Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 147: Dối trên lừa dưới




Thái Huấn vẫn còn dấu diếm thanh sắc, chậm rãi từ từ nói:

- Ý của ngươi là nói, ngươi chuẩn bị ủng hộ Kỳ công tử, đúng chứ!

Kỳ thật Thái Mạo cũng chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, chỉ là giận Lưu Tông, nộ kỳ bất tranh, nhưng sự thật lại bày ở trước mắt, nếu y không ủng hộ Lưu Tông, vậy thì chỉ có thể ủng hộ Lưu Kỳ.

Nộ kỳ bất tranh: xuất phát từ câu "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh" của Lỗ Tấn. Ai kỳ bất hạnh có nghĩa là cảm thấy bi ai khi người khác gặp sự bất hạnh. Nộ kỳ bất tranh là cảm thấy tức giận khi thấy người khác không cố gắng hết mình.

Nhưng vấn đề xuất hiện, Lưu Kỳ sẽ tiếp nhận sự ủng hộ của Thái gia sao? Bao quát mà nói, cho dù Lưu Kỳ tiếp nhận sự ủng hộ Thái gia, nhưng người y cưới làm vợ chính là nữ nhân Khoái thị, Thái gia còn có thể có thể tranh được với Khoái gia sao?

Thái Mạo cũng biết ủng hộ Lưu Kỳ không thực tế, nhưng y lại không kìm nổi cáu giận trong lòng đối với Lưu Tông, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành phải cúi đầu mắng một tiếng.

- Cái tên ăn chơi trác táng kia, thật sự rất làm chất nhi thất vọng.

Thái Huấn nhìn y một cái thật sâu, lúc này mới không chút hoang mang nói:

- Lúc trước khi chúng ta ủng hộ y, chỉ biết y là một công tử ăn chơi, chúng ta chẳng phải là bởi vì y dễ dàng khống chế, mới ủng hộ y làm thế tử sao? Cho nên dù y làm ra việc gì quá đáng, Thái gia đều nên tiếp nhận.

Thái Mạo ủ rũ thở dài một tiếng,.

- Tuy nói như thế, nhưng nghĩ đến sự phóng đãng của hắn, trong lòng thật là hận!

- Ta cũng oán giận, nhưng hận có thể giải quyết vấn đề sao? Nghe Châu Mục phu nhân nói, ngày mai Châu Mục sẽ trở về rồi, ngươi đã nghĩ kỹ làm như thế nào hướng Châu Mục biểu đạt thái độ của Thái gia đối với chuyện này?

Thái Mạo cúi đầu, sau một lúc lâu nói:

- Ngày mai điệt nhi vẫn tạm thời không muốn nói chuyện này với Lưu Biểu.

- Được rồi! Cho dù ngươi ngày mai không nói chuyện này, vậy ngày mốt thì sao? Nếu Lưu Biểu đề xuất để Lưu Tông và Thiếu Dư thành hôn, ngươi ứng đối như thế nào?

Ánh mắt Thái Huấn sáng ngời nhìn chằm chằm Thái Mạo, cũng không có người nào lảng tránh bỏ qua lão, trái lại, thái độ càng thêm nghiêm khắc, từng bước ép sát.

Thái Mạo rốt cục không lời nào để nói, chỉ phải lắc đầu, cười khổ nói:

- Nhị thúc, điệt nhi cũng không biết làm như thế nào ứng đối.

- Không biết?

Thái Huấn cười lạnh một tiếng.

- Ngươi đường đường là gia chủ Thái thị, thời khắc xảy ra sự việc mấu chốt liên quan đến lợi ích thiết thân của Thái gia, không ngờ ngươi không biết nên ứng đối như thế nào, ngươi có thể nói như vậy với ta, nhưng ngươi dám ở từ đường nói như vậy không?

Lời nói của Thái Huấn vô cùng nghiêm trọng, không ngờ lại đem tổ tiên Thái gia ra, Thái Mạo sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lúc này y mới ý thức được Nhị thúc đối với chính mình bất mãn vô cùng, nếu không cũng sẽ không nửa đêm chạy tới.

- Điệt nhi biết sai rồi, điệt nhi nguyện ý nghe lời dạy bảo của Nhị thúc.

Thái Huấn nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mới hừ một tiếng.

