Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 247-1: Diễu võ dương oai (1)




Một lát sau, Thái Mạo dẫn theo mấy ngàn binh lính từ trong thành lao ra. Ông ta nhìn thấy một nửa nhóm thuyền đã bị đốt mà nổi giận lôi đình thét lệnh cho lính đến cứu hỏa.

Binh lính trên bến thuyền thấy cứu binh trong thành lao đến liền vội vội vàng vàng bỏ chạy, nhưng một gã đồn trưởng không kịp đã thị thuộc hạ của Thái Mạo bắt được dẫn gã lên.

- Là ai? Ai đã hạ lệnh phóng hỏa?

Ánh mắt của Thái Mạo như bốc lửa gào lên hỏi, ông ta tức giận không thể nuốt chửng được tên đồn trưởng.

Gã đồn trưởng cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi một lúc sau mới run rẩy đáp lại:

- Bẩm Quân sư, là Thái tướng quân hạ lệnh phóng hỏa.

Thái Mạo ngẩn người ra, cơn tức giận lập tức biến mất, ông ta quay lại nhìn thủ hạ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:

- Ai là Thái tướng quân?

- Thái Tiến tướng quân.

- Là y sao?

Tháo Mạo dần tỉnh táo trở lại, Thái Tiến là một người điềm đạm, chắc chắn sẽ không làm việc ngu xuẩn này. Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.

Vốn là ông ta định làm thịt tên đồn trưởng này, nhưng lúc này sát khí đã biến mất, ông ta trầm tư một lát rồi nói với tên đồn trưởng:

- Ta tha trước cho ngươi một mạng. Mau đi tìm Thái Tiến đến gặp ta, nếu dám trốn, ta sẽ lấy đầu ngươi để thị chúng.

- Vâng, tiểu nhân không dám!

Tên đồn trưởng trả lời ngay rồi vội vàng đi. Lúc này Thái Mạo mới chậm rãi bước lên bến tàu nhìn ngọn lửa lớn hừng hực cháy, khí nóng phun ra thiêu đốt cả khuôn mặt của ông ta, trong lòng ông bị ngọn lửa làm cho co rút lại.

Hơn năm trăm chiến thuyền bị thiêu hủy hết gần ba trăm nhưng vẫn cứu lại được hai trăm con thuyền, khiến trong lòng ông ta cũng vẫn còn thoáng có sự vui mừng.

Một người cưỡi ngựa từ xa chạy tới, đây là Thái Tiến, anh ta vội xuống ngựa quỳ gối thi lễ:

- Mạt tướng bái kiến Quân sư!

Thái Mạo trước tiên đánh xuống một roi, lại chỉ vào chỗ chiến thuyền đang bị đốt giận giữ hét lên:

- Tên khốn khiếp này! Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì kia?

Trên mặt của Thái Tuấn lộ ra vết máu thật sâu, anh ta vẫn không nhúc nhích. Thái Mạo vẫn tàn độc đánh Thái Tiến hơn mười roi xong, trên cổ anh ta da tróc thịt bong, lúc này miệng ông đầy ác khí căm tức nói:

- Ngươi ăn nói với ta thế nào đây?

Thái Tiến vẫn nhịn đau đớn trên người, anh ta cắn môi nói:

- Gia chủ, xin cho tôi bẩm báo riêng.

Thái Mạo nhìn thân binh xung quanh ra hiệu cho bọn lính lui đi rồi căm giận nói:

- Có chuyện gì? Ngươi nói đi!

Thái Tiến hạ thấp âm thanh nói:

- Gia chủ, đây là lệnh của ông nội bảo ra thiêu hủy tất cả thuyền chiến Tương Dương.

Thái Mạo ngây cả người ra, không ngờ lại là ý của nhị thúc, đây là có ý gì?

Đầu óc ông ta vừa chuyển, bỗng nhiêu hiểu được, đây nhất định là nhị thúc sợ mình và quân Tào âm thầm qua lại với nhau cho nên chỉ đơn giản dựa vào mồi lửa mà muốn chấm dứt suy nghĩ này của mình.

- Nhưng... quân Tương Dương không có chiến thuyền thì sao đi được?

Trong lòng ông lại căm tức thêm vạn phần. Nhị thúc cũng quá độc đoán, cho mình là đứu trẻ lên ba chắc, khiến trong lòng ông ta cực kì bất mãn.

Một lâu sau ông ta mới nói:

- Chuyện này ta biết rồi, ngươi lui ra đi.

Thái Tiến thi lễ lên lưng ngựa vội vàng đi. Thái Mạo trơ mắt nhìn ba trăm thuyền chiến bị mồi lửa nuốt hết, một lúc sau ông ta thở dài, dù thế nào thì vẫn phải giữ lại một vài chiến thuyền sử dụng trong lúc khẩn cấp.

