Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 149: Oan gia ngõ hẹp




Hoàng Tổ cũng gân năm mươi tuổi, từng trải qua nhiều thế sự, trong cuộc đời này không biết đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, không biết gặp qua bao nhiêu người, cũng không biết trải qua bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng cho tới bây giờ không có một ai giống Lưu Cảnh trước mắt khiến lão hận thấu xương, cũng không có bất kỳ cái việc nào nguy hiểm như hôm Sài Tang bị chiếm khiến cuộc sống hàng ngày của lão khó có thể bình an.

Hôm nay y cũng là vừa vặn từ Giang Hạ đến đây, chuẩn bị cùng Lưu Biểu nói chuyện một chút, làm dịu đi nguy cơ trước mắt của Giang Hạ, không ngờ oan gia ngõ hẹp, y vừa mới rời thuyền liền gặp Lưu Cảnh.

Mặt Hoàng Tổ lập tức âm trầm xuống, lần trước gặp mặt ở Sài Tang, lão vẫn làm bộ hàn huyên với Lưu Cảnh vài câu, nhưng hôm nay gặp mặt, Hoàng Tổ đến cười gượng tối thiểu cũng không có, trên mặt bộc lộ vẻ hung ác.

Lão hung tợn nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, giống như kẻ thù gặp mặt, mắt đỏ lên, chỉ có điều lão vẫn chưa biết, thủ cấp của nhi tử lão Hoàng Dũng, ngay trong túi tên tùy tùng của Lưu Cảnh, nếu đã biết, vậy tất sẽ là dùng đao kiếm để chào hỏi.

Hơn mười người tùy tùng của Hoàng Tổ bỗng cùng nhau rút đao ra, ánh đao lóe ra, ánh mắt hung ác, căm tức Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh lại không chút hoang mang, cười híp mắt chắp tay nói:

- Hóa ra là Hoàng Thái thú, thật sự là khéo léo, Hoàng Thái thú làm sao tới Tương Dương rồi hả?

Hoàng Tổ hừ thật mạnh một tiếng.

- Ngươi có thể tới, ta không thể tới sao?

Lưu Cảnh tròng mắt hơi híp, tươi cười càng thêm thân thiết.

- Tại hạ thân là Quân hầu Phàn Thành, về Tương Dương là đương nhiên, nhưng Hoàng Thái thú, đã có nhiều năm chưa trở về đó nha!

Hoàng Tổ lại khinh thường cười lạnh một tiếng.

- Lưu Cảnh, ngươi đi dương quan đạo của ngươi, ta đi đường cầu độc mộc của ta, hai chúng ta không có lời gì để nói.

- Tốt lắm, mời Hoàng Thái thú cứ tự nhiên đi!

Lưu Cảnh trơ minh lên ngưa, giục ngựa đi, vừa đi chưa được mấy bước, Hoàng Tổ bỗng nhiên ở sau người hô to:

- Lưu Cảnh, con ta Hoàng Dũng đang ở đâu?

- Ngài đi Giang Đông hỏi Tôn Quyền đi!

Thanh âm của Lưu Cảnh xa xa truyền đến, tiếng vó ngựa dần dần đi xa.

Hoàng Tổ chau mày, đây là ý gì, chẳng lẽ con mình bị quân Giang Đông bắt đi sao?

......

Lưu Cảnh vốn tính toán sau khi qua sông, trực tiếp đi phủ Châu Mục gặp Lưu Biểu, nhưng ở bờ sông lại ngoài ý muốn gặp Hoàng Tổ, lão cũng là mới từ Giang Hạ đến đây.

Hoàng Tổ xuất hiện tại Tương Dương, hiển nhiên cũng là giành quyền lực chính trị, việc này liền khiến Lưu Cảnh sinh ra một chút nghi ngờ, Hoàng Tổ đến, sẽ mang đến cho Tương Dương thế cục biến hóa gì?

Còn có hai lời đồn đại kia, cuối cùng có phải Hoàng Tổ truyền ra hay không? Hay là có người khác.

Lúc này, Lưu Cảnh thay đổi chủ ý, giục ngựa chạy về hướng Khoái phủ...

Mấy ngày này, tâm tư của Khoái Việt cũng không ở Giang Hạ, mà là ở Nam Quận, Lưu Biểu đã chính thức bổ nhiệm trưởng tử Lưu Kỳ là Thái Thú Nam Quận, bố trí của Lưu Biểu trên cơ bản đã hoàn thành.

