Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 320: Có được có mật




Lão nho sinh đứng thẳng lưng, lập tức trở nên quắc thước, đâu còn nửa điểm ốm yếu. Tuổi chừng hơn bốn mươi. Y chính là Mao Giới, phụng mệnh Trình Dục, hóa trang tới Hạ Trĩ làm một việc lớn.

Vương đồ tể kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào y - Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với tam thúc của ta?

Vương đồ tể không biết Mao Giới. Nhưng mười năm trước y quả thực bị rắn độc cắn ở dưới chân núi. Là Tam thúc hút nọc độc thay cho y, mới giúp y thoát chết. Chuyện này rất bí mật, chỉ có y và Tam thúc biết.

Vậy mà nho sinh này lại biết. Hẳn là người mà Tam thúc phái tới. Tấm trúc bài kia cũng là của Tam thúc thúc. Cho nên Vương đồ tể mới cho y vào nhà.

Mao Giới cười tủm tỉm nói: - Tam thúc của ngươi là thủ hạ của ta, đảm nhiệm Thương Tào Tòng Sự. Ta là mưu sĩ thủ hạ của Tào thừa tướng, họ Mao.

Vương đồ tể nghe y nói là mưu sĩ thủ hạ của Tào Tháo, dọa tới sắc mặt trắng bệch. Cuống quít mở cửa thăm dò ra ngoài, lại đóng cửa lại, kéo y bước nhanh vào phòng.

Vương đồ tể khẩn trương nói: - Ngươi cũng thật lớn mật. Huyện Hạ Trĩ coi rất là nghiêm. Một khi ta bị người khác tố giác, ta và ngươi đều không sống được. Hơn nữa người ngoài tới đây không được ở trong thành quá mười hai canh giờ. Ta không thể thu nhận và giúp đỡ ngươi được.

Mao giới khẽ mỉm cười, mở cửa vẫy tay hướng tiểu đồng: - Dắt con lừa vào đây.

Tiểu đồng dắt con lừa vào. Mao Giới chỉ vào cái bụng bự của con lừa, cười nói với Vương đồ tể: - Ngươi mổ bụng con lừa này ra!

Vương đồ tể kinh ngạc, tiến lên sờ bụng lừa, mới phát hiện bụng con lừa này là giả. Không ngờ bên ngoài là một tấm da lừa. Chỉ có điều được may rất khéo léo. Nếu không sờ, căn bản không phát hiện ra được.

Vương đồ tể biết làm vậy để tránh né phòng giữ nghiêm mật. Nhưng trong lòng y càng thêm tò mò, bên trong sẽ là cái gì?

Y lập tức đi lấy một con dao, cẩn thận cắt lớp da giả ở bên ngoài. Từ bên trong rơi ra một bao lụa đỏ. Mao Giới nhặt bao lụa lên, mở ra, không ngờ là mười viên minh châu to chừng ngón tay cái, rực rỡ lóa mắt, khiến cho Vương đồ tể không rời mắt ra được.

- Số minh châu này là đưa cho ngươi. Mao Giới cười tủm tỉm nói.

Vương đồ tể nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói: - Chocho ta?

- Đúng vậy, cho ngươi. Tuy nhiên ta có một điều kiện.

- Ngươi nói đi!

Vương đồ tể đương nhiên biết sẽ không có chuyện cho không. Giá trị của số minh châu này ít nhất phải hơn nghìn kim. Chắc chắn là có chuyện gì muốn mình làm.

- Rất đơn giản!

Mao Giới cười nói: - Chúng ta muốn biết bí mật của dầu hỏa. Nó vốn là một thứ màu đen sền sệt, làm sao lại trở thành màu vàng nhạt trong trẻo như vậy. Ngươi thay ta tìm hiểu bí mật này.

Vương đồ tể giật mình kinh hãi. Y đương nhiên biết hậu quả của nó như thế nào. Đây chính là bí mật lớn nhất của quân Giang Hạ. Nếu như bị quân đội biết, thì mình khẳng định xong đời.

