Giang Duy có thể nói là đùng đùng nổi giận bò về nhà, đem Giang Hoài đuổi vào phòng ngủ, để là y ngồi trừng mắt nhìn tường sinh hờn dỗi.
Cái gì chứ?
Sinh hờn dỗi không phải chỉ có nữ nhân mới có sao?
Ngạch, vậy xin hỏi, nửa đêm khuya khoắt, ngươi nghĩ y là bị làm sao chứ?
Là đấm tường trút giận, hay là chạy ra sân thượng hét lớn?
Cả hai a… Nếu như không nghĩ tới phiếu phạt quét rác quanh khu, y bực tới mấy cũng chỉ còn một cách…
Lâm Cần tối nay nói cái gì chứ, lời khó nghe đến đâu Giang Duy cũng đã từng khinh qua, thời đại học còn làm loạn trong gay pub cơ mà, có lúc còn nhìn nhầm người trong quán mà mắng to, người ta mắng càng khó nghe, đổi lại càng thêm bản lĩnh.
Khi đó Giang Duy cũng không phản ứng như này, nếu chỉ điểm nhục mạ ấy cũng không chịu được, thế thì ánh mắt để ý cùng mấy lời xì xào kì thị, một ngày nào đó y sẽ vì không chịu được mà đi tới đường cùng.
Những năm y đi học, đều là bàng quan đối với mọi quan điểm, lời nói đối với đồng tính.
Nhưng ngày hôm nay, người nói ra lời đó, lại là bạn tốt nhất của y, Lâm Cần.
Y cũng đã từng tưởng tượng, rằng người thân y, bạn bè y, nếu một ngày bọn họ biết khuynh hướng của y, phản ứng của họ sẽ thế nào.
Nhưng y thật không ngờ, người bên cạnh hắn, người đầu tiên thốt ra lời đó, lại là Lâm Cần.
Hắn cho rằng bị thất tình là nghiêm trọng lắm sao?!
Thất tình trong tâm khó chịu, cái này y hiểu, cho nên chẳng phải y đã không truy hỏi tới cùng đấy sao?!
Hắn thích khoa trương vẻ mặt u tối ấy tới khi nào chứ, y thân là bạn bè, có thể làm được gì đều đã làm cả rồi!
Hiện tại là chuyện gì xảy ra a!
Chân phải hung hăng đạp vào tủ đầu giường, “Phanh” một tiếng.
Giang Duy hiện tại càng nghĩ càng tức giận, nhưng y lại không biết chính mình rốt cục là đang sinh khí vì cái gì, là vì Lâm Cần đối tình cảm của y nảy sinh nghi vấn, hay là…
“Ngươi có thể đã lung tung, không sao hết,” Lâm Cần mới tắm xong, cau mày nhìn y, “Đá hỏng, lại đánh thức các bác tầng dưới tới trách cứ cũng không sao hết a.”
Chẳng còn là tiểu hài tử nữa, như nào còn trẻ con đến vậy.
Mới nãy, Lí Hiên quả thực có điểm bị dọa sợ.
Cùng Giang Duy nhận biết gần ba năm, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Duy ra tay đánh người.
Ngạch, đương nhiên, không tính những lần đi bắt trộm.
Hung hăng tát một cái, Giang Duy quả thực không chút lưu tình a.
“Lí Hiên… Ta muốn được an ủi…” Giang Duy mặt dày đóng vai thiếu nam đau khổ vì tình.
= = “Ngươi muốn thế nào?”
“Ngạch…”
Nghĩ lại, lời Lâm Cần nói, thật ra cũng không quá phận lắm, bất quá chính là quá châm biếm, đối với tương lai bọn họ, không hề xem trọng.
Còn có chính là…
“Giang Duy, nghe Lâm Cần nói, ngươi có gì gạt ta sao?” Lí hiên đi tới trước mặt Giang Duy, chậm rãi hỏi, ánh mắt dõi theo y.
Chứng cứ Lâm Cần đưa ra thuyết phục vậy, đúng là Giang Duy có gì giấu hắn.
Mà việc này, hắn là cùng cái thứ giấu trong rương nhỏ kia có liên quan.