Lưu Độ thủ Linh Lăng, chưởng quản bốn quận phía nam, Lưu Bàn nhập chủ Trường Sa, Lưu Cảnh khống chế Giang Hạ, hiện tại Lưu Kỳ lại chủ quản Nam Quận.

Tuy rằng Nam Quận là địa bàn thế lực của Khoái gia, Khoái Lương, Khoái Việt trước sau ở Nam Quận đảm nhiệm Thái Thú, đã hơn mười năm, thế lực Khoái gia ở Nam Quận sớm rắc rối khó gỡ, ngay cả Đô úy Nam Quận cũng là trưởng tử của Khoái Lương Khoái Hiếu Trinh đảm nhiệm, nắm giữ năm nghìn quân.

Lần này Lưu Kỳ nhập chủ Nam Quận, chuyện thứ nhất đó là tiếp quản năm nghìn quân đội, đây cũng là sắp xếp của Lưu Biểu.

Nhưng Khoái Việt không hề giống Hoàng Tổ với việc Lưu Kỳ làm chủ Nam Quận trong lòng không yên, trái lại, Lưu Kỳ là con rể của Khoái gia, y làm chủ Nam Quận chỉ tăng mạnh thêm lợi ích của Khoái gia ở Nam Quận.

Tuy nhiên trong lòng Khoái Việt có một chút không thoải mái, đó chính là Lưu Bị đề cử phụ tá dưới trướng Giản Ung làm Chủ bộ Nam Quận, phụ trợ Lưu Kỳ, Lưu Biểu còn không ngờ lại đáp ứng, việc này chẳng khác nào cho phép thế lực của Lưu Bị cũng tiến vào Nam Quận.

Thật không hiểu Lưu Biểu là suy xét thế nào, có đôi khi khôn khéo vô cùng, có đôi khi lại sẽ phạm hồ đồ, có đôi khi phòng Lưu Bị như phòng trộm, có đôi khi lại thân mật vô cùng, xem y là huynh đệ.

Ngay cả Khoái Việt lão quan đi theo Lưu Biểu đã mười mấy năm, cũng bắt đầu nhìn không thấu tâm tư của Lưu Biểu.

Lúc này, có người ở bên ngoài thư phòng bẩm báo.

- Khởi bẩm lão gia, Cảnh công tử ở cửa phủ cầu kiến!

"Lưu Cảnh?"

Khoái Việt ngẩn ra, Lưu Cảnh tại sao trở về rồi, nhưng y không kịp nghĩ, luôn miệng nói:

- Mau mời Lưu Cảnh đến thư phòng của ta!

Khoái Việt không thể nghi ngờ là một người vô cùng có đầu óc chính trị, một mặt y đem lợi ích trung tâm của gia tộc đặt trên người Lưu Kỳ, cũng đem nữ nhi Khoái gia gả cho Lưu Kỳ làm vợ, hy vọng Lưu Kỳ chưởng quản Kinh Châu về sau, có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho Khoái gia.

Nhưng mặt khác, Khoái Việt lại âm thầm kết giao với Lưu Cảnh, y cũng lo lắng sẽ khiến cho Lưu Biểu bất mãn, cho nên rất đúng mực, với Lưu Kỳ là toàn gia tộc ủng hộ, mà Lưu Cảnh chỉ là giao tình của cá nhân y, không có liên quan đến gia tộc, như vậy Lưu Biểu sẽ không quá để ý, Lưu Kỳ cũng sẽ không ghen tỵ, ngược lại sẽ đem Lưu Cảnh xem như là người trợ giúp mình.

Nhưng trên thực tế, Khoái Việt là có ý khác, Lưu Kỳ người này quá mức nhu nhược, làm người tuy rằng phúc hậu, nhưng dưới tính cách yếu đuối, phúc hậu này liền có vẻ quá mức xem nặng tình cảm, không quả quyết, loại tính cách này ở thời kỳ hòa bình kế thừa đại nghiệp Kinh Châu thì không có vấn đề.

