Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 20: Tình cờ gặp gỡ?




Thân là lớp phó vệ sinh của lớp, mỗi thứ sáu hàng tuần tổng vệ sinh toàn trường tôi đều phải thân chinh đến từng lớp kiểm tra tình hình quét dọn lau chùi, không hiểu trùng hợp hay vì lý do gì, phạm vi phụ trách của tôi là tất cả các lớp ở tòa nhà B.

Được thôi, đây hẳn là trùng hợp. Nhưng tại sao, tại sao lần nào đặt chân đến tầng 3 tòa nhà B tôi đều nhìn thấy cùng một người đang trực nhật ngoài hành lang? 

La Trạc Kiệt, không lẽ nhân phẩm của cậu đã xuống dốc đến độ này? Mỗi tuần chỉ trực nhật một lần, không lý gì tuần nào cậu cũng trực. Với lại mấy bạn nữ lớp cậu nấp phía sau cửa thập thập thò thò nhìn ra ngoài là sao đây?

Thế là tôi mang theo sổ tay, cực kỳ bình tĩnh bước vào lớp Thực nghiệm 2, hỏi các bạn nữ đang đứng đó: “Chắc các cậu vẫn chưa xong nhỉ? Đợi lát nữa mình đến kiểm tra sau.”

Nói xong, tôi quay người đi thẳng, không hề nhìn đến người sau lưng mình.

Muốn xem kịch? Cũng được, kiểm tra toàn bộ các lớp ở khu nhà này xong tôi mới quay lại đây, đến lúc đó nếu bạn vẫn chưa về, xin mời cứ tự nhiên.

Quả nhiên, khi tôi quay trở lại lớp Thực nghiệm 2, trong lớp chỉ còn một mình La Trạc Kiệt đang ngồi ở vị trí của mình cúi đầu đọc sách.

“Cậu chưa về à?” Vừa kiểm tra tôi vừa thuận miệng hỏi cậu ấy.

“Đang đợi cậu.” Cậu ấy cười cực kỳ thẹn thùng.

Đợi tôi đến kiểm tra vệ sinh thì đợi tôi đến kiểm tra vệ sinh, xin cậu đừng nói chuyện theo kiểu mờ ám như vậy được không? May mà không còn ai khác ở đây, nếu không tôi gặp rắc rối to rồi.

“Thực ra mình tò mò không biết lớp các cậu quy định phân công trực nhật như thế nào, hình như lần nào cũng chỉ thấy một mình cậu phụ trách quét dọn ngoài hành lang?” Tôi rất phiền lòng.

“À, việc này à, sỉ số lớp mình tương đối ít, hết cách rồi mà.” La Trạc Kiệt ngượng ngùng đáp.

Thế à? Vậy cậu cười đến là chột dạ như thế làm gì? Với lại, lớp cậu 40 người, có phải 4 người đâu, không lý gì mỗi lần tổng vệ sinh đều huy động hết 40 người?

Việc trực nhật của lớp tôi do tôi sắp xếp, 10 người một tổ, các tổ xoay vòng 6 tuần mới làm lại một lần. Lớp cậu ấy ít nhất cũng phải 3 tuần mới trực lại một lần, muốn lừa người khác cũng phải nói kiểu gì hợp lý một chút chứ?

Có điều tôi không vạch trần lời nói dối của cậu ấy, suy cho cùng, có những việc cậu ấy không công khai, thế thì tôi cũng vui vẻ giả ngốc.

Nhiều lúc tôi nghĩ, cậu ấy cũng được, nhưng tại sao tôi lại không có cảm giác kia? Vậy mới nói, chuyện tình cảm ấy mà, thực sự rất khó nói.

Còn nhớ trước đây ở phòng 301, tiết mục trò chuyện đêm khuya của chúng tôi từng thảo luận về một đề tài cũ kỹ mà cực kỳ kinh điển: bạn sẽ chọn người yêu mình hay người mình yêu? Nói cách khác, rốt cuộc yêu hay được yêu sẽ hạnh phúc hơn?

