Bình Đạm Sinh Hoạt

Chương 17: Nói thẳng




=======Tiểu kịch=========

Về chuyện “đêm đó”, ta đi hỏi bạn bè xem nên mô tả dư nào, họ nói –

Hai người họ ôm nhau, đồng thời ngã xuống giường, cởi đồ, hôn môi, sờ soạng, luật động, over. =.=

Một đêm nồng nhiệt cứ như vậy diễn ra…

Người nào đó: H a, H a, H a, H a…Cái này làm ta bị tổn thương…..

Tổn thương a, tổn thương a,, tổn thương a,, tổn thương a…Trong vòng năm năm, đừng mong có H trong văn của ta a…= =’ này thì chịu rồi T_T

========Trở về chủ đề chính==========

Đêm.

Cũng không biết đây là bữa thứ bao nhiêu Lí Hiên ăn ở nhà Giang Duy rồi, chính là, chưa bữa nào xấu hổ như thế này a.

Đến cả Giang Hoài dường như cũng nhận ra không khí bất thường giữa hai người, dùng cơm xong liền vội vội vàng vàng chui vào phòng, làm bộ bận việc.

Ai, người lớn thật phức tạp, hắn tốt nhất không nên quan tâm nhiều.

Giang Hoài chính là tràn đầy tự tin (thật ra là tự lừa mình thôi), hắn nghĩ a, thời gian trôi qua, cái gì nên quên cũng đã sớm quên rồi, cái gì cần so đo cũng sẽ không đời đến thời điểm này mới tính toán. Thực rõ ràng, cha là người uống rượu vào là làm bậy, sau liền đem mọi chuyện vứt sau lưng. Cha vì thế cũng phiền não mấy ngày liền rồi, coi như là từ mình kiểm điểm đi.

Mà cũng có một người liên quan nữa a, Lí Hiên, hắn chắc cũng nghĩ như vậy.

Lí Hiên, hắn lại chọn cách im lặng, cùng ánh mắt thâm trầm, dò xét nhìn Giang Duy, cố ý để y biết.

Giang Duy bị nhìn, đành cố sức cúi đầu ăn cơm…Y cũng ăn đến bát thứ ba rồi…Ăn thêm nữa, không chừng bụng sẽ nứt ra mất…

Nhưng không ăn thì biết làm gì đây, sự tình biến chuyển dường như xa hơn hắn nghĩ nhiều lắm…

Khó chịu a…Sớm biết đã không dăm bữa nửa tháng lại mời hắn đến nhà ăn cơm…Đều do chính mình ham đồ ngon, chịu không được sức hấp dẫn của chúng mà…

Ân…Theo như thế, Giang Duy hôm nay ăn uống tăng thêm cũng không phải là vì quẫn bách, không cách nào khác, mà là do cơm Lí Hiên nấu vừa miệng a… = =

Một phút, hai phút, ba tiếng chuông…

Thời gian chầm chậm trôi…

Giang Duy đến lúc này ăn thực không nổi nữa, ai, sớm biết đùa với tử thần là chết, y đã không hùng hồn hy sinh vì nghĩa lớn rồi đi…

Đang lúc, y tính toán bất chấp cùng Lí Hiên nói chuyện này nọ, Lí Hiên trái lại, mở miệng trước.

Khác với Giang Duy, Lí Hiên tỏ ra bình tĩnh hơn, hắn không nhanh không chậm hỏi… “Ngươi hôm nay để ta tới đây, không đơn giản chỉ để ăn đi?”

Giang Duy cả người tức giận, như bon bóng bị thả khí, biết rồi, biết rồi còn muốn lôi ra nói làm gì? Cứ như vậy để mọi chuyện trôi qua không phải tốt hơn sao…

“Ân…” Y có phần lúng túng, chuyện này sớm muộn cũng phải làm rõ thôi, “Đêm đó, chúng ta đều đã quá chén…Cho nên…”

Không cần nói cũng biết điều đó.