Nhưng một khi chiến tranh xảy ra, loại tính cách này sẽ trở thành chỗ thiếu sót trí mạng của Lưu Kỳ, trái lại, Lưu Cảnh mặc dù chỉ là cháu Lưu Biểu, theo luân lý, hắn không thể kế thừa cơ nghiệp của Lưu Biểu, nhưng trên người hắn lại có một loại khí chất lãnh tụ mà Lưu Kỳ không có, quyết đoán, cứng cỏi, dám làm dám chịu, chiến dịch bảo vệ Sài Tang lần này biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.

Thời kỳ chiến tranh, chuyện gì cũng sẽ phát sinh, bởi vậy Khoái Việt lại xem Lưu Cảnh là lựa chọn dự bị của Khoái gia, thật cẩn thận bảo vệ giao tình của y và Lưu Cảnh, tận lực trợ giúp Lưu Cảnh giải quyết khó khăn, hai người bọn họ quả thật cũng thành lập một loại giao tình cá nhân vững chắc.

Không bao lâu, Lưu Cảnh được dẫn vào thư phòng, Lưu Cảnh quỳ xuống cung kính đi cúi đầu thi lễ.

- Vãn bối bái kiến Khoái công!

- Cảnh công tử không cần đa lễ, mời ngồi.

Lưu Cảnh ngồi xuống, Khoái Việt lại sai người mang trà lên, lúc này mới nâng chén trà lên cười tủm tỉm nói:

- Sài Tang đại thắng, ta muốn chúc mừng công tử.

- Ý của Khoái công là, đã xác định vãn bối ở lại Sài Tang?

Lưu Cảnh nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Khoái Việt hỏi.

- Mặc dù không có rõ ràng, nhưng ngoại trừ công tử ra, gia tộc Lưu thị còn có ai thích hợp hơn ở lại Sài Tang? Việc này đã không thể nghi ngờ.

Khoái Việt cẩn thận uống một ngụm trà, lại cười ha hả.

- Từ sau khi công tử đến Kinh Tương, thời gian mới ngắn ngửi hơn nửa năm, Kinh Châu liền phát sinh một loạt biến hóa, công tử ứng với thời cơ mà trỗi dậy, nắm bắt được từng cơ hội, thời gian nửa năm, liền làm được chuyện người khác mười mấy năm làm không được, xế chiều hôm nay ta còn nói với Châu Mục, y có cháu trai như công tử, quả thực chính là ý trời, Châu Mục cũng thầm đồng ý.

- Đa tạ Khoái công nói tốt thay Lưu Cảnh!

Lưu Cảnh vội vàng khom người nói tạ ơn, Khoái Việt cười híp ánh mắt, trong lòng có chút đắc ý, trong tay mình có đứa cháu giá trị nhất của Lưu Biểu, việc này so với Thái Mạo có thể chiếm ưu thế lớn.

Nực cười Thái Mạo ngay từ đầu đã đối địch với Lưu Cảnh, đơn giản chính là không muốn đem nữ nhân gả cho Lưu Cảnh, kỳ thật việc gì phải tự làm khổ mình, đem Thái Thiếu Dư gả cho Lưu Cảnh, Thái gia lại toàn lực ủng hộ, cuối cùng cực khả năng chính là Lưu Cảnh kế thừa đại nghiệp Kinh Châu, chỉ có thể nói Thái Mạo không tinh mắt mà thôi!

Lúc này, Lưu Cảnh lại nói:

- Khi sáng hôm nay vãn bối trở về Tương Dương, ở trên bến tàu nghe được vài lời đồn đại, không biết Khoái công nghe nói hay không?

Không đợi Lưu Cảnh đem lời nói hết, Khoái Việt liền khoát tay một cái nói:

- Lời đồn này đều là lời nói vô căn cứ, công tử không cần để ở trong lòng, còn có người nói công tử không phải cháu của Châu Mục, là gian tế Tào Tháo phái tới, quả thực cực kỳ hoang đường, còn nữa, lại còn nói là công tử phái người giả mạo Hoàng Dũng, việc này rõ ràng cho thấy là gỡ tội thay Hoàng Tổ, là người phương nào truyền bá tin tức, không cần nghĩ nữa.

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, lại thấp giọng nói:

- Khoái công, vãn bối vừa rồi ở bến thuyền gặp được Hoàng Tổ, ông ta giống như cũng là mới đến Tương Dương.

- Hả? Không ngờ lão cũng tới.

