Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 225: Đồ Cưới đặc biệt




Hạ Khẩu, bởi vì gần tới tết, xây công sự tạm dừng, đám dân phu được chia mấy đấu gạo, đều quay lại gia trang chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Trải qua hai tháng xây công sự, hình dáng thành trì mới đã xuất hiện, thành trì chu vi hơn hai mươi dặm, tường thành đã sửa chữa cao một trượng, bị tuyết lớn bao trùm mờ mịt, giống hệt lưng rắn lớn màu trắng, hướng mờ mịt rất xa ở bên trong mây mù hoàng hôn, mặt đất nhấp nhô, bị tuyết lấp đầy, biến thành một mảnh đất bằng phẳng trắng xoá.

Xa xa, trên núi Hoàng Cốc cũng bị tuyết lớn thật dày bao trùm, giống hệt phủ thêm áo choàng trắng, nhánh cây biến thành cành mập mạp.

Mà trên bến thuyền lại náo nhiệt dị thường, trên bến thuyền một bộ phận thuyền đã dời đi, xuất hiện một mảnh trống rộng lớn trên bến thuyền, cũng đủ thuyền ngàn thạch cập bờ, hơn ngàn tên lính đã đem toàn bộ bến thuyền giới nghiêm, không cho người không phận sự tới gần, mà mấy chục tiểu nhị Đào gia đứng ở trước hơn trăm cỗ xe ngựa, lo lắng nhìn mặt sông, dường như đang đợi cái gì.

Lưu Cảnh, Lưu Hổ, Ngụy Diên, Cam Ninh, Liêu Hóa và một đám quan lớn trong quân đều tụ tập ở một tòa đình trên bến thuyền, mỗi người trong mắt đều lòe lòe tỏa sáng, tràn đầy chờ mong.

Lưu Cảnh thì vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi đội thuyền Đào thị đã đến, hắn kỳ thật có một chút lo lắng, lo lắng đội thuyền Đào gia ở nửa đường bị thuỷ quân Kinh Châu chặn lại, đây là bởi vì trong thuyền lớn vận chuyển vật tư chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Bên cạnh, trong lòng Đào Chính hết sức kích động, nhưng là càng thêm lo lắng, dù sao đây là một lần bán dạo xa nhất của Đào gia vài chục năm nay, hơn nữa hao tổn của cải thật lớn, một phần là đồ cưới đặc thù của muội muội Đào Trạm, nếu xuất hiện việc ngoài ý muốn, với danh dự Đào gia đả kích trầm trọng như thế nào.

Toàn bộ bến thuyền đều an tĩnh lại, tất cả mọi người vạn phần chờ mong đội thuyền đã đến, lúc này, bỗng nhiên có người hô to một tiếng:

- Đến rồi!

Ngay sau đó rất nhiều người đều hô to lên:

- Đến rồi! Đến rồi!

Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, ở trời chiều chiếu rọi, một đội hơn trăm chiếc thuyền lớn tạo thành đoàn thuyền đang trùng trùng điệp điệp hướng bến thuyền lái tới, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, may mắn không có bị thuỷ quân Kinh Châu chặn lại, nếu không nội chiến Kinh Châu thật sự phải bạo phát.

Đào Chính kích động chạy về hướng bến thuyền, la lớn:

- Chuẩn bị nhận thuyền!

Mấy chục tiểu nhị Đào gia chạy vội lên, theo chiếc thuyền lớn thứ nhất chậm rãi cập bờ, boong thuyền đáp lên bến tàu, bến tàu lập tức hoan hô vang dội, Lưu Cảnh cũng kìm nén không được nội tâm kích động, bước nhanh đi đến trước thuyền lớn, Lưu Hổ và Cam Ninh sớm chạy lên thuyền lớn trước, bọn họ càng thêm sốt ruột khó chịu nổi.

Một đoàn chiến mã được dắt đi ra, lọc cọc đi xuống thuyền lớn, ánh mắt của Lưu Cảnh lập tức sáng ngời, ngựa của Giang Hạ cũng không ít, phần lớn là ngựa kéo và súc vật kéo bình thường, mà ngựa trước mắt hoàn toàn bất đồng, đây mới thực là chiến mã, đến từ chính hành lang Hà Tây.

Mà ngay cả chiến mã trong quân Lưu Biểu cũng rõ ràng kém cỏi rất nhiều, điều này làm cho Lưu Cảnh không khỏi nhớ tới hắn ở Nhữ Nam nhìn thấy kỵ binh của Hạ Hầu Uyên, khí thế chạy băng qua núi kia, cũng chỉ có loại này chiến mã này mới có thể làm được.