- Nếu như ngươi đưa ra một quyết định sai lầm, ta cũng sẽ không tức giận, nhưng ta giận là thái độ của ngươi, muội muội của ngươi hai lần tới tìm ngươi, ngươi đều cự tuyệt không gặp, ngươi đây là ý gì? Làm một gia chủ, chẳng lẽ không nên nghe ý kiến các thành viên khác trong gia tộc sao? Hôm nay ta và muội muội ngươi nói chuyện, ta cảm thấy ý của nó rất tốt, ít nhất so với ngươi không biết ứng đối còn kiên cường hơn nhiều, ngươi có biết ý kiến của nó gì không?

Thái Mạo cúi đầu không nói, có lẽ Thái Huấn cũng cảm thấy giọng nói của mình rất nghiêm khắc, liền dịu đi một chút nói:

- Nó đã cho y chính Trương Cẩn giải thích thỏa đáng, Tông công tử chỉ là thận mạch bị hao tổn, chỉ cần điều trị thêm, vài năm sau sẽ khôi phục khỏe mạnh, ngươi xem xem, muội muội của ngươi tìm được chỗ mấu chốt rồi, chỉ cần Lưu Tông có thể khôi phục khỏe mạnh, vậy y cũng không phải là phế nhân, là có thể tiếp tục kế thừa vị Châu Mục.

- Nhưng trên thực tế....

Thái Mạo muốn giải thích, nhưng Thái Huấn lại khoát tay chặn lại ngắt lời y.

- Sự thật là cái dạng gì, ta rất rõ ràng, hiện tại chúng ta không thể để cho Lưu Biểu biết sự thật, chúng ta nhất định phải để lão tin tưởng, y có thể bình phục, cho nên, Thái gia chúng ta phải biểu hiện ra thành ý, ngươi hiểu ý của ta không?

Thái Mạo đương nhiên hiểu thành ý của theo lời Nhị thúc nói, chính là đem nữ nhi Thiếu Dư gả cho Lưu Tông, nhưng là nữ nhi của mình, gả cho một người vô dụng, không phải là muốn hại cả đời nó sao?

- Nhị thúc, việc này đối với Thiếu Dư có chút quá đáng.

- Ta cũng biết việc này đối với nó hơi không công bằng.

Thái Huấn giọng điệu trở nên càng thêm hòa hoãn, trấn an Thái Mạo nói:

- Mục đích của chúng ta là phải nắm trong tay Kinh Châu, như vậy sau khi đại quân Tào Tháo xuôi nam, Thái gia mới nhận được ích lợi lớn nhất, khi đó, Tào Tháo sẽ không dễ dàng tha thứ con cháu Lưu Biểu, mà Lưu Tông vừa chết, Thiếu Dư lại tự do thành thân, khi đó, chúng ta sẽ giúp nó tìm người chồng tốt, cũng coi như bồi thường cho nó, vì lợi ích của gia tộc, trước hết hãy để nó chịu ủy khuất đi!

Tuy rằng Thái Mạo vẫn không tình nguyện, nhưng cũng biết, trừ việc đó ra, y đã không có lựa chọn nào khác, y đành phải gật gật đầu.

- Vậy thì cứ như thế đi!

Lúc này, Thái Mạo lại nghĩ tới đề nghị của nhi tử, vội vàng nói với thúc phụ nói:

- Chuyện này có lẽ có thể đối phó Lưu Cảnh.

Y liền đem đề nghị trưởng tử nói một lần, trưng cầu ý kiến của Thái Huấn.

Thái Huấn âm thầm gật đầu, nhìn không ra trưởng tôn này cũng là người ác độc, so với phụ thân còn lòng lang dạ sói hơn, biện pháp này kỳ thật cũng không tính là cao minh.

Nhưng Thái Huấn cũng không có phản đối, chỉ thản nhiên nói:

- Chuyện này kín đáo một chút, ngươi và Dật nhi cũng không thể nói quá nhiều, để cho Lưu Tông đi nói, để Lưu Biểu tự mình nghĩ đến khả năng này, chuyện này dính dáng đến Hoàng Tổ, Thái gia không thể mạo hiểm.

- Điệt nhi đã hiểu!

......

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Lưu Biểu hẳn là ba ngày sau mới trở về, nhưng ông biết tin tức, đứa con ở Sài Tang bị thương, động chạm tới hạ thể, Lưu Biểu quá sợ hãi, hoả tốc chạy về Tương Dương.

Nhưng cùng lúc Lưu Biểu vừa mới chạy về Tương Dương, tin Sài Tang chiến thắng đã truyền khắp Tương Phàn, Lưu Cảnh ở Sài Tang đánh bại quân Giang Đông, giết mấy nghìn quân địch, thủ vững được thành Sài Tang, khiến trên dưới Tương Phàn đều trở nên phấn khởi.

