Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 56




"Ban đầu điều tra vụ Phú Hải cứ cho rằng cửa hàng này của cô ta cũng nằm trong đường dây buôn lậu, tiêu thụ hàng nhập lậu, ai ngờ khi cô ấy lại không có vấn đề gì, hình như nguồn hàng của cô ấy là nhập từ chỗ người bạn trai trước kia. Phụ nữ đã lập gia đình, nhưng vẫn cùng tình cũ dính dấp không rõ, chuyện này Dương Dực chắc vẫn chưa biết, nếu biết được thì không biết sẽ nổi lên sóng gió như thế nào." Tính tình ăn trong bát lại nhòm trong mâm này đàn ông bọn họ luôn chán ghét nhất, coi như không ăn được phải đi ra ngoài xin cơm, cũng không có thằng đàn ông nào lại đồng ý ăn cơm từ người tình cũ của vợ mình cả.

Nếu tình nghĩa của hai người vẫn giống như trước kia, vẫn còn thắm thiết như khi còn chung một chiến hào giết địch thì nếu có người muốn phá tan hạnh phúc gia đình của cậu ta thì Triệu Phương Nghị cũng không thể để anh em mình bị cắm sừng trên đầu được, nhất định phải cảnh báo cho cậu ta ngay. Nhưng lòng người lại khó đoán, hiện tại Dương Dực lại trở thành người có lòng dạ hẹp hòi, vậy thì anh dựa vào cái gì mà phải thật tình đối với cậu ta. Chuyện này là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta, mà người ta đã không muốn quản thì tự dưng mình lại chọc vào làm gì, nhìn mặt nhau lại thấy ngại, tốt nhất cứ làm bạn bè bình thường qua lại là được rồi.

Đối với Dương Dực, Triệu Phương Nghị cũng đã hết mình giúp đỡ, không có gì phải hổ thẹn với tình nghĩa anh em của bọn họ cả. Có thể bố trí cho cậu ta đến vị trí hiện tại cũng là vì Triệu Quốc Đống nhìn vào mặt mũi của con trai mình, nhưng cậu ta lại tỏ thái độ như vậy khiến cho Triệu Quốc Đống cảm thấy thật mất mặt. Dương Dực quả thật rất có bản lĩnh, tuy bản lĩnh hơn người nhưng những người coi trọng lại quá ít. Đến cuối cùng thì những người không đủ thấu đáo như Dương Dực chưa được dùng đã biến thành đồ bỏ rồi, lý thuyết biến hóa không lớn, nhưng so với thực tế thì lại khác nhau một trời một vực.

Bà Phương Di đã về hưu ở nhà không có chuyện gì để làm cũng buồn bực tay chân, kể từ khi Điền Mật Nhi mang thai thì coi như tìm được một nghề mới rồi. Thời gian trước phản ứng của Điền Mật Nhi tương đối lớn, bà thường giúp đỡ chăm sóc bận trước bận sau, nhưng cũng may là thời gian này không kéo dài. Điền Mật Nhi cũng không còn nôn nghén mãnh liệt như trước nữa, không ngửi thấy mùi gì đặc biệt kỳ quái, lại trở về cuộc sống của người bình thường rồi. Điều này lại làm cho bà lại bắt đầu trở nên rảnh rỗi, đúng dịp phụ nữ có thai và thằng bé đều không ở nhà nên bà muốn bắt tay vào dọn dẹp căn phòng dành cho em bé. Dán giấy dán tường mới, mua thêm mộ ít những vật dụng đáng yêu, nói là chuẩn bị trước để cho bay hết mùi mấy tháng nữa cháu nội ra đời thì có thể vào ở luôn được rồi. Vì nghi ngờ Điền Mật Nhi mang thai đôi, bà có muốn phục vụ cũng lực bất tòng tâm, cho nên những việc gì trong tầm tay phải làm cho bằng hết.

Ngôi nhà của Triệu gia là nhà hai tầng, tầng trên có bốn phòng, tầng dưới thì có ba, trên nhà dưới nhà đều có một cái thư phòng. Ba phòng trên tầng thì một phòng dành cho Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi, còn hai phòng còn lại dùng để làm phòng dành cho khách. hiện tại một phòng dành cho khách để cho tiểu Ngụy Tỳ ở, phòng còn lại vừa vặn làm phòng cho em bé.

