Edit by Mặc Hàm
Tôi đứng trước bia mộ Tống Ích đốt cho anh một điếu thuốc, Cố Sam lui về sau hai bước nhường chỗ cho tôi, tôi xốc quần lên ngồi xổm trước bia mộ Tống Ích, ánh lửa đỏ trước bia mộ anh, chiếu lấp lóa trong bóng đêm. Tôi cảm thấy nhiều kí ức đó ùa về trong nháy mắt, nhỏ vun kí ức ghép lại từng mảnh, lúc ẩn lúc hiện, đếm ngón tay tính toán cũng chỉ được vài chục năm, hơn nữa chẳng ai biết được ngày mai sẽ bị bệnh gì, là chính mình hay người bên cạnh, hoặc có khi chỉ là người qua đường nào đó lướt qua trên phố xa đông đúc kia. Ai nói rằng sau khi đi thì đừng gặp lại nữa, phải đi luôn đi, bỏ lại Đường Triều, bỏ lại Tống Ích. Bây giờ xem ra nghĩ đến anh ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng lại thôi, Đến cuối cùng cũng chỉ tích dồn từng tí một trong lồng ngực, cũng chẳng nói câu nào ngoài câu đi thôi.
Tôi đúng là một thằng khốn.
Điếu thuốc kia trong gió lạnh dần dần tắt, điện thoại của tôi trong bóng tối đột nhiên vang lên, tôi lấy ra nhìn, Cố Sam giật mình sau lưng tôi, lúc tôi ấn nút nghe máy quay đầu lại nhìn Cố Sam nói cho hắn biết: “Cậu nói lắm quá, Tống Ích không thích người nói nhiều.”
Trong điện thoại, Chu Thù Cẩm vừa tỉnh ngủ mơ hồ hỏi: “Anh đâu rồi, đang nói chuyện với ai vậy?”
Tôi nói, “Cố Sam.”
Cố Sam đang đứng ở đó trầm mặc một lát, cười: “Quả thật hắn không thích tôi.”
“…” Thanh âm của Chu Thù Cẩm trở nên thập phần thanh tỉnh, “Cái gì? “Tôi nghe thấy động tĩnh sặc sỡ của anh ta bên kia, tôi không thể chịu đựng được nhíu mày: “Anh không nghe thấy sao? ”
Chu Thù Cẩm bên kia thoáng chốc im bặt, Cố Sam đen toàn thân, quỷ đứng trước mặt tôi, tôi cầm điện thoại di động nói với Chu Thù Cẩm: “Cúp máy, lát nữa tôi về.”
Cất điện thoại đi, tôi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Sam ở phía sau tôi không nói gì, cả nghĩa trang im ắng, tôi suy nghĩ một chút vẫn nói với Cố Sam: “Chọn vị trí được đây, tự cầu phúc đi.”
Cũng không chuẩn bị nghe tiếng đáp lời của hắn, cất bước đi về phía ngọn đèn duy nhất ở cửa vườn.
Đường trở về tôi đi gần một tiếng đồng hồ, ban đêm trên con đường nhỏ ở thị trấn này không có tòa nhà cao tầng che chắn, gió thổi qua lại xoay xung quanh tôi. Vất vả lắm mới về tới khách sạn nhỏ, sắp bị gió thổi lạnh đến đông cứng, chà xát làm mình ấm lên một lát, mới nhìn thấy trước cửa khách sạn kia, có bóng người đang đứng dưới ánh đèn vàng, bóng người kéo dài lên mặt đất. Người ở đó lo lắng, đi tới đi lui, chờ đến khi tôi đến trước mặt Chu Thù Cẩm thì hắn bật người lên, đứng dưới ánh sáng vàng dịu kia nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhìn lại khuôn mặt trắng bệnh của hắn hỏi: “Đứng bao lâu rồi, lạnh không?”
Chu Thù Cẩm ngẩn người, thậm chí tôi còn nhìn thấy động tác nuốt nước miếng của hắn, hắn vẫn im lặng nhìn tôi trân trân.