Hắn chậm rãi đi đến trước chiến mã, khe khẽ vuốt vuốt mỗi một con chiến mã, giống như vuốt ve nữ nhân xinh đẹp, chúng cao lớn cường kiện, tứ chi cân xứng, màu xám, màu đen, màu trắng hoặc là xích hồng lông sáng bóng, ở trời chiều chiếu rọi chiếu lấp lánh, cái đuôi đón gió bay múa thật dài, cổ ngựa ngẩng cao dầy đặc lông bờm, đều là chiến mã còn trẻ.

Thuyền lớn từng chiếc từng chiếc cập bờ, từng đoàn chiến mã từ trong thuyền đi đến, rất nhanh liền chật ních bến tàu, chiến mã đều chụp mã bí, phần lớn tính cách dịu ngoan, hiển nhiên đều trải qua huấn luyện.

Chờ ở trên bến tàu hơn ngàn tên lính đều chạy lên trước, mỗi người dắt một con ngựa, ánh mắt của bọn họ liền dường như đến nghênh đón vợ mình, đối với chiến mã trước mắt trìu mến vạn phần.

Hơn ngàn con chiến mã này là Đào gia luân phiên từ Lương Châu mua được, đi Xuyên Lũng đến Hán Trung, lại từ Hán Trung đến Thượng Dung, lại đến Nam Dương, lao lực trắc trở, mới một đoàn đã tới Đào gia ở Thủy trang viên, cuối cùng thuyền lại từ Bỉ Thủy vận chuyển đến Hạ Khẩu, người phụ trách chiếu cố ngựa chỉ có năm mươi người.

Tiền tiêu hao dọc đường và tiền hối lộ, còn có hơn một ngàn cân hoàng kim, riêng hối lộ mưu sĩ Dương Tùng thủ hạ số một của Hán Trung Trương Lỗ năm trăm cân hoàng kim, mới có thể thuận lợi đi qua Hán Trung.

Đây cũng là một cuộc làm ăn lớn nhất của Đào gia trong hai năm qua, để Đào Trạm có đồ cưới đặc biệt, dựa theo cách nói của Khoái Lương, đây quả thật là sẽ trở thành việc lớn chấn động thiên hạ, không biết bao nhiêu quan viên sẽ bởi vì chuyện này mà bị Tào Tháo xử phạt nghiêm khắc.

Lúc này, Lưu Hổ dắt một chiến mã dị thường hùng tráng màu đen trước, cười hì hì nói:

- Thái Thú, con chiến mã này ta muốn, nó yêu thích ta!

Lưu Cảnh thấy y hưng phấn như đứa nhỏ, lắc lắc đầu, tiến lên vỗ vỗ chiến mã cười nói:

- Con ngựa mặc dù không tệ, nhưng huynh là bộ tướng, muốn chiến mã làm cái gì? Không bằng cho người khác.

Không ngờ này con chiến mã dường như nghe hiểu Lưu Cảnh nói bình thường, một tiếng hí dài, hai móng trước giơ lên cao cao, người bên cạnh đều cuống quít tránh ra.

Lưu Hổ lại ôm cổ chiến mã, dụ dỗ vỗ về, rất nhanh, con chiến mã này nhưng lại an tĩnh lại, dùng miệng vây quanh mặt Lưu Hổ, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh y.

- Có trông thấy được không!

Lưu Hổ vẻ mặt ủy khuất nói:

- Y chính là huynh đệ ta, ta có thể cho người khác sao?

Người chung quanh đều nhịn không được bật cười, phương diện này chỉ có Lưu Cảnh là huynh đệ y.

Lưu Cảnh cũng chỉ là nói giỡn, nếu thật không để chiến mã cho y, cũng sẽ không để y cùng đến. Thấy vẻ mặt Lưu Hổ ủy khuất, liền cười nói:

- Vậy nhớ chăm sóc tốt huynh đệ của huynh đấy! Đừng để nó tức giận nữa.

Lưu Hổ mừng rỡ, dẫn ngựa đi đến một mảnh đất trống, mặc dù chưa xứng yên ngựa nhưng y đã cấp bách khó nhịn nổi muốn thử ngựa rồi.

Lúc này, Lưu Cảnh nghe thấy xa xa có người gọi hắn, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Đào Lợi mang theo một người đang bước nhanh tới phía hắn, nhìn dáng người khôi ngô, mày rậm mắt sâu, xương gò má cao ngất, dưới cằm là một chòm râu rậm, rõ ràng không phải người Hán, giống như là người Hồ Tây Vực.

Lưu Cảnh đón nhận trước, khom người thi lễ,

- Lần này Nhị thúc vất vả rồi!