Khoái Việt lập tức thấy hứng thú, đứng thẳng lưng lên cười nói:

- Ở trong trí nhớ ta, Hoàng Tổ khoảng chừng ba năm chưa có tới Tương Dương rồi, theo lý đán nhật hàng năm, Thái Thú các nơi đều đến Tương Dương báo cáo công tác, đán nhật năm trước lão lấy cớ sinh bệnh, mà đán nhật năm nay lão lại lấy cớ Giang Đông chuẩn bị chiến tranh, đán nhật năm kia là lý do gì, ta đã quên rồi, dù sao lão sống chết cũng không chịu đến Tương Dương.

Đán nhật: ngày mồng một.

- Vậy Khoái công nghĩ là Hoàng Tổ đến Tương Dương sẽ kết quả như thế nào?

Đây mới là vấn đề Lưu Cảnh quan tâm nhất, kỳ thật hắn cũng biết Hoàng Tổ đến Tương Dương là vì cái gì, đơn giản chính là cư xử mềm mỏng với Lưu Biểu, điều kiện tiên quyết là bảo vệ Giang Hạ, nhượng bộ với Lưu Biểu, như vậy kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, Hoàng Tổ sẽ nhượng bộ cái gì, Lưu Biểu lại sẽ tỏ thái độ gì, trong lòng Lưu Cảnh phi thường để ý.

Khoái Việt hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, trầm ngâm thật lâu sau, thở dài nói:

- Việc này quả thật khó mà nói, bá phụ của hiền điệt mưu lược có thừa, nhưng quyết đoán không đủ, sự tình gì cũng không thể kiên trì, sáng nắng chiều mưa, trước đó không lâu y đem chức vị của Thái Mạo sửa thành quân sư kiêm quản chính vụ, không hề cho phép y hỏi đến quân vụ, nhưng hôm trước bá phụ của hiền điệt từ Nam Quận lại phát tới một mệnh lệnh, lại khôi phục kiêm quản quân vụ của Thái Mạo, làm cho người ta không hiểu ra làm sao, nhưng ta nghĩ có thể là cùng việc năm nay lương thực mất mùa có liên quan.

- Việc này và lương thực mất mùa có quan hệ gì với nhau?

Lưu Cảnh không hiểu hỏi.

- Hiền điệt có điều không biết, Kinh Châu có câu tục ngữ, là ruộng Thái gia mất mùa, quân đội Lưu gia đau đầu, thật sự là bởi vì Thái gia đã khống chế phần lớn ruộng tốt của quận Tương Dương và quận An Lục, hàng năm nộp thuế ruộng cho Kinh Châu đều hai trăm nghìn thạch trở lên, một khi Thái gia lấy cớ lương thực mất mùa, cắt giảm thuế ruộng lớn, vấn đề quân lương liền nghiêm trọng, Châu Mục rõ ràng cho thấy hơi nhượng bộ Thái Mạo rồi.

Trong lòng Lưu Cảnh có chút lạnh cả người, nếu là như vậy, Hoàng gia và Thái gia liên hợp tạo áp lực, hơn nữa Hoàng Tổ nhượng bộ, Lưu Biểu sẽ không từ bỏ chiến lược Giang Hạ, lệnh cho mình từ Sài Tang rút về? Ánh mắt của hắn mang theo chờ đợi về phía Khoái Việt nhìn lại.

Khoái Việt hiểu được lo lắng của hắn, khẽ mĩm cười nói:

- Nói chung, sự tình sẽ không giống như hiền điệt nghĩ, cũng sẽ không quá tệ, mấu chốt là muốn hiền điệt lần này ở trong loạn cục Giang Hạ chính mình lại có lợi ich lớn nhất.

Câu nói sau của Khoái Việt nói rất thẳng thắn thành khẩn, trong lòng Lưu Cảnh hiểu rõ, hắn không cần đi suy xét lợi ích của bá phụ Lưu Biểu, hắn chỉ để ý bảo vệ ích lợi của mình, không cho Thái Mạo và Hoàng Tổ xúc phạm tới ích lợi thiết thân của mình, như vậy là đủ rồi.

- Đa tạ Khoái công, vãn bối đây nên làm như thế nào?

Lưu Cảnh lại hỏi.

Khoái Việt vuốt râu cười nói:

- Hiền điệt yên tâm đi! Ta chờ một chút sẽ đi thăm hỏi Châu Mục, trước thay hiền điệt tạo một cơ sở, sau đó liền xem biểu hiện của hiền điệt rồi.

.....