Bình Đạm Như Thủy

Chương 15




CHƯƠNG 15.

La Tĩnh Hòa vừa bước vào công ty, liền phát hiện không khí có chút khác thường.

Trên mặt tất cả nhân viên đều lộ vẻ trang nghiêm cứng nhắc. Bản thân La Tĩnh Hòa là một người khoan dung, cũng không hề muốn nhân viên cấp dưới e sợ anh, bên trong công ty chưa từng mang không khí kính sợ như thế.

“Người của tổng công ty đến ạ.” Tổng thư ký của La Tĩnh Hòa ôm một tập tài liệu lớn đi tới đi lui, cố gắng tạo cảm giác “Tôi bề bộn nhiều việc tôi bề bộn nhiều việc tôi thật sự là bề bộn nhiều việc bề bộn nhiều việc”. La Tĩnh Hòa bật cười: “Người của tổng công ty tới thị sát công tác, sao lại không báo trước cho tôi được?”

Tổng thư ký Trương là một thanh niên trẻ tuổi đôi mươi, không lớn hơn Kỳ Vân bao nhiêu, La Tĩnh Hòa bất giác đối với cậu ta cũng hòa nhã không ít. Cậu ta khá là cuống cuồng: “Vừa tới sáng nay, may là bình thường đều tự rèn luyện thật vững vàng, tiểu thư cố vấn lễ phép chu đáo, kiên trì đến phút cuối cùng nhìn thấy danh thiếp người ta cũng không sơ suất gì. Sợ thật, CFO ~ của tổng công ty? Là giám đốc tài chính đó!” Đặc điểm của thư ký Trương, lúc căng thẳng nói chuyện cứ như bắn súng liên thanh: “Tổng giám đốc ngài quen người này ư? Mặt cứ đanh lại, vốn sáng sớm tất cả mọi người đều có hơi mệt, bị ông ta quét qua đều lập tức lên tinh thần! Ngài có phát hiện không….” La Tĩnh Hòa một mặt đi về phía thang máy, một mặt trấn an tổng thư ký Trương. Trong nháy mắt trước khi cửa thang máy đóng lại, câu cuối cùng tổng thư ký Trương cố gắng chen vào: “Âu này Âu kia, từ tổng công ty tới tất cả đều là UFO thật ấy…”

La Tĩnh Hòa xém chút cười ra tiếng.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, La Tĩnh Hòa ấm giọng cười nói: “Húc Phi sao lại có thời gian đến đây vậy? Cậu dọa cấp dưới của tôi sợ không nhẹ đấy.”

Lý Húc Phi bắt chéo chân, ngồi trên sô pha của văn phòng La Tĩnh Hòa, đang đọc báo. Tổng thư ký của La Tĩnh Hòa mỗi sáng đều đặt báo mới lên bàn làm việc của anh. Lúc vừa tiến vào thấy đến vẻ mặt của Lý Húc Phi thì cứ như bị rắn cắn, gần như chạy biến ra ngoài.

“Cậu chuyển nhà rồi.” Lý Húc Phi bình thản nói.

La Tĩnh Hòa cởi áo khoác, tháo khăn quàng cổ: “A. Cứ thuê nhà của cậu mãi thì mặt dày quá, hơn nữa ngôi nhà kia tôi đã mua từ một năm trước, vốn cũng không tính ở, chỉ là muốn đặt mua thành một phần tài sản thôi. Tổng công ty quyết định cử tôi đến thành lập chi nhánh, vừa lúc cũng có thể ở luôn.”

Lý Húc Phi nhìn chằm chằm trang báo, nửa ngày mới hỏi: “Cậu ở một mình?”

La Tĩnh Hòa kéo ghế xoay ra, ngồi xuống sau bàn làm việc, nghe anh ta hỏi như thế, thoáng chần chừ một chút.

“Không… Không phải. Tôi ở với Kỳ Vân… chính là cậu hàng xóm kia của tôi ấy.”

