Hai chiếc thuyền càng ngày càng gần, dường như cách nhau không tới ba0 bộ, có thể nhìn thấy rõ ràng người trên thuyền đối diện, Lưu Cảnh thấy rõ vẻ mặt ghê tởm, nhe răng cười độc ác của Trương Doãn nhìn chằm chằm mình, giống như một con dã thú nhìn con mồi trong tay mình một cách thèm thuồng.
- Lưu Cảnh, chắc ngươi cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy đúng không.
Trương Doãn ở thuyền đối diện cười lớn.
Lưu Cảnh hết sức trấn tĩnh, quay lại ra lệnh:
- Mọi người không cần lo lắng, thủy quân Kinh Châu không phải quân Giang Đông, sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, mọi người nghe lệnh ta!
Hắn đề cao thanh âm, không chút hoang mang nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết điều kiện của Giang Hạ, tổng cộng có ba điều kiện, nếu các ngươi đáp ứng, ta có thể buông tha cho Giang Hạ.
Thanh âm của Lưu Cảnh trong gió nghe không được rõ lắm nhưng lời nói của hắn lại vô cùng trọng yếu. Trương Doãn nhướn mày, ra lệnh với tả hữu:
- Gần thêm chút nữa!
Thuyền lớn chậm rãi tiến tới gần thuyền Lưu Cảnh hơn, hai chiếc thuyền cách nhau không tới hai mươi bước.
Bên cạnh một tên quân sĩ phát hiện mạn thuyền đối phương không biết khi nào xuất hiện một hàng binh linh cường tráng, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng nhắc nhở
- Giáo úy, đối phương tăng quân rồi, coi chừng có gian.
Trương Doãn cũng phát hiện ra quân đội trên thuyền Lưu Cảnh có biến, nhất thời tỉnh ngộ, nếu Lưu Cảnh nếu muốn thoát được vòng vây chỉ có thể tấn công thuyền chủ, mình quả thật không được tới quá gần.
Y vội vàng vàng ra lệnh
- Lập tức rời khỏi!
Lưu Cảnh nhìn ra đối phương có ý đồ rời khỏi, hắn hô to một tiếng:
- Động thủ!!
Mười mấy tên lính cường tráng cầm lên bình gốm dưới chân ném mạnh về hướng thuyền đối phương. Trương Doãn thấy từng vật thể đen nhánh bay tới, sợ tới mức y vội vàng ngồi xổm xuống.
"Phanh! Phanh!" Hơn mười bình gốm vỡ vụn trên thân thuyền và boong thuyền, một chất lỏng màu vàng nhạt chảy đầy boong thuyền, đúng lúc này hơn mười cây hỏa tiễn gào thét phóng tới, dầu hỏa lập tức bốc cháy, đại hỏa trong nháy mắt nuốt chửng boong thuyền, Trương Doãn và thủ hạ của y kinh hoàng, trong tình thế cấp bách nhiều người nhảy xuống sông để thoát thân.
Lưu Cảnh đã sớm có chuẩn bị, khi hắn ra lệnh trong nháy mắt đã rút ra cung tên nhắm người quan sát trên cột buồm, dây cung buông lỏng, một chi lang nha tiễn được bắn ra, kình lực mạnh mẽ, người cầm cờ trên cột buồm kêu thảm một tiếng, theo trên cột buồm thật mạnh té xuống.
Thừa lúc quân địch trên thuyền chủ hoảng loạn, Lưu Cảnh ra lệnh:
- Dốc hết toàn lực tiến về phía trứơc, xông qua chặn lại!
Năm chiếc thuyền lớn song song hướng tây bắc đột phá vòng vây, Kinh Châu thủy quân loạn thành một đoàn, chiếc chủ thuyền nhanh chóng bị thiêu rụi, cả cột buồm cũng bốc lửa, chiếc thuyền lớn nhanh chóng biến thành hỏa thuyền, đại hỏa nhanh chóng nuốt hết cột buồm, bọn binh lính cũng nhanh chóng nhảy xuống nước, một số ít không kịp nhảy xuống nước, ở trên thuyền kêu khóc thảm thiết, chết thảm trong đại hỏa.