Điền Mật Nhi thích trang trí theo phong cách công chúa, kết hợp màu hồng với hoa nhí, vừa thơ mộng vừa đáng yêu. Bà Phương Di ở trong đầu đã hình dung ra các cảnh tượng, kết hợp với hai đứa cháu mềm mại, non nớt, đáng yêu, thật là làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực. Nhưng hai người đàn ông trong nhà lại không làm, vì không biết là sinh con trai hay con gái, nếu sinh con trai mà lại ngủ trong căn phòng tựa như một vườn hoa kia thì đến khi trưởng thành còn có thể là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất sao được, nên liền không đồng ý. Đương nhiên là muốn trang trí máy bay, xe tăng, hỏa tiễn, màu sắc chủ đạo sẽ dùng màu xanh dương.

Hai phe ai cũng theo ý của mình, không ai chịu nhường ai, bên kia thì cho rằng nếu sinh con gái lại ở trong căn phòng nam tính như vậy thì không phải lớn lên sẽ biến thành đàn ông hay sao. Mấy người bọn họ, ai cũng không thuyết phục được người nào, chỉ đành phải ước định lúc đi bệnh viện kiểm tra, hỏi thử xem là nam hay nữ rồi sẽ định đoạt sau. Phòng thì không được rồi, nhưng giường nhỏ thì vẫn có thể làm tước được, mặc kệ là nam hay là nữ thì cũng đều phải có giường để ngủ.

Triệu Quốc Đống bảo Phương Di lên trên lầu kiểm tra toàn bộ, tìm được không ít vật liệu đã lâu đời rồi, chất gỗ vẫn còn có mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu.

"Trong nhà sao lại còn có những thứ này vậy nhỉ? Đây không biết là loại gỗ gì, mùi gỗ rất dễ chịu." Bà Phương Di cũng xuất thân từ gia đình cán bộ nên đối chất lượng cuộc sống yêu cầu rất cao, ăn mặc, đồ dùng đều phải thoải mái, đạt tiêu chuẩn chất lượng. Những đồ không dùng đến vẫn còn giữ lại chính là lần đầu tiên.

"Chắc là lúc phá nhà cũ, ba của con len lén giấu đi đây mà, ông ấy vẫn thích những laoij gỗ như thế này. Trong nhà những bàn trà, cọc gỗ, cọc tre cộng thêm những thứ cây gỗ này đều là ông ấy cố chấp giữ lại. nói gì là gỗ tử đàn, gỗ hương đàn, nếu là đồ tốt, thì vừa đúng để làm hai chiếc giường nhỏ cho hai đứa cháu của mẹ." Bà Phương Di phủi bụi ở trên tay lúc này mới cảm thấy không có phí công khi giữ lại những thứ rách nát này.

Khụ...... Những thứ rách nát trong nhà đó mười năm hai mươi năm sau tuyệt đối có thể bán cả đống tiền. Theo như cô đoán, những đồ dùng bằng gỗ quý mà bố chồng giữ lại nhất định không phải vật bình thường.

Dùng cái này để làm giường cho bé, như thế nào vẫn phải cân nhắc thêm? Vì đều là đồ tốt cả!

Đối với hành động đốt nhà này của bà Phương Di tuy bản thân là người cất giấu nhưng Triệu Quốc Đống lại không hề phản đối, ngược lại còn xắn tay áo lên mà nói muốn tự tay ông làm cho hai đứa cháu nội chưa ra đời của mình hai cái giường. Ông lại bắt đầu nói đến những ngày đó, giấc mộng của ông thế khi ấy lại là trở thành một người thợ mộc lành nghề! Đương nhiên người làm cha như Triệu Phương Nghị cũng không cam chịu yếu thế, thật giống như những người xuất thân là quân nhân thì sẽ đều có một ít tự đắc như thế. Cầm súng giết địch còn làm được, giặt quần áo nấu cơm cũng không nằm ngoài tầm tay, ngay cả khua khua gõ gõ cũng có được bản lĩnh.

