Bình Dân Hạnh Phúc

Chương 13




“Nếu đột nhiên có một trăm vạn, cậu sẽ làm gì?” Nghỉ giữa giờ, Vệ Bình hỏi cô bạn Vũ Thần ngồi cùng bàn, cô gái xinh đẹp ngạc nhiên nhìn cậu một cái, sau đó học theo cách nói của cậu: “Chờ tôi có tiền, liền mua điện thoại di động! Muốn mua Nặc Cơ Á liền mua Nặc Cơ Á[*], mua Ba Sao liền mua Ba Sao[**], hai cái đều phải mua, một cái dùng để gọi, một cái dùng để nghe, đúng rồi, một cái xem giờ, một cái dùng làm đồng hồ báo thức!”

Vệ Bình theo bản năng gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Kia, nếu có thêm điều kiện phải từ bỏ thứ quan trọng thì sao?”

“Vậy thì tôi không cần. Chỉ có một trăm vạn mà thôi, sức khoẻ là trên hết, còn sức khoẻ thì muốn kiếm bao nhiều tiền mà chẳng được.”

“Không phải nói về sức khoẻ, là người, là người quan trọng nhất của cậu.” Vệ Bình gấp gáp hỏi.

“Thì ra là như vậy a, tôi nói Vệ Bình này, cậu thật nhàm chán, không việc gì lại đi hỏi những chuyện này, mấy ngày hôm trước bạn trai của tôi cũng thần bí hỏi tôi như thế, nếu có người đưa tôi tiền, muốn tôi rời bỏ hắn, muốn tôi rời bỏ hắn, thì tôi sẽ làm gì, rốt cuộc cậu cũng hỏi tôi y như thế.”

Vệ Bình có chút ngơ ngẩn, như thế nào chuyện này bây giờ lại phổ biến như vậy? “Vậy cậu trả lời hắn như thế nào?”

“Tôi? Tôi đương nhiên là cằn nhằn hắn một hơi.” Cô gái thực tự hào nói, “Cậu không đọc báo sao? Trên báo có viết không nên đem tình yêu ra đánh cược. Hừ, tất cả đều xuất phát từ trên mạng a, gần đây có một câu chuyện rất ăn khách, tựa là . . . Tình yêu của em, có đáng giá năm nghìn vạn không? . . .Nhảm nhí a, thực nhảm nhí, không biết người nào rảnh rỗi lại đi viết cái thể loại này.”

Vệ Bình ngăn lời nói đầy căm phẫn của cô lại, hỏi: “Nếu có một trăm vạn, cậu có rời bỏ người bạn trai của mình không?”

“Đương nhiên là không.”

“Nếu là năm nghìn vạn?”

“Đương nhiên không rồi, còn phải suy nghĩ gì nữa.”

Nghe cô sảng khoái trả lời làm cho đầu óc Vệ Bình choáng váng, cậu cúi đầu nhìn vào sách ngẩn người, lẩm bẩm: “Có tiền thật tốt a.”

“Y! Nếu không phải cậu mỗi lần ở bên cạnh tôi đều nói tiền a tiền a, tôi còn nghĩ cậu đã sớm nhận ra được điểm ấy, nguyên lai cũng là Diệp Công thích rồng[***].” Cô gái lắc đầu, “Cậu nha, chỉ được cái miệng, ai, vì cái gì người nghèo lúc nào cũng suy nghĩ khi có nhiều tiền phải làm sao bây giờ? Chờ tôi có tiền, nhất định sẽ không mất thời gian phải nghĩ ngợi, liền vội vàng tiêu xài, uy, cậu chắc cũng đang đói, hay chúng ta cùng đi ăn cơm chiều?”

Vệ Bình gật đầu đồng ý, bây giờ chưa tới thời gian vào học, bọn họ theo thói quen sẽ cùng nhau giữ chỗ trong lớp học, sau đó cùng đi ăn cơm chiều, Lục Khải đối với chuyện này một chút dị nghị cũng không có, nhưng kỳ quái chính là ngay cả bạn trai của Vũ Thần cũng không đối với hành động của bọn họ tỏ vẻ bất mãn, lúc nào cũng vui vẻ đi đón bạn gái, cùng Vệ Bình ngồi chung hai trạm xe về nhà.

“Ăn bánh chẻo không? Bên kia mới mở một quán bán bánh mới, vừa mới bắt đầu buôn bán, nhất định không tồi.” Vũ Thần hưng trí bừng bừng nói, “Chờ tôi có tiền, muốn ăn bánh chẻo liền ăn bánh chẻo, muốn ăn hoành thánh liền ăn hoành thánh, bánh chèo một lần kêu hai phần, một phần ăn nhân thịt, một phần ăn nhân đậu xanh!”

Vệ Bình đeo ba lô, tâm tình cũng tốt lên, nghiêng về phía sau bước đi, một bên lắc đầu nói: “Đây chỉ là món ăn bình thường, những người có tiền cũng chẳng ăn vi cá, buổi sáng bọn họ chỉ dùng để súc miệng thôi.”

“Hì hì,” Cô gái nở nụ cười, nhảy nhót nói, “Được rồi, tôi sẽ mua hai chén vi cá! Ăn một chén, súc miệng một chén!”

“Trở về nói với bạn trai cậu kìa, cho hắn nuôi cậu.”

“Làm chi phải để hắn nuôi a, chờ tôi có tiền, sẽ nuôi hắn!”