Tôi từng đọc qua một bình luận về vấn đề này, người đó viết: yêu hay được yêu, đều không bằng yêu nhau.

Một bình luận rất trời ơi đất hỡi, có điều không hề sai chút nào. Vì vậy, câu trả lời của tôi là, cả hai cái tôi đều không cần, tôi muốn tìm một người mình yêu và người đó cũng yêu mình. Một suy nghĩ rất trẻ con, cũng cố chấp đến ngây thơ, nhưng tôi luôn kiên trì vào niềm tin này. Tôi nghĩ, dù không gặp được người như vậy, tôi cũng sẽ đợi người đó cho đến lúc mình không thể không lấy chồng mới thôi. Có điều, bây giờ nói những lời này, hãy còn viễn vông quá.

Dạo gần đây, Trinh Nhan thường xuyên xuất hiện mớm tin cho tôi.

Trinh Nhan nói, bây giờ cả lớp cậu ấy đều thích lấy tôi ra trêu La Trạc Kiệt, suốt ngày Cá thế này Cá thế kia bên tai cậu ấy. Tôi vốn nghĩ mấy kiểu đùa này chẳng tổn hại gì đến ai, có điều tôi làm “anh hùng núp” thì vẫn hay hơn.

Thế cho nên, tôi tìm cán sự lao động của lớp, nói với cậu ấy sau này mỗi thứ sáu tổng vệ sinh, việc dọn dẹp trong lớp tôi sẽ giám sát, cậu ấy đi kiểm tra khu B. Cậu ấy vui vẻ nhận lời, dù sao so với việc giám sát người khác dọn dẹp – một công việc có khả năng cực kỳ cao sẽ thu về vô số ánh mắt lườm nguýt, chi bằng lựa chọn một công việc nhẹ nhàng thoải mái chỉ cần ôm sổ ghi chép đi dọc hành lang đóng vai chị hai, đến đâu cũng được người khác cung cung kính kính.

Ngày tổng vệ sinh mấy tuần sau đó, từ hành lang lớp mình ngước mắt nhìn về phía tầng 3 tòa nhà B đối diện, cuối cùng tôi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người nào đó nữa.

Sau đó tôi hỏi Trinh Nhan, cậu ấy nói tin đồn bắt đầu lắng xuống rồi. Cho nên, tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi.

…..

Tôi cực kỳ thích dạo loanh quanh trong sân thể dục của trường, tôi không thích chạy, mà là chầm chậm thả bộ vài vòng. Một sở thích có vẻ kỳ quái, đúng không?

Ăn cơm chiều xong tôi thường kéo thêm một người bạn cùng đến sân thể dục, vừa chậm rãi đi bộ dọc đường chạy điền kinh vừa nói chuyện, cảm giác tự tại và dễ chịu vô cùng.

Nhưng không biết từ lúc nào, người nào đó cũng bắt đầu xuất hiện. 

Bạn học La Trạc Kiệt này luôn chạy lên từ phía sau tôi, sau đó gõ nhẹ vai tôi, nói: “Hi!”

Lúc mới bắt đầu cậu ấy dọa tôi suýt nữa rớt tim ra ngoài, tiếp theo đó lại khiến tôi thật không biết phải nói gì.

Vì sao? Vì mỗi lần chạy được một vòng người nào đó lại “Hi” một câu, tôi muốn tê liệt luôn.

Anh hai, cậu không cần về nhà hả? Sao lại rảnh rỗi đến mức này? Hơn nữa chào hỏi nhau một lần là đủ rồi, cần gì mình mới dạo được một vòng cậu đã ba bốn lần “Hi”, cậu không thấy mệt mình cũng đuối lắm rồi?

Thế là dưới cái nhìn đầy cười nhạo của bạn mình, tôi phải gạt nước mắt tạm thời từ bỏ thói quen tản bộ sau bữa cơm.

…..

Được, không tản bộ nữa, tôi đến thư viện chăm chỉ học hành không được chắc? Nghe đồn, gần đây thư viện mua về một loạt sách báo mới, với lại cũng có nhiều tiểu thuyết lắm.