Hai người trước chuẩn bị vật liệu thật đầy đủ, tận lực sử dụng vật liệu gỗ không cần lãng phí, phải biết rằng mỗi lần nhiều bào xuống một nhát đó không phải là mùn cưa mà là nhân dân tệ đấy. Triệu Quốc Đống đeo kính lão, trên lỗ tai còn vắt một cái bút máy, dùng thước ba góc đo đi đo lại. Công việc dùng đến thể lực đương nhiên phải để cho người trẻ tuổi làm, Triệu Phương Nghị thì phụ trách cưa gỗ, hoạt động một hồi liền thấy nóng hết cả người vì vậy liền dứt khoát cởi áo ngoài ra cho đỡ nóng.

Khụ, Điền Mật Nhi vốn đang bình tĩnh xem náo nhiệt liền có chút ý nghĩ kỳ quái rồi, một người đàn ông cao lớn mặc áo ba lỗ ở trước mặt mồ hôi rơi như mưa trên cái cổ màu đồng thau. Vừa nghĩ thì liền miệng đắng lưỡi khô rồi, huống chi người đang ở trong thời kỳ khác lạ, mặc dù là của mình, nhưng đứng ngắm một chút coi như cũng là một loại tình thú.

Vóc người của Triệu Phương Nghị phơi ra ngoài ánh nắng, dưới ánh mặt trời cái cổ màu đồng thau càng trở nên tinh tế hơn, làn da rám nắng thô ráp xù xì. Anh lại không giống với những người đàn ông Âu Mĩ tuy cũng cao lớn nhưng nhìn cứ thấy hơi ngây ngô..., mà là một người đàn ông tinh anh bền chắc, bộc phát sự mềm dẻo cùng mạnh mẽ rất rõ ràng. Bắp tay tựa như con chuột nhỏ, theo động tác của anh liền nhảy lên theo, lại làm cô nhớ tới mỗi lần bị nó ôm thật có lực như bị giam trong gông cùm xiềng xích. Cơ ngực cũng không khác gì bánh màn thầu, cứng rắn như thép nguội, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tuy muốn không để cho người hiểu lầm lại càng lộ ra sự nam tính. Cái lưng rộng rãi cùng các cơ hình tam giác khiến cho cả nửa người theo đúng tỷ lệ tam giác hoàn mỹ, cởi bỏ áo sơm mi anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen rộng rãi cùng quần thể thao, phần đai lưng siết thật chặt bao quanh cơ bụng sáu múi. Mỗi lần khom lưng, cơ bụng lại càng sâu hơn, tạo thành từng thỏi chocolate lơ lửng ở trên bụng.

thật ra thì khuôn mặt của Triệu Phương Nghị cũng không tệ lắm, mày rậm, lông mày thẳng tự nhiên, để cho khuôn mặt thoạt nhìn càng thêm góc cạnh. Mắt dài nhỏ, mí mắt cũng nhỏ, nếu không cười không nói lời nào thì tạo cho người khác cảm giác rất bén nhọn, nếu không phải là một thân chính khí, thì sẽ làm cho người ta tưởng lầm là thâm độc. Sống mũi rất thẳng, cằm vuông vắn, khuôn miệng lại cương nghị. Bởi vì luôn hoạt động nhiều nên sắc mặt khỏe mạnh quá mức, miệng cũng luôn khô. Cho nên chỉ cần anh ở nhà, Điền Mật Nhi đều sẽ bắt anh uống một lượng nước lọc lớn, ăn nhiều trái cây, để cho làn da đỡ khô nhưng anh lại nói mình không có bệnh không có tật, chết sống không chịu uống thuốc. Thuốc bổ cái gì chứ, chẳng lẽ lại là mị dược sao.

Tiếc nuối duy nhất của gương mặt chính là vết sẹo kéo dài đến xương bả vai, thật ra thì nhìn anh như vậy có vẻ đàn ông hơn nếu mà có thể thay vết sẹo bằng một hình xăm thì quả thật vô cùng mê người rồi. Nhưng Trung tá đại nhân là quân nhân, có quân kỷ gò bó, quân nhân Trung Quốc không cho phép làm chuyện như vậy. Hơn nữa anh có nước da đen, nhiều năm như vậy nếu không nhìn kỹ cũng không thấy rõ ràng, chỉ là chỗ bị thương nếu so với chỗ da khác thì trơn nhẵn không có tí sần nào.

