Bình Hoa Đại Thần

Chương 21: Bản tự kiểm điểm động kinh




Hoa Đoá Đoá bất an lo sợ đi vào văn phòng giáo sư Smith, nàng hơi hơi cúi thấp, thân mình nấp ở cửa không đi vào, vụng trộm mở hé cửa ra một tí, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cảnh tượng gì. Chỉ thấy giáo sư Smith đang nói chuyện với một người nam nhân, nam nhân kia đưa lưng về phía Hoa Đoá Đoá, một thân lớn áo màu đen, giày bốt

màu đồng, tóc màu vàng khói nhạt, chải chuốt theo thời thượng. Hoa Đoá Đoá cân nhắc, vị này hẳn không phải là Cố Cảnh Phong đi?

Ở trong ấn tượng của Hoa Đoá Đoá, Cố Cảnh Phong không khác cục đất là mấy, vĩnh viễn mặc đồ thể thao hoặc là trang phục màu sáng thoải mái, tóc cũng là kiểu nhẹ nhàng khoan khoái, không giống như vị nam tử phong cách thời trang đầy mình ở trước mắt này a?

Càng ngày càng cảm thấy buồn bực, bên trong giáo sư Smith đột nhiên nói một câu, “Đoá Đoá như thế nào còn chưa có đến?”

“Chắc là đi toilet đi, phương diện này của nàng hẳn là có thể.”

“…” Nguyên bản tâm của Hoa Đoá Đoá còn chưa có xác nhận lập tức trở nên kiên định, trừ bỏ vị Cố trợ giáo lời nói ác độc này còn có ai có thể nói nàng như thế chứ? Nàng cực kỳ cảm thấy muốn đổ mồ hôi đầy mặt, hấp hấp cái mũi rồi gõ cửa.

“Vào đi.” Giáo sư Smith đáp, chắc là Hoa Đoá Đoá đến đây, nhất thời tươi cười rạng rỡ, “Ai nha, Đoá Đoá a, ngươi trước chờ một chút, lão sư bỗng nhiên muốn đi toilet một chút. Cứ tự nhiên ngồi, tự nhiên ha.”

Hoa Đoá Đoá sửng sốt, nàng đứng ở bên ngoài chần chờ lâu như vậy, cũng không thấy hắn muốn đi nhà xí, nàng vừa mới tiến vào, liền muốn đi? Hoa Đoá Đoá nhất thời hắc tuyến, nhìn theo giáo sư Smith mỉm cười rời đi.

Bên trong lập tức im lặng đi rất nhiều, bầu không khí như vậy làm cho Hoa Đoá Đoá có hơi chút không thích ứng, nàng đi qua, ngồi ở bên cạnh Cố Cảnh Phong, làm ra vẻ kinh ngạc, “Nha, Cố trợ giáo?”

Cố Cảnh Phong nhìn sang, mặt không chút thay đổi nhìn vẻ mặt cố làm ra của nàng.

“Ai nha, nhất thời không nhận ra lập tức được, trở nên thực đẹp trai hơn nhiều.” Kỳ thật ai cũng đều biết, Cố Cảnh Phong từng là trợ giáo được các giáo sư lựa chọn, vẫn luôn rất tuấn tú, lời này của Hoa Đoá Đoá quả thực chính là vô nghĩa.

“Ngươi cũng béo hơn rồi.” Hắn nheo ánh mắt lại, nhìn nàng. Trước không nói tới đống quần áo bao vây thực kín kẽ, không nhìn thấy được ba vòng, chỉ là cái đùi kia, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết quả nhiên y như lời giáo sư Smith nói, béo.

Hoa Đoá Đoá ho nhẹ vài cái, có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười nói: “Không nên nói trực tiếp như vậy.” Nàng vừa nói xong, trong lòng nhất thời có chút tư vị không phải, nhưng là không có ai biết.

“Có nhớ ta không?” Cố Cảnh Phong đột nhiên nói một câu không liên quan gì. Hoa Đoá Đoá không hề nghĩ ngợi, liên tục gật đầu.

Cố Cảnh Phong thực vừa lòng, đột nhiên hắn lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, nhỏ đến có thể nắm trọn ở lòng bàn tay, cầm nó quăng cho nàng, “Tặng cho ngươi.”

