Hội thao kết thúc được một tuần lễ, thời tiết âm thầm chuyển dần sang mát mẻ hơn. Đợi đến khi đám học sinh nhí nhố chúng tôi phát hiện ra, mùa hè đã bị bỏ lại sau lưng.
Chiều ngày thứ sáu, theo thường lệ sang khu B kiểm tra công tác vệ sinh xong, tôi chậm chạp leo từng bậc thang về lớp. Vừa đến nơi, tôi đã nhận ra bầu không khí lớp mình có vẻ khác thường, cán bộ lớp đang hội lại với nhau, không biết là bàn bạc chuyện gì.
“Có việc gì hả?” Tôi bước đến hỏi.
“Yến Trinh và Tiêu Oánh bị mất đồ, Yến Trinh bị mất điện thoại, Tiêu Oánh thì mất ví tiền.” Lớp trưởng nghiêm túc đáp.
“Mất lúc nào?” Sao lại nữa rồi? Từ lúc nhập học đến giờ, câu chuyện bị mất trộm trong lớp cứ liên tục xảy ra.
“Chắc là lúc dọn dẹp vệ sinh, Phan Tuế kể lúc các cậu ấy đi đổ rác có đóng cửa lớp lại, nhưng lúc về thì thấy cửa mở toang.” Vì gần đây lãnh đạo cấp trên chuẩn bị kiểm tra trường tôi, nên tôi và cán sự lao động sắp xếp để mọi người đến quét dọn khu vực sân trường, tên trộm vặt hẳn cũng biết được việc này nên mới ra tay, vậy thì theo suy đoán của tôi đây chỉ có thể là người trong lớp mà thôi.
“Giờ tính sao đây?” Tiền mất có thể báo cáo với nhà trường, nhưng điện thoại mất thì... chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Có điều Yến Trinh chịu để yên thế này à? Với tính cách của cậu ấy, tôi cảm thấy khả năng này không lớn lắm.
“Mình phải báo lên cô chủ nhiệm!” Quả nhiên, thân là lớp phó học tập Yến Trinh quả quyết đứng lên.
“..” Mọi người không ai lên tiếng, nếu đã là người trong lớp, cho dù ầm ĩ lên cũng chỉ tự làm xấu mặt mình, hơn nữa thứ bị trộm lại là điện thoại mà nhà trường không cho mang theo, thế thì sắc mặt cô chủ nhiệm chắc chắn sẽ cực kỳ khó coi. Có điều dù về tình hay về lý, việc này quả thật nên báo cáo lên trên.
“Mình biết điện thoại không lấy lại được, nhưng lớp mình không thể để tên trộm tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu, nếu không hắn lại tưởng bọn mình sợ hắn, sau này lại tác oai tác quái hơn nữa thì càng rắc rối thêm, mình làm thế này cũng chỉ vì cả lớp thôi.” Lớp phó học tập quả nhiên là lớp phó học tập, nói câu nào ra câu đấy, lý luận hùng hồn.
Có điều bình thường con người cậu ấy thế nào chúng tôi còn không biết hay sao, chẳng qua cậu ấy không muốn tên trộm được sống những ngày dễ chịu thôi.
Chẳng qua nhắc tới việc này không thể không nói, tên trộm này trộm đồ rất có nguyên tắc, từ trước đến nay những người bị dính chưởng đều là những nhân vật khá là phách lối trong lớp. Làm người quá ta đây dễ gây thù chuốc oán vốn là chuyện thường. Thế mới nói, câu nói người đáng thương ắt cũng có chỗ đáng ghét ắt hẳn có lý của nó.
Nhìn Yến Trinh nước mắt nước mũi đầm đìa thế kia, cảnh tượng quá là thê thảm, những bạn học xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng chửi mắng, an ủi hết lời. Nhưng là trên thực tế, số lượng những người cười trên nỗi đau của người khác hẳn cũng không ít, suy cho cùng bình thường nạn nhân thường xuyên tự cho mình là đúng nên có phần quá đáng, trong lớp người có quan hệ tốt với Yến Trinh chỉ có duy nhất bạn cùng bàn của cậu ấy là Tiêu Oánh mà thôi. Cho nên, quan hệ giữa con gái với nhau thực sự có thể phức tạp, rối rắm không tưởng tượng nổi.
