Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 159: Tôn Quyền phân vân




Trong phòng vang lên một loạt tiếng kêu rên thảm thiết, Đào Quần thấy con lăn lộn dưới đất, bị đánh vô cùng thê thảm, y sợ tới mức kinh hồn táng đảm, quỳ xuống trước mặt Lưu Cảnh đau khổ cầu xin.

- Cầu Cảnh công tử tha cho khuyển tử đi!

Lưu Cảnh lạnh lùng nhìn lão một cái, không để ý lão, lúc này Đào Bính hét thảm một tiếng, xương đùi bị đá gãy, Đào Quần sợ tới mức hồn phi phách tán, không còn để ý gì nữa, từ trong lồng ngực lấy ra lá thư Châu Hâm đưa cho y, giơ lên cao,

- Đây là thư Châu Hâm đưa cho tiểu dân, giữa trưa mới lấy, tiểu dân chưa làm gì cả, tiểu dân xin thề!

Lưu Cảnh hơi ngẩn người, vẫy tay, ra lệnh cho thủ hạ ngừng đánh đập, hắn từ trong tay Đào Quần tiếp nhận lá thư, đọc qua một lần, không ngờ là thư Hoàng Tổ viết cho Đào Quần, việc này cũng ngoài dự liệu của Lưu Cảnh, vốn muốn nhổ sạch một cây cỏ dại, lại không ngờ cỏ dại nhưng lại kéo ra một gốc cây nhân sâm.

- Đây là thư liên hệ giữa Châu gia và ngươi sao?

Lưu Cảnh biết rằng một mình Châu Hâm, là nhân vật trọng yếu của Châu gia, tộc thúc của Châu Lăng.

Đào Quần nức nở nói:

- Buổi trưa hôm nay y đem phong thư này cho tiểu dân, nói chút lợi dụ lời..., tiểu dân không có bất kỳ ý nghĩ nào, lại không dám phản bội công tử.

Lưu Cảnh thu thư, rồi mới hướng lão nói:

- Đào Thắng là gia chủ Đào gia, quyền uy của y không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến, ta hy vọng ngươi hiểu điều này.

Đào Quần ngẩn ngơ, hoá ra không phải là vì việc Hoàng Tổ, mà là Đào gia, trong lòng của y thầm có chút hối hận, mình gấp gáp như vậy đưa thư ra làm cái gì? Lão cúi đầu, không dám lên tiếng.

Lưu Cảnh hiểu được ý nghĩ của lão, lạnh lùng nói:

- Đây là may mắn của ngươi, nếu ngươi thực có dám tư thông với Hoàng Tổ, tất chết không có chỗ chôn thây.

Đào Quần sợ tới mức khẽ run rẩy, cuống quít nói:

- Tiểu dân không dám.

Lưu Cảnh gật gật đầu, chỉ Đào Bính đang hấp hối trên mặt đất.

- Đây chỉ là lời cảnh cáo dành cho ngươi, hắn thì ở lại quân doanh chữa thương, nếu ngươi dám can đảm phản đối Đào Thắng nữa, ngươi sẽ nhận được đầu đứa con này.

Đào Quần quỳ trên mặt đất, nặng nề mà dập đầu hai cái, ở trong một gian phòng khác ở quân doanh, một gã nhân vật trọng yếu khác của Đào gia là Đào Dật, đang khóc rống chảy nước mắt cam đoan, tuyệt không phản đối gia chủ Đào Thắng nữa.

Đào Quần bị dẫn xuống, Lưu Cảnh lại lấy thư của Đào Quần ra, nhìn kỹ mấy lần, khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, hắn biết rằng Quận thừa Giang Hạ Châu Bính là đệ đệ của Châu Cốc, cũng là tâm phúc của Hoàng Tổ, mình giết Châu Lăng, Châu gia từ đó tới nay đều trầm lặng.

Nhưng Lưu Cảnh tin tưởng, Châu gia sẽ không im lặng nữa, tất sẽ có động tĩnh, quả nhiên, Châu gia đã tìm Đào Quần rồi.

Lưu Cảnh trầm tư thật lâu, đây là một cơ hội, hắn làm sao để lợi dụng hết cơ hội này?

.....

Cung Đông Ngô, còn gọi là cung Ngô hầu, ở dưới chân Hổ Khâu sơn phía bắc thành Cô Tô, chiếm gần nghìn mẫu đất, bốn phía có tường thành cao ngất, chia làm hai bộ phận hậu thành và chính thành, hậu thành là nơi ở của Ngô hầu Tôn Quyền, mà chính thành là chỗ làm việc nghị triều của quan lại Giang Đông, nơi này chính là trung tâm chính trị, quân sự của chính quyền Giang Đông.