Tờ báo trong tay Lý Húc Phi run nhẹ, anh ta lật sang trang khác. Sau một chốc yên tĩnh ngắn ngủi, La Tĩnh Hòa nhẹ giọng nói: “Có chuyện tôi không nên giấu cậu, Húc Phi, tôi không biết phải nói thế nào với cậu nữa… Tôi và Kỳ Vân, ừm, cùng một chỗ, cậu hiểu không?”

Lý Húc Phi thoáng nhíu mày, như trước nhìn chằm chằm trang báo, trên mặt không lộ vẻ gì.

La Tĩnh Hòa nhẹ cười nói: “Tôi hiểu cảm giác của cậu… Bản thân tôi cũng không tin được, nhưng mà thực sự là vậy đấy… Cậu nếu phản cảm cũng là chuyện không còn cách nào, nhưng chúng ta không đến mức ngay cả anh em cũng không làm được đấy chứ?”

Lý Húc Phi vẫn trầm mặc không lên tiếng. La Tĩnh Hòa cầm bút lên, bắt đầu phê duyệt văn kiện. Đầu bút trượt trên giấy tạo thành tiếng vang sột soạt duy nhất. Mặt trời sớm mai vừa lớn vừa tỏa sáng rực rỡ, nhưng không nóng. Tia nắng sáng ngời, quấn quýt bên người La Tĩnh Hòa vĩnh viễn trầm tĩnh khoan khoái. Sau một lúc lâu La Tĩnh Hòa ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Lý Húc Phi đã rời khỏi tờ báo, ngây người mà nhìn chằm chằm anh. Lý Húc Phi hơi kinh hoảng, vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút bối rối mà lật báo tiếp. Lại sau một lát, anh ta mới mở miệng: “Cậu nói nghe thật dễ dàng… Về sau gian nan khó khăn bao nhiêu cậu không biết sao?”

La Tĩnh Hòa đáp: “Biết.”

Lý Húc Phi cứ như bị chọc giận, quăng tờ báo, giọng khàn khàn: “Trả lời không chút do dự nhỉ, giỏi thật đấy, cậu đã cẩn thận suy xét chưa? Đồng tính luyến ái, hai thằng đàn ông, đừng quên đây là Trung Quốc!”

La Tĩnh Hòa dừng bút, bất chợt mỉm cười điềm đạm.

“Có do dự chứ. Có lo lắng chứ. Tôi thậm chí còn bị khủng hoảng, bị bản thân dọa tới mức chết khiếp, ngồi thất thần trên đường suốt nửa tối. Nhưng kết luận cuối cùng vẫn là như thế… Đây không phải là chuyện bản thân tự làm chủ được, thực sự yêu mến một người rồi, ai để ý được nhiều như thế chứ?”

Ai để ý được nhiều như thế chứ? Ai để ý được nhiều như thế chứ? Ai để ý được nhiều như thế chứ?

Giọng nói của La Tĩnh Hòa trước sau vẫn điềm đạm nhã nhặn như vậy, một lần lại một lần vang lên trong đầu Lý Húc Phi, càng lúc càng vang to hơn, càng lúc càng vang to hơn, cứ như đem anh cột và tảng đá lớn cầm đao trên đầu khảo tra anh hết lần này tới lần khác, ai để ý được nhiều như thế chứ? Ai để ý được nhiều như thế chứ? Ai để ý được nhiều như thế chứ?

Thời điểm cơ hội ngay trước mắt thì lại do dự có nên bắt lấy hay không. Chờ đến lúc suy nghĩ kỹ muốn nắm bắt, cơ hội đã vụt mất rồi.

Lý Húc Phi đột nhiên cười rộ lên. Lấy tay chống trán, cười đến lưng nảy lên từng đợt. La Tĩnh Hòa không rõ anh ta đang cười gì, có lẽ đang cười anh vô vị khờ dại, chỉ phải chờ anh ta bình tĩnh trở lại.