Y gãi đầu nói: - Ta chỉ biết là luyện chế, cụ thể luyện chế như thế nào, không ai chịu nói.

- Thế là được rồi. Rất nhiều người làm việc trong xưởng dầu hỏa, kỳ thực không khó để moi được thông tin. Chỉ cần ngươi lấy được bí mật đó, thì toàn bộ số minh châu này đều là của ngươi. Đêm nay ta sẽ rời di, thế nào?

Mao Giới nhẹ nhàng vân vê minh châu trong tay, minh châu càng thêm lóa mắt. Vương đồ tể nhìn chằm chằm vào minh châu, trong lòng trở nên nóng bóng. Cho dù y có làm cả đời cũng không kiếm được số minh châu đó.

Có số minh châu này, nửa đời sau của mình có thể giống như Trương nhà giàu ở phía tây thành, cả ngày uống rượu ăn thịt, cưới năm nữ nhân, sinh một đống con cái. Còn có rất nhiều nha hoàn nô bộc hầu hạ.

Y rốt cuộc đưa ra quyết định, hướng Mao Giới nói: - Không dối gạt tiên sinh, xưởng dầu hỏa được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt. Có hai lớp tường bao vây. Bên trong mới là trung tâm lọc dầu. Đều là quân đội quản lý. Bình dân như chúng tôi chỉ có thể ở bên ngoài tường làm mấy việc lặt vặt, vận chuyển này nọ. Nhưng ta biết một người có thể đi vào. Nhưng ông ta sắp chết rồi, phải xem vận may của tiên sinh như thế nào.

Trong một căn phòng, ánh sáng mờ ảo, một lão già gầy như bộ xương khô nằm trên giường. Ông ta đã hấp hối, sắp tử vọng. Nhưng Mao Giơi cho ông ta một viên minh châu, khiến ông ta có tiền để mua quan tài, ông ta lập tức lấy lại tinh thần. Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng còn nghe thấy rõ ràng.

- Đó là năm trước, ta cùng năm người khác được gọi vào rửa bể.

- Bể gì? Mao Giới ngắt lời.

- Nghe binh lính nói, là bể lắng đọng. Bên cạnh có một tấm biển, nhưng ta không biết chữ. Hình như là dầu được lắng đọng trong bể trước. Bể rất lớn, phía dưới lắng đọng một tầng dầu dày. Nghe nói có độc, đám lính không dám đi xuống rửa. Chúng tôi làm ba ngày, mỗi người được năm trăm tiền. Về sau những người khác đều bị bệnh chết. Ta cũng sắp chết.

- Sau đó thì sao? Ông còn thấy những gì? Mao Giới lại hỏi.

- Ta còn trông thấy rất nhiều ống sắt và nồi sắt. Còn có một cái ao nước lớn. Cái ống thông qua cái ao nước. Nghe nói là làm lạnh, sau đó dầu hỏa trong veo mới có thể chảy ra.

Mao Giới dựa theo lời kể âm thầm phác thảo. Ống sắt, nồi sắt, bể đọng, ao làm lạnh. Nhưng y vẫn có chút hồ đồ: - Cụ thể là làm như thế nào?

- Ta không biết. Lúc ấy công việc đã xong, Phan Tứ Lang nói rằng ống trong ao là để làm lạnh, kết quả là bị bắt ra ngoài quất mấy chục roi. Về sau không còn thấy y nữa. Dù sao đi vào đó không được lên tiếng nói chuyện, không được hỏi nhiều. Chúng ta chỉ biết là binh lính lọc dầu chưa từng rời khỏi nơi đó.

Mao Giới liên tục đưa ra những nghi vấn, lão già hoàn toàn không biết gì cả. Y chỉ đành phải quay về nhà Vương đồ tể. Trong lòng tính toán liệu có nên leo lên núi nhìn xem không. Nghe nói xưởng lọc dầu ngay dưới chân núi.