Trương Doãn nhảy xuống nước vừa đúng lúc, đào thoát một mạng, y ra sức bơi về phía một chiếc thuyền khác, lúc này binh lính đằng sau hô to
- Giáo úy cận thận!!
Trương Doãn quay đầu lại, lập tức sợ tới mức hồn phiêu phách lạc, chiếc thuyền lớn đang nghiêng, mang theo cột buồm gãy như núi ập về hướng đầu y.
Dưới tình thế cấp bách, Trương Doãn vội vã lặn xuống,
"Ập" một tiếng vang thật lớn, cột buồm nặng nề nện xuống mặt nước, làm kích khởi bọt sóng dâng cao, thuyền lớn đã chìm rồi, làm cuồn cuộn nổi lên xoáy nước thật lớn cuốn mười mấy tên lính xuống đáy sông.
Thuyền chủ đột nhiên bốc cháy, làm cho chiến thuyền bốn phiá lâm vào hoảng sợ đều không dám tời gần thuyền của Lưu Cảnh, bọn họ nghĩ nói đại quân Giang Đông cũng chính là bại trên lửa.
Uy danh Lưu Cảnh chiến thắng quân Giang Đông đã làm cho thủy quân Kinh Châu khiếp sợ vô cùng, hơn nữa Trương Doãn chưa hề phát ra kỳ lệnh tác chiến, thủy quân Kinh Châu không dám hành động thiếu suy nghĩ, trơ mắt nhìn năm chiếc chiến thuyền từ giữa hai đoàn thuyền chạy qua.
Đến khi Trương Doãn lên được một chiếc thuyền khác, y mới phát hiện đội thuyền của Lưu Cảnh đã phá tan vòng vây của thủy quân Kinh Châu, theo hướng tây bắc chạy xa, chỉ còn là năm chấm đen nhỏ xíu.
- Đều là môt đám ngu ngốc, khốn kiếp!
Trương Doãn rức giận mắng to.
............
Hứa Đô, bóng đêm âm trầm, một thân ảnh vội vàng ở góc đường đi lại, gã rất nhanh đi đến trước cổng một tòa nhà lớn, đi lên bậc thang, ánh sáng của những chiếc đèn lồng trắng trước đại môn chiếu sáng khuôn mặt của gã, người này chính là bại binh Hoàng Xạ bị mất tích.
Giang Hạ binh bại, Hoàng Xạ cũng không hề trốn tới Nam Quận hoăc là Tương Dương, gã đối với Kinh Châu từ sớm đã nản lòng thoái chí, mà Giang Đông lại càng không thể đi, sau khi cân nhắc, gã liền chạy trốn tới Hứa Đô.
Gã liếc nhìn biển môn bài, trên tấm biển ghi" Quốc Minh Đinh hầu phủ", nơi này là phủ đệ của Tào Hồng, hai năm trước Tào Hồng từng đảm nhiệm Nhữ Nam Thái thú, khi đó cha con Hoàng thị và gã đã từng quen biết.
Hoàng Xạ cũng biết Tào Hồng người này sẽ nhận hối lộ, bởi vậy gã đặc biệt cầu Tào Hồng giúp đỡ tiến cử, hai ngày trước đã tới một lần, hôm nay là lần thứ hai đến cửa, cũng là Tào Hồng phái người tìm gã tới, trong lòng gã vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Hoàng Xạ chắp tay với người giữ cửa, nói
- Xin chuyển lời đến Tào Công là Hoàng Xạ cầu kiến!
Người gác cổng đi vào, sau một lúc lâu, một gã quản gia đi ra cười nói:
- Hoàng công tử xin mời, tướng quân nhà ta đang ở thư phòng chờ
Hoàng Xạ đi theo quản gia vào phủ, đi thẳng tới trước thư phòng của Tào Hồng, quản gia thông báo:
- Tướng quân, Hoàng công tử tới rồi!
- Tiến vào!