“Thì ra là thế, thì ra là thế.” Lý Húc Phi thở dài. La Tĩnh Hòa có phần như lọt vào sương mù, nhưng không hỏi nhiều. Lý Húc Phi nhìn La Tĩnh Hòa qua kẽ tay: “Dọn qua nhà mới rồi, hôm nào nhớ mời tôi uống rượu mừng nhà mới đấy.”

La Tĩnh Hòa cười nói: “Vốn cứ lo làm chậm trễ công việc của cậu đấy chứ. Nhất định phải mời cậu mà, có điều Kỳ Vân đã mời mấy bạn đại học trước, đều là mấy chàng trai trẻ tuổi, tôi sợ cậu không thích ồn ào. Không thì ngày khác mời một mình cậu vậy?”

Lý Húc Phi lạnh giọng nói: “Ngày khác mời một mình làm gì? Tôi thích náo nhiệt.”

.

.

Ngày mừng nhà mới Kỳ Vân mời mấy người bạn cùng ký túc xá đại học trước kia. Ở với nhau bốn năm nên hiểu rõ hết, cũng thoải mái chút. Đều là mấy người trẻ tuổi nhiệt tình, nhìn đến cổng tự động ngoài vườn liền bắt đầu kinh ngạc tán thán, một đường thán phục tiến qua cổng bảo hiểm. Bắt đầu ồn ào nhất định phải thăm thú hết xem nhà cửa giai cấp bốc lột ở là kiểu gì, vào phòng khách lớn nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nghiêm mặt ngồi trên sô pha xem báo, đột nhiên đều trở nên im lặng.

Lý Húc Phi không hề động đậy, thậm chí đến cả mi mắt cũng không nâng lên. Lão Từ phát hiện thế nhưng lại là người đàn ông đẹp trai khác thường ở bên đường đối diện tối đó, nhếch nhếch mày với Kỳ Vân. Cậu ta chỉ biết La Tĩnh Hòa là một nhân vật không tầm thường, nào nghĩ đến còn có một “nhân vật” tôn quý hơn ngồi trong phòng khách xem báo. Mấy người trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi Kỳ Vân, Kỳ Vân lại không biết nên trả lời thế nào cho phải. Vừa lúc La Tĩnh Hòa dừng xe ở ga ra xong thì vào cửa, giải vây: “Đây là Lý Húc Phi bạn tốt của tôi. Nếu mừng nhà mới, dĩ nhiên cũng phải mời cậu ấy, đúng không nào.” La Tĩnh Hòa giới thiệu hai bên với nhau, Lý Húc Phi nhìn mấy người bọn họ, gật đầu xem như chào hỏi.

Bữa tiệc này hiển nhiên không được náo nhiệt như trong tưởng tượng. La Tĩnh Hòa làm một bàn thức ăn phong phú, vốn là một chuyện rất hào hứng. Nhưng cố tình lại có một Lý Húc Phi. Bản thân Lý Húc Phi cũng không có ý kiến gì, thậm chí từ đầu tới cuối anh ta chẳng mở miệng nói lời nào, chỉ im lặng cùng ăn, động tác thành thạo tao nhã. Có áp suất thấp xoay quanh gần đó, người một bàn hào hứng cũng không cao được. Muốn kể chút chuyện giúp vui, lại không thể cao giọng – so với Lý Húc Phi, ngoại trừ La Tĩnh Hòa đều cảm thấy tự biết xấu hổ. Không thể lớn tiếng, nhỏ giọng nói chuyện lại có vẻ mất tự nhiên, cứ như có tật giật mình nói xấu ai đó, càng cụt hứng hơn. Vì thế quyết định không lên tiếng, mọi người cứ như còn đang ngồi trong căn tin cao trung, trường học quản thúc nghiêm khắc, lúc ăn tuyệt đối không được lên tiếng.

