Bình Dương Công Chúa

Chương 82: Gửi quân áo ấm




Ở Lạc phủ, dù là công việc trị thủy Hoàng Hà hay là cứu tế nạn dân, dùng ba từ "không dễ dàng" đã là khích lệ, quả thực mỗi bước đều khó khăn trùng trùng.

Lạc phủ là nơi đầu tiên bị vỡ đê, Lý Cần không điều tra thì thôi, một khi đã tra thì toàn là chuyện khiến người ta kinh sợ. Không biết bọn người kia đã dùng vật liệu gì đắp đê mà còn mềm hơn đậu hũ, đập nhẹ một cái đã vỡ toác ra thành đất mịn.

May mắn phát hiện kịp thời, nếu không e rằng toàn bộ Lạc Phủ đều sẽ bị lũ cuốn trôi.

Bởi vậy nhiệm vụ sửa chữa đê điều Hoàng Hà, đoạn ở Lạc phủ là gian nan nhất, phải sửa lại toàn bộ.

Quan lại nơi đây phần lớn vô năng, bất kì chuyện gì Lý Cần cũng phải đích thân giám sát.

Nhưng Lý Cần không ngờ nhất là ở châu quận khác nạn dân đều rất hợp tác để nhận được cứu trợ, nạn dân Lạc phủ lại liên tục chống đối.

Tại sao có tiền lại không cứu trợ cho bọn ta trước, ngược lại đi sửa đê? Chẳng lẽ mạng người còn không quan trọng bằng?

Không có cách nào khác, ngân lượng triều đình phát xuống có hạn, cứ cho là quan viên không tham dù chỉ một hào, nhưng số tiền cứu tế cần thiết thì quá nhiều, tính trung bình mỗi người chỉ nhận được một chén cháo với vài hạt gạo, một bộ quần áo cả nhà thay nhau mặc, thê thảm như thế, cũng không trách lòng dân sôi trào.

Đủ loại trách móc oán giận ầm ĩ, nạn dân lĩnh cháo xong lại đến bờ đê náo loạn, tiến độ công trình bởi vì vậy mà bị trì hoãn rất lâu.

Lý Cần sứt đầu mẻ trán, không biết nên làm sao bây giờ.

"Vẫn còn nháo à! Tu sửa đê đập rõ ràng là ích quốc lợi dân, sao bọn họ lại có thể thiển cận như thế!"

Nghe thấy bên ngoài doanh trướng ồn ào, Lý Cần dù cho tốt tính đến đâu cũng không khỏi nóng nảy, đi qua đi lại bên trong.

Hắn chịu, không hiểu sao mấy người này lại không thể nghĩ xa hơn một chút!

Đang lúc sốt ruột đến giậm chân, rèm doanh trướng bị một bàn tay vén lên, ngay sau đó truyền đến hai ba tiếng ho khù khụ:

"Điện hạ đừng tức giận, thần mới khuyên bọn họ trở về rồi."

Huyện Tĩnh Nhân của Lạc phủ là nơi mà tình hình thiên tai nặng nhất, đê đập cũng cần phải trùng tu, nạn dân náo loạn đều là người của huyện Tĩnh Nhân, Thẩm Hiếu thân làm huyện lệnh ở đây tất nhiên không thoát khỏi can hệ.

Thẩm Hiếu thu nắm tay che miệng ho một tiếng nữa, giọng hơi khàn:

"Đều là nạn dân huyện Tĩnh Nhân đến gây sự, là do thần quản lí chưa tốt."

Chàng vẫn mặc bộ quan bào màu xanh, vì để chống lạnh, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng đen tuyền, tuy vậy sắc mặt vẫn vì lạnh mà tái nhợt.

Chàng gầy hơn trước nhiều, ngược lại có vẻ càng cao, thân ảnh càng thêm chính trực.

Lý Cần nhìn chàng, thở dài một tiếng: "Cũng không phải lỗi của ngươi, triều đình gửi xuống có chút tiền, huyện của ngươi lại là nơi chịu thiên tai nặng nhất."

Kỳ thật Thẩm Hiếu thất thế, Lý Cần mất đi trong triều một đại trợ lực, nói không thất vọng đó là giả. Nhưng hắn cũng không phải người qua cầu rút ván, chưa nói từ sau khi Thẩm Hiếu tới Hà Nam, họ phối hợp với nhau rất tốt, thực tích làm được càng nhiều, nỗi thất vọng của hắn cũng dần tiêu tan.

