Hôm nay là ngày cuối tháng, vừa đúng vào chủ nhật, thời tiết nắng ráo, gió nhẹ man mát.
Giang Duy lòng tràn đầy vui mừng nghĩ, một tháng gian nan cuối cùng cũng kết thúc rồi, tuy là y không có mê tín, bất quá tháng này gặp chuyện quả không ít, nga, kiên trì nửa tháng mua sổ xố, trúng được có năm đồng rưỡi.
Lúc cầm năm đồng rưỡi kia, y thật không biết nên cười hay khóc nữa… TT
Lí Hiên an ủi y, nói cái gì mà, ít ra còn được năm đồng, vẫn hơn trước nhiều.
Tiểu tử này, tuyệt đối là cười trên nỗi đau của người khác đây mà, y đã sớm nhìn thấu đâu là câu khen, câu châm biết của hắn rồi!
Bất quá, hắn cũng phải ngẫm lại a, y nếu như trúng giải, kia chẳng phải hắn cũng có phần sao…. ╮(╯_╰)╭
(Xuyên mỗ: Ta xem ngươi cũng không hào phóng vậy a…
Giang Duy: (Cười gian) Nếu như ta thắng ba triệu, hắn chính là tiểu bạch kiểm của ta, bảo hắn đi hướng đông, nhất định không có năng đi hướng tây!
Xuyên mỗ: (bs) Nhìn ngươi thì dễ thế lắm…
Giang Duy: Ngươi thì có chắc? Muốn làm gì chứ?
Xuyên mỗ: Nga rống rống… Ta nếu như trúng ba triệu, ta nếu trúng ba triệu…
Giang Duy: (⊙﹏⊙b) Ngươi còn chưa nói a = =
Xuyên mỗ: Ngạch, lát ta nói ngươi một phần kế hoạch…
Giang Duy: ….)
Cuối tuần a, đáp ứng mang Giang Hoài ta ngoài chơi, tuần này mà còn không thực hiện lời hứa, xem chừng tiểu tử kia sẽ tạp phản mất.
Thật là, đứa nhỏ này cũng không thể thông cảm cho phụ thân vất vả này được một chút sao, cả tuần làm việc, năm ngày vất vả, không thể để y có thời gian nghỉ cuối tuần sao?
Nhận thấy vẻ không vui của Giang Duy, Giang Hoài cố tình thu dọn đồ đạc lớn tiếng trong phòng, hướng Lí Hiên gọi: “Chú Lí Hiên ơi, nếu như hôm nay cha còn không cùng cháu đi chơi, chú nhất định phải đem mấy trò trong máy tính cha xóa hết nha!” Thầy giáo nói, trầm mê chơi game là không tốt, bọn họ phải vui chơi ngoài trời nhiều hơn.
Giật giật… Đây quả là một đòn uy hiếp mạnh mẽ!
Đứa nhỏ này rốt cục là con ai a! Như nào lại đứng về phía hắn chống đối y!
Sinh con trai còn không bằng sinh ra cục thịt khô a… TT
Giang Duy khóc không ra nước mắt, trừng mắt nhìn Giang Hoài một cái, tìm Lí Hiên làm chỗ dựa? Dựa cái gì mà dựa, Lí Hiên là sở hữu riêng của y, cùng hắn không vấn đề!
= = Các vị đồng chí xin nhớ rõ, Giang Duy, hai mươi tám cái xuân xanh, tính cả tuổi mụ nữa là hai chín, lại có rất nhiều lúc, trông y so với hài tử bảy, tám tuổi còn muốn ngây ngô hớn…
“Lí Hiên, có được không?” Ở trong phòng ngủ mè nheo, “Lí Tu, Lâm Cần, bọn họ còn đang chờ ở dưới lầu đấy.”
Một nhóm bảy người, chuẩn bị tới công viên XX chơi.
╮(╯_╰)╭ Rõ ràng cái chỗ này không phải do Giang Duy chọn, mà tuyệt nhiên cũng chẳng phải do Lâm Cần hay Lí Tu chọn…
Bởi cái công viên XX này, bọn họ từ lúc vào trung học, tổng cộng mười lăm năm, năm nào chơi xuân, dạo thu cũng đều chọn chỗ này cả… Ai…
Nghe được thanh âm không kiên nhẫn của Giang Duy, Lí Hiên lúc này mới đi ra từ phòng ngủ liếc mắt nhìn y, “Ngươi có nhanh lên không?” Hiện tại khí trời còn ấm áp, cũng không dám bảo đám lát chập tối sẽ không lạnh, thời tiết ở Đông trấn biến đổi thất thường, lúc ấm lúc lạnh, lúc mưa lúc gió, cũng là chuyện thường, mang theo áo khoác vẫn hớn.