Tôi cất bước vào khách sạn: “Mấy giờ rồi, trở về ngủ, ngày mai tìm xe về thành phố.” Tiếng bước chân của Chu Thù Cẩm đi theo phía sau tôi, tôi mở đèn phòng cũng lười cởi áo khoác nằm thẳng trên giường, dựa vào ánh sáng mơ hồ tôi nhìn thấy Chu Thù Cẩm đang đóng cửa nhưng vẫn đứng ở đó hồ lâu, tôi nhìn chăm chú cái bóng phản chiếu của hắn trong bóng tối thật lâu, bị bộ dạng dọa người này của hắn làm mệt mỏi, nói: “Đường Đông Đông, cậu bật đèn lên tìm gương soi cái dáng vẻ bây giờ của mình đi, con mẹ nó còn tính kế tôi à? Cậu lấy cái mẹ gì để khống chế tôi.”
Đường nét của Chu Thù Cẩm trong bóng đêm khẽ động đậy, hắn không nói gì, đứng thẳng trước cửa giống như một tác phẩm điêu khắc hình người.
Một lúc lâu sau tôi nghe thấy hắn hỏi: “Cố Sam đã nói gì với anh?”
“Cậu đoán xem?” Tôi thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại
Cách một hồi lâu tôi nghe Chu Thù Cẩm nói: “Cố Sam là con trai ông nội tôi.”
Tôi không tí hứng thú gì về người này, nghe thấy Chu Thù Cẩm cao giọng tiếp tục nói: “Mẹ nó có thể là mẹ tôi.”
“…” Tôi không nhịn được, cười nhạo.
Thanh âm của Chu Thù Cẩm vô cùng bình tĩnh: “Là hắn tiêm thuốc cho tôi, ông nội tôi cho rằng tôi chỉ ở ngoài vui chơi nên mới thế thôi, ông nội không tin tôi.”
“……”
Chu Thù Cẩm vẫn điềm nhiên nói như cũ: “Hắn ta quá nôn nóng, ông nội trách tôi không có ý chí, nên mới đối xử với hắn tốt hơn chút. Vậy là hắn liền cho mình một bước lên trời.”
“……”
“Hắn quá nóng ruột, cố gắng tranh công đoạt lợi với tôi. ” Chu Thù Cẩm nói, “Hắn cảm thấy tôi ra khỏi nhà đã nhiều năm, hơn nữa bây giờ ông nội còn khá thích hắn, nên hắn xuống tay với tôi thì cũng chưa bị tính sổ, còn ngại ông tôi sống lâu, để người bỏ thuốc và trà của ông nội.”
Hắn ng cũng cười chế giễu: “Hắn ghét ông tôi, hắn ghét tôi.”
“Ồ…” Tôi đáp, nằm lâu trên giường, toàn thân lười biếng không muốn nhúc nhích, “Vậy thì sao?”
“Cho nên…” Chu Thù Cẩm nói, “Lời hắn nói anh đừng tin.”
Tôi cười, không muốn nói chuyện, Chu Thù Cẩm vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, từ giọng nói đến cử chỉ của hắn đều bình tĩnh, tôi chưa từng thấy qua cái dáng vẻ này của hắn.
Sau khi hắn im lặng, cả gian phòng chìm vào yên tĩnh, rèm cửa sổ kém chất lượng trên cửa sổ không ngăn được ánh trăng ngoài phòng, chiếu sáng một mảng, chẳng biết mình đã trầm mặc như thế bao lâu, Chu Thù Cẩm đột nhiên nói ra mấy chữ: “Chẳng qua em chỉ là tương kế tựu kế thôi.”
Hay cho câu tương kế tựu kế. Tôi híp mặt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ suy tưởng về chuyện cũ, còn chưa kịp tập hợp các mảnh kí ức thành một câu chuyện hoàn chỉnh, đã bị câu nói của hắn đánh nát. Tôi bật dậy, ngôi trên giường, móc bao thuốc trong áo khoác mình đang vứt một bên, ánh mắt xẹt qua bóng dáng người đang đứng ở cửa, mặt hắn ở trong tối bị ánh trăng chiếu vào từng hàng nước mắt loang lổ.