Lần buôn bán ngựa này hoàn toàn do một tay Đào Lợi bày ra, bao gồm từ Bỉ Thủy vận chuyển đến Giang Hạ, cũng là do Đào Lợi tự mình cầm đao, có thể nói hết lòng lo lắng, mặc dù Đào Lợi cũng là thương nhân kinh nghiệm phong phú, nhưng lúc này đây, ông cũng đồng dạng cảm thấy vô cùng gian nguy.

Cũng chính là như vậy, Lưu Cảnh đối với ông tràn đầy cảm kích, cấp bậc lễ nghĩa cũng vô cùng chu toàn, Đào Lợi cũng cực kỳ yêu thích đứa cháu rể là hắn, ông cười nói với Lưu Cảnh:

- Kỳ thật có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng rất có cảm giác thành tựu, hơn nữa lúc này đây Đào gia cũng mở ra một đường mua bán mới, về sau rất nhiều hàng hóa của Tây Vực, chúng ta cũng có thể thuận lợi vận chuyển đến Kinh Châu.

Ông kéo người Hồ phía sau lên giới thiệu cho Lưu Cảnh nói:

- Vị này chính là con trai của Khương Tù trưởng Tiên Linh Cam Châu, tên là A Sách, nhóm chiến mã này thì ra là chỗ phụ thân của y bán, lần này y đặc biệt tới Kinh Châu, muốn mua một ít hàng hóa Kinh Châu về.

Ông lại quay sang A Sách giới thiệu Lưu Cảnh:

- Vị này là Giang Hạ Lưu Thái Thú, cháu của Kinh Châu Mục.

A Sách tên đầy đủ là Nam Cung Tác, trên đường liền nghe Đào Lợi giới thiệu qua Lưu Cảnh, biết hắn có thiện chiến, là một thành viên dũng tướng, lại thấy bộ dạng Lưu Cảnh cao lớn uy mãnh, tướng mạo không tầm thường, vội vàng quỳ xuống thi lễ:

- Nam Cung Sách bái kiến Lưu Thái Thú!

Y có thể nói lưu loát Hán ngữ, hơn nữa nhìn bộ dáng tuy rằng khá già trước tuổi, tựa như ba mươi tuổi, nhưng mới mở miệng, thanh âm trong trẻo, rõ ràng mới hai mươi tuổi đầu.

Lưu Cảnh vội vàng tiến lên chỗ trống không xuất hiện:

- Thiếu tù trưởng xin đứng lên, không cần đa lễ!

Nam Cung Sách đứng dậy, quay đầu lại vẫy tay một cái:

- Dắt đi lên!

Vài tên tùy tùng người Khương của y dắt đi lên con con Bạch Mã, cao lớn khoẻ mạnh, tứ chi cân đối hữu lực, cả người tuyết trắng, không có một sợi tạp lông nào, bốn vó xung quanh đều có một vòng lông trắng, người biết ngựa đều nhìn ra được, đây là một tuấn mã hiếm có.

Nam Cung Sách vỗ vỗ con chiến mã này cười nói:

- Con chiến mã này tên là Phi Ảnh, là một Ðại Uyên mã Tây Vực, ở Tây Lương cũng có chút nổi danh, hôm nay lần đầu gặp mặt, xin hiến con chiến mã cho Thái Thú ạ.

Lưu Cảnh dắt chiến mã đi lên trước, giơ tay ở trên lưng ngựa dùng sức đè xuống, nhấn một cái, không nói ngàn cân, ba bốn trăm cân lực đạo là có, không ngờ chiến mã lại không chút nhúc nhích.

- Ngựa tốt!

Lưu Cảnh không kìm nổi tán thưởng một tiếng, bề ngoài ngựa mặc dù không tệ, nhưng hắn càng coi trọng năng lực, lấy thể trọng bọn họ hơn nữa binh khí cùng với một ít đồ vật lẫn lộn, ít nhất phải ba trăm cân, cho nên đối với chiến mã yêu cầu rất cao, ngựa cái bình thường không đủ sức.

Lưu Cảnh quay đầu sang thân binh phân phó nói:

- Lấy một Trảm Mã Đao đến!

Thân binh nhanh chóng mang tới một cây Trảm Mã Đao. Trảm Mã Đao đã hoàn toàn trang bị bộ binh trọng giáp, đây là binh khí Kinh Châu độc nhất vô nhị.

Lưu Cảnh đem Trảm Mã Đao đưa cho Nam Cung Sách, cười nói:

- Đa tạ Thiếu tù trường lễ trọng, không có quà đáp lễ, Cảnh tặng Trảm Mã Đao này bày tỏ tâm ý.

Nam Cung Sách chưa bao giờ thấy qua đao dài như vậy, dài một trượng năm thước, cán ngắn mà lưỡi dài, chắc chắn vô cùng, y nhẹ nhàng huy động hai cái, lập tức yêu thích không buông tay, mừng rỡ nói:

- Binh khí tốt, đa tạ Thái Thú đem tặng.