Kinh Châu và Giang Đông từ trước đến nay đều là kẻ thù, lúc Giang Đông đánh bại Kinh Châu, hoặc là Kinh Châu đánh bại Giang Đông, song phương đều dẫn đến phản ứng kịch liệt, người thắng vui sướng, kẻ thua ủ rũ, thề sẽ tái chiến, lúc này đây Giang Đông bại trận, nhất thời làm cho trên dưới Kinh Châu vui mừng khôn xiết.

Khi đoàn người Lưu Biểu đi vào thành, khắp nơi trong thành Tương Dương đều khua chiêng gõ trống, tràn đầy niềm vui đón mừng thắng lợi.

Lưu Biểu cưỡi ngựa ở trên đường cái Tương Phàn chậm rãi mà đi, ở phía đông trên đường phố, một nhóm hơn hai trăm sỹ tử đang du hành đến, bọn họ giơ cờ chiến thắng, gõ trống ăn mừng, người tụ tập hai bên đường xếp hàng nhìn chăm chú, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la bọn họ truyền đến:

- Cảnh công tử đại thắng Sài Tang, dẫn hơn nghìn người chiến thắng hai vạn quân Giang Đông!

.....

Trên khuôn mặt lo lắng của Lưu Biểu rốt cuộc đã lộ ra một nụ cười vui mừng, đối với đứa con Lưu Tông cho ông thêm phiền não vô tận, điệt nhi Lưu Cảnh lại cho ông nở mày nở mặt, không chỉ thành công cướp lấy đại quyền quân chính ở Sài Tang, còn suất quân đánh lui sự tiến công quân Giang Đông.

Việc này thật nằm ngoài dự liệu của Lưu Biểu, ông không ngờ Lưu Cảnh nhanh như vậy đã đứng vững gót chân ở Giang Hạ, cứ như vậy, y đã chiếm được thế chủ động trong cuộc tranh đoạt Giang Hạ, chỉ cần bảo vệ Sài Tang, thì có thể đọ sức với Hoàng Tổ.

Đoàn người đi tới trước cửa phủ Châu Mục, xa xa trông thấy cửa chính, Lưu Biểu vừa mới có chút tâm tình vui sướng lập tức lại bịt kín trong mây mù, ông nghĩ đến nhi tử Lưu Tông, thương thế nó như thế nào rồi?

Lưu Biểu lòng nóng như lửa đốt, xoay người xuống ngựa chạy vào trong phủ, Thái phu nhân đã nghe tin trượng phu trở về, dấn đám nha hoàn bà vú ra đón.

- Hoan nghênh tướng quân hồi phủ! Thái phu nhân tươi cười rạng rỡ, tiến lên nắm cánh tay của Lưu Biểu.

Lưu Biểu cực kỳ sủng ái người thê tử trẻ tuổi này, mặc dù lúc này lòng y nóng như lửa đốt, nhưng y vẫn là miễn cưỡng cười cười với thê tử.

- Phu nhân một mình chống đỡ gia phủ, cực khổ rồi.

- Tướng quân không phải ngày kia mới trở về sao? Như thế nào lại về trước ba ngày?

- Ôi! Nghe nói việc của Tông nhi, lòng như lửa đốt, liền chạy về trước.

Nói đến đây, Lưu Biểu lại nhỏ tiếng hỏi thê tử.

- Nó như thế nào rồi?

- Thiếp mời không ít danh y, đều có cách nói khác nhau, nhưng Trương y chính khám và chữa bệnh liên tiếp bốn ngày, nói thương tổn của Tông nhi không có nghiêm trọng như lời đồn đại, điều trị một thời gian ngắn, liền có thể phục hồi như cũ.

Lưu Biểu tín nhiệm nhất y chính Trương Cẩn, trong lòng của ông lập tức thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng hỏi:

- Trương y chính còn ở đây không?

- Ở trong phòng bệnh!

Lưu Biểu cũng không hỏi nhiều hơn nữa, vội vã đi đến phòng bệnh.

Phòng bệnh nằm trong nội trạch, là một tòa tiểu viện độc lập, cảnh sắc lịch sự tao nhã, vô cùng u tĩnh, là chỗ dùng cho Lưu Biểu dưỡng bệnh.

Lúc này trong tiểu viện tràn đầy mùi thuốc đông y gay mũi, trong viện hơn mười người nha hoàn hoặc ngồi hoặc đứng, một đám nơm nớp lo sợ, trong lòng bất an, vừa rồi, phu nhân đã mắng chửi bọn họ một trận.