Chương trình trò chuyện đêm khuya ở ký túc xá.
“Quào, hôm nay cô chủ nhiệm siêu hung luôn, khủng bố dễ sợ!” Rất tốt, câu nói của bạn học Thang Tuyết Phân đã mở màn cho đài phát thanh bà tám.
“Ai bảo hôm nay trước mặt các thầy cô trong trường Yến Trinh làm xấu mặt cô chủ nhiệm làm gì!” Vương Doanh Chi toạc chân tướng sự việc.
“Mà theo các cậu tên trộm là ai mới được?” Châu Mẫn làm bộ diễn sâu hỏi, nhưng dù sao việc này cũng diễn ra ngay bên cạnh chúng tôi.
“Cái này khó nói lắm, lúc bình thường Yến Trinh đắc tội không ít người mà?” Cẩm Nghênh băn khoăn.
“Thì không phải thế còn gì.” Hồng Huy nói tiếp, “nhưng mà các cậu biết gì chưa? Hôm nay nghe nhóc Quai nói là phòng các cậu ấy hợp nhau lại tẩy chay trưởng phòng đấy.”
“Hình như bắt đầu từ tận mấy hôm trước rồi, với lại nghe nói phòng ký túc xá trên lầu cũng không hợp nhau.” Cẩm Nghênh tiết lộ tin tức vỉa hè.
“Nghe nói phòng bên cạnh mấy hôm trước lại có ai bị mất một chai dầu ô-liu đấy?” Văn Tuệ cũng hỏi.
“Đúng thế, mà Yến Trinh cũng ở phòng đó nữa!” Châu Mẫn đột nhiên nhớ ra, “chắc chắn nhiều phần trăm có khả năng tên trộm ở phòng các cậu ấy rồi.”
“Ừ, khả năng này là lớn nhất.” Cẩm Nghênh nói.
Tôi âm thầm thở dài, biết ngay mà, đại khái chỉ có phòng ký túc xá của chúng tôi là hòa bình nhất thôi.
“Cũng không nói thế được, nói cho các cậu nghe chuyện này, nhưng mà không được truyền ra ngoài đâu đấy!” Vương Doanh Chi thần thần bí bí nói.
“Thì cậu cứ nói đi! Với lại chuyện này mọi người biết với nhau thôi, ai nói với người khác làm gì!” Châu Mẫn giục cậu ấy không nên “kiềm hãm sự sung sướng” của mọi người lại.
“Các cậu biết Tiểu Tịnh không, bạn nữ ngày nào cũng đến tìm mình ấy,” Vương Doanh Chi nghỉ một chút, “trước đây cậu ấy ngồi cùng bàn với Tiêu Oánh. Đồ đạc của cậu ấy ngày trước cũng thường mất trộm lắm, có một lần cậu ấy mất ví tiền, sau đó tìm thấy trong cặp của Tiêu Oánh, về sau hai người mới trở mặt thành thù.”
“Không phải đâu? Tiêu Oánh được lắm mà!” Châu Mẫn không tin tưởng lên tiếng.
“Phải đấy, chắc Tiêu Oánh không phải người như thế đâu!” Văn Tuệ cũng không tin.
“Mình cũng không rõ đầu đuôi việc này thế nào, là Tiểu Tịnh nói với mình thôi.” Vương Doanh Chi cũng thấy không biết làm sao.
Thế là cả phòng bỗng dưng trở nên im phăng phắc.
Bạn nữ có tên Tiểu Tịnh theo tôi cũng là một người rất cao ngạo. Trước hết không nói việc này ai đúng ai sai, chỉ riêng câu “tìm thấy trong cặp của Tiêu Oánh” cũng biết được bạn nữ này không hề đơn giản chút nào. Không có việc gì sao phải lục lọi cặp sách của người khác? Tôi thấy, cậu ta sớm đã có tâm lý không tin tưởng bạn cùng bàn của mình rồi?