Lưu Cảnh thấy sắc trời đã tối, liền cười nói với binh lính:

- Đưa chiến mã về bản doanh, nuôi nấng tốt một chút, sáng mai về Vũ Xương!

Bọn binh lính vô cùng vui mừng, dắt chiến mã trùng trùng điệp điệp đi về đại doanh.

......

Ban đêm, Lưu Cảnh đi tới doanh trại ngựa, đây là lều trại đặc biệt dựng lên cho chiến mã, tổng cộng có hơn một trăm đỉnh, hơn ngàn con chiến mã liền sắp xếp ở trong các lều trại.

Chiến mã rất yên lặng, người chăn ngựa thỉnh thoảng đem từng thùng đậu đen vừa mới chưng rót vào trong máng, máng nước bên cạnh cũng được rót nước sạch.

Ngựa Kinh Châu phần lớn là dùng thân lúa mạch cho ăn, nhưng đám quân mã này yêu cầu tương đối cao, bình thường thân mạch nuôi dưỡng không ra ngựa tốt, nhất định phải dùng đồ ăn thượng đẳng, Kinh Châu không có cỏ nuôi súc vật, cũng chỉ có thể dùng đậu đen.

Cho nên nuôi dưỡng kỵ binh hao phí thật lớn, chia đều tài lực sáu gia đình mới có thể nuôi dưỡng một gã kỵ binh, lại càng không cần phải nói còn có quân chủng khác.

Nếu như không có Đào gia ở sau lưng toàn lực ủng hộ, dựa vào một quận Giang Hạ, nuôi không nổi hơn một ngàn kỵ binh.

Trong lều vải, Lưu Cảnh vừa lúc gặp Đào Lợi, ông cũng đang chắp tay sau lưng thăm tình hình chiến mã.

- Muộn như vậy, Nhị thúc còn không nghỉ ngơi sao?

Đào Lợi lắc đầu cười nói:

- Rất hưng phấn, ngược lại ngủ không được.

- Dọc đường đến đây đã bị làm khó dễ rất nhiều đúng không ạ!

Lưu Cảnh lại cười hỏi.

- Làm khó dễ luôn có, tuy nhiên hết thảy dùng tiền mở đường, có kinh hãi mà không có nguy hiểm, quan trọng hơn là chia làm hơn mười nhóm lại đây, cũng không khiến cho quân coi giữ trên đường chú ý.

Nói tới đây, Đào Lợi lại khinh miệt cười nói:

- Kỳ thật rất nhiều người đều ra vẻ nghiêm ngặt, tuy nhiên khi nhìn thấy tiền đều giả câm vờ điếc thôi.

- Nghe nói Hán Trung thuận lợi nhất, phải không ạ?

Đào Lợi gật gật đầu cười nói:

- Chúng ta ở Hán Trung có lệnh bài Dương Tùng, một đường thuận lợi, tất cả quân coi giữ ven đường đều tưởng việc buôn bán của Dương Tùng, không người nào dám ngăn trở.

Lưu Cảnh gật gật đầu, nhớ kỹ lời Đào Lợi nói, hắn lại tiến lên quan sát nhóm chiến mã này, chiến mã đã trang bị yên ngựa, tuy nhiên đều là yên ông thẳng, cũng có sợi dây chụp thả chân, một bên còn có đạp nhỏ để lên ngựa.

Tuy rằng Lưu Cảnh biết rằng kiều hình yên ngựa và bàn đạp, nhưng hiện tại không thể dùng, kỵ binh Tào quân ở phía nam xa xôi, một khi truyền đi, cái này khiến Tào quân như hổ thêm cánh.

Tuy nhiên, có thể suy xét sử dụng móng ngựa sắt, Lưu Cảnh chú ý tới, bốn vó chiến mã đều là dùng da thú bao lấy, như vậy tuy rằng có thể bảo vệ vó ngựa, nhưng đi lại rất không tiện, cũng dễ dàng bóc ra, theo góc độ bảo hộ chiến mã mà nói, hoàn toàn có thể sử dụng móng ngựa sắt.

Nhóm chiến mã này với Lưu Cảnh ý nghĩa vô cùng, có nhóm chiến mã này, hắn có thể thành lập một đội kỵ binh hùng mạnh, bất kể tấn công trận địa địch, hay là cự ly xa đánh bất ngờ, đều có được ưu thế thật lớn, có thể nói, sức chiến đấu của quân Giang Hạ, bởi vì đội kỵ binh này mà nhảy lên một giai đoạn mới.

Lúc này, hắn lòng đầy cảm kích với Đào gia.

.....