Hai người đang cười đùa, bỗng nhiên Vũ Thần ngừng lại, há to miệng, giống như đã nhìn thấy cái gì quái dị, thấp giọng nói: “Nhìn a! Nếu là người đó, không cần năm nghìn vạn, một trăm vạn tôi cũng nhận.”

“Người nào a?” Vệ Bình không rõ, nhìn xung quanh. . . . Thấy được trên làn đường đi bộ có một thân ảnh cao gầy quen thuộc, khí chất tao nhã sang trọng, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo, khí thế lạnh lùng áp bách lại đây, cậu cơ hồ có xúc động muốn chạy trốn.

Thấy người kia nhìn bọn họ gật đầu, Vũ Thần thiếu chút nữa hét ầm lên, cô lắp bắp hỏi: “Không phải đang nằm mơ chứ? Vệ Bình? Nói cho tôi biết là không phải đi! Trời ạ! Khó trách hôm nay quẻ bói nói đường tình cảm mới sẽ phát triển. . . . . .Di? Vệ Bình!”

Vệ Bình mặc dù có chút lo lắng, nhưng người đã tìm tới cửa tổng không thể trốn tránh, cậu đứng thẳng ưỡn ngực, bước lên phía trước ngẩng đầu nhìn người giống như vương tử điện hạ kia, tận lực không để lộ ra ánh mắt khiếp đảm: “Tìm tôi sao?”



“Là,” Tịch Tình thẳng thắn thừa nhận, “Có thời gian nói chuyện không?”

“Thực có lỗi, tôi còn phải đi học.” Vệ Bình chính là nói thật, nhưng vì cái gì cậu vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ? Cậu có chút thống hận chính mình.

Tịch Tình đem ánh mắt chuyển hướng, dừng lại cô gái xinh đẹp đứng phía sau vài giây, Vệ Bình chú ý đến tầm mắt của y, vội vàng biện bạch: “Ngài không cần nghĩ lung tung, người này chính là bạn học chung của tôi!”

“Cái kia cùng tôi không quan hệ.” Tịch Tình ngạo mạn trả lời, “Tôi tới đây tìm cậu vì, ngày mốt tôi sẽ trở lại Mĩ, về sau, cũng không xuất hiện nữa.”

Y nói phải quay về nước Mĩ? Vệ Bình lập tức ngẩng đầu, hơn nữa còn không xuất hiện? Hai ngày nay không có thấy Lục Khải thu dọn đồ đạc gì a? Chẳng lẽ rời đi cũng không cần mang theo cái gì? Hay là. . . . Lục Khải không cùng đi với y? Lục Khải rốt cuộc lựa chọn ở cùng mình?!

Một tia khoái hoạt dâng lên, nảy mầm, lớn lên, điên cuồng chạy khắp các dây thần kinh. . . . Không che dấu được sự vui sướng, lông mày cậu dãn ra, ngay cả miệng cũng mở, Vệ Bình liền ngu ngơ nở nụ cười: “Kia, hẹn gặp lại!”

Tịch Tình nhíu mày, nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt vui vẻ bày ra khuôn mặt tươi cười, nhịn không được hỏi: “Cậu thật là có tự tin, cậu không sợ Lục Khải bỏ đi theo tôi sao? Hoặc là nói, hôm nay tôi đến, là đưa cho cậu một tờ chi phiếu khác?”

“Sợ a. . . . Nhưng mà, không phải là không đi rồi sao?” Vệ Bình cao hứng đến nỗi có chút nói năng lộn xộn, “Ân, ân, ngài không phải nói cho tôi biết chuyện này đi? Kỳ thật không cần, tôi thấy Lục Khải không đi đâu, tự nhiên cũng hiểu được a, ngài không cần phải đến tận đây nói cho tôi biết. . . . Chúc ngài thuận buồm xuôi gió!”

Thật sự là một đứa nhỏ tâm tư đơn giản a, nguyên lai hạnh phúc cũng đơn giản như vậy sao? Tịch Tình ở trong lòng nghĩ, ngoài mặt cũng không có biểu lộ cảm xúc, vẫn lãnh đạm hỏi: “Trước khi đi, tôi có chút chuyện, muốn nói cho cậu biết.” Sợ cậu không đáp ứng, còn nói thêm một câu, “Là chuyện về Khải.”

“Tôi không cần biết.” Đầu nhỏ lắc lắc, Vệ Bình bướng bỉnh nói, “Nếu hắn muốn cho tôi biết, tự nhiên sẽ nói với tôi.”

Mắt đen thực trong sáng, tuổi trẻ, đơn thuần, tràn ngập lòng tin đối với người kia. . . . . Vì cái gì y chưa bao giờ có được ánh mắt như vậy? Hoặc nói đúng hơn là đã từng có, lại mất?

“Cậu thực sự không muốn biết sao? Như vậy cho dù tôi vĩnh viễn không đến quấy rầy hai người nữa, xin hãy nghe tôi nói một chút đi? Có một số việc, tôi vẫn luôn đặt ở trong lòng, trừ cậu ra, đại khái cũng không có người thứ hai muốn nghe.” Tịch Tình ở trong lòng cười nhạo chính mình, Tịch Tình a, luôn luôn đặt bản thân ở vị trí cao cao tại thượng, cư nhiên hôm nay lại đối với tình nhân nhỏ bé của Lục Khải ăn nói khép nép?

Vệ Bình nhìn thấy ánh mắt y có vẻ sầu não, không thể cự tuyệt, đành phải gật gật đầu: “Vậy được rồi. . . . . Làm phiền ngài chờ một chút a.”