Hoa Đoá Đoá lòng tràn đầy nghi hoặc, mở ra nhìn nhìn, là một chiếc nhẫn, có đính một viên kim cương hồng nhạt. Hoa Đoá Đoá kỳ thật rất quen thuộc với cái này, bởi vì Cố Cảnh Phong đã từng đeo qua nó ở ngón áp út, nàng từng nói đùa, “Ngươi kết hôn à?”

Cố Cảnh Phong gần như là trắng mắt liếc sang nàng. Nàng vừa cẩn thận vừa đoan trang, “Nha? Hoa văn trên chiếc nhẫn này thực đặc biệt, mặt trên thế nhưng là văn giáp cốt? Hơn nữa viên kim cương này như thế nào lại là màu hồng nhạt?”

(Giáp cốt văn là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán)

“Ngươi quản thật nhiều chuyện.” Khi đó, Cố Cảnh Phong không muốn trả lời vấn đề của nàng.

Hiện tại hắn đem một chiếc nhẫn khác giống nhau như đúc đưa cho nàng, lại là muốn làm gì? Hoa Đoá Đoá dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc liếc sang hắn. Cố Cảnh Phong không nặng không nhẹ nói: “Lúc trước không phải lầm bầm nói chiếc nhẫn này đặc biệt sao? Không phải vẫn luôn nghĩ muốn có sao?”

“Chuyện đó là sự thật, nhưng là…” Đưa nhẫn như thế nào lại làm cho nàng có cảm giác trong lòng không được tự nhiên như vậy?

“Ta lấy đi bản thiết kế kia của ngươi chiếm cho mình, cái này coi như là thù lao.” Cố Cảnh Phong tùy tay cầm lên ly trà trên bàn, uống mấy ngụm. Hoa Đoá Đoá ngẩn người, dừng lại ở trên chiếc nhẫn, càng nghĩ, vẫn là không thể nhận, phải lại cho hắn, “Vậy ngươi cho ta thứ khác, cái này ta không thể nhận.”

Cố Cảnh Phong nheo nheo mắt lại, trực tiếp lấy đi hộp nhẫn, cầm tay Hoa Đoá Đoá lên, đeo nhẫn vào ngón áp út, “Thực dong dài, không khác gì bà dì.”

“Ba ta nói, không kết hôn không thể mang nhẫn ở trên ngón áp út.”

Cố Cảnh Phong thả tay ra, nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của hắn, “Ba ngươi có phải còn nói, nếu cùng nam nhân ngủ một giấc sẽ mang thai hay không?”

Hoa Đoá Đoá chớp chớp hai mắt, gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy đó là chuyện để lừa nàng mà thôi, vội vàng muốn giải thích, Cố Cảnh Phong liền nói, “Vậy ngươi đến nay vẫn còn cho rằng cùng nam nhân ngủ một giấc xong sẽ mang thai sao?”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Tương tự như thế, ta mang nhẫn, nói lên ta đã kết hôn à?”

Hoa Đoá Đoá lắc đầu liên tục.

“Vậy không phải là giống nhau sao? Vô nghĩa.”

Hoa Đoá Đoá lập tức buồn bã, tuy rằng trong lòng rất muốn nói chuyện này thực không có tương tự nhau, nhưng mà không thể tìm được lý do khác, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, tự mình nhận thức tài mọn. Đã qua hai năm, nàng vẫn không thể là đối thủ của Cố Cảnh Phong, luôn là con thỏ bị hắn nắm chắc ở trong lòng bàn tay.

Lại nói tiếp, thời gian giáo sư Smith đi nhà xí hình như quá dài. Hoa Đoá Đoá có chút không kiên nhẫn nói: “Cố trợ giáo, ngươi đi xem giáo sư Smith xem, hắn không phải là bị rơi vào trong toilet chứ.”

“Có lẽ giống với ngươi, quên mang theo giấy, không ra được.”

“…” Hoa Đoá Đoá nhất thời đỏ mặt, nhớ tới lần đó nàng ngồi cầu. Nàng nhẹ giọng ho khan hai cái, “Ngươi đi trợ giúp hắn a.”

“Đã nhiều năm không gọi Lôi Phong.” Cố Cảnh Phong giơ một chân lên, lưu loát gác lên một chân khác, “Nghe nói gần đây số đào hoa của Đoá Đoá tốt lắm. Cùng rất nhiều nam sinh đi hẹn hò?”