Thế là, sau bữa cơm, tuyến đường của tôi có sự thay đổi từ sân vận động chuyển thành thư viện trường.

Tôi mượn một quyển sách, tìm một chỗ trong góc khuất, tay lật tiểu thuyết điên cuồng, vở bài tập Toán nằm trên bàn luôn để mở sẵn sàng nhưng bên trong trắng tinh chưa làm một chữ nào, ngay cả bút cũng không thèm lấy ra khỏi cặp. Vậy mới nói, liếc mắt qua liền biết ngay, tôi là kiểu học sinh đến thư viện không phải để học.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người nào đó.

Tôi cực kỳ bất đắc dĩ cười với cậu ấy một cái xem như chào hỏi, sau đó cúi đầu không để ý đến cậu ấy nữa.

Được thôi, mình thừa nhận, bên cạnh cậu có gián điệp của mình, có điều cậu đừng nói với mình, cậu cũng cài gián điệp bên cạnh mình chứ! Bỏ đi, chắc chắn cậu có, tốt nhất là, cậu đừng để mình biết được kẻ đó là ai!

Nâng cổ tay trái lên xem đồng hồ, thấy đã gần đến giờ, tôi liền đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Không nằm ngoài tiên đoán của tôi, cậu ấy cũng đứng dậy, sau đó cùng tôi xuống lầu.

“Trùng hợp thế?” Ừ, kỹ năng bắt chuyện của cậu ấy là thứ cần phải được nâng cao.

“Ừ, cậu cũng đến à?” Thực ra, so với cậu ấy, kỹ năng phản ứng của tôi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

“Chẳng trách dạo này chạy bộ, mình không thấy cậu nữa.” Cậu ấy vỡ lẽ. Đang giả vờ à? Tôi không biết nữa.

“Ha ha, vì sắp thi giữa kỳ rồi mà.” Viện cớ rất hay, với điều kiện quyển tiểu thuyết trong tay tôi không bị người khác nhìn thấy.

“Gần đây thư viện đông người quá, hay là sau này chúng ta ai đến trước sẽ giữ chỗ cho người còn lại được không, mình không quen ngồi cùng người lạ lắm, cậu thấy sao?” Không quen thì về lớp tự học đi!

“À, cũng được!” Người ta đã nói đến thế này rồi, tôi còn đường từ chối nữa chắc?

Sau đó, cả đoạn đường im lặng, phía trước có một cặp tình nhân đang đi tới, tôi giật mình, bạn nữ là Hắc muội của lớp Thực nghiệm 2, cậu ấy vô cùng hứng khởi chào La Trạc Kiệt, sau đó dùng ánh mắt như cười như không đảo qua đảo lại  hai người chúng tôi.

Hay rồi, lần này không cần giải thích gì nữa, sự trong sạch của tôi mất rồi.

“Khụ khụ…” La Trạc Kiệt lúng túng giả vờ ho hai tiếng, thế là bạn học Hắc muội cực kỳ có triển vọng nắm tay anh bạn trai thân yêu của mình kéo đi, trước khi đi còn để lại một ánh mắt đặc biệt, vô cùng mờ ám.

Tôi biết ngay cậu ấy đang tự tiến hành bổ não, còn tôi hoàn toàn không cách gì ngăn nổi.

Thôi, dù sao cũng không thân, kệ cậu ấy. Tôi chỉ có thể an ủi mình như vậy.

….

Giờ tự học buổi tối, giáo viên Toán bước vào lớp, động viên cả lớp đăng ký tham gia cuộc thi Toán. Cô giáo nói, cả lớp tôi đều đủ điều kiện dự thi, ngầm ra hiểu tất cả đều nên đăng ký. Cô đưa danh sách lớp cho cán sự môn Toán nói, bạn học nào muốn tham gia chỉ cần tìm đến tên mình rồi đánh dấu vào đó.

Cán sự môn Toán chuyền danh sách xuống, khi đến tay mình, tôi hóa đá luôn.