Edit by Mặc Hàm
Trước khi tôi dắt Chu Thù Cẩm ra khỏi rừng nhỏ, tôi còn chỉnh sửa quần áo hắn, lúc rẽ vào đường chính đi đến bãi đỗ xe trước miếu, Chu Thù Cẩm nhìn quanh đột nhiên mắng “đệt”, tôi quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt hắn cực kì không tin được: “Taxi tài xế chở em tới lái xe đi rồi.”
Tôi liếc nhìn hắn, hắn đang nhăn mày: “Em còn bảo hắn chờ em ra rồi mà.”
Tôi nhìn hắn, buồn cười: “Thế giờ sao đây?”
Chu Thù Cẩm nhìn tôi hai giây, tôi vẫy vẫy tay với hắn, sau đó nói: “Nói cho em một cách này, em đi hỏi sư phụ trong miếu xem dưới núi, hay trên thôn có cách liên lạc với tài xế không, để hắn đến đón em.”
Chu Thù Cẩm sờ sờ đầu, nhìn tôi: “Vậy để em vào trong hỏi thử.”
Tôi gật đầu, sau khi hắn đi lấy tấm thiệp trong túi ra lật lật, quay bước đi về phía chỗ tôi để tro cốt của em mìn —— hoa đặt ở nơi đó còn rất tươi, người kia chắc hẳn mới tới không lâu, sư phụ trông coi chỗ đó có thể sẽ có ấn tượng.
Chờ tôi tìm được sư phụ kia cũng nói rõ nguyên nhân, sau khi hắn ngẫm nghĩ một lát, sau đó lấy sổ công đức phía sau đài, lật đến trang mới nhất, người trên đó viết hai chữ “Tống Ích”, thời gian điền là sáng nay, tiền quyên góp không ít, ít nhất Tống Ích hẳn là không thể nào có số tiền này được, hơn nữa tôi quen anh ấy đã lâu, căn bản anh chẳng tin Phật, sư phụ chỉ vào phương thức liên lạc nói cho tôi biết người này nói nếu có người đến thăm Đường Triều thì đưa số của hắn cho người đó.
Tôi dùng điện thoại lưu lại số này, cảm ơn sư phụ sau đó đã ra khỏi cổng miếu, Chu Thù Cẩm đứng dưới đèn đường dạo qua dạo lại, nghe thấy tiếng bước chân của tôi đi tới, nghiêng đầu về phía tôi: “Đi đâu vậy?”
Tôi đưa thiệp trong túi của tôi trực tiếp cho hắn: “Có tên ngu cực kí rảnh hơi yêu cầu tôi liên lạc với hắn, giả thần giả quỷ. “
Chu Thù Cẩm cúi đầu nhìn tấm thiệp: “Ai? ”
Tôi hỏi hắn, “Gọi được xe chưa?”
Chu Thù Cẩm nhét tấm thiệp vào trong túi mình trả lời tôi: “Nói là chạy xe lên đây chắc sẽ hơn mười phút.”
Buổi tối tôi và Chu Thù Cẩm ở một khách sạn nhỏ, không có bất kì vật gì ngoài giường. Chắc hẳn hắn đã đi mấy ngày liên tục nên quá mệt mỏi, nhìn thấy chỗ đơn sơ này chậc chậc hai tiếng rồi đến phòng tắm nhỏ hẹp, miễn cưỡi duỗi thẳng tay tắm rửa, sau đó ngã ra giường ngủ mất. Tôi hút hai điếu bên cửa sổ, lấy di động ra gọi cho số kia, bên kia không ai nghe điện thoại, quay người lại đã thấy Chu Thù Cẩm ôm chăn ngủ thiếp mất, tóc còn hơi ẩm.
Tôi tắm rửa ra tắt đèn nằm trên giường một hồi lâu Chu Thù Cẩm dựa vào người tôi, tôi đưa tay vuốt vuốt đuôi tóc còn ướt của hắn: “Tỉnh rồi?”
Hắn hừ hừ hai tiếng từ khoang mũi, một hồi lâu ghét bỏ rên: “Giường quá cứng, hôi nữa chứng, chẳng biết bao người nằm qua rồi.”
À, tôi đã quên Chu Thù Cẩm hắn là một tiểu thiếu gia, tôi đưa tay nhéo nhéo mông hắn: “Ngủ không được thì làm chuyện chính nào.”
Chu Thù Cẩm né tránh, xuyên qua ánh đèn đường sáng ngoài cửa sổ, tôi thấy Chu Thù Cẩm nhắm mắt nhíu mày: “Bẩn chết mất, ai biết đã bao người nằm trên đây rồi.”