Cậu chạy đến chỗ Vũ Thần đang đứng, dùng thời gian ngắn nhất để giải thích cho cô hiểu, sau đó không muốn để ý đến cái nháy mắt rõ ràng của cô, lại chạy trở về, ngẩng mặt lên nhìn y: “Chúng ta đi đâu? Tôi trên người không có mang nhiều tiền.”

“Đi theo tôi.” Tịch Tình đơn giản trả lời, mở cửa xe cho cậu.

Ngồi trên băng ghế đá trong công viên, Vệ Bình cảm thấy có chút câu nệ, cũng có chút kỳ quái, nhìn thân thế Tịch Tình bí mật như vậy, ít ra cũng phải dẫn cậu vào những quán cà phê cao cấp kín đáo, nhưng mà hiện tại, liền lái xe đưa cậu đến công viên nằm giữa khu dân cư đông đúc, nhiều người đi tập thể dục, ngồi cười nói trên các băng ghế đá, đối với cậu thì không sao cả, nhưng còn y?

“Khải thường cùng cậu đi ra ngoài không?” Tịch Tình nhìn thấy con đường đối diện có vài người chạy bộ, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Cũng không thường xuyên.” Vệ Bình cẩn thận trả lời, đúng rồi, đối với người này, Lục Khải chính là tình nhân trước kia, nói chuyện phải thận trọng, không nên kích thích y, ân, suy đi nghĩ lại, cảm thấy ở đây quá tốt, ban ngày ban mặt, nhiều người qua lại, nếu như đi vào quán cà phê, ngọn đèn u ám, giết người diệt khẩu không ai biết.

“Vì sao? Hắn không thích cùng cậu đi chơi sao?” Tịch Tình nghiêng mặt nhìn cậu, tuy xinh đẹp tuấn mỹ nhưng có chút ưu thương phiền muộn, “Lúc trước hắn rất thích cùng tôi đi ra ngoài. . . . Không phải đi du lịch nơi khác, mà là tản bộ trong công viên, lấy vụn bánh mì cho chim bồ câu ăn, tay nắm tay đi dạo phố. . . . . Tôi lúc nào cũng nói không có thời gian. . . .Hắn lại mạnh bạo lôi tôi đi, nói là phơi nắng tốt cho sức khoẻ.”

“A! Hắn có lúc cũng nói như vậy a?!” Vệ Bình mở lớn miệng, lòng đầy căm phẫn nghiến răng, “Hiện tại tôi phải kéo hắn ra ngoài! Mỗi ngày đều ở trong nhà, không nhúc nhích a, ngay cả muốn mua đồ vật gì cũng gọi điện thoại kêu người đem tới, như thế tốn rất nhiều tiền!”

Tịch Tình thản nhiên cười, cầm ly nước trà lên, bên trong có bỏ mấy viên đá, cho nên bên ngoài ly kết một tầng hơi nước, giọt nước trong suốt dính trên đầu ngón tay thon dài, chậm rãi chảy xuống, Vệ Bình nhìn cảm thấy một chút động tâm.

“Phải không? Hiện tại hắn trở nên như vậy a?” Nhẹ giọng nói xong, ánh mắt y nhìn vào bụi hoa đối diện, “Hắn rất thích đi dạo phố, còn thích dừng lại hàng quán ven đường, mua bỏng ngô với kẹo đường, cầm trong tay vừa đi vừa ăn. . . . . Nhưng vẫn không chịu ăn thức ăn nhanh, McDonalds a, KFC a, . . . . .không bao giờ thích.”

Vệ Bình rất đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Hắn chính là không thích, còn nói với tôi, người có thân phận đều có thể đi ăn quán ven đường, nhưng không thể đi vào tiệm thức ăn nhanh được.”

“Vậy còn cậu? Cậu có đi ăn không?”

“Đương nhiên đi a.” Vệ Bình làm cái mặt quỷ, “Hắn ngồi một bên nhìn tôi ăn, bất quá một lát hắn cũng sẽ ăn một chút, hắc hắc, kỳ thật ngon thì ăn thôi, cần phải chú ý làm gì.”

“Như vậy a.” Tịch Tình không tiếng động thở dài một hơi, cười nhìn về phía cậu, “Cậu thật là một người thú vị.”

Đối với những lời này, Vệ Bình không biết nên trả lời như thế nào, cũng may sau khi Tịch Tình nói xong trở nên xuất thần, nhìn về phía xa, trong ánh mắt u mờ mịt, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đang lúc Vệ Bình bắt đầu không kiên nhẫn, y bỗng nhiên mở miệng: “Lần đầu tiên tôi gặp Khải, là năm tôi mới có mười tuổi.”

“Úc.” Nguyên lai là thanh mai trúc mã a, Vệ Bình trong lòng nghĩ, nhưng ngoài miệng chỉ ậm ừ, cũng may Tịch Tình căn bản không chú ý đến cậu, y chỉ cần một cái lỗ tai nghe y nói đi, tự mình tâm sự: “Khi đó tôi ở trong cô nhi viện, bởi vì sức khoẻ không tốt, cho nên không ai nguyện ý nhận nuôi. . .. Cứ như vậy nửa sống nửa chết chờ đợi, mùa đông hàng năm tôi đều nghĩ, không biết có còn thấy mùa xuân năm sau không. . . . .Sau đó có một lần, người tài trợ cô nhi viện đến kiểm tra, vốn hẳn là mẹ của Khải đến, nhưng bởi vì quyết định đi tới Paris mua sắm, vì thế Khải liền thay thế, đến tài trợ buổi từ thiện.”

