Nói là thế chứ, nhà có trẻ nhỏ, Giang Duy cũng không dám uống say đến không biết trời đất, chỉ uống vài chén cho thoải mái thôi.
Giang Hoài ăn no liền ngoan ngoãn vào phòng làm bài tập, hắn hôm nay được nhận quà lại còn được ăn cơm ngon, đã muốn hoàn toàn thành phe của Lí Hiên rồi.
Rượu cũng quá ba tuần, đồ ăn đủ vị, Lí Tu bỗng thấy trong lòng nổi lên oán hận.
“Vừa đẹp trai, vừa biết nấu nướng, Lí Hiên ngươi sao không sớm xuất hiện ở nơi đây chứ…”
Giang Duy bất đắc dĩ trợn mắt “Ngươi lại thế nữa rồi…” Cho dù Lí Hiên hắn có xuất hiện so với Dương Đằng sớm hơn, Lí Tu cũng không theo đuổi được hắn a?
“Gì mà lại nữa chứ!” Lí Tu bất mãn trừng mắt, “Ta cái này gọi là ăn ngay ở thật nhỉ?! Yêu, Lí Hiên, ta chính là đang khen ngươi đấy, ngươi cũng nên nói gì đi?” Quả nhiên, thế gian này không có ai hoàn mĩ cả a…
“Cảm ơn.” Lí Hiên lạnh lùng đáp.
“Vả lại,” nàng khinh thường phun nước miếng, “Các ngươi, lũ nam nhân đều như nhau, đều là đồ tồi.” Là bọn đầu gỗ chỉ được vẻ ngoài.
Chỉ một câu thôi mà nàng đã đem toàn bộ đàn ông trong thiên hạ mắng đủ, tiếc là chỉ có Giang Duy đây là nghe nổi.
“Hóa ra là Dương Đằng lại chọc giận gì ngươi sao?”
Từ khi tình cảm hai người đó tiến triển, khi không, hắn lại đóng vai ngừơi hòa giải, phải nghe những lới chướng tai, hắn đây chính là miếng xúc xích bị bọn họ kẹp bánh rồi, nhưng vẫn cứ phải ngồi nghe rồi đáp lại! Thân là một thượng cấp, còn phải luôn quan tâm, chăm sóc tới vấn đề cấp dưới, hắn để yên sao được?!
“Hắn nói ta nhiều chuyện, Đầu, ngươi xem có quá đáng không?” Nói đến Dương Đằng, Lí Tu trong bụng sinh khí, “Nói cái gì mà, không biết cả ngày ta nghĩ chuyện gì, ta còn tò mò không hiểu dây thần kinh cảu hắn có phải hay không hoen rỉ cả rồi đi!”
“Phụt!” Đang xử lí nốt đĩa rau, Lí Hiên thiếu chút nữa bị nghẹn, dây thần kinh có thể hoen rỉ sao? (giống y ta nghĩ =))) Lí Tu này nói đến hiện tượng lạ nhể.
Lí Tu trừng mắt xem thường, “Đừng có phân tâm! Tập trung nghe ta nói đây!” Không chút ngại ngùng, “Người ta nói ta đây so với Dương Đằng là đũa mốc, nói ta điên điên khùng khùng không xứng với tiền đồ tươi sáng của hắn, còn nói gì mà nếu không phải ta là con gái của đồn trưởng, muốn phấn đấu cho tới hai mươi năm, hắn cũng chẳng xem ta vào mắt, ta phi!”
Nói con gái người ta phấn đấu tới hai mươi năm? Này cũng hơi quá đáng đi?
May là đã hạ đũa, bằng không Lí Hiên hắn nhất định sẽ bị nghẹn chết.
Giang Duy cứng ngắc nhấc khóe miệng, “Đừng kích động, đừng đập bàn, nói lớn như vậy!” Nhà hắn thiết bị cách âm tầm thường, hắn cũng không muốn được nhận đơn khiếu nại từ hàng xóm đâu.
“Vậy còn ngươi?” Lí Hiên mắt lấp lánh nhìn nàng, “Những lời kia là người khác nói, vậy còn ngươi? Cũng cho mình không xứng với Dương Đằng sao?” Hắn từng chữ nhấn mạnh hỏi.
Và đáp lại là câu trả lời vô cùng quyết đoán.
“Đương nhiên không phải!” Lí Tu trọng bụng chất đầy ý định phản bác, nhưng bị cắt ngang.
“Thế không phải được rồi sao? Người khác nói thế nào có quan trọng không? Trừ phi cả Dương Đằng cũng nghĩ ngươi trèo cao so với hắn?”
“Hắn dám! Ta Lí đại tiểu thư tốt xấu cũng là bông hoa của Đông cảnh, ta với hắn cùng một chỗ, hắn nên chốn trong chăn mừng vội ấy chứ!” Lí Tu ngữ điệu lập tức cao thêm mất độ.
Giang Duy vỗ vỗ bả vai nàng xem như trán an, “Thì đấy, cái tên đầu gỗ kia chịu thổ lộ với ngươi đã là mặt trời mọc đằng Tây rồi, ngươi còn muốn gì nữa đây? Mỗi ngày lôi ngươi đi ngắm mặt trời mọc, rồi nói “Anh yêu em” chắc? Đến lúc đó chỉ sợ ngươi sởn gai ốc mà bỏ chạy mất thôi.”
“Ha ha ha,”Lí Tu bị Giang Duy chọc cười ha ha, “Đầu, ngươi giống một lão già ngốc quá.”
“Hả?”
