Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 235: Treo đầu dê bán thịt chó




Phó úy Trần Sóc bị thương nhẹ khi đang chạy trốn, trán bị một mảnh gỗ cào xướt, cho dù đó chỉ là một vết thương nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại khiến tâm tình Trần Sóc kém vô cùng, lại nói là bị trọng thương chứ không chịu đi thay Trương Doãn cố thủ cửa hồ, mà vết thương trên trán cũng được băng bó lại một cách khá khoa trương.

Trong doanh trướng, Trần Sóc nằm trên một chiếc giường lớn, hai tay gối dưới đầu, ngơ ngác nhìn đỉnh trướng. Trong đầu y không ngừng xuất hiện cái cảnh tượng mà y khó có thể quên được: Cây gỗ to đùng đột nhiên nện xuống, vụn gỗ văng khắp nơi, thân tàu vỡ đôi thành hai nửa, hệt như bị chặt đứt. Hai mặt gãy trông như cài răng lược kia khắc sâu trong đầu y, chỉ cần nhắm mắt lại là y lại nhớ tới cảnh đó.

Trần Sóc khe khẽ thở dài, y không biết cảnh tượng như cơn ác mộng đáng sợ này phải bao lâu nữa mới chịu tan đi khỏi đầu óc y?

- Trọng Nhân huynh có ở đây không?

Lúc này, bên ngoài trướng vải truyền đến tiếng của Biệt Bộ Tư Mã Phùng Nghị.

Thống soái tối cao của thủy quân Kinh Châu là Giáo úy Trương Doãn, kế tiếp là Phó úy Trần Sóc, tiếp theo nữa là năm vị Biệt Bộ Tư Mã. Trong đó Phùng Nghị với Trần Sóc có giao tình sâu nhất, bọn họ trước đây tại đều làm tướng dưới trướng Ngô Cự, đã có giao tình hơn mười năm.

Trần Sóc biết Trần Nghị tới thăm mình, vội đứng lên rồi nói:

- Vào đi!

Phùng Nghị bước vào trướng, cười nói:

- Nghe nói Trọng Nhân bị thương, ta đặc biệt tới thăm đây.

Nhìn Phùng Nghị cười, Trần Sóc liền biết gã không tin mình bị trọng thương, y cười khổ:

- Đệ không cần thương cảm như vậy, ta không có bị thương, chỉ là tâm tình kém quá nên tìm cái cớ để khỏi đi phòng thủ thôi.

Dừng lại một chút, y lại tự giễu mà cười:

- Nếu lão đệ nói là ta bị quân Giang Hạ dọa sợ, cũng có thể coi là vậy!

- Trọng Nhân tòng quân hai mươi năm, sao có thể sợ hãi chỉ với một trận đánh chứ, hẳn là khiếp sợ mới đúng. Cũng giống như ta vậy, nói thật, trận chiến hôm nay khiến lòng ta rất sợ, cảm thấy thật u mê.

Trần Sóc gật đầu:

- Ngồi xuống nói chuyện nào!

Hai người ngồi xuống, Phùng Nghị nhỏ giọng hỏi:

- Huynh cảm thấy Lưu Cảnh sẽ bỏ qua việc tiếp tục tấn công chúng ta không?

Trần Sóc cười khẩy:

- Trăm cay nghìn đắng mới lấy được mười lăm con ngựa giống Tây Vực lương phẩm lại bị chặn lại, sao Lưu Cảnh chịu để yên. Vả lại hắn đã tuyên truyền xong xuôi ở Tương Dương rồi, ai cũng biết Trương Doãn đuối lý, chuẩn bị đầy đủ như vậy ắt là sẽ đánh trận chiến này tới cùng!

- Vậy Trọng Nhân nghĩ thắng bại sẽ thế nào?

Trần Sóc thở dài:

- Chúng ta tất bại không thể nghi ngờ!

Hai người đều im lặng một lúc lâu, sau đó Phùng Nghị lại nói:

- Trọng Nhân, ta không muốn bán mạng cho Trương Doãn!

- Ta cũng vậy!

Vừa nói xong câu này, Trần Sóc bỗng cảm thấy bất thường. Phùng Nghị không hề thuận miệng nói vậy, mà dường như đã suy nghĩ cặn kẽ. Y hơi ngạc nhiên liếc Phùng Nghị.

Phùng Nghị như là hiểu được tâm tư của Trần Sóc, gã lặng lẽ gật đầu, lại lặp lại lần nữa:

- Ta không muốn bán mạng cho Trương Doãn!