Kỳ Vân liếc nhìn La Tĩnh Hòa, La Tĩnh Hòa cười khổ lắc đầu. Kỳ Vân cũng cười, gắp đồ ăn vào chén anh. La Tĩnh Hòa gật đầu, múc cho cậu một chén canh cá trích. La Tĩnh Hòa nấu canh cá ngon tuyệt, dù anh không thích ăn cá. Canh cá anh nấu đều phiếm trắng, mùi vị đậm đà.

“Ăn nhiều chút nhé.” Anh nhẹ giọng nói: “Vào đông cá trích có độc… Đại khái là thịt ít, không ăn được.”

Mấy người bạn học của Kỳ Vân biết anh đang làm gì, thấy nhưng không kinh ngạc, chỉ lo cúi đầu ăn, đã sớm biết hôm nay chính là ngày khai trai.

Lý Húc Phi liếc mắt nhìn họ, không phản ứng gì.

Sau khi ăn xong, mấy người trẻ tuổi chạy vào phòng sách nghịch chiếc máy tính loại mới ra của La Tĩnh Hòa, phương diện nào cũng đều thiết kế tốt nhất. Dù sao cũng chỉ là mấy cậu nhóc vừa ra trường, tính trẻ con hãy còn, nói chưa thấy qua máy tính cao cấp như thế, muốn dùng trò chơi trực tuyến để kiểm tra đo lường tính năng. La Tĩnh Hòa dọn dẹp bàn ăn, quét tước sạch sẽ phòng bếp, pha một ly trà Ô Long mời Lý Húc Phi: “Hôm nay quả thực có hơi ồn một chút nhỉ.”

Lý Húc Phi nhìn anh, mỉm cười: “Tôi còn đang nghĩ cậu muốn trách tôi phá hỏng không khí đấy chứ.”

“Sao lại thế được.”

Lý Húc Phi cầm tách trà. Hơi nước trong tách lượn lờ bốc lên, cuộn lại trong không trung, bay đi, biến mất dạng.

“Nơi cậu ở, luôn thực ấm áp.” Lý Húc Phi nhẹ giọng nói.

La Tĩnh Hòa nhẹ cười nhìn anh ta.

Kỳ Vân đi từ phòng sách ra, chợt nhìn thấy hai người họ ngồi ở sô pha ăn ý cười nói. Không khí giữa hai người đàn ông cùng tuổi, thân phận địa vị tương xứng khá là hài hòa, vì đều hiểu rõ lẫn nhau như thế đó.

Kỳ Vân đứng nơi hành lang, lẳng lặng nhìn hai người. Chốc chốc nhẹ giọng nói chuyện với nhau một hai câu, hoặc là nghiêm túc phẩm trà. Cậu chợt cảm giác như tình cảnh này có thể khái quát cả một quá trình: Hai người, ngồi trong phòng khách bình thản mà trải qua một buổi chiều biếng nhác ấm cúng, rồi bản thân thình lình không hiểu từ đâu xâm nhập vào.

La Tĩnh Hòa thoáng nhìn Kỳ Vân, không đợi cậu lan man suy nghĩ xong đã mỉm cười hỏi: “Sao thế?”

Kỳ Vân đáp: “Cái đó… Mấy tên kia khát nước, em đi lấy một ít.”

La Tĩnh Hòa đứng dậy, đi về phía cậu: “Bạn em uống trà không?”

Lý Húc Phi ngồi phía sau nhìn theo bóng La Tĩnh Hòa, vẫn không nhúc nhích.

Kỳ Vân bảo: “Bọn họ uống trà lãng phí, nước khoáng là được rồi.”

“Trong phòng bếp có nước khoáng đấy.” La Tĩnh Hòa đi vào phòng bếp, Kỳ Vân theo sau. La Tĩnh Hòa lấy mấy chai nước khoáng ra cho Kỳ Vân: “Còn cần gì không?”

Kỳ Vân chợt hôn lên mặt anh: “Không cần.”

La Tĩnh Hòa vò tóc cậu: “Vậy đi đi.”

Kỳ Vân gật đầu, ôm nước khoáng, vô cùng hứng khởi chạy về phòng sách.