Bến thuyền Tương Dương cháy mãi đến tối ngọn lửa mới tắt dần, tất cả chiến thuyền đều biến mất, thành một đống tro tàn lập lờ trên mặt nước, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Lúc bến thuyền Tương Dương đang hừng hực cháy, ở trên lầu của Phàn Thành bờ bên kia, Tào Nhân chủ tướng của quân Tào và mười mấy tên tướng lĩnh nhìn ngọn lửa từ xa, bọn họ mơ hồ có thể nhìn ra ánh lửa.

Lúc này, mấy tên thám tử quân Tào chèo một con thuyền nhỏ trở về. Quân Tào thu thập được hơn mười thuyền đánh cá trên Bỉ Thủy, chỉ có điều xe chở lương thực thì đại quân không thể dùng để qua sông được, đành phải dùng chạm để canh gác thuyền.

Một gã thám tử vội chạy tới dưới thành lớn tiếng bẩm báo:

- Khởi bẩm Đại tướng quân, toàn bộ bến thuyền Tương Dương đã bị thiêu hủy, bến thuyền Long Trung cũng bị thiêu hủy, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Tào Nhân lập tức trầm xuống, y không vui mà hừ lạnh một tiếng:

- Cái đồ đâm bị thóc chọc bị gạo đó uổng công Thừa tướng đã tin tưởng gã như vậy.

Thái Mạo âm thầm đầu hàng quân Tào vẫn là chuyện cơ mật, chỉ có một số người rất ít biết được. Trên đầu thành, ngoài Gỉa Hủ ra, những tướng lĩnh còn lại đều không hiểu Tào Nhân đang nói ai?

Giả Hủ biết trong lòng Tào Nhân đang cáu giận liền khuyên:

- Tướng quân không cần tức giân, nhiệm vụ xuôi nam lần này vốn chỉ là cướp Phàn Thành. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể về bẩm báo với Thừa tướng được rồi.

- Nhảm nhí! Cái gì gọi là hoàn thành nhiệm vụ?

Tào Hồng ở bên cạnh lớn tiếng mắng mỏ Giả Hủ không chút khách sáo, ánh mắt hung tợn trừng lên lườm Gỉa Hủ:

- Kẻ làm tướng giết địch, lẽ nào nhìn thấy kẻ địch trước mắt thì lại tha cho nó sao?

Giả Hủ lập tức đỏ mặt lên, y biết quan hệ của y và Tào Hồng căng thẳng. Tào Hồng mắng y trước mặt mọi người khiến y mất hết thể diện khiến y không thể nhịn được định phản bác lại, Tào Nhân lại trừng mắt mắng Tào Hồng:

- Còn không lui xuống!

Tào Hồng hừ lạnh một tiếng rồi quay người lui ra. Tào Nhân cũng không trách Tào Hồng vô lễ càng không xin lỗi, lúc này y lại thản nhiên chuyển đề tài nói:

- Tuy là nói như vậy nhưng tận mắt thấy có thể đánh hạ được Tương Dương, có thể lập công lớn hơn nữa mà lại không có chiến thuyền vượt sông, sao có thể không khiến người ta bực bội chứ?

Giả Hủ nhịn cơn tức giận, lắc đầu nói:

- Nếu chúng ta quá tàn ác ngược lại sẽ khiến mối thù với Kinh Châu là tích tụ lại. Chi bằng duy trì một loại thái độ uy áp. Các thế lực ở Kinh Châu đang tranh đoạt quyền chủ đạo tất sẽ dẫn đến đấu tranh gay gắt. Chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta lại làm ngư ông đắc lợi. Nếu tướng quân thấy thắng lợi chưa đủ, ta khuyên tướng quân nên cho đóng thuyền, đợi khi Thừa tướng chính thức xuôi nam sẽ có được mấy trăm chiến thuyền, đây mới thực sự là công lao lớn.

Tào Nhân là người biết suy nghĩ, tuy gã không ưa gì Giả Hủ nhưng gã biết tốt xấu, có thể phân biệt thị phi không giống như Tào Hồng tràn đầy hận thù với Giả Hủ như vậy.

Sự nhắc nhở của Giả Hủ khiến cho gã ý thức được vấn đề khó khăn lớn nhất tương lai của quân Tào xuôi nam chính là chiến thuyền. Nhưng dù là xuôi nam Kinh Châu này là viễn chinh Giang Đông thì hơn một ngàn chiến thuyền mới có thể bình định được cơ sở phía nam.

Tào Nhân gật đầu:

- Giả Tham Quân nói rất chính xác, ngày mai ta sẽ tuyên chỉ đóng thuyền.

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng đám mây lộ ra những tia nắng chiếu xuống trần gian. Sóng Hán Thủy vỗ dào dạt những ánh sáng li ti lấp lánh nổi trên mặt nước. Trên Phàn Thành, quân Tào thủ thành đã bắt đầu đổi ca.

Mấy ngày nay, binh sĩ quân Tào đã có thói quen phòng ngự bình tĩnh, thậm chí còn khinh thường quân Kinh Châu bờ nam. Thủy quân Kinh Châu không có bất kì một dấu hiệu xuất chinh nào, dường như cho đến giờ Phàn Thành và Kinh Châu không hề có mối quan hệ gì với nhau.