Lý Cần khiêm tốn giấu mình nhiều năm như vậy, trên phương diện chính trị cũng không phải kiểu người hơn thua như Lý Thuật, hiện tại cũng không cảm thấy khó chấp nhận.

Thẩm Hiếu làm huyện lệnh cũng vất vả, hai tháng này không quản ngày đêm vội vàng tổ chức cứu tế, trấn an nạn dân, nhưng đều không mang lại hiểu quả lớn.

Không bột đố gột nên hồ, ngân lượng triều đình gửi đến không nhiều lắm, dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thể thể hiện ra. Cả ngày không phải khảy bàn tính tính toán tỉ mỉ, thì cũng là sang châu quận khác vay tiền xoay vòng.

Không có biện pháp, nghèo quá.

Không chỉ Thẩm Hiếu nghèo, phủ kho cũng nghèo; không chỉ phủ kho nghèo, quốc khố cũng nghèo.

Năm nay thiên tai lớn nhỏ xảy ra liên miên, tiền ra khỏi quốc khố như nước chảy.

Đầu tiên là Quan Trung đại hạn, thật vất vả tình hình hạn hán mới qua, hiện tại mạ mới xuống đồng, đợi Quan Trung có đủ lương thực phải đến hè sang năm. Quan Trung trăm vạn dân đói cơm còn đang kêu gào triều đình phát chẩn.

Ngay sau đó lại xảy ra chuyện Hoàng Hà vỡ đê, công việc tu sửa cũng tiêu tốn một khoản tiền lớn.

Bởi vậy cho tới bây giờ khoản tiền dưa ra để trợ cấp cho nạn dân rất ít, quốc khố cũng đã bị đào rỗng. Quan lại Hộ Bộ ngày ngày trưng bộ mặt đưa đám, đe dọa kẻ nào dám đòi tiền liền tự sát cho xem.

Lạc phủ đặc thù, trước đó Cao Tiến đã vơ vét sạch sẽ, bá tánh nghèo rớt mồng tơi, lại gặp cảnh thiên tai, chút tài sản đều mất cả, oán khí của bọn họ trầm trọng hơn nơi khác rất nhiều.

Nạn dân không có việc gì để làm, lòng tràn đầy oán hận, không quan tâm gì nữa, ngày nào cũng đến nơi sửa đê gây rối. Có tiền sửa đê Hoàng Hà, dựa vào đâu không có tiền cho bọn ta cơm ăn?

Có thể nói Lý Cần có thể hoàn thành nhiệm vụ trị thủy ở đây hay không phụ thuộc rất lớn vào việc Thẩm Hiếu có thể cứu tế tốt hay không.

Lý Cần cũng gấp, khi tuyệt vọng cái gì cũng dám làm, hắn xoay vòng trong doanh trướng, bỗng nhiên nói: "Ta sẽ hỏi xin Bình Dương hoàng tỷ chút lương thảo!"

Bỗng nhiên nhắc đến nàng, Thẩm Hiếu có chút ngơ ra, sắc mặt khẽ đổi, liền thấy Lý Cần đã vọt tới bàn sau, đề bút chuẩn bị viết.

Thẩm Hiếu vội nói: "Không được."

Lý Cần ngừng tay.

Hắn biết hai người bất đồng, chuyện hắn lo lắng vẫn xảy ra. Nhưng vấn đề giữa hai người đáng để chậm trễ việc công hay sao?

Liền nghe Thẩm Hiếu giải thích: "Cứu tế là chuyện lâu dài, mùa thu sang năm mới có lương thực bổ sung, hơn nửa năm, huyện Tĩnh Nhân lại có nhiều nhân khẩu như vậy, điện hạ nghĩ bao nhiêu lương thực mới đủ?"

Thẩm Hiếu dừng một chút, mới lấy lại ngữ khí bình thường: "Nàng ấy không có nhiều lương thực như vậy."

"Còn nữa nếu không lý do mà tự nhiên gửi lương thực tới đây chẳng khác nào tự trở thành chú mục để người ta nhìn vào. Cứ cho đổi thành ngân phiếu, giá gạo ở Lạc phủ cực cao, căn bản không có lời. Bỏ qua những vấn đề khác, thật sự nhận được đủ lương từ nàng, người ngoài chỉ trích ta cứu tế vô năng, ta sao nói lại được."

Liên hệ giữa hai người bọn họ càng ít càng tốt, nếu không bệ hạ lại nghĩ ngợi.

Lý Cần nghe xong, biết Thẩm Hiếu nói có lý, ném bút lên bàn:

"Thế thì ta cứ dứt khoát điều binh tới đây, nếu còn dám gây sự, cứ thẳng tay xử lí làm gương, xem bọn họ còn dám quấy nhiễu nữa không!"