“Ai nói? Chỉ mới có hai người.”

Mới có hai người? Cố Cảnh Phong lại nheo mắt, “Có muốn chúng ta cùng nhau hẹn hò một chút hay không?”

“Hôm nay không rảnh, ta muốn chơi game.” Trải qua nhiều lần thất hẹn, Hoa Đoá Đoá rốt cục cũng phát hiện ra lương tâm của mình, hiểu được phải giữ đúng hẹn.

“Nga? Trò chơi gì?”

“Có muốn cùng nhau chơi hay không, là Tân Võ Lâm.” Hoa Đoá Đoá tươi cười đầy mặt, “Ta có thể mang ngươi a.”

Cố Cảnh Phong bảo trì mỉm cười, “Khéo như vậy? Ta cũng chơi trò chơi này.”

“A? Ngươi ở server nào?”

“Này…” Cố Cảnh Phong cố ý thừa nước đục thả câu, nhắm mắt suy nghĩ, nghiêng đầu vẹo não, một bộ dáng cố nhớ lại, “Có chút không nhớ rõ lắm.”

Hoa Đoá Đoá cũng không nói gì nhiều, Cố Cảnh Phong bỗng nhiên nói: “Hình như là có chữ Thiên mở đầu.”

Chữ Thiên mở đầu? Trò chơi này trừ bỏ server Thiên Huyền chính là server Thiên Kiện. Hoặc là bọn họ ở cùng server hoặc là Cố Cảnh Phong với Từ Hoan Hoan ở cùng một server, bất quá… server Thiên Huyền cùng server Thiên Kiện không phải nửa tháng sau sẽ hợp nhất sao? Nói cách khác…

Một ngày nào đó trong tương lai, Hoa Đoá Đoá nàng cùng với vị Cố trợ giáo này sẽ phải ở cùng một server? Này cũng quá đáng sợ đi, kinh hãi hơn là nàng đã lập gia đình, nếu như bị Cố trợ giáo biết được thì… Không biết vì sao, trong lòng Hoa Đoá Đoá có chút lo sợ bất an, cảm giác y như chính mình đã phản bội, loại tâm tình này là cỡ nào…

Cố Cảnh Phong thưởng thức những cảm xúc không khống chế được trên mặt của Hoa Đoá Đoá, tươi cười rạng rỡ, “Nếu không thì ta bỏ tài khoản hiện giờ, sang cùng chơi với ngươi?”

Hoa Đoá Đoá trố mắt ra, “Không cần đâu, trò chơi này chỉ còn có nửa tháng nữa liền hợp nhất hai server Thiên Huyền với server Thiên Kiện làm một, ta vừa vặn ở server Thiên Huyền.”

“Như vậy a, ai, ta còn thật không nhớ rõ ta ở server nào, chính là mỗi lần chơi trò chơi kia, luôn theo thói quen chọn cái server ở vị trí thứ hai.”

Vị trí của server cơ hồ cũng không có thay đổi, server được sắp xếp ở vị trí thứ hai là… server Thiên Huyền. Hoa Đoá Đoá lập tức như bị sét đánh trúng, không phải đâu, cùng chung một server à? Sẽ là ai chứ? Xem theo hiểu biết của nàng đối với Cố Cảnh Phong, hắn thực rất mạnh, luôn thích sự hoàn mỹ không tỳ vết, trong nhà cũng là có tiền, hẳn là sẽ tiêu tiền đầu tư một phen…

Càng nghĩ càng kinh sợ, trong lòng không ngừng mâu thuẫn một chuyện. Cố Cảnh Phong nhất định không phải là lão công Phong Thệ của nàng a.

Lúc này giáo sư Smith thật lâu chưa về đã trở lại, miệng còn đang ăn bánh rán mua ở căn tin, “Các ngươi tán gẫu đã xong chưa?”

“A?” Hoa Đoá Đoá nhất thời không kịp phản ứng, Cố Cảnh Phong bỗng nhiên đứng lên, “Ăn sớm như vậy làm gì? Còn đang tính mời ngươi đi Hải Vương Cung ăn bánh trẻo.” Giáo sư Smith vừa nghe thấy thế, sung sướng hẳn lên, đem bánh đưa cho Cố Cảnh Phong, “Ta biết ngươi ngồi đường dài trên máy bay, nhất định là đói bụng lắm. Đến, ăn.”