Từ một tháng trước mẫu thân Tôn Quyền lâm bệnh qua đời, toàn bộ trên dưới Đông Ngô đều bị vây trong một cảm giác đau buồn, đình chỉ tất cả hoạt động giải trí, tửu quán cũng cấm bán rượu, nhà nhà treo cờ trắng, hộ hộ cắm lư hương, bày tỏ sự thương tiếc lão phu nhân tạ thế, cả nước trên dưới ngừng tất cả hoạt động quân sự, chính vì bối cảnh này, quân Giang Đông ngừng tiến công thành Sài Tang.

Lỗ Túc đang mặc một nho bào rộng thùng thình màu trắng, đầu đội tiến hiền quan, y đi vội vàng, vẻ mặt ngưng trọng, bước nhanh đi qua Ngô An Môn nằm giữa cung thành và chính thành, tiến vào cung thành.

Sau khi từ Sài Tang trở về, Lỗ Túc chịu áp lực chính trị rất lớn, các lão thần Giang Đông dẫn đầu là Trình Phổ đều yêu cầu bãi miễn chức vị của Lỗ Túc, truy cứu trách nhiệm của lần bại binh này, nhưng Tôn Quyền lại cực lực thay Lỗ Túc giải thích, ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, không chịu xử phạt Lỗ Túc, điều này làm cho trong lòng Lỗ Túc tràn đầy cảm kích.

Trong khoảng thời gian này y cũng có chút khiêm tốn, phần lớn thời gian đều thẫn thờ ở trong nhà mình, đọc sách câu cá, vui vẻ thư thái, hôm nay Lỗ Túc nhận được lệnh triệu kiến của Tôn Quyền, vội vàng tới cung Đông Ngô.

Lỗ Túc đi tới trước Kỳ Lân Đường, mặc dù gọi là "đường", thực tế quy mô chính là một tòa cung điện, nơi này cũng là thư phòng Tôn Quyền xử lý chính vụ, Lỗ Túc ở cửa chờ một lát, một gã thị vệ đi ra cười nói:

- Ngô hầu mời tướng quân vào!

Lỗ Túc sửa sang lại áo mão một chút, bước nhanh vào Kỳ Lân Đường.

Trong thư phòng, Tôn Quyền đang ngồi ở trước thư án đặt bút viết, y vẫn mặc tang phục bằng vải đay trắng như trước, tuy rằng mẫu thân đã tạ thế một tháng, nhưng y thủy chung cũng chưa xả tang, chỉ có điều nỗi đau buồn vì mất mẹ trong lòng đã dần dần nguôi ngoai, y đem tất cả tinh lực tâm tư đều đặt hết vào chính vụ, dùng chính vụ nặng nề để quên đi đau thương trong lòng.

- Chủ công, Lỗ tướng quân đến rồi.

Một gã thị vệ nhẹ giọng bẩm báo đa căt đưt suy nghĩ của Tôn Quyền.

- Để y vào!

Tôn Quyền buông bút xuống, y tìm Lỗ Túc đến là vì chuyện của Lưu Cảnh, mấy ngày nay Lưu Cảnh thành người có tiếng toàn bộ Giang Đông, không phải là bởi vì hắn ở Sài Tang suất quân giết lui quân Giang Đông.

Mà là vì ở trên lệnh đường lão phu nhân, cờ trắng che trời phủ đất, đỉnh đầu xuất hiện dòng chữ phúng viếng "Kinh Châu Lưu Cảnh thương tiếc lão phu nhân thiên cổ", đặt tại vị trí đầu tiên trong chỗ khách quý khiến bá quan sỹ thứ ở Giang Đông nhìn chăm chú, chuyện này nhanh chóng truyền khắp thành Đông Ngô.

Lưu Cảnh phúng viếng đương nhiên là ủy thác cho Đào Liệt dâng lên, nhưng Tôn Quyền đã có ý đặt nó ở vị trí đầu, cho nên là chủ đề nóng ở Giang Đông.

Tôn Quyền từ trên thư án lấy ra hai phong thư, hai phong này là thư của Lưu Cảnh, một phong là viết cho Lỗ Túc trong cuộc chiến Sài Tang, một phong khác là Lưu Cảnh thay Đào Liệt tự tay viết cho Tôn Quyền, sáng hôm nay mới được đưa đến.

Hai phong thư này khiến Tôn Quyền có phần hứng thú, không chỉ đọc một lần, tuy chưa nói tới tán đồng cách nghĩ của Lưu Cảnh, nhưng y vẫn bị đại khí của Lưu Cảnh thuyết phục, hai phong thư này y chuẩn bị lưu lại.