Tôi cười, cũng thật sự không muốn làm gì, tiện miệng nói thôi, nhìn bộ dáng này của hắn càng cảm thấy buồn cười: “Còn mang cái bộ dáng công tử tới đây.”
Hắn gian nan mở mắt ra, hẳn là đã rất mệt rồi, cố gắng chống đỡ tinh thần nói chuyện với tôi, giương mắt nhìn tôi lâu thật lâu. Sau đó nâng nửa người lên hôn môi tôi, sau khi rụt lại, hai má hắn dán lên vai tôi nhắm mắt lại nói: “Buồn ngủ rồi.”
“Ừm.” Tôi trả lời.
Hắn nói với giọng ngái ngủ, “Em đang ngủ.”
“Ừm.”
Chỉ chốc lát sau tôi đã nghe thấy hô hấp của Chu Thù Cẩm trở nên vững vàng, tôi híp mắt chuẩn bị mơ mơ màng màng vào giấc, thì nghe thấy điện thoại di động của mình reo lên, tôi đưa tay mò lấy điện thoại bị ánh đèn trên màn hình điện thoại chiếu thẳng xuống, híp mắt nhìn tin nhắn gửi tới.
Trên đó viết địa chỉ – Khu C số 9 hàng 9 vườn Nụ cười.
Tôi ngồi bật dậy, Chu Thù Cẩm nằm ở bên cạnh tôi hừ hai tiếng rồi xoay người lại ngủ thiếp đi, tôi buồn cười: “Cậu dựa vào gì mà cảm thấy tôi sẽ tới?”
Cách một lát, bên kia nói: “Anh không muốn thăm anh Tống Ích à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ba chữ Công viên Hàm Tiếu trong vài phút, trả lời tin nhắn: “Cố Sam, chơi vui không?”
Bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh: “Mai anh tới cũng được, nhưng lúc đó chắc tôi không ở đây nữa.”
Tôi cầm điện thoại nhiều lần ấn xuống lại sáng lên mấy lần, bên kia lại có tin nhắn: “Anh Tống Ích hy vọng anh cả đời có thể thoát khỏi xiềng xích, có thể vui vẻ.”
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ này thật lâu, bên kia nói: “Anh Tống Ích hy vọng anh vui vẻ như vậy, tôi cũng hy vọng anh có thể vui vẻ.”
Cố Sam nói: “Tôi cũng hy vọng đoạn đường tiếp theo của anh tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.”
Tôi đi xuống giường, Chu Thù Cẩm còn đang ngủ trên giường chẳng hay biết gì, tôi mặc quần áo, đi khỏi phòng
Khu C của vườn Nụ cười số 9 hàng thứ 9, thật lố bịch.
Hai năm trước Tống Ích đưa tôi ra sân bay còn cùng hút chung điếu thuốc với tôi, hiện tại mẹ nó anh ta lại có người nhắn tin cho tôi nói bảo tôi đi thăm anh ta ở một nghĩa trang ở vườn Nụ cười.
Đêm nay thị trấn không có xe, muốn đi nhờ xe chẳng biết là xe gì, nửa tiếng sau tôi tới vườn Nụ Cười. Buổi tối ở cái nơi âm u quỷ quái này, ngậm thuốc men theo địa chỉ gửi đếm từng cái một. Đến cái số 9 hàng 9 kia, thì ở trước bia mộ đã có một bó hoa, giống như bó để trước bài vị em tôi vậy. Nơi này đèn mờ mịt, phóng mắt nhìn tất cả chìm trong bóng tối và ánh sáng le lói chiếu lên từng hàng bia mộ. Tôi đứa trước mặt bia mộ này một lúc lâu, đến khi phía sau đã truyền đến tiếng bước chân. Ban đêm mà nghe được thì đúng là cực kì chói tai.
Tôi mở màn hình điện thoại ra nhìn ảnh trên bia mộ kia trong chốc lát, không biết chụp từ khi nào cũng không biết là ảnh từ bao giờ, đối diện với ống kính hình như có chút không kiên nhẫn, tôi tắt đèn trên điện thoại đi rồi bỏ vào trong túi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Sam ở phía sau tôi nhẹ giọng nói: “Đầu năm nay, ung thư dạ dày. “Hắn dừng một lát lại nói, “Đã sớm phát hiện, chống đỡ rất lâu.”
Tôi “À” một tiếng, trước khi tôi đi đã phát hiện người này quá gầy, chỉ là chẳng hiểu anh ấy bị gì, mẹ nó còn không thèm nói cho tôi biết. Cái loại chuyện này mà còn muốn gạt ta à!? Đúng là mẹ nó là một tên đần, muốn tôi nợ anh à!? Mẹ nó, tôi nợ anh cả đời!