Vương đồ tể lại hủy bỏ suy nghĩ này: - Không nhìn thấy gì đâu. Phía trên có một tầm lều lớn che kín rồi. Hơn nữa ngươi cũng không lên được nói. Quân đội có lệnh, tự tiện lên núi cũng bị giết.

Vương đồ tể bỗng nhiên vỗ trán: - Ta thật ngốc! Hỏi Lư Nhị che lều chẳng phải là xong sao? Y là người nhìn thấy rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Mao Giới mừng rỡ: - Tay Lư Nhị kia ở đâu? Mau dẫn ta đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa ầm ầm. Chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô to: - Vương đồ tể nhanh mở cửa.

Nương tử của Vương đồ tể chạy như bay tới, khẩn trương nói: - Bên ngoài có rất nhiều binh lính!

Vương đồ tể sợ tới mặt mũi trắng bệch. Sao quân đội lại tới nhỉ? Chẳng lẽ đã bị phát hiện? Y quay đầu nhìn Mao Giới. Mao Giới phản ứng nhanh hơn y. Mao Giới lấy minh châu trong ngực, tùy tiện ném vào cái giếng ở sân. Lưng lại còng xuống, trở nên cực kỳ già nua.

Vương đồ tể mở cửa, chỉ thấy mười mấy người lính đi vào. Người cầm đầu chính là vị Thập trưởng kia. Y chỉ vào Mao Giới, lớn tiếng nói

- Nhận được lệnh ở trên, từ hôm nay trở đi, bất luận người ngoài nào cũng không được vào thành. Cho nên Tam thúc của ngươi cũng phải rời đi ngay lập tức, một khắc cũng không được chậm trễ!

Mười ngày sau, Mao Giới từ quận An Lục quay về Phàn Thành. Trình Dục biết được Mao Giới trở về, tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Tìm hiểu được bí mật dầu hỏa của quân Giang Hạ chính là điều mà Trình Dục quan tâm nhất.

Lúc gần đi, Tào Tháo giao kỳ hạn hai tháng cho Trình Dục. Lệnh cho y trong vòng hai tháng phải có được dầu hỏa giống như quân Giang Hạ. Điều này tạo cho Trình Dục áp lực rất lớn. Y thậm chí muốn tự mình tới Hạ Trĩ một chuyến. Nhưng bị các tướng ngăn trở. Cuối cùng giao cho một người khôn khéo, tài năng như Mao Giới tới đó.

- Hiếu Tiên, thu hoạch như thế nào? Vừa thấy được Mao Giới, Trình Dục liền sốt ruột hỏi.

Mao Giới cười khổ một tiếng: - Không tính tốt, cũng không tính xấu, vào thành hẵng nói!

Mọi người vây quanh Mao Giới vào Phàn Thành, đi tới đại đường của quan nha. Dưới ánh mắt chờ mong của hơn mười quan lớn và Trình Dục, Mao Giới liền kể lại từ đầu tới cuối hành trình tới huyện Hạ Trĩ. Cuối cùng cười khổ một tiếng: - Vận khí của ta không tệ, tới sớm được hai canh giờ, còn tìm được một ít tin tức. Nếu như tới chậm một chút, thì đã không thu hoạch được gì rồi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng không ngờ Hạ Trĩ thủ vệ lại nghiêm mật như vậy. Mao Giới đã nghĩ hết biện pháp cũng chỉ có thể đổi được một vài tin tức. Trình Dục yên lặng trầm tư: - Ống sắt, nồi sắt, bể đọng, ao làm lạnh. Những thứ này rốt cuộc làm như thế nào?

Lúc này, Vu Cấm cười nói: - Theo lời kể của Mao tiên sinh, bể đọng có thể dễ dàng lý giải. Chính là để dầu hỏa lắng đọng trước. Bỏ đi một ít cặn bà, dầu hỏa sẽ trong đi một ít. Như vậy không còn sền sệt nữa rồi.