Cố Cảnh Phong tiếp nhận, cũng không có ăn, mà là nhắc nhở giáo sư Smith, “Đoá Đoá tìm ngươi chắc là có việc gì.”

Hoa Đoá Đoá thế này mới nhớ lại mục đích mình tới đây, vội vàng đoan đoan chính chính đứng lên, trịnh trọng đưa bản tự kiểm điểm cho giáo sư Smith, “Đây là bản tự kiểm điểm của ta sau khi thật sâu sắc thức tỉnh.”

Smith cười tủm tỉm, “Ai nha, về sau nếu lại phát sinh loại sự việc này, cứ để Tiểu Phong quản là được.”

“Ta cam đoan sẽ không bao giờ đã xảy ra lần nữa.” Hoa Đoá Đoá “ẩn tình đưa tình” dừng ở trên người Cố Cảnh Phong. Giáo sư Smith cười gian, húc khuỷu tay sang Cố Cảnh Phong, “Xem, còn không mau quấn về nhà sinh em bé đi?”

“Xem bản tự kiểm điểm của nàng như thế nào đã.”

Smith mỉm cười, khẳng định là oanh oanh liệt liệt cam đoan, lời nói phiến tình buồn nôn. Hắn trước nhìn thoáng qua, mặt trắng, lại tiếp tục xem xuống tiếp, tái mặt, lại kiên trì tiếp tục xem, mặt đen thui, cuối bài còn làm một câu tổng kết mang tính cam đoan, cho dù không chùi đít được, cũng không bao giờ dùng đến giấy ăn, Smith chống đỡ hết nổi tựa vào trên vai Cố Cảnh Phong, cả người run rẩy, “Đoá Đoá, ngươi khá lắm.”

Hoa Đoá Đoá nhếch miệng, vẻ mặt đầy vẻ ăn năn. Cố Cảnh Phong tò mò, phản ứng này của Smith chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, kinh thiên động địa, nước mắt quỷ thần? Hắn chuẩn bị lấy qua xem, giáo sư Smith cố chấp giữ khư khư trong ngực, bi thương nhìn hắn, tuyệt vọng lắc đầu, trong mắt còn lóe lên nước mắt.

“Để ta xem xem.” Cố Cảnh Phong đoạt đi, Smith thở dài.

Cố Cảnh Phong nhìn bản tự kiểm điểm miệng lưỡi lưu loát kia của Hoa Đoá Đoá, bình tĩnh đọc hết, ngẩng đầu, “Đoá Đoá.”

“A?”

“Ngươi có thể nhận thức rõ vấn đề này, thực rất tốt.” Cố Cảnh Phong thực còn thật sự nói.

Khuôn mặt giáo sư Smith lại co rút…

Hoa Đoá Đoá nhếch miệng, không nói.

Cố Cảnh Phong nhìn vào đồng hồ, phát hiện đã gần đến bảy giờ rưỡi, suy nghĩ một chút, nghĩ đến còn có một chuyện, bỗng nhiên nghĩ ra trò đùa dai cười, “Nhanh như vậy đã bảy giờ rưỡi, chúng ta đi ăn cơm một chút chứ?”

Cố Cảnh Phong vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình của Hoa Đoá Đoá, tựa hồ thực để ý đến phản ứng của nàng.

Hoa Đoá Đoá chớp mắt, nhìn đến đồng hồ trên tường, hiện tại đã bảy giờ rưỡi, ăn một bữa cơm ít nhất mất một hơn một giờ, nàng đã đáp ứng Phong Thệ đại thần tám giờ hơn sẽ đi đánh trang bị, nếu không quay về…

“Không được, ta muốn về chơi game, đánh trang bị.”

Lời này vừa nói ra, tâm tình Cố Cảnh Phong cực kỳ tốt, Smith cảm thấy buồn bực, bị cự tuyệt còn cao hứng như vậy, chẳng lẽ là xem bạn tự kiểm điểm động kinh kia xong, liền bị động kinh theo?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở một khắc cuối cùng, ta mới thay đổi Trời ạ… Vẫn là cách mặt trời càng xa…