Tôi tức giận không chỗ phát tiến, chán nản bỏ tay vào túi mà hơi run rẩy, cũng bởi vì quá giận, vất vả lắm mới móc ra điếu thuốc. Tôi xoay người nhìn người phía sau toàn thân đen ngòm, sắp hòa thành một thể với cái khung cảnh này, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Khuôn mặt Cố Sam trong bóng đêm cực kì trắng, hắn mím môi nhẹ giọng nói: “Anh Tống Ích bảo tôi nói cho anh sau, anh ấy nói cả đời này anh sẽ không về, nếu về thì nói cho anh biết.”
Tôi nhìn hắn không nói gì, hắn lại nhẹ giọng bổ sung: “Anh ấy nói còn không muốn anh ngày tết phải trở về thắp nhang đốt thuốc cho anh ấy. Ít nhất là không muốn giống em trai của anh, mười mấy năm đến gần hai mươi năm cũng chưa từng liếc mắt, chưa từng thắp một nén nhang.”
Tôi không nhịn được tiếng cười nhạo, cái nơi quỷ quái chết dẫm này không chỉ âm u mà gió cũng thổi lạnh đến thấu xương: “Người cũng đã chết rồi, còn trông mong tôi đến thăm à, tôi nhìn cái tảng đá này y như thấy b**i vậy.”
Cố Sam trầm mặc mím môi, tôi hung hăng hít một hơi thuốc, trong đầu cảm giác như có gió thổi ầm ĩ vang lên, Tống Ích thật sự có thể nói với tôi những lời nói nhảm nhí gì đó để tôi bở hết quá khứ của mình, nhưng mẹ nó không phải sao, phàm là người có liên quan đến quá khứ của tôi đến đầu năm nay toàn bộ mẹ nó chết hết rồi!
Tôi tức giận đến hơi vô lực, hung hăng hít hai hơi thuốc rồi nhìn về phía Cố Sam: “Cậu có chuyện gì?”
Cố Sam trầm mặc nhìn vào mắt tôi, hắn đi lên ngồi xổm trước mộ Tống Ích đặt hoa cho anh, sau đó lại nâng tay sờ sờ trước bia mộ: “Tôi thì có chuyện gì được.” Hắn nhỏ giọng nói, cách một lát hắn khàn giọng tiếp tục nói, “Tôi sống nhiều năm vậy cũng chỉ có anh Tống Ích đối tốt với tôi, tôi còn có thể có chuyện gì.”
Tôi đi về phía sau nửa bước, Cố Sam nửa quỳ trước mộ chắc chắn chẳng nhìn thấy gì hết, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía ảnh bia mộ không nhúc nhích.
Tôi ném đuôi thuốc lá trên mặt đất và gõ một điếu khác lên bao thuốc, hỏi hắn: “Đào Kinh là người của cậu? Cậu giở trò gì với tôi?”
Đột nhiên Cố Sam nở nụ cười, vào buổi tối như vậy nghe khá rùng rợn, tôi nghe thấy hắn nói: “Người của tôi? Một đứa con ngoài giá thú hoàn toàn không được công nhận như tôi thì còn có thể có ai?”
Tôi không nói gì, Cố Sam chống bia mộ đứng lên, hắn cúi đầu nhìn phương hướng bia mộ, nhỏ giọng nói: “Anh Tống Ích cũng nói anh không nên trở về.” Hắn cúi đầu nhìn hồi lâu lại nói, “Tôi chẳng thể cho anh biết điều gì cả, vốn là tôi không nên nói cho anh biết. Không bao lâu nữa, tôi sẽ bị ném đến một hòn đảo không người để trải qua phần đời còn lại. Nếu tôi nghe lời thì không chừng khi tâm tình hắn tốt hơn thì trước khi tôi chết sẽ để tôi về đốt ít tiền giấy cho anh Tống Ích.”
“…” Tôi im lặng, chung quanh một mảnh đen kịt chỉ có một ngọn đèn le lói ở cửa vườn.
Thanh âm Cố Sam vô cùng rõ ràng truyền ra: “Tôi làm phiền đến anh làm gì, tôi cũng chẳng có thù oán gì với anh, hà tất phải làm vậy.”
“Tôi cũng rất muốn biết.” Tôi nói.
Cố Sam khựng một chút, đột nhiên lại cười thầm một tiếng: “Thật buồn cười, hắn thích anh, nhưng lại không muốn thừa nhận mình thích anh, hèn mọn như vậy. ”
“……”
Cố Sam nghiêng đầu đột nhiên hỏi: “Có phải hắn nhấn mạnh với anh rất nhiều lần không cần để ý tới tôi, tôi tìm anh nhất định không cần để ý tới tôi không?”