Nghe về quá khứ của Lục Khải, chắc hẳn là một người khó lường, Vệ Bình kính sợ nghĩ.

“KHông biết vì cái gì, hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng tôi.” Dù vậy nhưng lời nói của Tịch Tình không hề mang theo một tia đắc ý, ngược lại rất lạnh mạc, “Vì thế hắn liền nói với viện trưởng, muốn nuôi dưỡng tôi, kỳ thật hắn không có tư cách để nhận nuôi, nhưng dù sao cũng là người có thân có phận a, muốn làm gì cũng thật dễ dàng, viện trưởng vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề, ngày đó hắn nắm lấy tay tôi, ôn nhu trò chuyện với tôi, nói muốn dẫn tôi đến ở nhà rất lớn, còn có nhiều thức ăn ngon, quần áo mới. . . Hắn hỏi tôi có được không? Tôi một câu cũng không nói nhưng hắn không hề tức giận, vẫn cười cười tiếp tục nói chuyện với tôi, trước khi đi còn ôm tôi, ở bên tai nói, muốn tôi chờ hắn, sau vài ngày hắn sẽ tới đón tôi. . . . .”

Y hoài niệm nhìn Vệ Bình, cười nói: “Năm ấy hắn mười tám tuổi, chưa thật là người trưởng thành đi?”

“Ân, tôi đã mười chín.” Vệ Bình thành thật trả lời.

“Phải không.” Tịch Tình cúi đầu, thì thào nói, “Kỳ thật tôi không phải cố ý không để tâm đến hắn, nhưng tại vì ngày đó tôi bị mất giọng, cổ họng đau đến chết, một chữ cũng nói không được, ngay cả lúc hắn đút cho tôi ăn chocolate, thời điểm nuốt xuống đau đến chết đi sống lại. . . . Chính là tôi không có cách nào nói ra. . . . . Hắn cũng không phát hiện. . . . Còn cười hỏi viện trưởng xem tôi có phải bị câm điếc không.”

“Sau đó hắn quả nhiên tới đón tôi. . . . . Giống như lời đã nói, cái gì cũng đều cho tôi, phòng ở rất lớn, thức ăn ngon, quần áo mới, thầy giáo tại gia, đầu bếp chuyên môn. . . . .Ngay cả tên của tôi, đều là hắn đặt cho, ngày đó hắn hưng trí bừng bừng chạy đến nói với tôi, muốn đặt tên mới cho tôi được không? Đặt cho tôi một cái tên bằng tiếng Trung. . . . Kỳ thật khi đó hắn không hề biết tiếng Trung, ngay cả cái tên Lục Khải của hắn còn phải dò từ điển, không cần biết ý nghĩa, chỉ cần dễ nghe liền đặt ba chữ. . . . Tôi hẳn là rất may mắn đi, nếu vẫn còn ở trong cô nhi viện, tôi sẽ không sống đến bây giờ, bởi hết thẩy đều do hắn đem tôi ra, cho nên tôi mới có ngày hôm nay. . . .”

Cũng không tệ, Vệ Bình trong lòng nghĩ, chúng ta đều được Lục Khải tiếp nhận nuôi dưỡng.

“Sau đó không cần nói cũng biết, hắn đem tôi trở thành bảo bối sủng lên trời, mướn cho tôi thầy giáo dạy tại nhà, muốn tôi học cái này học cái kia, tôi cũng thực cố gắng học tập, không phải muốn cho hắn vui, mà bởi vì tôi biết, cái gì đều cũng có thể mất đi, chỉ có những điều mình học được thì sẽ không. . . . Tôi thực vĩ đại, cậu tin không? Cái gì học xong đều nhớ kĩ, thầy giáo từng nói tôi là thiên tài. . . .Khải thật cao hứng, mua cho tôi đủ loại quà, vô luận là cái gì, chỉ cần tôi nói muốn, đều nghĩ biện pháp mua bằng được cho tôi. . . . Khi đó chúng ta rất vui vẻ. . . cũng rất hạnh phúc, tôi nghĩ cuộc sống chính là như vậy, tôi luôn muốn được vĩnh viễn thế này, Khải giống như một người anh yêu thương, sủng tôi, mọi người trong nhà, mẹ của hắn, quản gia, đầu bếp, người làm vườn, tất cả đều thương tôi. . . Tôi nghĩ đây chính là hạnh phúc. . . .”

Tịch Tình nói xong, theo bản năng đem cái ly trong tay đưa đến miệng, nhấp một ngụm liền nhíu mày, thả trở xuống, tiếp tục nói: “Sau đó Khải hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học, hắn tự chính mình mở công ty, mới đầu trong nhà phản đối kịch liệt, bởi vì nguyên gia tộc chỉ có mình hắn, không hiểu vì cái gì hắn không tiếp quản công ty của gia đình, mà lại cực khổ chạy ra ngoài làm lại từ đầu. Nghĩ hắn chỉ muốn chơi đùa mà thôi, cũng thả cho hắn đi. . . . .”

