pháp Chính đã là sứ giả, phải trung thành với sứ mệnh, không nói việc tư.

- Nếu Hiếu Trực không muốn về phe ta, kỳ thật cũng có thể lựa chọn Lưu Cảnh, người này hùng tài đại lược, không dưới ta, hắn là phượng hoàng kiêu ngạo trên bầu trời, là kình địch bình sinh của Tào Mạnh Đức ta, Lưu Quý Ngọc tầm thường tiểu nhân, chẳng qua chỉ là đồ nhút nhát dựa vào bóng của phụ thân mà thôi.

Pháp Chính trầm mặc một lát trả lời:

- Công (ngôi thứ hai dùng để gọi một cách trang trọng với người khác, thường là bề trên) là Tể Tướng, hà cớ gì lại nói lời cay nghiệt như thế?

Tào Tháo cũng không tức giận, vẫn mỉm cười:

- Hiếu Trực có biết trong thư Lưu Chương viết cái gì không?

Pháp Chính lắc lắc đầu:

- Thư của chủ công, không phải thần tử có thể tùy ý xem.

- Hiếu Trực là sứ giả, đương nhiên có thể xem!

Tào Tháo đưa lá thư cho y, Pháp Chính chần chừ một chút, Tào Tháo nói không sai, y là sứ giả, không phải người đưa tin, y nên biết mục đích đi sứ của mình, y tiếp nhận lá thư, vội vàng xem qua một lượt.

Gương mặt Pháp Chính lập tức đỏ bừng, y không ngờ Lưu Chương lại a dua xu nịnh, khó trách Trương Tùng cáo ốm không đi, quả thật chính là sỷ nhục lớn lao.

- Sao rồi?

Tào Tháo chăm chú nhìn vẻ mặt của y cười nói:

- Chủ công như vậy, không cần trung thành cũng được!

Trong lòng Pháp Chính thở dài một tiếng, đứng dậy thi lễ thật sâu:

- Hạ quan đi sứ là vì việc công, nguyện nghe công luận của Thừa Tướng!

Tào Tháo nhìn y một lát, thản nhiên nói:

- Ta không có thư hồi âm gì, chỉ có một lời nhắn, Hiếu Trực hãy thay ta chuyển cáo cho Lưu Chương.

Chú thích của tác giả: Trong lịch sử phải là Trương Tùng đi sứ Tào doanh, bởi vì tình tiết yêu cầu, nên mới sửa thành Pháp Chính, trên thực tế Pháp Chính bị tập đoàn quan lại Ích Châu xa lánh, không được Lưu Chương trọng dụng, càng không phải là tâm phúc của Lưu Chương, hơn nữa địa vị cũng không cao, việc đi sứ quan trọng, chắc chắn Lưu Chương sẽ không phái y đi, cho nên việc Pháp Chính đi sứ Tào doanh, có hơi không phù hợp logic lắm.