Lúc này, Lỗ Túc vội vàng đi vào thư phòng, quỳ xuống đi cúi đầu thi lễ.

- Hạ quan Lỗ Túc bái kiến Ngô hầu!

- Tử Kính không cần đa lễ, mời ngồi!

Tôn Quyền mời Lỗ Túc ngồi xuống, lại á liếc mắt đánh giá y một cái, cười nói:

- Tử Kính ở nhà tĩnh dưỡng không tệ lắm!

Lỗ Túc có chút sợ hãi nói:

- Hạ quan không có ý lơi lỏng, bất cứ lúc nào cũng nguyện dốc sức vì Ngô hầu.

- Ta chỉ là chỉ đùa một chút, Tử Kính không cần khẩn trương.

Tôn Quyền khẽ mỉm cười, lại nói:

- Hôm nay tìm ngươi đến, chính có chuyện muốn ngươi làm.

Lỗ Túc hạ thấp người, hết sức chăm chú nghe, Tôn Quyền lấy thư của Đào Liệt đưa đến ra, đưa cho Lỗ Túc.

- Đây là thư Lưu Cảnh viết cho ta, ngươi xem một chút đi!

Trong lòng Lỗ Túc thầm cả kinh, Lưu Cảnh không ngờ lại viết thư cho Ngô hầu, việc này là làm sao? Y tiếp nhận lá thư, vội vàng đọc một lần, trong thư Lưu Cảnh biểu đạt sự thương tiếc với sự qua đời của lão phu nhân, lời nói khẩn thiết, nhưng mặt sau của thư, chính là muốn trao đổi tù binh.

Lỗ Túc trầm ngâm một chút, hỏi thăm dò:

- Phải chăng Ngô hầu muốn để cho hạ quan đi Sài Tang một chuyến?

Tôn Quyền gật gật đầu, lại thở dài nói:

- Hôm nay nghe Đào Liệt nói, Lưu Cảnh là một người có tâm, tất cả binh sỹ Giang Đông bỏ mình, y đều đưa di cốt bọn họ vào hũ, ở trên ghi danh tính quê quán, cũng xây cả linh đường.

- Mà binh sỹ bị thương thì cẩn thận điều dưỡng, phần lớn bình phục, y nếu có lòng như vậy, ta có thể nào không nhận tình cảm của y, ta quyết định cùng y trao đổi, tất cả binh sỹ Kinh Châu bị bắt đều giao cho y, chuyện này ủy thác ngươi đi làm.

- Hạ quan nguyện dốc sức vì Ngô hầu, đi tới Sài Tang, chỉ có điều.....

Lỗ Túc do dự một chút nói:

- Hạ quan chỉ là lo lắng các trọng thần sẽ phản đối việc sử dụng hạ quan.

Trong lòng Tôn Quyền rất rõ ràng, giống như Trình Phổ lần này cực lực yêu cầu trừng phạt Lỗ Túc, trên thực tế là có tư tâm, Trình Phổ và Chu Du quan hệ không tốt, mà Lỗ Túc là người Chu Du đề cử, Trình Phổ yêu cầu nghiêm trị Lỗ Túc, trên thực tế chính là đánh vào mặt Chu Du.

Tôn Quyền nắm chắc tâm lý, cho nên ở trong chuyện này y không có để ý Trình Phổ, bảo vệ Lỗ Túc, y đã hỏi qua Từ Thịnh tỉ mỉ, đều không phải là Lỗ Túc chỉ huy thất bại, mà là Lưu Cảnh suất lĩnh quân dân Sài Tang đập nồi dìm thuyền(1), lợi dụng thạch pháo và máy bắn đá làm quân Giang Đông thiệt hại nặng.

(1)Đập nồi dìm thuyền (Phá phủ trầm chu): Xuất phát từ tích Hạng Vũ dẫn quân giải vây cho Cự Lộc. Sau khi sang sông, Hạng Vũ cho đập hết nồi niu, dìm hết thuyền bé, đốt hết doanh trại, chỉ cho binh sỹ đem theo ba ngày lương, ngụ ý bảo đây là trận tử chiến, khích lệ sỹ khí lên mức cao nhất.

Chiến đấu vô cùng thảm thiết, quân Giang Đông vài lần xông lên thành, lại bị thủ quân Sài Tang liều chết đánh đuổi xuống đầu thành, cuối cùng viện binh Cam Ninh đuổi tới, đốt hủy thuyền lương thực Giang Đông, cuối cùng mới khiến cho quân Giang Đông rút quân.

Đây cũng không phải là Lỗ Túc vô năng, cho dù Trình Phổ đi cũng như vậy, hơn nữa Lỗ Túc dụng kế, diệt hết năm nghìn thuỷ quân Hoàng Xạ, đây cũng là một công lao rất lớn, có thể lấy công chuộc tội.