“Vì thế Khải bắt đầu sự nghiệp, tự mở công ty của mình, mọi người đều nghĩ hắn chỉ muốn gia tăng một ít kinh nghiệm, sau đó sẽ trở về. . . .Nhưng hắn quả thật rất thành công, công ty quy mô nhỏ bắt đầu mở rộng, lúc tôi sắp đi du học, hắn muốn tôi tiếp tục học, cố gắng làm một người xứng đôi với hắn, xứng đáng với gia đình hắn, là một người có giáo dục. . . . Sau đó. . . .năm tôi mười tám tuổi, trong nhà tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chúc mừng, hắn cũng quay về, mang theo món quà, hướng tôi chúc mừng, cậu không biết hắn lúc ấy a, hăng hái cỡ nào, thiếu niên đắc chí, giống như thiên hạ mà thiếu hắn sẽ không giải quyết được gì, tất cả, đều nằm trong lòng bàn tay hắn. . . . . .”

Vệ Bình cố gắng tưởng tượng, vẫn không thể hình dung Lục Khải cùng con người trong lời nói của Tịch Tình kia là một được.

“Hắn vào phòng tôi, ôm tôi, hôn tôi, sau đó hỏi tôi, có nguyện ý hay không đến với hắn, cùng hắn phấn đấu? Hắn nói sẽ hảo hảo chiếu cố tôi, tuyệt đối không bao giờ làm tôi chịu khổ.” Tịch Tình trào phúng nở nụ cười, “Tôi có thể từ chối sao? Tôi hiện tại tất cả đều là do hắn cho, hắn muốn tôi làm cái gì, tôi có thể cự tuyệt sao? Nói sao thì tôi cũng sớm biết sẽ như vậy. . . . Là đứa nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, từ lâu đã không còn ngây thơ cho rằng, thật sự có thiên sứ từ trên trời giáng xuống, vô tư đem hạnh phúc ban phát cho những đứa trẻ mồ côi như chúng tôi, bọn họ bỏ tiền chính là muốn có một thứ gì đó, giá trị của tôi, chắc là cơ thể đi? Nhưng Lục Khải, thực khoan dung săn sóc đợi cho tôi đủ mười tám tuổi mới đưa ra yêu cầu, tôi đã quá đầy đủ, không phải sao?”

Tịch Tình nói nhỏ lại, giống như đang kể về chuyện tình của ai khác: “Vì thế hắn ngay tại bữa tiệc, lôi kéo tay tôi ra ngoài nói với mẹ của hắn, hắn là đồng tính luyến ái, hắn yêu tôi, ha hả, cậu cũng không biết sự thể lúc ấy rất náo nhiệt a, vị phu nhân ung dung xinh đẹp quý phái kia liền té xỉu, mọi người trở nên loạn thành một đoàn. . . . Vốn rất yêu thương tôi, quản gia mỗi ngày đều lau nước mắt bảo tôi câu dẫn thiếu gia của bà, tất cả mọi người đều nói tôi không từ thủ đoạn, âm hiểm giảo hoạt. . . .Đó là sinh nhật mười tám tuổi a, tôi rốt cuộc trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, không phải là đứa nhỏ được nhận nuôi, không phải là một người thiện lương. . . .”

“Ngài thật sự không muốn sao?” Vệ Bình nhịn không được hỏi, “Vậy ngài có thể không cần đáp ứng a, hoặc có thể giải thích với bọn họ, không phải là lỗi của ngài, là—là của Lục Khải.”

Tịch Tình lắc đầu: “Dưới cái loại tình huống này, tôi không thể lựa chọn, có lẽ là tôi ham hưởng thụ đi, tôi biết, nếu tôi cự tuyệt KHải, hắn có thể sẽ không cho. . . tôi bất cứ cái gì nữa, hơn nữa, mẹ của hắn, sớm hay muộn cũng biết, hắn là đồng tính luyến ái, như vậy người bị nghi ngờ đầu tiên chính là tôi, đúng vậy, Khải vô tội, hết thảy tội danh đều do tôi, Khải vốn rất tốt, bởi vì tôi mới trở nên đồi bại, . . . . . Tôi có thể nói được cái gì? Đến lúc đó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, trở về lại hai bàn tay trắng. . . Đúng vậy, tôi lưu luyến cuộc sống như vậy, muốn có cái gì đều được, không cần lo lắng chuyện ăn mặc, đi ở, việc gì cũng đều có người khác an bài chu toàn, giống như vương tử, đáng tiếc lại là vương tử bị bán đi. Nếu tôi cự tuyệt, như vậy cái gì cũng không có, trở về cuộc sống như lúc trước, cũng không thể quay lại cô nhi viện, là, tôi có thể thực kiên cường đi làm công, tự nuôi lấy bản thân, giống như rất nhiều người trẻ tuổi khác, như vậy cũng không quá khó khăn đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ không có nhà để về, nhưng cuộc sống như vậy tôi không cần! Thời điểm rời khỏi cô nhi viện, tôi đã thề rằng sẽ phải cho mình cuộc sống thật tốt, giống như Khải đã cho tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ tự chính sức lực của mình tạo dựng nên. Tôi không nghĩ rằng sẽ mãi đi theo cái bóng của Khải, lại càng không muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại. . . . Bọn họ nói đúng, tôi là một người tham lam hư vinh, cho nên tôi cũng không có cự tuyệt, đi theo KHải, làm cho mọi người nổi giận, la mắng trong lòng, hắn lôi kéo tay của tôi, ly khai.”