Trần Sóc đăm đăm nhìn gã một lúc lâu, rồi mới thở dài một tiếng:

- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao? Đi Thương Ngô tìm Ngô thái thú ư?

Phùng Nghị lắc đầu:

- Ta tính đi Giang Hạ!

- Ngươi… Muốn nương nhờ Lưu Cảnh ư?

- Đúng vậy!

Trần Sóc im lặng giây lát, đoạn cười khổ:

- Tuy ta suýt chút nữa thì chết trong tay quân Giang Hạ, nhưng không thể không thừa nhận rằng lựa chọn của ngươi là sáng suốt. Người ở Kinh Châu đều nói, Lưu Tông ngu xuẩn, Lưu Kỳ yếu kém, Lưu Bàn lạnh nhạt, chỉ có Lưu Cảnh mới có thể gánh vác được. Nói thật, ta cũng hy vọng Kinh Châu sẽ do Lưu Cảnh kế thừa, ít ra thì chúng ta sẽ không uất ức như vậy!

- Ta cũng cho là như vậy. Một khi quân của Tào Tháo xuôi nam, chúng ta theo đám người Thái Mạo Lưu Tông đầu hàng, quân Tào tất sẽ sai chúng ta đi làm bia đỡ đạn. Thay vì mang cái danh phản bội, còn không bằng oanh liệt đánh một trận với quân Tào, dù chết cũng đáng. Ít nhất con của ta sẽ nói phụ thân vì bảo vệ quê hương mà hi sinh.

Trần Sóc cũng cảm động, có thể nói những lời này của Phùng Nghị đã chọc trúng tâm nguyện. Không chỉ Phùng Nghị, Trần Sóc bị đả động bởi những lời này, bất cứ một binh sĩ Kinh Châu nào cũng sẽ suy nghĩ, dù sao đây là vấn đề phải trái rõ ràng, có quan hệ tới nhân cách và vinh dự.

- Ngươi cảm thấy Lưu Cảnh sẽ coi trọng ngươi ư?

Trần Sóc lại hỏi.

Phùng Nghị móc ra hai phong thư từ trong ngực, gã nhìn rồi đưa một phong thư cho Trần Sóc:

- Đây là thư viết tay mà Cảnh công tử gửi cho ta.

Trần Sóc giật mình, y nhận lấy phong thư rồi vội đọc lướt qua. Không ngờ Lưu Cảnh lại coi trọng Phùng Nghị, khiến lòng y bỗng sinh ra chút ghen tị, địa vị của mình còn cao hơn Phùng Nghị rất nhiều, vì sao lại không có phần của y?

Lúc này, y bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn chằm chằm một phong thư khác trong tay Phùng Nghị, đó là cho ai?

Phùng Nghị đưa phong thư trong tay cho y, cười nói:

- Đây là thư viết tay của Cảnh công tử cho huynh, nếu huynh sẵn lòng xem.

- Sao ngươi không đưa cho ta sớm chút!

Trần Sóc thẹn quá hóa giận giật lấy phong thư trong tay Phùng Nghị.



Ở Nghi Nam, Dĩ Nam, trong rừng cây mênh mông không bờ bến, một chi quân đội đang men theo con đường nhỏ trong rừng, lặng lẽ hành quân tới phía bắc. Chi quân đội này do chừng năm nghìn người tạo thành, ngoài ba nghìn bộ tốt ra thì còn có hai nghìn kỵ binh. Những kỵ binh đó là quân tinh nhuệ nhất của quân Giang Hạ, kết hợp với năm trăm bộ binh trọng giáp do Lưu Hổ suất lĩnh, được gọi là Long Hổ nhị quân.

Bộ tốt cho Ngụy Diên suất lĩnh, mà thống lĩnh kỵ binh là Liêu Hóa. Nhưng lúc này, kỵ binh do Lưu Cảnh đích thân dẫn, hắn giao thủy quân cho Lý Tuấn. Thủy quân không phải là chủ lực của chiến dịch lần này, mà là kỵ binh.

Lưu Cảnh cưỡi bảo mã đi trước đội kỵ binh, tay cầm một thanh Ôn hầu chiến kích nặng tới chín mươi mốt cân. Lúc trước hắn đã đột phá khỏi sự trói buộc về sức mạnh, khiến sức mạnh mình tăng lên một nấc thang mới, không chỉ luyện Bách Điểu Triều Phượng thương tới mức xuất thần nhập hóa, mà còn lĩnh ngộ tinh túy Lạc Phượng công pháp vô cùng nhuần nhuyễn.