Trong phòng ngủ, Lưu Tông nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, gầy đi nhiều, nhưng lúc sáng, y chính Trương Cẩn nói hạ thể y tổn thương có thể từ từ điều trị khỏi, điều này làm cho trong lòng của y lại sinh ra một tia hy vọng, ánh mắt không tuyệt vọng giống như trước nữa.

Một loạt tiếng bước chân vang, Lưu Biểu cùng thê tử và Trương y chính cùng đi xuống, bước nhanh vào, Lưu Tông vừa nhìn thấy phụ thân, ánh mắt lập tức đỏ lên, trong lòng vừa sợ hãi, vừa ủy khuất.

- Phụ thân....

Lưu Tông giọng run run, kêu một tiếng.

Lưu Biểu sắc mặt âm trầm, chuyện xảy ra y đã thoáng nghe nói một chút, nghe nói là Hoàng Dũng con trai của Hoàng Tổ xuống tay đả thương con mình, nguyên nhân gây ra là đứa con muốn cưới con gái Đào gia làm thiếp, mà Hoàng Dũng cũng muốn cưới con gái Đào gia, trong lòng y ghen ghét, liền hạ độc thủ.

Nguyên nhân này khiến Lưu Biểu cực kỳ không hài lòng, nhi tử lại là vì tranh giành một nữ nhân mà bị người đả thương, ngẫm lại đều làm ông cảm thấy mất mặt.

Nhưng thấy khuôn mặt gầy gò và ánh mắt đángthương hại của nhi tử, tim Lưu Biểu lập tức thắt lại, vừa đau lòng vừa yêu thương, sớm đã ném bỏ sự thất vọng đối với nhi tử sang một bên.

Ông vội vàng tiến lên cầm tay của con trai, yêu thương hỏi han:

- Tông nhi, con cảm thấy như thế nào?

Lưu Tông nhanh chóng liếc qua Thái phu nhân, mặt kế mẫu y không thay đổi đứng ở phía sau, tối hôm qua kế mẫu và y nói chuyện một lần.

Kế mẫu nói cho y biết, tổn thương có thể chậm rãi trị khỏi, nhưng không thể bởi vậy mất đi cơ hội kế thừa cơ nghiệp Kinh Châu.

Lưu Tông rất đồng tình, y quyết định phối hợp theo an bày của kế mẫu, vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lưu Tông miễn cưỡng cười.

- Thưa phụ thân, vấn đề không lớn, lòng con hiểu được.

Lưu Biểu quay đầu lại nhìn thoáng qua thê tử, Thái phu nhân hiểu ý, xoay người đi ra ngoài, Lưu Biểu lúc này mới bỏ cái chén trên người Lưu Tông ra, lại xốc tiểu y lên nhìn thử, nhướng mày, sao lại co rút giống như hạt đậu tằm.

Tuy nhiên không có tình cảnh máu tươi đầm đìa, vẫn coi như nguyên vẹn, Lưu Biểu lại thấp giọng hỏi:

- Còn có cảm giác không?

Lưu Tông hiểu ý phụ thân, mặt không khỏi đỏ lên, y ngẫm nghĩ một chút lời mẫu thân, không có khả năng thừa nhận chính mình không hề có cảm giác, liền nhỏ giọng nói:

- Sáng sớm tỉnh dậy thì sẽ có một chút cảm giác.

Lưu Biểu nghe đứa con nói được có chuyện lạ, không khỏi gật gật đầu, cái này khiến y thoáng yên tâm, lão lại an ủi đứa con vài câu, đi đến gian ngoài, ngồi xuống hỏi Trương Cẩn nói:

- Trương y chính, thương thế của con ta rốt cuộc như thế nào?

Trương Cẩn khom người nói:

- Hồi bẩm Châu Mục, không có ngoại thương, hẳn là chỉ có thận mạch bị hao tổn, điều dưỡng tốt liền có thể khôi phục.

-Vậy cần thời gian bao lâu?

Lưu Biểu lại bất an hỏi.

Trương Cẩn chần chừ một chút, lúc này, ánh mắt của Thái phu nhân bên cạnh của người lập tức trở nên nghiêm nghị, Trương Cẩn sợ tới mức hai đùi run rẩy, vội vàng nói:

- Việc này còn xem thể chất Tông công tử, sớm thì nửa năm, chậm thì hai ba năm, nhất định có thể bình phục.

Lưu Biểu khẽ thở dài một cái.

- Sao lại gặp phải sự tình này?

Ông đứng lên đi đến thư phòng, Thái phu nhân cũng vội vàng đi theo.

......