Tịch Tình thở dài một hơi, thần thái có vẻ thoải mái: “Tiếp theo sau đó cũng không có gì đáng để kể, chúng tôi ở cùng một chỗ, Khải vẫn giống như lúc trước thương tôi, yêu tôi, đem tôi nâng niu chiều chuộng, bắt tay dạy tôi rất nhiều điều, hắn kỳ vọng tôi có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất, người vợ tốt nhất, hắn chưa từng bạc bãi tôi một chút nào, công ty làm ăn rất tốt, tuy rằng vẫn kém hơn công ty của gia tộc, nhưng đối với tôi cuộc sống như vậy là quá đủ, muốn yêu cầu cái gì hắn đều thoả mãn tôi. . . Bởi vì hắn yêu tôi, cho nên xem tôi như vương tử, tình nhân nhỏ bé của hắn, phủng tôi trong tay che chở như bảo bối. . . Cứ như vậy qua tám năm. . . . . Gió êm sóng lặng. . . . . .”

Y bỗng nhiên chần chờ một chút, sau đó nói: “Ân, lúc ấy thân phận của tôi là phó tổng giám đốc, Khải thực tín nhiệm tôi, cho nên, hắn căn bản không bao giờ nghĩ rằng, tôi cùng đối thủ với công ty hắn ngầm liên hệ, sau khi phát hiện mấy hợp đồng bị thất bại, hắn cũng hoài nghi là có nội gián, nhưng không nghi ngờ tôi.”

Vệ Bình cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật lớn, kinh ngạc hỏi: “Ngài nói cái gì? Có phải là, ngài bán đứng Khải, nói thông tin nội bộ cho công ty đối thủ?! Điều này sao có thể?”

“Bởi vì tôi chán ghét cái thứ tình cảm như vậy! Tôi chịu không nổi ánh mắt của mọi người! Bọn họ đều ở sau lưng nói tôi dựa vào quan hệ trên giường cùng Khải mới có được vị trí này, không ai nhìn đến sự cố gắng, vất vả của tôi, vô luận tôi làm cái gì, bọn họ đều ở sau lưng bàn tán, xem a, chính là bởi vì tình nhân của tổng giám đốc, cho nên như thế này như thế này. . . . .” Tịch Tình hung hăng cắn chặt răng, “Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng, kỳ thực tôi cũng rất có năng lực, vì cái gì vẫn núp trong bóng của hắn?! Vì cái gì tất cả thành tích của tôi đều do hắn tạo nên?! Tôi muốn chứng minh bản thân không phải là một người chỉ biết quan hệ trên giường để chiếm giữ vị trí này!”

Y kìm lòng không đậu uống một ngụm nước trà, cố gắng điều chỉnh bản thân bình tĩnh một chút, lại tiếp tục nói: “Giám đốc công ty đối thủ là một người rất có thủ đoạn, hắn thương lượng với tôi, chỉ cần bán cho hắn một thông tin quan trọng trong hợp đồng, tôi có thể đến công ty hắn nhậm chức, nơi đó sẽ không ai biết quan hệ của tôi với Lục Khải, cho dù biết cũng sẽ không ai để ý, tôi có thể. . . .có thể. . . . .”

“Hắn chỉ lừa gạt ngài thôi.” Vệ Bình nhanh mồm nhanh miệng nói.

Tịch Tình có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, kỳ quái rằng cư nhiên cậu cũng có một chút kiến thức, lập tức cười khổ: “Ngay cả cậu đều cũng nhìn ra, có thể thấy được tôi ngay lúc đó điên cuồng cỡ nào, bắt lấy một mũi tên hư ảo không buông tay. . . . .”

“Kia. . . .Vì cái gì không nói với Lục Khải? Ngài buồn rầu như vậy, hắn hẳn là nên biết a.” Vệ Bình khổ sở hỏi, “Không phải hắn rất quan tâm ngài sao?”

“Nói với hắn?” Tịch Tình nở nụ cười châm chọc, “Lúc đó tính tình tôi thật sự không tốt, thường xuyên cãi lộn, sau đó hắn cái gì cũng không nói, chỉ cười an ủi tôi, ôm tôi, một bên vừa hôn vừa nói, ‘bảo bối à, em là qua mệt mỏi, đợi xong hợp đồng này, anh cùng em đi nghỉ ngơi, đến một nơi chỉ có hai người chúng ta, như vậy em có thể thư giãn’, tôi không đồng ý, hắn cũng chỉ nói, ‘bảo bối à, anh có quen một bác sĩ tâm lí, chừng nào em có thời gian, chúng ta cùng đi?’, Tôi đã quá chán nản sự ôn nhu của hắn! Hắn càng cười với tôi, tôi lại càng tức giận, tức giận với hắn, tức giận ngay cả với bản thân mình. . . . Tôi căn bản không có yêu hắn, vì cái gì phải ở chung với hắn cả đời? Cái biểu tượng hạnh phúc không có ý nghĩa như vậy trưng cho ai xem? Tôi căn bản không có cảm giác hạnh phúc! Cố gắng níu kéo như vậy, có tác dụng gì? KHông bằng giải thoát sớm một chút! Cho nên cái gì tôi cũng không quan tâm, lén lút lẻn vào máy tính của hắn, tìm kiếm tư liệu, tuy hắn rất cẩn thận, nhưng không hề đề phòng tôi. . . . . . .”

Vệ Bình gật gật đầu: “Hiểu được, cho nên công ty Lục Khải phá sản, không còn tiền đúng không? Ân, sau đó, ngài liền. . . . đi phát triển năng lực của mình rồi thực thành công a.”