Quan trọng hơn là hắn lại có sáng chế mới, thêm tinh túy của đao pháp và kích pháp Hoàng Trung dạy hắn vào trong Bách Điểu Triều Phượng thương, do đó từ mười ba thức biến thành mười bảy thức, thêm đao pháp chém bổ đập và chiêu thức của kích pháp.

Lại trải qua hai năm rèn luyện, võ nghệ của hắn đã càng lúc càng hoàn thiện. Năm ngoái Cam Ninh với hắn đại chiến hơn năm mươi hiệp, cuối cùng Cam Ninh thua, Hoàng Trung cũng khen ngợi rằng võ nghệ của hắn đã có thể sánh vai với Tiểu bá vương Tôn Sách năm đó rồi.

Rừng cây yên tĩnh dị thường, có thể nghe thấy tiếng cú vọ vang lên từ sâu trong rừng. Lúc này ở phía trước không xa tiếng vỗ cánh lùa gió kéo tới. Một con cú vọ bay vọt lên không trung, rồi sau đó một gã trẻ tuổi chạy như bay tới, nhiều binh sĩ giơ nỏ lên ngắm thẳng tới gã, nhưng rồi lại lập tức bỏ xuống.

Người chạy tới chính là quân hầu thám báo đắc lực nhất dưới trướng Lưu Cảnh, Lưu Chính. Lưu Chính chính là Hầu Ngũ năm đó, nay gã đã mười bảy, nhưng dáng người lại chỉ cao một chút như vậy, người lần đầu gặp gã đều cho rằng gã là thằng nhóc tám chín tuổi.

Dù dáng người nhỏ gầy như vậy, gã lại có bản lĩnh mà nhiều kẻ không thể sánh bằng. Gã có thiên tư truy tung và tìm kiếm, lại có tốc độ chạy trốn đáng kinh ngạc, lại có thể bám núi băng lung, leo cây bay vọt như đi đất bằng, ngay cả trong sông hồ gã cũng có thể thoải mái vẫy vùng như cá.

Chính là nhờ bản lĩnh hơn hẳn người thường đó khiến gã được công nhận là vua thám báo của quân Giang Hạ, cũng được đặt cho một biệt hiệu là “Thổ Hành Tôn”, chẳng qua mọi người đều đã quen gọi gã là Ngũ lang.

Đêm nay gã lại kinh động đám chim tước trong rừng, không hề lủi trên cây như khỉ mà lao đi như bay trên mặt đất, gã chạy vội tới trước chiến mã của Lưu Cảnh rồi quỳ một gối xuống, nói:

- Khởi bẩm Thái thú, chúng ta bắt được hai gã trinh sát tuần tra của quân địch.

- Đứng lên đi!

Lưu Cảnh bật cười nói:

- Nếu không phải ai cũng rõ thân hình của ngươi, ngươi cứ điên cuồng chạy tới như vậy thì đã sớm bị bắn chết rồi. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu năm, sao ngươi không nhớ được hả?

Lưu Chính gãi đầu, cười hì hì nói:

- Mỗi lần đều bảo là phải sửa, nhưng cứ quýnh lên là quên hết.

Lưu Cảnh bó tay với gã, cũng lười mắng gã, lại hỏi:

- Trạm canh gác của địch ở đâu?

- Ngay phía sau thuộc hạ!

Gã vừa quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả, không khỏi ngẩn ra, lại gãy đầu mắng:

- Sư bố nó, người đâu rồi?

Qua hồi lâu, một đội thám báo mới áp tải hai tên trinh sát thở hồng hộc chạy tới, Lưu Chính lập tức chạy tới mắng:

- Đám nghé con các ngươi, sao không mau lên chút?

Mấy tên lính khẽ phàn nàn:

- Ngài sao không chạy chậm lại một chút chứ?

Lưu Cảnh thúc ngựa tiến lên, nhìn hai gã địch tiêu. Hai gã kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục xin tha.

Lưu Cảnh liếc bọn chúng một cái rồi lệnh cho thân binh bên cạnh:

- Dẫn chúng đi tra hỏi.

Thân binh dẫn hai gã lính gác đi, không lâu sau tiến tới bẩm báo:

- Bọn họ nói có tất cả hơn hai vạn người, trong đó một vạn người vẫn ở trên thuyền, canh gác vùng miệng hồ, phụ trách chặn chiến thuyền Giang Hạ. Mà một vạn người còn lại thì đang ở quân doanh.