Còn về Tiêu Oánh, nếu việc này là thật, chúng tôi không thể không cảm thán chiêu vừa ăn cắp vừa la làng của cậu ấy quà thực vô cùng cao tay. Sau khi nghe xong câu chuyện Vương Doanh Chi kể, chúng tôi thực sự không cách nào không nghi ngờ cậu ấy, chẳng qua chúng tôi cũng chẳng có bằng chứng gì. Hơn nữa cá nhân tôi cho rằng, so với bạn nữ tên Tiểu Tịnh, chúng tôi thân với Tiêu Oánh hơn, với lại những điểm tốt của cậu ấy đều được cả lớp công nhận, hà cớ gì chúng tôi không chọn tin tưởng cậu ấy. Có điều hạt mầm nghi ngờ dù muốn dù không đã được gieo trồng thành công trong lòng chúng tôi.
Mà thôi, từ sau để ý hơn là được, tâm lý hại người không được có, nhưng tâm lý đề phòng không được không có. Aizz, càng ngày tôi càng tính toán là sao vậy nhỉ? Do lớp này quá phức tạp hay vốn dĩ tôi là một người suy nghĩ quá nhiều? Tôi không trả lời được.
Mấy ngày sau đó, những hành động ra vẻ ta đây của bạn học Yến Trinh có vẻ đã yên tĩnh hơn nhiều. Có bạn học nhiều chuyện theo hỏi kết quả, cậu ấy nói: “Bỏ đi, hành động của mình cũng xem như cảnh cáo hắn một trận rồi.” Thế là, bạn học nhiều chuyện đành ôm thất vọng trở về.
Nhưng trên đời vốn chẳng có bức tường nào không lọt gió, một vài người biết chuyện dần dần để lộ ra: “Yến Trinh tìm ra tên trộm đó rồi, cậu ấy muốn lấy lại điện thoại nên bảo đảm giữ bí mật cho tên trộm.”
Thế là quần chúng hóng chuyện bừng tỉnh: tên trộm vẫn chưa đạt được mục đích làm sao hắn có thể nghỉ tay đây?!
Sau đó, chỗ ngồi có sự xáo trộn nhỏ, cả bạn học Yến Trinh và bạn học Tiêu Oánh đều có bạn cùng bàn mới, có điều giờ ra chơi hai cậu ấy vẫn thường tụ lại với nhau.
Tên trộm là ai chúng tôi không tài nào biết được.
Lại sau đó nữa, việc bị mất trộm vẫn tiếp tục xảy ra.
Nạn nhân trực tiếp đến hỏi danh tính tên trộm, Yến Trinh bực bội gắt gỏng: “Mình đã đồng ý với cậu ấy là không nói ra rồi, làm người không thể nuốt lời được!”
“Vậy những bạn khác bị mất đồ thì sao? Không phải cậu là cán bộ lớp à? Tại sao không quản việc này?”
Yến Trinh cứng họng, cuối cùng ngượng ngập lên tiếng: “Mình sẽ nói lại với cậu ấy, bảo cậu ấy không được làm thế này nữa, có điều chưa chắc là cậu ấy làm đâu.”
Thế là sự việc này kết thúc ở đây,…. mới lạ ấy.
“Nghe nói người bên lớp Thực nghiệm 1 thường bị mất đồ, nghe đồn do chính người trong lớp làm.” Tôi và Hồng Huy đang ngồi ở nhà ăn ăn cơm, tình cờ nghe được một bạn nữ A nào đó ngồi phía sau nói.
“Không phải chứ? Lớp Thực nghiệm 1 cơ đấy, chuyện đó ngay cả lớp bọn mình cũng không xảy ra đâu!” Bạn nữ B ngồi bên cạnh làm bộ cực kỳ kinh ngạc.
“Vãi, bọn họ chẳng qua chỉ giỏi hơn chúng mình một chút thôi, theo mình á, nhân phẩm của họ không tốt đẹp được đến đâu đâu.” Bạn nữ A không có ý tốt đáp.
“Cũng phải, thành tích vốn chẳng nói lên điều gì cả. Nghe nói lần trước thứ bị mất là điện thoại, đã thế lại còn làm ầm ĩ lên, xem ra đầu óc bọn họ đúng là có vấn đề.” Bạn nữ B cũng để lộ bản tính, châm biếm không biết mệt mỏi.
Cho xin đi, đầu óc bọn tôi thế nào liên quan gì đến các cậu đâu, ngược lại đầu óc các cậu mới là chập mạch ấy. Ngồi ở nhà ăn lan truyền tin đồn là một chủ ý không tồi, nhưng ít nhất các cậu cũng nên quan sát xem đối tượng các cậu nói tới có ngồi ở gần đây hay không chứ.