Tịch Tình không để ý đến ngữ khí châm chọc của cậu, nhún vai nói: “Không, cậu sai lầm rồi, tôi không có thành công, bị Khải phát hiện. . . . . Đúng lúc hắn vào, phát hiện hành động của tôi. . . . . Cậu có thể tưởng tượng không? Ngay tại cái thời điểm đó, hắn vẫn tươi cười nói chuyện với tôi. . . . Hắn nói Tịch Tình à, em bị làm sao vậy? Có phải anh có chỗ nào không tốt không, làm cho em sinh khí? Trời ạ, rốt cuộc tôi thực sự không thể nhẫn nại được, vì thế tôi rõ ràng nói cho hắn hiều, rằng tôi không thương hắn, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ yêu hắn, những năm làm việc chỉ muốn báo đáp hắn, nhưng bây giờ đã không thể chịu nỗi, tôi phải bắt đầu cuộc sống của mình một lần nữa. Tôi cái gì cũng nói cho hắn nghe, tất cả đều nói cho hắn hết thảy. . . . . Hắn ôm tôi, lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nói Tịch Tình, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu được không? Hắn nói hắn thật sự yêu tôi. . . . . Lần đầu tiền nhìn thấy đã yêu tôi rồi. . . .Hắn vẫn nói như vậy, nhưng tôi đã trả lời hắn rằng, không thể nào, trên thế giới này tất cả những loại tình cảm đều có thể chuyển hoá thành tình yêu, duy chỉ có sự cảm kích là không thể.”

Y lạnh lùng nói xong, ngạo nghễ ngẩng đầu: “Rốt cuộc tôi cũng có thể cự tuyệt hắn một lần, việc mà tôi sớm nên làm. . . Kia quả thực không giống với hắn, thất vọng, nản lòng, tôi biết tôi đả kích hắn, tôi cho hắn biết, chỉ có mình hắn là cho đây là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng tất cả đều giả dối, hắn không thể may mắn đến nổi đem tất cả mọi thứ nắm trong tay, ít nhất, hắn không thể nắm giữ được lòng của tôi!”

“Ban đêm tôi rời khỏi nhà, tuỳ tiện tìm cái khách sạn nào đó ở cả đêm, ngày hôm sau đến công ty, lẳng lặng ngồi chờ cảnh sát đến, nhưng không có, tuy cảnh sát không có, nhưng luật sư lại đến, hắn là người bạn thân nhất của Khải, cùng học chung đại học, hắn mang đến vài văn kiện đã có sẵn chữ kí của Khải, tuyên bố đem quyền nắm giữ tài sản công ty, cổ phiếu của hắn, tất cả tiền mặt, bất động sản, tất cả hết thảy, đều cho tôi. . . . Thoạt nhìn giống như đang viết di chúc a? Vì vậy mà trong một khoảng thời gian, tôi đã nghĩ hắn đang luẩn quẩn đâu đó tìm cái chết.”

Vệ Bình rất không vừa lòng nhìn người đàn ông tuấn mỹ xuất chúng này, y như thế nào có thể sử dụng giọng nói nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn mỉm cười khi nhắc đến việc Lục Khải có thể tự tử? Nghĩ về lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã mang theo sự nản lòng đầy đau thương, bộ dạng thảm hại ngay cả râu cũng không thèm cạo, có lẽ bởi vì chưa khôi phục được sự đả kích đi? Khó trách, hiện tại ngay cả đi ra ngoài cũng không muốn ra.

“Sau đó mọi người phát hiện trong ghi chép của Khải là đi đến Châu Âu, bọn họ hầu như đều là bạn chí cốt của Khải, tuy bạn của hắn cũng là bạn của tôi, hắn xã giao gặp người nào thì tôi cũng gặp người đó. . . .lại đến chỉ trích tôi, thật kỳ quái đúng không? Tôi cũng không có làm gì, là hắn tự nguyện đem công ty của mình cho tôi, là hắn tự rời bỏ đất nước này, vì cái gì thành ra lỗi của tôi? Tôi một bên không thể không quản lí công ty, một bên đi khắp mọi nơi tìm hắn. . . .Ai cũng đều nói, không có việc gì, hắn chỉ đi ra ngoài để ổn định cảm xúc, rồi sẽ trở về tìm ngài, hoặc là, ngài nếu như đi tìm hắn, lập tức hắn sẽ trở về, hắn yêu ngài như vậy, hai người nên hảo hảo vui vẻ sống chung a, tất cả tôi nghe đều thấy đau đầu, nhưng vẫn phải nghe, vẫn cố gắng tìm. . . . .”



Đột nhiên Tịch Tình phát hiện ra mình đã nói quá nhiều, nghẹn thật lâu, hiện tại khó có người chịu ngồi lắng nghe y nói, nên cái gì cũng bộc lộ ra, như vậy thật không giống tính tình của y trước kia, phất phất tay, tuỳ ý nói: “Chuyện sau đó, chắc cậu cũng biết, cái đồng hồ kia, là quà sinh nhật của tôi tặng hắn, cho nên khi tôi biết đồng hồ ở nơi nào, sẽ tìm thấy hắn ở đó, vì thế tôi chạy đến đây, kết quả là. . .” Y cười tự giễu, “Đoạn tuyệt sạch sẽ, hắn không cần tôi, chỉ cần cậu. Từ hôm nay trở đi, tôi cùng Khải một điểm cũng không có quan hệ!”