Mãn Sủng bổ sung: - Nồi sắt phỏng chừng dùng để lọc dầu. Quê thuộc hạ lúc nấu trẩu cũng làm như vậy. Dùng nồi sắt lớn nấu nhiều lần. Một ít bột phấn sẽ lắng đọng ở dưới đáy nồi, hơi nước bốc lên, trẩu càng thêm tinh khiết.

Trình Dục gật đầu: - Kỳ thật chúng ta không hiểu những chuyện như vậy. Nhưng giao cho các thợ thủ công nhiều kinh nghiệm hẳn là có thể khám phá ra. Đi hỏi thử xem, thí nghiệm nhiều lần chắc sẽ giải quyết được.

Y lại hướng Mao Giới nói: - Mao tham quân, chuyện này tiếp tục giao cho ngươi làm. Ta cho ngươi nửa tháng, nếu ngươi có thể hoàn thành, thì lập được công lớn. Nếu như không thành, thì tự ngươi đi giải thích cho Thừa tướng.

Mao Giới yên lặng gật đầu. Kỳ thật lúc đi đường y đã suy nghĩ nhiều lần. Đã có bản phác thảo, lại thêm thợ thủ công giúp đỡ, thì có khả năng làm ra được.

- Thuộc hạ thử một lần xem. Có lẽ không cần tới nửa tháng, mười ngày sau là có kết quả.

Thoáng cái đã qua mười ngày. Vào buổi trưa, Trình Dục dẫn theo mười mấy tướng lĩnh tới bờ sông Bỉ Thủy. Nơi này được xây dựng để cho Mao Giới thí nghiệm lọc dầu.

Dầu hỏa mà Mao Giới lọc được, đã hoàn toàn giống với dầu hỏa của quân Giang Hạ. Đều có màu vàng nhạt, còn trong suốt. Nhưng mọi người quan tâm tới uy lực của nó nhiều hơn.

Lúc này, một chiếc xe bò chậm rãi đi tới. Trên xe bò chưa hơn mười cái bình đất, đều dùng bùn bịt kín. Mấy tên lính tiến lên, đẩy nắp bình ra, rồi đổ dầu trong bình xuống mặt sông. Trên mặt sông lập tức xuất hiện váng dầu.

Một binh lính cầm cây đuốc đi tới. Mọi người đều khẩn trương. Duy chỉ có Mao Giới là vuốt râu mỉm cười. Y đã thí nghiệm nhiều lần, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì, còn rất thành công.

Chỉ thấy binh lính để sát bó đuốc vào váng dầu trên mặt sông. Chỉ nghe Oành một tiếng, mặt sông lập tức bốc cháy. Ngọn lửa màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây lập tức cháy hừng hực trên mặt nước.

Tướng sĩ quân Tào ở hai bờ sông lập tức vỗ tay hoan hô. Tiếng vui mừng vang vọng cả bờ sông Bỉ Thủy. Trình Dục cũng rất ích động. Dầu hỏa của bọn họ nguyên bản rất đặc dính. Không thể đốt được trên mặt nước. Hiện tại bọn họ rốt cuộc đã có dầu hỏa giống như quân Giang Hạ rồi.

Binh gia chiến đấu, mấu chốt là ở sự cân bằng. Dầu hỏa của quân Giang Hạ vẫn là họa lớn trong lòng quân Tào. Cộng thêm chiến thuyền sắc bén của quân Giang Hạ, khiến cho Tào Tháo không có chút tự tin nào. Hiện tại đã có được dầu hỏa, chỉ chờ chiến thuyền nữa là đủ. Như vậy tiêu diệt Kinh Châu và Giang Đông, thống nhất thiên hạ sắp tới rồi.

Điều này làm cho Trình Dục đầy cõi lòng chờ mong.