Cảm ơn mọi người đã cứu rỗi đời tôi.
Lật mở cuốn lưu bút, một tờ giấy đã ố vàng từ bên trong rơi ra
nằm xuống mặt đất, tôi khom lưng nhặt lên, nét chữ tròn tròn vô cùng nắn nót hiện lên trên trang giấy, hồi ấy tôi còn tự hào vì chữ nghĩa của
mình lắm, thế mà bây giờ nhìn lại chỉ thấy vừa non nớt vừa xiêu vẹo. Hai hàng chữ còn mang theo vết mực mờ mờ, đã nhuộm một lớp màu thời gian.
Tôi ngẩng đầu nhìn người nào đó đối diện mình đang có vẻ lúng
túng không yên rồi cười nhẹ một cái, để cuốn lưu bút xuống, tôi đặt tay
mình lên mu bàn tay người đó, không lên tiếng.
Sự im lặng giữa chúng tôi, giống như đã sớm trở thành một loại
thói quen, cũng dường như là một kiểu ăn ý, yên tĩnh ở bên cạnh đối
phương, hưởng thụ không gian tĩnh lặng êm đềm không chút phiền não.
Tôi ngẩn nhìn gương mặt vẫn còn mang theo đôi nét trẻ con của
cậu ấy, từ khi chúng tôi biết nhau đến bây giờ, vẻ ngoài của cậu ấy gần
như chẳng có quá nhiều thay đổi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đột nhiên
tôi có một loại ảo giác: chúng tôi hãy còn sống trong những tháng năm đã chạy đi xa thật xa ấy.
“Thì ra năm đó cậu luôn yêu thầm mình?” Thực ra, tôi rất thích
chọc ghẹo cậu ấy, có điều gần đây tôi phát hiện hình như cậu ấy đã không còn là chàng trai hiền lành, chất phác của ngày xưa nữa rồi.
“Đúng thế, mình thể hiện rõ ràng như vậy mà cậu vẫn không biết,
nói nghe xem cậu có phải là nữ sinh ngốc nhất mà mình từng gặp không?”
Biết ngay mà, năm đó tôi còn đóng khung hình tượng cậu ấy là một chàng
trai kiệm lời nội tâm nữa đấy.
Nhưng nhắc chuyện năm đó ấy à…
Ngay lúc này tôi thực sự rất hạnh phúc, vì chúng tôi của thời
niên thiếu cuối cùng đã không bỏ lỡ nhau. Chợt suy nghĩ của tôi trôi
miên man về những năm tháng quá khứ tươi mát một màu xanh.
…..
Tôi còn nhớ rất kỹ ngày đầu tiên quen cậu ấy, hôm ấy trời rất xanh.
Tôi ngồi một mình trên khán đài hướng mắt nhìn ra sân thể dục
rộng lớn, ngẩn người theo thói quen muôn đời khó bỏ. Hoàn cảnh lạ lẫm,
yên tĩnh đến vô cùng, tôi vừa sợ hãi trước cô đơn lại vừa cảm thấy hưởng thụ loại cảm giác này.
Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ mắt long lanh nhìn trời là ưu thương
phải không nhỉ? Được rồi, chính tôi cũng bị bản thân mình dọa sợ luôn.
“Tâm trạng không tốt thì đi siêu thị bóp mì gói [1], đừng có mà ở đây ra vẻ buồn thương sầu muộn!” Nếu mà nhân vật nữ dũng mãnh nào đó ở
đây, chắc chắn cậu ấy sẽ nói với tôi những lời như thế.
“Phụt!” Tôi không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
“Reng reng reng….” Tiếng chuông đột ngột vang lên từ một nơi nào đó làm tôi giật này mình.
Hoảng hốt cúi nhìn đồng hồ đeo tay, thì ra đã mười giờ rồi, thế
là tôi ba chân bốn cẳng đứng dậy, mơ màng tìm con đường lúc nãy đã dẫn
mình đến đây. Sau đó nữa… tôi khóc không ra nước mắt nhận ra quả nhiên
mình bị lạc đường thật rồi.
Vậy là vừa chậm rề rề lần mò tìm đường về, vừa tiếp tục theo thói quen ngẩn người.
Tôi đến từ một trấn nhỏ vô cùng yên bình, có thể nói, trong cái
trấn nhỏ của chúng tôi chẳng có thứ gì để gọi là bí mật cả. Từ chuyện
lớn như chủ tịch trấn sắp sửa bước lên bục đọc chính sách, đến chuyện
nhỏ như bà vợ nhà nào vi phạm chính sách dân số phải âm thầm đi sinh vào ban đêm, đều sẽ rất nhanh truyền đến tai bạn, giúp bạn hoàn toàn lĩnh
hội được thế nào gọi là tám chuyện không giới hạn, tám mọi lúc mọi nơi.
“Nghe nói trong thôn chúng ta có người thi được hơn sáu trăm
điểm nhưng không vào trường cấp ba Số 1 mà chọn học ở trường Số 3, nhà
ai có đứa con gái ngốc thế chứ!” Bà dì A nào đó lên tiếng.
“Tôi cũng nghe nói, hình như là con gái của anh trai của em họ A Nguyên, tên là cái gì mà…” Bà dì B nào đó nói.
Các dì ơi, thực ra con không để ý các gì nói con gì gì đó đâu,
nhưng mà các dì có thể đừng đứng trước nhà con mà nói như vậy được
không? Các dì muốn con sống sao?
Thôi thì đành, đi vòng cửa sau vậy, tôi đúng là vô dụng quá mà,
người ta tám chuyện về tôi, thế mà người phải tránh tránh núp núp cũng
là tôi luôn.