Trong phòng chuyền đến thanh âm của Tào Hồng, thanh âm uy vũ hữu lực, Hoàng Xạ tiến vào thư phòng, trong phòng ánh sáng sáng ngời, chỉ thấy Tào Hồng tuổi chừng ba0 bộ dáng cường tráng, uy mãnh, đang mặc một kiện áo tang rộng, bọc khăn trùm đầu, tay cầm một quyển sách, mặc dù y là danh tướng Tào quân nhưng lại là người văn võ song toàn.
Hoàng Xạ vội vàng bước lên phía trước thi lễ:
- Tham kiến Tào công!
- Không nên gọi ta là Tào công.
Tào Hồng khoát tay, y không thích cách xưng hô này, xưng hô như vậy là đối với huynh trưởng của y là bất kính.
Hoàng Xạ vội vàng đổi cách xưng hô:
- Tham kiến Tào tướng quân!
- Mời ngồi
Hoàng Xạ bất an ngồi xuống, vừa muốn mở miệng, Tào Hồng lại cười nói:
- Ta hôm nay đã gặp Thừa tướng, đem chuyện của ngươi bẩm báo với ngài, Thừa tướng cảm thấy rất hứng thú, cho ta ngày mai dẫn ngươi tới gặp ngài.
Hoàng Xạ mừng rỡ, vội vàng cuí đầu thi lễ:
- Đa tạ Tào tướng quân hết lòng tiến cử.
Tào Hồng cười híp mắt:
- Không cần khách khí, giữa chúng ta vẫn còn chút giao tình mà!
Hoàng Xạ nghe hiểu ý tứ của Tào Hồng, vội vàng từ trong người lấy ra một đôi bạch ngọc, đặt ở trên bàn nhỏ, giao cho Tào Hồng
- Đây là một chút tâm ý của vãn bối, xin tướng quân nhận cho!
Tào Hồng có ánh mắt rất độc, nhìn thấy bạch ngọc trong suốt, không tỳ vết nào thật sự là cực phẩm, trong lòng y cười như nở hoa, đều nói Hoàng Tổ có bảo tàng, quả nhiên không sai, y lập tức ôn hòa nói
- Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực nói tốt thay ngươi, nhất định sẽ để ngươi được nhậm chức ở Hứa Đô.
- Đa tạ tướng quân, không biết ngày gặp Thừa tướng, vãn bối phải chú ý những gì?
- Cũng không có gì, cấp bậc lễ nghĩa đây đủ, mặt khác Thừa tướng hỏi gì, ngươi cứ theo tình hình thực tế trả lời là được, nhưng ta cảnh cáo người, Thừa tướng cũng không phải người dễ lừa, nếu ngươi nói dối thì đó chính là tự gieo gió gặp bão rồi.
- Vãn bối đã hiểu!
Hoàng Xạ và Tào Hồng lại nói vài câu, lúc này mới cáo từ, rời khỏi phủ đệ của Tào Hồng. Trong lòng Hoàng Xạ kích động khó bình, gã đi đến bờ sông thật chăm chú nhìn một lớp nước sông đã biến thành lớp băng mỏng.
Hoàng Xạ sở dĩ vứt bỏ Kinh Châu đi theo Tào Tháo là bởi vì gã biết Tào Tháo sớm muộn cũng nam tiến, chờ khi Tào Tháo công diệt Giang Hạ thì tất nhiên sẽ cho người quen thuộc Giang Hạ làm Thái Thú Giang Hạ, nếu gã đựơc Tào Tháo coi trọng thì thái thú Giang Hạ không phải gã thì còn có thể là ai khác nữa chứ.
Giờ khắc này, trong lòng Hoàng Xạ đối với tương lai tràn đầy kỳ vọng, gã dường như phảng phất nhìn thấy hương vị của vinh quang, gã dường như nhìn thấy Lưu Cảnh bị trói, quỳ trước mặt mình, tùy ý để mình xử trí, lại nghĩ đến Lưu Cảnh đọat được Đào Trạm, trong lòng gã rỉ máu khớp hàm chậm rãi cắn chặt.
............