Lưu Cảnh trầm tư một lát rồi lại hỏi:

- Có bao nhiêu quân đóng ở huyện Nghi Nam?

- Ước chừng hơn nghìn người!

Lưu Cảnh vẫy tay gọi Lưu Chính tới, rồi ghé tai nói với gã vài câu. Lưu Chính gật đầu, xoay người lao đi, chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng nữa. Lưu Cảnh lại sai người tìm Liêu Hóa và Ngụy Diên tới, cười nói với bọn họ:

- Thượng binh phạt mưu, chúng ta sẽ dùng kế sách mưu công để chiến trận này!

Hai người mừng rỡ, biết rằng Lưu Cảnh đã định liệu trước rồi, bèn cùng nhau khom người nói:

- Xin Thái thú hãy ra lệnh!



Phía bắc đại doanh của thủy quân Kinh Châu là khu kho hàng, tất cả lương thảo hay vũ khí đều được cất ở nơi đây, lại được những hàng rào gõ to lớn ngăn cách, và được hai nghìn binh sĩ canh gác. Ra vào kho hàng này là chuyện rất nghiêm ngặt, nhất định phải có được thẻ lệnh của Trương Doãn hoặc lệnh bài của Phó úy Trần Sóc.

Khoảng canh một, một chi đội ngũ do chừng hai trăm binh lính và hơn ba trăm chiếc xe ngựa đi tới trước cổng kho hàng, vị quân hầu dẫn đầu tên là Hạ Chí, là thân tín của Phó úy Trần Sóc. Y giục ngựa tới trước cổng, giơ lệnh bài của Trần Sóc lên cao:

- Phụng lệnh Phó úy, tới lấy lương thảo!

Quân coi giữ nhận ra lệnh bài, lập tức mở cổng ra. Đội ngũ này rầm rập tiến vào trong khu kho hàng. Nơi này khá yên tĩnh, không có ai cả. Hạ Chí thì thầm với một tên quan quân:

- Các ngươi đi vận lương thảo, ta còn có việc khác.

Quan quân dẫn người đi rồi, Hạ Chí dắt năm mươi kỵ binh chạy tới góc tây bắc của kho hàng. Góc tây bắc này có một tòa kiến trúc độc lập được binh lính canh gác, nơi đây là kho hàng cá nhân của Trương Doãn, cất giữ một ít vật phẩm tư nhân của y, cũng có mười tên thân binh trông coi ở đây.

Sở dĩ Trương Doãn để kho hàng tư nhân ở đây là do nơi này là tận cùng phía bắc của đại doanh, một khi đại doanh gặp chuyện không may thì có thể lập tức mang theo đồ chạy đi theo cửa sau. Hơn nữa kho hàng này có thân phận khá bí ẩn, rất ít người biết nó là kho riêng của Trương Doãn.

Bốn tên lính đứng canh gác trước cửa ho, cảnh giác nhìn nhìn động tĩnh bốn phía. Lúc này, bảy tám bóng đen lao ra từ phía sau kho hàng, ấn dúi bốn tên lính kia xuống đất rồi giơ tay chém xuống, quyết đoán giết bốn người này.

Cửa kho hàng mở ra một kẽ nhỏ. Trong bóng đêm, Hạ Chí khoát tay, mấy chục tên thuộc hạ vọt vào kho hàng rồi lập tức đóng cửa lại. Bốn tên lính gác bên ngoài như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong kho, Hạ Chí dẫn thuộc hạ giết chết sáu tên lính canh đang ngủ say. Bọn họ dắt một đám ngựa chạy như bay tới tận cuối kho, tới nơi, đẩy ra một cánh cửa bí mật, bên trong lại là một thế giới khác.

Đây là một không gian thông thoáng rất đẹp, được bố trí thành một cái chuồng ngựa lâm thời, mười lăm con ngựa giống thượng đẳng đang lẳng lặng nghỉ ngơi trong chuồng.

Hai gã chăn ngựa hoảng sợ nhìn binh lính xông tới, và bị đám lính đè xuống đất. Hạ Chí vung tay chặn lại:

- Đổi ngựa đi!

Thuộc hạ dẫn mười lăm con ngựa giống ra, lại bỏ đám ngựa của họ vào trong chuồng. Hạ Chí bắt thêm hai gã chăn ngựa rồi nhanh chóng rời khỏi kho hàng.