Chính trực, dũng cảm, cường tráng, một lòng yêu thương gia đình, Triệu Phương Nghị chính là một người đàn ông tốt, mặc dù anh không hiểu tình thú, lại hay khó chịu, còn có chút cứng nhắc, nhưng cái làm cô mê mệt nhất chính là dáng vẻ tuy đã mềm nhũn nhưng lại làm bộ nghiêm chỉnh sưng mặt lên giáo huấn cô của anh. Mặc dù có hơi chuyên chế, nhưng cô lại thích sự độc tài nhỏ mọn này cực kỳ, không cho cô mặc quần áo quá lộ liễu, không yên lòng để cô một mình ở nhà, đi một mình trên đường vào buổi tối, nếu về muộn một chút sẽ lo lắng đến phát giận, khi nói chuyện với đồng nghiệp nam hoặc có người khác phái, tuy uống một bình dấm chua nhưng vẫn giả vờ hào phóng. Có lúc cô được voi đòi tiên, anh đều sẽ dùng phương thức trừng phạt vô cùng đặc biệt, cường hãn mà có lực, làm cho người ta trầm luân thật sâu.

Nghĩ đến đây, Điền Mật Nhi không nhịn được mà mặt hồng tim đập, lấy cốc nước trái cây uống một hơi.

"Bên ngoài nắng chói quá, con mau trở vào nhà đi. Để cho hai cha con nhà này tự giày vò đi, bọn họ thật là rảnh rỗi, mua sẵn có phải tốt hơn không, hình thức đẹp, lại không đắt còn thực dụng nữa. Cần gì phải làm khổ bản thân thế này chứ" Bà Phương Di buồn bực nói một tràng, thấy cô khát nước thành ra như vậy, còn tưởng rằng ánh mặt trời quá gay gắt, người mang thai người lại thường có máu nóng hơn người bình thường.

Toát mồ hôi, ông mặt trời bị oan uổng rồi, thật ra thì tất cả những điều này đều do người đàn ông kia gây họa. Nhưng cô làm sao dám nói thật, lý do không phải là vì khát nước mà là... chứ, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng hùa theo.

Bởi vì chuyện này mà cô và bà Phương Di liền ra ngoài đi mua một ít đồ dùng của trẻ em, đối với hình dáng cái giường của cục cưng

trong lòng cũng đã tưởng tượng ra đại khái, một buổi chiều hai cha bọn họ cũng làm ra được một số bộ phận nên dáng vẻ cũng xác định được tương đối. Bởi vì không muốn bị chê là làm không đẹp bằng bên ngoài nên ông Triệu Quốc Đống cố gắng phải làm cho thật tốt. Điền Mật Nhi đang mang thai đôi, nên thiết kế cái giường cho rộng rãi một chút đủ để cho hai cục cưng nằm, cuối cùng còn làm thêm cả ngăn kéo để đựng đồ và một cái bàn nhỏ có thể kéo ra kéo vào được. Lại muốn không lãng phí nguyên vật liệu cho nên cái này sau này tháo ra lắp ghép lại còn có thể tạo thành một cái bàn đọc sách, vì vậy trình tự làm việc tương đối lâu, lại còn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ nữa chứ.

Chỉ là khi nhìn Triệu Phương Nghị làm việc thật là thỏa mãn thị giác, vừa có lực vừa đẹp trai kết hợp với nhau, mỗi một hành động đều thong dong an nhàn. Haiz, một khi trong tim luôn có bóng dáng của người đó thì nhìn thế nào đều thấy tốt, nhìn thế nào cũng thấy yêu cả.

Triệu Phương Nghị đã sớm cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng đằng sau lưng mình, như có như không ngẩng đầu liếc một cái, nhìn cô tà tứ cười một tiếng. Nha đầu này đối hình thể của anh vẫn không có sức miễn dịch, mỗi khi anh trở về đều hết sức vui mừng, lúc gặp nhau cũng sẽ động tình không dứt, không nhịn được mà trêu đùa một chút sẽ xụi lơ thành một vũng nước xuân. Đúng như người ta đã nói, một người đàn bà có yêu người đàn ông hay không, từ chuyện chăn gối liền có thể nhìn ra được, nếu mà có thái độ chán ghét qua loa thì cho thấy họ thực sự đã sớm chán ghét anh ta rồi. Kết hôn đã nhiều năm như vậy, Điền Mật Nhi mỗi lần nhìn thấy anh vẫn còn đỏ mặt, động chạm vào người vẫn còn ngượng ngùng, chỉ khẽ hôn thôi đã run rẩy không ngừng. Còn có tình yêu triền miên và ánh mắt vô cùng sùng bái, khiến cho một đại nam nhân như anh thấy cực kỳ thỏa mãn, cho dù tâm tư của anh không lộ ra ngoài nhưng đối mặt cô vợ nhỏ đáng yêu này, trong ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều thương yêu trong lúc lơ đãng liền tràn ra bên ngoài.