Thẩm Hiếu thở dài một hơi, biết Lý Cần nóng nảy.

Không chỉ Lý Cần, chàng cũng thế. Công việc cứu tế còn rất gian nan, nạn dân lại không dễ khuyên nhủ, sợ trời càng trở lạnh lại càng dễ trở thành chuyện lớn.

Lựa chọn của chàng đúng là hạ sách, là con đường nguy hiểm nhất. Nếu chàng còn ở tại Trường An, sao lại phải lâm vào khốn cảnh thế này, bận rộn mất ăn mất ngủ.

Thẩm Hiếu siết cây trâm trong ống tay áo, mặc kệ gian khổ thế nào, chàng cũng không hối hận.

Chàng hạ giọng khuyên nhủ: "Ta biết điện hạ nóng vội, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, thì không nên mang binh ra trấn áp người dân. Ngài khác Thái Tử, không tranh đua kéo bè phái trên triều, con đường của chúng ta là mượn sức nhân dân. Nạn dân gây rối, tuy nói là do họ thiển cận, nhưng rốt cuộc về tình vẫn có thể tha thứ, nếu điều binh đến, chẳng khác nào đánh mất lòng dân?"

"Cái này không được, cái kia cũng không được. Chẳng lẽ cứ để họ nháo cả ngày cả đêm? Bổn vương còn phải sửa đê, chẳng lẽ không sửa nữa?"

Lý Cần mất kiên nhẫn.

Thẩm Hiếu vén rèm doanh trướng, một cơn gió lạnh từ Hoàng Hà thổi qua. Chàng không tránh đi, cơn lạnh càng giúp đầu óc tỉnh táo.

Chàng nhìn về phía đê Hoàng Hà cách đó không xa, nạn dân gây rối đã trở về, nhân công lại chăm chỉ làm việc.

Ngày đông, nhưng bọn họ làm không ngơi nghỉ, không ít người còn cởϊ áσ ngoài, lộ ra thân hình rắn rỏi.

Hoàng Hà luôn tiềm ẩn tai ương, chẳng ai dám qua loa ở chỗ này, Hộ Bộ siết chặt dây lưng quần, có phải đào sạch quốc khố cũng phải giúp Thất hoàng tử sửa xong đê. Thất hoàng tử tay sạch sẽ, không động đến một phân tiền, coi như ngân quỹ cho việc tu sửa không có vấn đề.

Thẩm Hiếu híp mắt, nhìn vào ánh mặt trời chiếu lên thân hình của những nhân công ngoài kia, dường như có một ý tưởng bắt đầu thành hình.

"Thần có một biện pháp, có thể đồng thời giải quyết cả việc sửa đê và cứu tế."

Thẩm Hiếu xoay người lại, cười cười, "Dĩ công đại chẩn."(1)

(1) Dĩ công đại chẩn: Lấy tiền công thay cho phát chẩn


*

Trời lạnh sương mù đường không dễ đi, người đưa thư của Lý Thuật ước chừng hoa 5 ngày mới đến Lạc phủ, kết quả phát hiện Thất hoàng tử đã rời Lạc phủ, đi địa phương khác tuần tra tình hình trị thủy.

Người đưa thư ở ngoại ô vài ngày, chỉ nhìn thấy dân công bận rộn sửa đê, ngoài thành dựng lều phát cháo, cháo rất đặc, đũa cắm xuống không một chút lung lay, nhưng nạn dân xếp hàng nhận cháo lại không nhiều lắm.

Người đưa thư hiếu kì, nghĩ thầm, Lạc phủ không phải là nơi gặp nạn thảm nhất sao, tại sao lại không có mấy người đến nhận cháo?

Nghi vấn này còn theo hắn mãi cho đến khi hắn gặp được Thất hoàng tử ở ranh giới Hà Nam, hắn bước vào doanh trướng, dâng thư của Lý Thuật lên, cuối cùng nhịn không được hỏi:

"Tiểu nhân còn tưởng rằng Lạc phủ khắp nơi đều có dân đói khổ, không ngờ......"

Lý Cần nhận thư, việc tu sửa đê điều thuận lợi, tâm trạng hắn rất tốt, vừa xé bì thư vừa cười giải thích:

"Bổn vương đang muốn để Thẩm đại nhân dâng tấu chương, mở rộng biện pháp cứu tế này ra ngoài."

Người đưa thư vội hỏi: "Tiểu nhân ngu dốt, rốt cuộc là biện pháp gì vậy ạ?"