Tôi ngậm một điếu thuốc trong miệng, trong nháy mắt ánh lửa sáng lên làm cho những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt của hắn càng rõ ràng hơn, tôi cười: “Bình thường cậu khóc còn hận không khóc đến mức cho cả thế giới biết, sao nay khóc chẳng ra tiếng thế?”
Thanh âm Chu Thù Cẩm vẫn không thay đổi: “Thời gian đã lâu nên không thể nào giải thích tình cảm của tôi với anh được, muốn nói rất thích anh nhưng lại cảm thấy rất hận anh. Nhìn thấy anh thì cảm thấy nhục nhã, muốn đánh anh, muốn mắng anh, làm nhục anh là thật, muốn nói rất hận anh nhưng lại không nỡ giết anh..” Chu Thù Cẩm trầm mặc thật lâu, hắn đột nhiên giơ tay lau mặt mình, muốn cười nhưng lại cười như không, “Tôi lại thích khóc trước mặt anh…” Hắn nói, “Tôi không thích khóc lóc, nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh là cảm thấy oan ức chịu không nổi. “Hắn tiếp tục im lặng, đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay che mặt mình, nghẹn ngào nói, “Tôi cảm thấy mình rất oan uổng nhưng không biết tại sao.”
“Tôi vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy rất oan uổng, giống như cả đời này chưa từng oan ức đến thế.” Tôi nghe hắn khàn giọng.
“Có phải anh lại không cần tôi không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng ngày Valentine!
Chu Thù Cẩm ngồi xổm trong bóng tối như một tảng đá vô hồn, tôi ở bên giường bóp điếu thuốc của mình, dịch vào bên trong giường rồi lên tiếng: “Buồn ngủ, ngủ đi, ngày mai trở về.”
Một lúc lâu Chu Thù Cẩm vẫn không động đậy, tôi híp mắt có chút buồn ngủ không thèm giận nữa: “Sao, cậu muốn ngồi xổm cả đêm à, muốn canh cửa cho tôi à?”
Bên kia vẫn không chịu nhúc nhích, tôi trở mình: “Lên ngủ đi.”
Một lát sau nghe thấy động tĩnh bên kia, giường bên phải hơi lún xuống, tôi nhắm mắt lại: “Tôi lười nổi giận với cậu, tôi đã gần bốn mươi tuổi, lăn qua lăn lại với cậu đã lâu thế rồi.” Tôi nói,” Hôm nay tôi để cậu lăn sau này cậu sẽ không xuất hiện làm chướng mắt tôi nữa à?”
Chu Thù Cẩm không nói gì, tôi không nhịn được ngáp một cái: “Cậu nói xem cậu còn muốn giày vò tôi bao lâu đây.”
Chu Thù Cẩm ở bên cạnh tôi giật giật, tôi tĩnh thần: “Mấy ngày trước lúc ở trong rừng cây nhỏ, tôi còn muốn đối xử tốt với cậu một chút.”
Tôi nghe thấy Chu Thù Cẩm động đậy trong bóng tối, cách một lát hắn bất ngờ nói: “Em thích anh.”
Những lời này trong hoàn cảnh như vậy thật sự hơi đường đột, nhất thời khiến tôi ngây ngẩn cả người, chợt nghe thấy Chu Thù Cẩm nói: “Em biết Cố Sam muốn ra tay với mình, nên đã nói với Trương Tịnh, bảo hắn giúp em tìm anh, một khi thân thể em có chuyện thì đưa em tới cạnh anh.”
Tôi cười nhạo: “Tại sao, Tôi là tổ chức từ thiện chuyên nhặt mấy kẻ lang thang và chăm sóc mấy tên ngốc à?”
Chu Thù Cẩm nói một cách thản nhiên: “Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi, em cũng không biết vì sao, nhưng phản ứng đầu tiên của em chính là muốn đến bên cạnh anh.”
Tôi chẳng thèm để ý: “Tính toán chính xác đến mức khẳng định ông đây sẽ chăm sóc tên ngu nhà cậu lần nữa à?”