“Thì?” Tôi hỏi.
Cố Sam xoay đầu về phía bia mộ, trầm mặc hồi lâu: “Anh cũng lạ thật đấy, cho rằng mình rất hiểu hắn.”
Một đêm như vậy làm cho tâm trạng của người ta không thể không liều lĩnh được, tôi bóp điếu thuốc trong tay: “Cậu muốn nói gì đây?”
Cố Sam trầm mặc một hồi lâu đột nhiên xoay người về phía tôi, hắn lấy một thứ trong túi áo rồi đưa tới tôi, tôi nương theo ánh trăng nhìn thấy thứ trong tay hắn, là một bản khác gỗ mà Tống Ích nói đưa cho em trai Đường Triều của tôi, Cố Sam nói: “Anh Tống Ích nói đặt hũ cốt của em anh đặt chung một chỗ
“…” Tôi chỉ cảm thấy mỗi một luồng gió trong vườn này sắc bén như kiếm đâm vào người tôi, khiến tôi cực kì khó chịu.
Cố Sam trầm mặc hồi lâu: “Đã đổi hũ cốt rồi.” Hắn nói, “Ai mà kết thù dai dẳng với anh đến vậy?”
Tôi đẩy cái tay hắn đang duỗi trước mặt mình, “Tiếp đi”
Cố Sam thu tay đút vào túi, lát sau tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn giúp anh ấy làm những việc này…” Hắn trầm mặc hồi lâu, khàn khàn giọng, “Nhưng tôi cũng chỉ là người bình thường thôi, tôi không muốn làm một đứa con riêng mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng, việc tôi xuất hiện trước mặt người khác là sai trái sao?
Tôi trầm mặt nhìn hắn: “Tiếp tục.”
Cố Sam nghẹn ngào hai tiếng hồi lâu mới bình phục tâm tình: “Tôi chỉ là làm theo hắn chút thôi mà, hắn bảo tôi tiếp cận anh, lúc trước thật sự tôi không hiểu tại sao, sau này mới hiểu rõ.” Hắn dừng một lát nói, “Bởi vì hắn hèn hạ lại ghê tởm, thích anh nhưng lại muốn giết anh, muốn anh, hoàn toàn khống chế anh, muốn anh mất đi hết thảy vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, giống như hắn đã từng chỉ có một mình anh.”
Tôi không nhịn được muốn cười, quả thật là cũng bật cười luôn.
Cố Sam ngẩng đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt nhìn tôi trân trân không chớp mắt trong bóng tối: “Anh cho rằng Chu Thù Cẩm là thỏ trắng gì sao?” Hắn nói, “Hắn còn chưa mười tám tuổi đã ở bên ngoài cùng một đám bạn bè chẳng ra sao cắn thuốc rồi, thậm chí tiêu tiền cứng rắn lôi kéo nữ sinh người khác mở tiệc, hắn không phải là con cừu nhỏ mặc người khác chém giết.”
“……”
Cố Sam nói xong trầm mặc một lát lại cười: “Hắn lại sắp xếp vai diễn hay ho gì với anh đây, Đường Hạng? ”
Tôi không nói gì, Cố Sam lại nói: “Anh rất thông minh, anh Tống Ích luôn nói về anh như thế.” Hắn dừng lại, và nói, “anh ấy còn nói tim anh thì sắt đá, nhưng cũng là người nhẹ dạ.”
Tôi vừa nghĩ đến Tống Ích, rồi nghĩ đến em mình, sau cùng lại nghĩ đến mình cảm thấy buồn cười —— thật đúng là trong mệnh sẽ cô độc mà. Trong bóng đêm tôi duỗi duỗi thân thể, bởi vì đứng thật lâu mà hơi cứng ngắc, nghĩ đến bạn tốt hơn ba mươi năm của tôi Tống Ích khi tiễn tôi đi đã cho tôi gần như toàn bộ gia sản của anh ấy, hơn nữa lúc đó anh ấy đã biết mình bị ung thư, anh ấy hút cùng điếu thuốc với tôi xong, còn nói với tôi “Đi thôi”, nghĩ đến em trai tôi Đường Triều năm mười sáu tuổi, nói với tôi “chạy đi”, thật sự rất buồn cười, vừa đi là đã chạy, vậy nếu hôm nay tôi đứng ở đây không muốn động đậy, ngược lại tôi muốn nhìn xem ai mẹ nó có bản lĩnh có thể giết chết tôi.