Lý Cần cười cười: "Vừa lúc nói cho ngươi, ngươi trở về nói với hoàng tỷ một tiếng, đây đều là công lao của Thẩm đại nhân."

Lý Cần quả thực cứ bắt được cơ hội là lại muốn làm Nguyệt Lão, kéo tơ hồng một lần thành nghiện.

"Nói cũng đơn giản, chỉ có bốn chữ " dĩ công đại chẩn "."

"Xét đến cùng, hết thảy vấn đề đều từ chuyện tiền bạc. Lạc phủ tai nạn nghiêm trọng, nhưng triều đình gửi xuống không đủ tiền, nạn dân đói khát, lại mất nhà mất của, không có việc gì để làm, không tránh khỏi gây náo loạn, ngăn cản bổn vương sửa đê. Thẩm đại nhân nói, không ngại liền thuê những nạn dân đó tới tham gia công trình, một là họ có cơm ăn, không đến mức đói chết, hai là khiến họ bận rộn, không sinh cực đoan, ba là có thể tiết kiệm ngân lượng cho việc cứu tế, để dùng vào việc chăm lo cho những người già cả bệnh tật. "

Đạo lý dễ hiểu, người đưa thư nghe xong thán phục gật gù: "Thẩm đại nhân thật sự lợi hại."

Có chiến tích bực này, ba năm sau khảo khóa mà muốn thăng quan, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Dứt lời, Lý Cần mới đọc tin, một lát sau hai hàng mày nhíu lại.

Thái Tử một lần nữa rời núi, khẳng định sẽ nhằm vào hắn. Trước đó cấu xé Nhị hoàng tử như thế nào thì hiện tại cũng sẽ đối với hắn như thế, mà thế lực của hắn còn chưa bằng Nhị hoàng tử.

Lý Cần khẽ siết lá thư, biết mình từ nay về sau phải xốc một vạn lần tinh thần, chuyện qua tay tuyệt đối không thể để lại sai sót, nếu không bị Thái Tử nắm được, không bị ép chết cũng sẽ bị lột mất một lớp da.

Chuyện trị thủy Hoàng Hà này hắn càng phải sát sao theo dõi.

Lý Cần đọc như một lèo đến cuối, cả người hơi ngơ ra.

Tiết trời buốt lạnh, nhớ mặc áo ấm.

Ấy ấy, đây là Bình Dương hoàng tỷ nói sao, không giống tí nào. Không ngờ Bình Dương hoàng tỷ ngoại trừ giúp đỡ hắn trên triều, còn lo lắng thân thể hắn nữa. Hóa ra Bình Dương hoàng tỷ nhìn thì lạnh lùng, tình cảm chị em với hắn lại sâu sắc thế.

Lý Cần gấp lá thư lại, hỏi: "Hoàng tỷ còn nói gì nữa không?"

Người đưa thư vội đáp: "Không nói gì nữa ạ, chỉ bảo tiểu nhân mang một tay nải đến đây."

Hắn gỡ tay nải trên lưng ra, đặt lên bàn trước mặt Lý Cần:

"Ngoài ra công chúa cử hai người đến, đều là hộ vệ có thủ pháp tốt trăm dặm khó tìm, chưa từng đi cùng công chúa ra cửa, sẽ không ai nhận ra. Công chúa nói chú ý an toàn."

Ôi, Bình Dương hoàng tỷ thật là quá chiếu cố hắn đi, thị vệ bên người hắn rất nhiều, nàng còn đặc biệt tặng thêm hai người nữa. Lý Cần quả thực là thụ sủng nhược kinh, nghĩ thầm cuối năm về kinh báo cáo nhất định phải ghé qua phủ cùng hoàng tỷ tâm tình một phen.

Lý Cần mở tay nải, giũ ra một kiện áo choàng lót lông chuột, lớp lót vừa dày vừa mềm, sờ lên rất thích, bên ngoài lại chỉ là một lớp vải xám bình thường, mặc vào người vừa giữ ấm lại không khoa trương.

Lý Cần nhấc chiếc áo lên lại thấy sai sai, cái áo này dài đến tận gót chân hắn, rõ ràng không phải may theo số đo của hắn. Với cả, nếu là y phục làm cho hắn, lớp vải bên ngoài căn bản không khiêm tốn đến vậy.

Áo này đưa cho ai, lại còn phải hỏi sao.

Giời ơi, tự mình đa tình, Lý Cần thở dài. Hắn chẳng qua chỉ là cái loa nói hộ lòng người mà thôi.