“Dung Dung này, năm nay cháu thi vào cấp ba phải không nhỉ? Định học ở trường nào vậy?” Ai ya, trốn khỏi tai mắt của hai bà dì, vòng về
nhà lại chạy trời không khỏi nắng bị bà hàng xóm cạnh nhà tóm được.
“Dạ, chào bà Chu ạ. À, cháu định học ở trường cấp ba Số 3.” Tôi
ngoan ngoãn nề nếp trả lời, còn gật đầu cười với một bà lão khác đang
đứng cạnh bà Chu nữa.
“Trường Số 3 cũng được.” Tôi nghe ra được chữ “cũng” kia, có
điều chẳng sao cả, thực sự tôi không để ý đâu, suy cho cùng mấy lời thế
này tôi đã nghe vào tai nhiều lắm lắm rồi.
“Bà Chu, cháu phải về nhà nấu cơm, cháu xin phép đi trước ạ!”
Người lớn lúc nào chẳng có vô số lời không bao giờ nói hết, kỳ thực nghe bọn họ càm ràm cũng không sao, nhưng mà tôi còn phải nhanh nhanh chóng
chóng đi về nhà.
“Con bé này là con gái nhà A Phát hả? Tướng mạo cao ráo thật
đấy!” Tôi nghe được bà lão bên cạnh bà Chu hỏi bà ấy. A Phát là chú hai
của tôi, có lẽ bà ấy nhầm tôi với em họ rồi, trong thôn “con nít” trạc
tuổi tôi rất nhiều, cho nên nhận nhầm cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi.
“Là con gái nhà A Năng, con gái nhà A Phát không cao như thế,
cũng không trắng như thế, với lại đã đến tuổi thi vào cấp ba đâu.” Chính xác, tôi được thừa hưởng vẻ ngoài cao ráo của ba và gen trội nước da
trắng bóc của mẹ, chắc đây là ưu điểm lớn nhất sáng chói nhất của tôi
rồi đấy.
Vẫn nên nhanh đi thôi, tôi là đang vô tình nghe lỏm đấy. Con
người tôi ấy à, xem như tương đối hướng nội đi, chào hỏi người không
quen thân lắm thì cũng tàm tạm, nhưng nếu bắt tôi nói mấy câu khách sáo
này kia nọ, tôi tuyệt đối sẽ để lại cho bạn một hiện trường lạnh ngắt,
tẻ nhạt, đặc biệt là khi phải đối mặt với loại sinh vật giống đực. Có
lúc tôi cảm thấy tôi và thế giới này cứ như thể “chúng ta không thuộc về nhau” vậy.
Tháng ngày lẽ ra cứ bình bình thường thường kéo nhau đi thôi,
thế nhưng hôm thi vào cấp ba nhân phẩm bùng nổ[2], kết quả thi của tôi
thế mà lại đứng thứ ba toàn trường, đúng thứ sáu toàn trấn. Thật lòng mà nói, đến tận bây giờ tôi vẫn không dám tin đâu. Bởi vì lúc đạt thành
tích tốt nhất, chẳng qua tôi cũng chỉ xếp thứ năm mươi toàn trấn mà
thôi.
Sau khi có kết quả, ba từng hỏi tôi có muốn vào trường Số 1 học
hay không. Ba hỏi thăm người khác, người đó nói bây giờ chưa có điểm
chuẩn, trường vẫn đang tổ chức tuyển sinh, nếu muốn vào học người đó sẽ
gọi điện thoại cho hiệu trưởng, sau đó mời một bữa cơm là được rồi.
Thành thật mà nói, bản thân tôi được bao nhiêu cân lượng tôi còn không biết hay sao, trường Số 1 quá không thích hợp với tôi, loại thành tích chỉ nhờ vào một phút nhân phẩm bùng nổ của tôi vào trường đó tôm
tép cũng không bằng. Với lại, tính khí của ba tôi nào giờ rất thẳng
thắn, tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng phải cúi đầu của ông.
Làm phép so sánh, trường Số 3 là trường làng, ở ngay trấn bên
cạnh, nghe nói phong cách của trường cực kỳ giản dị mộc mạc, thích hợp
dành cho người đến từ nông thôn như tôi. Hơn nữa, nhờ vào đóng góp của
kiều bào nước ngoài, điều kiện cơ sở vật chất của trường Số 3 không hề
thua kém trường Số 1 chút nào, thêm vào diện tích rộng, khuôn viên
trường là điều không một trường học ở thành phố nào có thể sánh được.
Có điều cũng vì lý do này, cùng với việc mấy năm nay điều kiện
tuyển sinh nới lỏng khá nhiều, rất nhiều học sinh vô duyên với trường Số 1 ở thành phố đều ghi danh vào trường Số 3, chất lượng đầu vào cũng dần trở nên kém hơn, bình luận về trường cũng không được như trước đây nữa.
Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là tôi có cảm tình với nơi này – thứ cảm tình rất lạ không lý giải được,
tôi cảm thấy ba năm ở đây nhất định mình sẽ thu hoạch được gì đó. Mà khi ấy tôi hoàn toàn không ngờ rằng, ba năm ở trường, những điều tôi thu
hoạch được còn vượt xa hơn tưởng tượng của tôi rất rất nhiều lần.
[1]: đây là một trào lưu trên mạng ở Trung Quốc, tất nhiên có làm cho tâm trạng thoải mái hơn không thì… khó nói.
[2]: ý chỉ kết quả hoàn toàn bất ngờ không lường trước được.