Nhận được ánh mắt của anh, Điền Mật Nhi liền chu môi tặng ngay cho anh một nụ hôn gió. Lại lấy ngón tay sờ vào môi dưới, làm động tác trêu đùa. Mặc dù cách xa một đoạn nhưng Điền Mật Nhi cũng có thể nhìn thấy bắp tay của anh trong nháy mắt liền căng cứng lại, xem ra định lực của đoàn trưởng Trung tá cũng đến thế mà thôi, không chịu được hấp dẫn, chắc là đã có cảm giác rồi.

Ánh mắt của cô không kiêng dè thoáng nhìn xuống phía dưới, rơi vào nơi căng đầy kia với ý đồ muốn nhìn ra một cái gì đó. Nhưng quần thể thao kia lại rất rộng, dường như hôm nay đoàn trưởng Triệu còn mặc quần lót đen bó sát nên cho dù có vấn đề gì thì hiện tại cũng bị trói buộc ở bên trong, bề ngoài rất khó nhìn ra sự tình gì.

Cảm nhận được ánh mắt tùy tiện kia của cô, Triệu Phương Nghị liền trừng mắt lên, hai chân không được tự nhiên mà xê dịch, lại lấy cớ mình rất khát bảo Điền Mật Nhi mang nước lạnh tới uống cho mát.

Trong tủ lạnh sớm đã chuẩn bị chè đậu xanh, phúc lợi này Điền Mật Nhi không được hưởng thụ vì đậu xanhvốn có tính hàn, cho vào tủ lạnh lại càng thêm tính hàn của nó. Người ta nói lúc mang thai ăn quá nhiều đồ lạnh thì về sau đứa bé khi sinh ra sẽ hay bị đau bụng, cô cũng không muốn bởi vì thỏa mãn nhất thời mà để cho cục cưng phải chịu tội. Cũng may ý chí của cô cũng không tệ, đối với những kiêng kỵ gì đó đều có thể kiên quyết chống lại, người trong nhà cũng rất thông cảm với cô, nếu không đặc biệt cần thì cũng sẽ không mua.

Điền Mật Nhi mang cho bố chồng một cốc, Triệu Quốc Đống một khi đã làm cái gì thì đều rất chú tâm, cảm ơn một tiếng rồi lại tiếp tục làm việc cùng thủ hạ, chính là cái thước ba góc đang cầm trong tay. Điền Mật Nhi cười híp mắt mang cho Triệu Phương Nghị một cốc, trước khi đưa liền nhấp một hớp nhỏ rồi mới đưa cho anh, ánh mắt nhìn anh truyền đạt ý tứ chỉ có vợ chồng bọn họ mới hiểu. Đó chính là: "Hơi lạnh, lại còn ngọt nữa đúng là thứ anh thích nhất đấy. – Vậy sao?!"

Triệu Phương Nghị đưa mắt nhìn Triệu Quốc Đống, thấy không ai chú ý đến bọn họ mới nhận lấy cái cốc uống một hơi cạn sạch, sau đó liền hung dữ nhìn chằm chằm Điền Mật Nhi nói: "Nếu còn bướng bỉnh! thì anh sẽ liền ăn nó đấy!"

Điền Mật Nhi làm ra vẻ sợ sệt, lại liếc anh một cái, lắc đầu chậc chậc mà nói: "Có người hiện tại nghiện cái miệng này rồi."

Còn không đúng sao, ba tháng đầu thai nhi không yên, hai người cũng chỉ có thể dùng ‘miệng’ để thỏa mãn đối phương. Mặc dù bọn họ luôn chờ mong đứa con này, nhưng không thể không nói, loại cảm giác này thật sự rất buồn bực.