“Em thích anh.” Chu Thù Cẩm đột nhiên lại nói ra những lời này, dừng một lát hắn lại nói, “Em cũng sắp ba mươi rồi, đầu óc không tốt, chỉ muốn ở cạnh anh, chỉ cần nhìn thấy anh là mình đã chịu đủ nỗi oan ức khổ nhọc, anh hung dữ nói vài câu em cũng đã muốn khóc rồi. Cuối cùng em vẫn thấy anh không đối xử tốt với em, cảm thấy mình đúng là ti tiện, nghĩ đến đó thì phản ứng đầu tiên à chỉ muốn khóc với anh.” Hắn nói, “Em lớn như vậy mà chỉ thích có mình anh thôi.”
“…” Tôi trở mình trên giường.
Chu Thù Cẩm nói: “Em không thích được ai khác cả.” Hắn dừng một lát ngữ khí đột nhiên chậm lại, “Anh nói đúng, anh có bảo em cút thì em vẫn sẽ xuất hiện trước mặt anh.”
“Không cần mặt mũi à?” Tôi không chịu được ngáp thêm lần nữa.
Chu Thù Cẩm nói: “Trừ khi anh đánh mất sự nghiệp của mình ở X, sau đó kiếm nơi khác trốn đi.” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nói, “Em sẽ luôn tìm anh, vẫn luôn thế, đến khi tìm thấy anh thì thôi.”
Tôi muốn vỗ tay khen ngợi cái thái độ không biết xấu hổ này ghê, lại nghe thấy hắn tiếp tục nói đề đều: “Không chỉ muốn sống sót để tìm anh, chờ khi anh chết còn muốn hợp táng cùng quan tài với anh, hỏa táng thì tro cốt của em sẽ đặt cùng anh, vĩnh viễn không để anh thoát khỏi em.”
Một đoạn thoại dài của hắn làm tôi vui vẻ hắn lên: “Mối quan hệ dị dạng của gia đình cậu cũng không thể nuôi ra cái loại như cậu.”
Tôi vừa dứt lời, Chu Thù Cẩm lại đột ngột phun ra ba chữ: “Em yêu anh.”
Tôi sửng sốt một chút lại cảm thấy buồn cười, vừa mới cười một chút, Chu Thù Cẩm ở bên cạnh tôi hô hấp nhanh hơn, trầm giọng lặp lại một lần nữa: “Em yêu anh.”
“…” Tôi trầm mặc một lát, nói cho hắn biết, “Tống Ích đã chết.”
“…” Chu Thù Cẩm không phát ra tiếng nào nữa, tôi tiếp tục nói, “Ung thư dạ dày, có khoảng thời gian anh ta rất gây, tôi biết nhưng không hề hỏi anh ấy câu nào. Tôi rời khỏi thành phố Phái, anh ta đặc biệt nói không muốn đi với tôi. Tôi cũng chẳng hỏi anh ta có chuyện gì. Khi còn nhỏ, tôi với anh ta đã xa xứ rồi, mười mấy gần hai mươi năm tới đây, tận lực không để ý đến tình cảm với hành động của người bên cạnh.”
“…” Chu Thù Cẩm cẩn thận xoay người ở trên giường
“Lúc trước chia tay, anh ta nói tôi đi rồi đừng về nữa. ” Tôi dừng lại, đột nhiên cảm thấy hơi mờ mịt, cuối cùng bị loại cảm xúc đột ngột trào lên của mình chọc cười, “Mệt chết đi được.”
“Em yêu anh.” Chu Thù Cẩm xoay người đối mặt với tôi lặp đi lặp lại.
Tôi vẫn cảm thấy buồn cười, bàn tay không nhịn được sờ sờ mặt hắn, quả nhiên sờ được vết nước, còn chưa kịp nói lời nào hắn đã chẳng nói chẳng rằng chảy nước mắt, hắn đè họng lại nói: “Em yêu anh.”
Tôi trầm mặc một lúc: “Tôi biết.”
Nếu như không biết tình cảm của hắn đối với mình, thì làm gì để hắn ở trước mặt mình, thậm chí còn nằm trên giường tôi. Vừa nhìn thấy hắn tôi sẽ đạp hắn ra ngoài ngay luôn, chẳng quan tâm hắn có giết người hay phạm pháp.