“Thật vậy sao?” Vệ Bình không tin hỏi, Tịch Tình nhíu mày: “Cậu nghi ngờ tôi sao? Tôi không có thấp hèn như vậy, người ta đã quăng tôi rồi sao tôi còn mặt dày mà quấn quít không tha, Khải đã nói rõ ràng với tôi rồi, người hắn cần là cậu, này không phải quá tốt sao? Cậu cũng thương hắn sao? Hai người có thể vui vẻ sống cùng nhau, còn tôi, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, ha hả, thật sự là một loại giải thoát, hắn rốt cuộc không cần tôi. . . Cuộc sống của tôi, cùng hắn không còn một chút quan hệ, tôi nghĩ rằng, chúng ta đã muốn thoát ly khỏi quỹ đạo, vĩnh viễn không có khả năng gặp lại.”

Khi y cười, trong ánh mắt giống như đang khóc, Vệ Bình có cảm giác như vậy.

“Thực có lỗi khi làm cậu mất nhiều thời gian như vậy.” Tịch Tình hoàn toàn khôi phục thái độ như bình thường, rất có lễ phép nói, này cũng là loại lễ phép cao cao tại thượng, “Nhưng tôi cũng nghĩ, nếu không giải thích rõ ràng với cậu, cậu trong lòng chắc chắn rất bất an? Hiện tại cậu có thể hoàn toàn yên tâm, Khải là của cậu, còn tôi, ngày mai bắt đầu lại, chúng ta nên quên đi quá khứ, không bao giờ. . . gặp mặt nhau nữa, cậu chắc rất cao hứng?”

Cao hứng? Ân, chắc cũng có, bất quá, vì cái gì cậu nên cao hứng? Vệ Bình nghĩ không rõ, cho nên thực rõ ràng nói: “Hoàn hảo, bất quá mặc kệ ngài như thế nào, thì Lục Khải vẫn là của tôi, cho nên, cũng không có cái gì nên cao hứng.”

Tịch Tình dường như không có nghe câu trả lời của cậu, duỗi cánh tay một chút, nhàn nhã nói: “Được rồi, hiện tại những đều cần nói đều nói xong, cậu có thể quay về bên người Khải, Tôi cũng nên quay về Mĩ, tái kiến.”

“Ân, tái kiến, ân, còn có, thuận buồm xuôi gió.” Vệ Bình suy nghĩ nửa ngày mới nói được lời tạm biệt, nhưng vẫn cảm thấy mù mịt, đi an toàn hay bay an toàn?

Thấy người đàn ông trước mặt tựa hồ không có nghe lời nói của mình, mà thẫn thờ nhìn về một hước, Vệ Bình cảm thấy có chút mất mặt, xoay người ly khải, đi hai bước, cảm thấy có chút không đúng, lại quay trở lại, đứng trước mặt Tịch Tình, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Còn có chuyện gì?” Lông mi dày đen che đậy con mắt xanh biếc xinh đẹp, Tịch Tình mệt mỏi hỏi.

“Tôi cảm thấy được ngài vẫn còn yêu Lục Khải?” Vệ Bình lớn mật hỏi, “Tôi cảm nhận được như thế, bằng không ngài sẽ không đi tìm hắn. . . . .”

Không ngoài sở liệu y cười lạnh một tiếng: “Cậu cũng quá đa nghi, không phải là sự thật đâu.”

Vệ Bình ở trong lòng lè lưỡi, chạy nhanh đi, bản thân sao lại muốn lo cảm nhận của y a, mặc kệ như thế nào, hiện tại Lục Khải nói không thương y, y cũng buông tha cho. . . Nhưng vì cái gì trong lòng có chút không thoải mái? Hiện tại không phải chính mình đoạt được cái gì của người khác, mà là người khác căn bản đã từ bỏ a, bản thân mình chỉ là người ngoài cuộc.

Nghĩ lại cũng cảm thấy thực cao hứng, Lục Khải, cho dù hai người chúng ta nhặt được nhau, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, như vậy chúng ta vẫn có thể sinh hoạt cùng nhau!

Nhìn thấy cậu chạy vội đi, thân ảnh nhảy nhót không dấu được sự sung sướng, Tịch Tình bỗng nhiên đem mặt vùi sâu vào cánh tay, một chốc lát, nước mắt lại trào ra. . . . .

Y quên không được hình ảnh người thanh niên mỉm cười ngồi xổm xuống vươn một bàn tay ra, cũng quên không được một buối tối lạnh lẽo có một vòng tay ấm áp. . . . .Nghĩ đến bản thân mình không thương hắn, chỉ sự cảm kích, cùng báo đáp. . . . .

Cho nên hết thảy, đối mặt hắn lớn tiếng la hét, không thương hắn, chưa từng yêu hắn. . . .

Thời điểm Khải yêu mình, cho rằng mình không bao giờ thương hắn. . . . . .

Thời điểm Khải hết yêu mình, lại phát hiện chính mình yêu hắn. . . . . .

♥ღ♥Hết chương 13♥ღ♥

[*] Nặc cơ á và [**] Ba sao:  là điện thoại di động

[***] Diệp công thích rồng : Ý của câu thành ngữ này là chỉ một người tên là Diệp công rất ưa thích rồng, nay dùng để ví về người bề ngoài rất say mê một sự vật nào đó, nhưng lại không thực lòng, mà thậm trí còn sợ nó.

http://www.phiem-dam.com/dien292.htm ~~> trang tham khảo ^^

♥ღ♥