“Cho nên, coi như không có gì phát sinh đi, chúng ta vẫn là bạn được không?”

Lí Hiên không chút biểu tình, chính là, trên mặt hắn chưa hề mỉm cười lần nào.

“Ngươi cũng muốn như vậy?” Y nghe vậy, liền vui vẻ, cười lớn, ngẩng đầu, thẳng thắn nói cho Lí Hiên nghe tâm sự của mình, “Ta nói ngươi nghe, ta cũng không để bụng đâu, ngươi cũng nên xem đó là mộng là được rồi, ngươi nói xem, hai chúng ta biết nhau chưa lâu, xảy ra chuyện này, cũng là do ta cả.”

Y cảm thấy trên mình gánh thêm một phần trách nhiệm, “Chính mình đã uống nhiều rượu như vậy, còn rót thêm cho ngươi nữa,”

Kỳ thực trong lòng đã sớm mắng chửi, là lỗi của hắn chứ? Y không có lỗi a!

Là y uống rượu trước sao? Không phải!

Có điều, hiện tại đấy không phải vấn đề quan trọng…

Y trước hết phải thừa nhận lỗi sai, việc còn lại tính sau đi!

“Ngươi nói, quán bar này thực không phải chỗ tốt, ta lần sau không tới đó uống nữa! Cho dù là được nhà nước cử đi do thám, bắt tội phạm, ta cũng không uống, uống vào chỉ tổ hỏng việc thôi…Ngươi nói đúng không?”

Phải, thế này thì trách nhiệm cũng không phải do y gánh cả…

Bất quá, lần này trách nhiệm cũng không phải là do y a…

Giang Duy cẩn thận hỏi một câu, cố gắng nói một cách rõ ý nhất, rằng, đêm đó, hai người họ là rượu vào loạn tính, cả hai đều chưa từng có ý định kia, cho nên, đau có, khoái nhạc có, ngày còn sáng, để mọi chuyện qua đi.

Bọn họ vẫn sẽ là bạn tốt, Lí Hiên vẫn thường tới nhà y nấu cơm rồi cùng ăn, tan tầm tới bồi Giang Hoài, nếu có thời gian nghỉ thì cùng đưa Giang Hoài ra ngoài chơi.

Vẫn là bạn tốt.

Nghe xong những lời Giang Duy nói, Lí Hiên cũng hiểu được thái độ của y. Hai tay hắn đan chéo, khẽ gật đầu, mắt mang theo tinh quang nhìn y đã lâu, “Ngươi nghĩ như vậy sao?” Chính hắn cũng không đoán được có bên trong y đang nghĩ gì.

Nếu hắn là Giang Duy, hắn cũng sẽ phản ứng như vậy.

“Bằng không thì làm thế nào đây?” Nói thật, Giang Duy cũng không phải hoàn toàn có lỗi, tuy là việc đem Lí Hiên tới quán bar là lỗi của y, nhưng cảm giác tội lỗi này cũng không khiến y ngờ nghệch đi đâu a, “Ngươi muốn sao đây? Cho dù thế nào, ta nói trước, chuyện này, chính là do hai chúng ta rượu say mà làm bậy.” Y thiêu mi nhắc nhở.

Nghe vậy, Lí Hiên trầm tĩnh đến mấy cũng nhịn không được bật cười, tuy là cười nhạt, nhưng Giang Duy cũng biết hắn tới nửa năm rồi, cũng chẳng thấy hắn cười nhiều, mà đa phần đều là cười nhạt…

“Ngươi làm như ta ăn ngươi không bằng.” Phải giữ mối quan hệ rõ ràng a…

“Nào có…” Giang Duy bất mãn coi thường…Làm như hắn so đo lòng quân tử với tiểu nhân ấy…

Thấy Giang Duy buông đũa, Lí Hiên đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ăn, đưa lưng về phía Giang Duy, để y không nhìn thấy biểu tình của mình, “Nếu như ta nói, đêm đó, ta không say thì sao?”