“Lúc trước là ta cùng Dương Đằng thổ lộ, là ai cầu xin hắn đồng ý làm bạn trai ta chứ…”
Một bàn ba người đúng là náo nhiệt, tới khoảng tám giờ thì mới an ổn lại, Giang Duy mượn rượu giả điên, tính ăn đậu hũ Lí Hiên, nhân lúc Lí Tu vào thư phòng gọi điện, không chút khách khí đem cả đống hỗn độn đưa đến tay Lí Hiên xử lí, đằng nào thì cũng chẳng phải lần đầu, theo ý hắn là vậy, “Xem ngươi là ngừơi một nhà nên ta mới để ngươi dọn đấy”, thật đúng là mặt dày hơn thớt mà.
“Đầu, ngươi sẽ không thừa lúc ta cùng Dương Đằng giận dỗi mà nhảy vào đấy chứ?”
“Dẹp! Ta biết rõ ngươi mặc cảnh phục đến tìm nhất định là không có việc gì tốt mà, việc tư xong rồi, nói việc công đi!”
“Tư trước, công sau, Đầu, ngươi có phải muốn làm rối loạn bọn ta không?”
“Là ngươi hiểu lầm ta rồi!”
…
Lí Hiên nhìn thấy hai người vào thư phòng cãi nhau rồi mới chậm rãi dọn dẹp bàn ăn.
Bọn họ nói chuyện giấy tờ của sở, hắn là tuần cảnh của Đông sở nên không có quyền can thiệp.
Cùng người này kết giao ngày một sâu đậm, tham gia vào tình cảm của Dương Đằng với Lí Tu, tuy chỉ là hòa giải vớ vẩn, những là chính mình trước kia sẽ không làm vậy, y vẫn luôn cho rằng xen ngang chuyện người khác là không tốt.
Tiếp theo còn phải….
Hắn bật cười cúi đầu nhìn hai tay đầy xà phòng cọ chén bát, đến nhà Giang Duy ăn đã là ngoại lệ rồi, ngay cả việc nhà cũng phải làm…Loại sự tình này y trước nay không có gặp a…
“Có gần giúp gì không?”
Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, nhìn lại, Giang Duy đang khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa bếp, nhàn nhã nhìn hắn, chẳng chút suy nghĩ xem, để khách nhân rửa bát là có đúng hay không.
“Đương nhiên rồi,” miệng y khẽ nhếch lên, không hiểu vì sao, cùng Giang Duy kết giao lại khiến y thoải mái. “Lí Tu đi rồi?” Vừa nãy hắn tựa hồ nghe được một hồi nói chuyện to tiếng cùng tiếng đóng cửa, xem ra là có ai đó tới đón người rồi.
“Ân.” Giang Duy bước tới, cầm một cái khăn sạch, đứng bên cạnh lau bát mới rửa xong, “Dương Đằng tới đón người.”
“Thế nên, ngươi thừa cơ giáo huấn hắn một phen?” Y sáng tỏ nhìn hắn.
“Ngươi thực hiểu ta mà,” Giang Duy cười cười, “Bọn họ vẫn thường xuyên cãi nhau như vậy, xem đấy là tình thú, cũng không sợ sẽ khiến người khác phiền lòng.” Tuy là trong lời nói có hàm chứa oán trách, nhưng không khó để y nghe ra trong đó có bao nhiêu hâm mộ tình cảm hai người đó.
Lí Hiên thuận miệng đáp lại, “Ngươi cũng giỏi nga.”
Hắn lắc lắc đầu, động tác rất nhẹ, cơ hồ làm người ta không nhận ra được hành động của hắn, “Không, ta nghĩ, ta chưa từng may mắn như vậy.”
Chuyện tình cảm, hắn đã sớm thấu tỏ, loại tình cảm này ở nơi đây, có mấy người là gay chứ? Có mấy khi hắn gặp được? Có thể tìm được người tâm đầu ý hợp sao?
Huống hồ, hắn còn có rằng buộc, nên chẳng thể thoải mái theo đuổi tình cảm.
“Ân?” Lí Hiên nhíu mày, quay đầu khó hiểu nhìn hắn, nhưng y cố tình làm ngơ.
Không muốn nói sao?
Y thầm nghĩ.
Giang Duy không nói, y cũng không thể hỏi thêm được, hai người, một người rửa bát, một ngừoi lau, phối hợp nhịp nhàng.
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%5
Sáng sớm hôm sau, Lí Tu đầu đau nhức tỉnh lại.
Chết tiệt…Nàng nhớ tối qua mình uống có nhiều lắm đâu…TT
Mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, giang phòng thân quen, nhưng đây không phải là nhà nàng.
Nàng một tay chống giường bò dậy, vừa định hô lên, liền thấy cái người quên thuộc kia bưng nước đầy cửa đi vào.
“Dương Đằng…” Vừa mới mở miệng lại phát hiện ra cổ họng khô cạn, khó chịu…
“Tỉnh?”
“Ân.” Vô nghĩa, nàng có thể mộng du sao?
“Biết rõ chính mình uống không được còn cố.” Uống một ly thôi đã say rồi mà còn ra vẻ.
“Dương Đằng..”
“Ân?”
“Ngươi không cảm thấy Đầu với Lí Hiên xứng đôi lắm sao?”
“ = = Còn không mau tỉnh ngủ đi? Bọn họ đều là nam nhân a…”
“…= = Coi như ta cái gì cũng chưa nói đi…” Tuy là nàng thấy hai người thực giống đôi vợ chồng trẻ a.