Tuy rằng trước nay tôi rất mờ nhạt, tôi dám mạnh miệng những người chơi thân với tôi đang ngồi ở đây không nhiều, nhưng những người có thể nhận ra tôi là học sinh lớp Thực nghiệm 1 hẳn không hề ít, suy cho cùng mỗi khối chỉ có hai người làm nhiệm vụ kiểm tra vệ sinh: một là lớp phó vệ sinh học lớp Thực nghiệm 2, người còn lại chính là là tôi. Thứ sáu mỗi tuần, lúc nhà nhà người người bận rộn tay chân, có hai người mang theo sổ theo dõi nhàn nhã sung sướng diễu qua diễu lại, thỉnh thoảng còn lên tiếng bình luận này kia về tình hình dọn dẹp vệ sinh của một lớp, lúc đó, sợ là ngay cả kích động muốn giết tôi mấy bạn học này cũng có, nói gì đến việc có nhận ra hay không.
Nhìn đi, xung quanh đã có không ít bạn học hành động âm thầm hướng sự chú ý về phía này rồi.
Hồng Huy định đứng dậy nói gì đó nhưng bị tôi giữ lại. Tìm các cậu ấy lý luận? Đừng ngây thơ như vậy, cãi nhau ồn ào người mất mặt vẫn là chúng tôi thôi, ai bảo chúng tôi là lớp Thực nghiệm danh tiếng làm gì.
“Đi thôi, đi rửa hộp cơm.” Tôi cầm hộp cơm, đứng dậy trước.
Tôi thong thả đi đến trước mặt các cậu ấy, nhìn các cậu ấy trước hết ngẩn người ra, sau đó thủ thế giống như sắp sửa ra trận.
“Bạn ơi, cặp sách của bạn rơi xuống đất kìa, cẩn thận bẩn đấy.” Tôi khom lưng nhặt cặp sách lên, đưa cho bạn nữ A, còn tặng kèm miễn phí một nụ cười rộng rãi.
“Á, cặp của tôi!” Bạn nữ gào ầm lên, vội vàng nhận lại cặp sách.
Tôi và Hồng Huy đưa mắt nhìn nhau, còn cố ý đá lông nheo một cái, sau đó tiếp tục bước đi.
“Con bé đó một chút lễ phép cũng không có, người ta nhặt cặp sách giúp mình, ngay cả một tiếng ‘cảm ơn’ cũng không biết nói.” Hồng Huy giả vờ nói nhỏ, thực ra âm lượng của cậu ấy không nhỏ chút nào, ít nhất những người nên nghe đều nghe thấy.
“Thôi, việc nhỏ mà, tiện tay thì giúp thôi.” Ngoài mặt tôi vẫn làm ra vẻ hết sức thoải mái, thực ra trong lòng đang nhịn cười đến là cực khổ.
“Thì chính vì việc nhỏ mới có thể nhìn ra một người được giáo dục đến đâu?” Không uổng công Hồng Huy và tôi ăn ý nhau như vậy, ngay lập tức đã ám chỉ rõ ràng hai bạn nữ kia không ngoan hiền gì, đi nói xấu sau lưng người khác.
Lời vừa nói xong, những ánh mắt dám chặt lên người chúng tôi từ lúc hai bạn nữ kia bắt đầu nói chuyện đột nhiên biến mất, về việc mất đi đâu, chúng tôi tự biết trong lòng là được.
“Đi thôi.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Ha ha, Cá ơi cừ quá đi!” Vừa ra khỏi nhà ăn, Hồng Huy liền cười như được mùa.
“Nếu không phải cậu làm cặp sách của người ta ‘không cẩn thận’ bị ‘rơi’ xuống đất, mình cũng bó tay!” Không được tham công của người khác, tôi chẳng qua chỉ nhịn không nổi mà thôi.
Dù tôi không có cảm tính nhiều lắm với lớp mình bây giờ, nhưng ý thức danh dự tập thể tôi vẫn có đấy. Với lại, dù sao tôi cũng là một thành viên của lớp, người ta bôi xấu danh dự của lớp không phải cũng là bôi xấu tôi hay sao? Việc này, tôi tuyệt đối không cho phép!