A? “Cái này…” Giang Duy gãi đầu gãi tai, tuy là trong bụng hoàn toàn bất ổn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lại hắn, “Ta có thể có chuyện gì gạt ngươi?” Y tận lực đè nén thanh âm.
Giang Duy có một cái rương cổ.
Đó là của bà nội truyền cho mẹ y, xem như truyền gia chi bảo, đáng tiếc là, không kịp để mẹ y truyền cho vợ Giang Duy, nàng đã rời xa nhân thế, đến khi nằm trong tay Giang Duy, trở thành di vật.
Giang Duy ở bên trong rương để rất nhiều đồ, mới đầu là những bức hình xấu mặt, giấy chứng nhận bất động sản, tro cốt cha mẹ để lại, giấy khai sinh của Giang Hoài…
Có một số việc, người khác không nói, Giang Duy đều quên đi nhanh chóng…
Mà một khi nhớ lại, chỉ khiến y kinh hãi cùng sợ sệt.
Cái rương kia chính y cũng đã rất lâu không có mở ra, vẫn luôn đắt trong ngăn kéo dưới tầng hầm…
Lí Hiên không nói, nhìn y hồi lâu, “Thật không có?”
Thanh âm hắn rất nhẹ, không chút uy hiếp, không chút hoài nghi, chỉ đơn thuần là hỏi.
“…” Dưới cái nhìn của Lí Hiên, y mém chút nữa nói thật ra, dù sao cũng không có vấn đề gì, nói ra cũng sẽ không sao… Nhưng, đáy cổ họng kia, không hiểu sao vẫn không thốt lên được, y cảm thấy sợ hãi vô cớ, “Thật không có.”
Không xem là lừa hắn đi, chỉ là vô tình che giấu thôi.
============= Ta là vạch tuyến ngăn cách nhỏ a ==============
Về đến nhà, cả Lâm Cần lẫn Giang Duy đều bị phiền não bủa vây.
Lâm Cần đối với biểu hiện của mình ngày hôm nay phi thường hối hận.
Cảm giác nóng rát trên mặt khiến hắn đau nhói, Giang Duy thật không nương tay a.
Lâm Cần trừng mắt nhìn đèn bàn gần giường, giống như đấy là người hắn muốn thiên đao vạn quả (chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây) vậy.
Trở lại Đông trấn, vốn không tính có thể giấu được Giang Duy cũng Lí Tu được bao lâu, chính là, hắn đã xem thường đố kỵ của bản thân rồi.
Hắn vốn chẳng phải là người hoàn mỹ, nhìn thấy Giang Duy cùng Lí Hiên tâm đầu ý hợp, thấy Lí Tu cùng Dương Đằng vui cười, trêu chọc…
Một người khi đã có lòng đố kỵ, sẽ có lúc cư xử không giống bình thường.
Cho dù hắn có thể cảm thấy rõ tâm tình này là sai, hắn bị thất tình không liên quan gì tới tình cảm của Giang Duy cùng Lí Hiên, chính là khó tránh khỏi tức giận.
Nhưng mà, rốt cục ai mới là người tức giận chứ?
Là Giang Duy cùng Lí Hiên sống bình thản hạnh phúc?
Hay chỉ là tự lừa dối mình thôi?
Cũng có thể là, hắn tự tức giận chính mình.
Giận chính mình vì sao biết rõ là không được, nhưng lại vô pháp chống lại?
Hận chính mình rõ ràng phát hiện ra ý xấu của người kia, những vẫn hãm sâu vào bùn đen?
Lâm Cần vào phòng tắm, nhìn bản thân qua gương đã không còn quá chật vật như ngày mới trở lại nữa, nhưng cũng không còn giống một Lâm Cần quá tháo, gây mưa bão trên bàn đàm phán như trước nữa.
Nhìn bóng mình trên gương hồi lâu, trong đầu hắn càng thêm bộn bề suy nghĩ.
Mở vòi hoa sen, một dòng nước lạnh phun xuống, theo dòng chảy xuống, nước lạnh như bằng lướt qua khuôn mặt, qua lưng, chân, ướt đẫm toàn thân…
Hắn là Lâm Cần.
Khóe môi chậm rãi gợi lên.