Tôn Quyền cười khoát tay.

- Tử Kính không cần băn khoăn, ta sẽ cho ngươi phù tiết, ngươi toàn quyền đại diện ta đi tới Sài Tang, không ai dám nói ngươi cái gì?

Lỗ Túc cũng mỉm cười.

- Nếu như là như vậy, hạ quan không còn sợ gì nữa rồi.

Khi hai người vừa trầm mặc, Tôn Quyền như thoáng chút suy nghĩ hỏi han:

- Tử Kính, ngươi cảm thấy Lưu Cảnh này như thế nào?

Lỗ Túc suy nghĩ một chút nói:

- Tuy rằng hạ quan là thua ở dưới tay y, nhưng hạ quan cũng không muốn bôi nhọ y, người này cực kỳ giỏi nắm bắt cơ hội, từ Cao Bình đến Kinh Châu gần nửa năm, liền tiếng lành đồn xa, lần lượt nắm bắt cơ hội, bao gồm cuộc chiến Sài Tang lần này, y một trận thành danh, được phân một chén canh Giang Hạ, làm cho người ta không thể không bội phục.

Dừng một chút, Lỗ Túc lại nói:

- Lần này y đến Giang Hạ, nhìn ra được là Lưu Biểu muốn đoạt lại quyền khống chế Giang Hạ từ trong tay Hoàng Tổ, nhưng y vẫn lợi dụng cơ hội quân Giang Động chúng ta tấn công thành Sài Tang, vừa mới cướp lấy Sài Tang, nắm giữ môn hộ Giang Hạ, quyết đoán và mưu lược của y đều ở trận chiến này mà biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Ngô hầu, người này không thể coi thường.

Tôn Quyền gật gật đầu.

- Y tuy là cháu của Lưu Cảnh Thăng, lại là ngoại tộc Lưu gia!

Tôn Quyền từ trên bàn lấy ra lá thư, phía trên có chi chít những lời phê bình chú giải của, y cảm thán nói:

- Tôn Lưu liên hợp, cùng chống Tào Tháo, cháu của Lưu Cảnh Thăng lại có loại trí tuệ này, đây mới là người làm đại sự, ta cũng cảm giác được, người này không thể khinh thường.

Lỗ Túc chần chừ một lát.

- Chẳng lẽ Ngô hầu cũng suy xét việc Tôn Lưu liên hợp?

- Làm sao có thể!

Tôn Quyền lắc đầu cười nói:

- Ta chỉ là tán thưởng y có loại trí tuệ này, cũng không có nghĩa là ta nhất trí với ý nghĩ của y, Tào Tháo hiện tại bận rộn ở Hà Bắc, không rảnh chú ý phía nam, ta sẽ thừa cơ hội này thâu tóm Kinh Châu, tiến quân Ba Thục, nhất thống phía nam, đây mới là cách mà ta chống lại quân Tào, Tôn Lưu liên hợp, cho dù ta có lòng, Lưu Biểu cũng chưa chắc đáp ứng.

- Nhưng nếu như Lưu Cảnh trở thành người đứng đầu Kinh Châu, khi đó hắn đề xuất Tôn Lưu liên hợp, Ngô hầu có xem xét không?

Lỗ Túc lại thật cẩn thận hỏi.

Kỳ thật Lỗ Túc sở dĩ đem thư của Lưu Cảnh cho Tôn Quyền, ở mức độ nào đó, y tán thành giải pháp Tôn Lưu liên hợp kháng Tào.

Chỉ có điều hai nhà Tôn Lưu có mối thù truyền kiếp quá sâu, Lỗ Túc y lại là người thấp cổ bé họng, cũng không dám nói, lần này y đem thư của Lưu Cảnh giao cho Tôn Quyền, cũng là hy vọng Tôn Quyền có thể suy xét.

Tôn Quyền khoanh tay trong phòng đi tới lui vài bước, sở dĩ y coi trọng Lưu Cảnh, cũng không phải đồng ý ý nghĩ của hắn, mà là y cảm giác người này quyết đoán và mưu lược đều hơn xa Lưu Kỳ, Lưu Tông.

Tương lai có một ngày, hắn rất có thể sẽ trở thành đứng đầu Kinh Châu, nếu là như vậy, cục diện của Giang Đông và Kinh Châu có khả năng liền sẽ thay đổi rồi.

Thật lâu sau, Tôn Quyền nhìn lên trần nhà nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Ta hy vọng hắn có thể trở thành đối thủ của ta, nhưng lại không hy vọng hắn nhập chủ Kinh Châu, Tử Kính, khó cả đôi đường nhỉ!

......