Bị trừng mắt = = “Ngạch, không cần…” Miệng khó chịu nói, hắn không phải người yêu của y sao, y như nào lại thấy, hắn đối với Giang Hoài tốt hơn rất nhiều?
(Xuyên mỗ: Giang Duy a = = ngươi ghen gì không ghen… thế nhưng lại đi ăn giấm chua với con trai mình?)
“Đi thôi, đi thôi.” Giang Hoài sớm đã không chờ được nữa, tay nắm tay hai người kéo đi, “Đại ngưu, hầu tử, bọn họ chờ không được a.”
Trẻ con đúng là trẻ con a, “Ngươi như nào biết bọn họ không chờ được?” Giang Duy cố tính đứng lại không đi.
“Không phải còn sớm sao, ai, ta đi uống nước cái đã.”
“Không còn sớm nữa!” Đều đã hai giờ rồi! Hẹn bọn họ là hai giờ rưỡi đó!
“Hảo hảo, ta ở đây uống nước a.” Hắc hắc hắc, ta đây trả thù thành nghề rồi nha…
“Không cho uống nước! Đi thôi, đi thôi!”
“Không cho uống chẳng nhẽ muốn cha khát chết sao? Ai ai ai, đừng kéo cha a…” Phốc, tiểu tử này, sớm đã trưởng thành rồi, không phải lúc nhỏ cũng hiểu chuyện sao, còn chưa đủ a, mọi người vẫn là đánh giá cao nó rồi.
Lí Hiên mặt nở nụ cười nhìn hai cha con nháo ầm ĩ, trên tay cầm lên thứ gì đó, cũng chuẩn bị ra ngoài.
Bởi vì Giang Hoài vội vàng, cửa phòng trộm vẫn mở, ba người tính ra ngoài, lại nhìn thấy bên ngoài có một nữ nhân cầm tờ giấy chỉ số nha.
Nữ nhân kia kéo một va ly lớn mày đỏ, tóc cuốn vàng hoe, còn đeo một kính mắt thật lớn, che hết phân nửa khuôn mặt.
Ánh mắt mọi người cứ thế dừng lại.
“Xin hỏi cô tìm ai?”
Giang Lí không hẹn mà nói, sau đó nhìn nhau cười.
Giang Hoài ngước nhìn quai hàm hai người, rất là ăn ý nha, này không phải là giống như thầy dạy là thần giao cách cảm sao?
Ân, chúc mừng a, học sinh Giang Hoài rốt cục cũng dùng đúng một thành ngữ rồi… = =
Nữ nhân kia gợi khóe môi, quyến rũ cười.
“Ta tìm Giang Duy.”
Tìm y? Giang Duy hồ nghi mở lớn hai mắt, không nhầm đi? Y biết nàng sao?
Thế nhưng nếu nhìn kĩ người này, cũng có điểm quen mắt, hắn quen không nhiều nữ nhân lắm, Lí Tu là rõ mắt, nhưng người trước mắt này…
Giang Duy đột nhiên run người, y có biết một nữ nhân xinh đẹp như thế này, cùng cô nàng đeo kính râm trước mắt này có điểm giống…
Bất quá nàng tóc ngắn hơn với lại… với lại…
Co ta nhẹ tháo kính.
“Đã lâu không gặp, Giang Duy.”
========= Tiểu kịch =========
Mỗi lần tới giờ trao thưởng –
Giang Duy: Thiên linh linh địa linh linh, đồng tử tiền tài mau tới chỗ ta…
Lí Hiên: …
Giang Duy: A di đà phật, Như Lai Phật Tổ, Quan thế âm Bồ Ta, Tiểu đồng tử mau tới giúp ta…
Lí Hiên: …
Giang Duy: Thượng đế, Jesus, đức mẹ Maria, con chiên chân thành hướng người cầu khẩn…
Lí Hiên: …