Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 54




Ba tháng đầu của thời kì mang thai Điền Mật Nhi ăn cái gì nôn hết ra cái đó, nhìn thấy cái gì cũng thấy sợ, hoàn toàn không có khẩu vị tốt như trước. Có ngày cũng không thể ăn được nổi một hạt cơm, mới vừa nuôi béo tốt lên một chút, mấy ngày sau liền gầy đi không ít rồi. Ngay cả bữa sáng tình yêu của Triệu Phương Nghị cũng không vực dậy nổi khẩu vị của cô, cục cưng ở trong bụng còn chưa có gặp mặt cũng không cho ba của chúng một chút thể diện, lại còn hỏi anh làm đồ ăn gì mà có mùi vị kỳ quái như vậy, cho nên nôn mửa càng hăng hái hơn. Điền Mật Nhi mấy lần ép buộc chính mình phải ăn thêm một chút nhưng hậu quả chính là sau một phút liền nôn đến mặt xanh mật vàng. Từ lúc trọng sinh tới nay cuộc sống vẫn xuôi chèo mát mái, lần đầu gặp cảnh ngộ nhấp nhô như vậy, Điền Mật Nhi cũng chợt phát hiện thật ra mình không phải là người kiên cường. Mấy ngày vừa qua hành hạ cô mỏi mệt hết sức. Triệu Phương Nghị xin nghỉ mấy ngày ở nhà chăm sóc cô, Điền Mật Nhi mỗi lần nôn thốc nôn tháo xong cũng ôm hông của anh khó chịu uất ức đến rơi nước mắt.

Bác sĩ cũng nói nếu mà kéo dài nữa, thì phải truyền dinh dưỡng để duy trì, còn về nguyên nhân phản ứng mãnh liệt như vậy là do con người thể chất của mỗi người không giống nhau. Tuy nhiên phải giữ vững tâm tình vui vẻ, không được có áp lực, thử ăn nhiều mòn khác nhau, thích thì ăn vài miếng, không thích thì ngàn vạn đừng ép buộc, nếu không sẽ dễ dàng tạo nên triệu chứng mãnh liệt hơn.

Nhưng mà điều làm cho mọi người vui mừng chính là hai viên thịt nhỏ ở trong bụng vẫn phát triển vô cùng tích cực, coi như đã chính thức mọc rễ ở trong bụng mẹ. Chỉ là cơ thể của người mẹ phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nếu không dinh dưỡng sẽ theo không kịp, như vậy thai nhi trong bụng về sau cũng sẽ không khỏe mạnh. Nghe thấy em bé không có vấn đề gì, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi về nhà liền đổi các món ăn đa dạng cho Điền Mật Nhi, cảm giác thấy muốn ói liền vội vàng bê đi, khá hơn một chút thì đổi lại, nếu không buồn nôn thì ăn vài miếng.

Tiểu Ngụy Tỳ thấy Điền Mật Nhi khó chịu như vậy liền ôm cổ của cô, mặt dán mặt, đau lòng hỏi: "Mẹ, em trai, em gái ở trong bụng không nghe lời sao? Chờ bọn chúng ra ngoài con sẽ đánh cho một trận. Làm mẹ khó chịu như vậy, con sẽ không cho bọn chúng ăn ngon, sẽ không thích bọn chúng nữa."

Điền Mật Nhi hôn thằng bé một cái, cọ cọ đầu vào đầu nó, thời gian này bởi vì cô huyên náo khiến trong nhà náo loạn làm cho thằng bé cũng sợ theo, vuốt vuốt tóc của nó rồi nhẹ giọng nói: "Em trai và em gái còn nhỏ, nên không biết làm cho mẹ khó chịu, con mà nói không thích hai em thì hai em nghe được sẽ khó chịu đau lòng đấy. Con là một người anh tốt đúng không? Chờ hai em ra ngoài con phải dạy bọn chúng làm như thế nào để trở thành bé ngoan nhé!"

Tiểu Ngụy Tỳ nặng nề gật gật, giơ tay lên, trịnh trọng nói: "Con là anh trai tốt, còn có thể bảo vệ em trai và em gái nữa, ai khi dễ bọn họ con sẽ đánh người đó!"

Toát mồ hôi rồi, thật là bạo lực, nhưng lại siêu cấp đáng yêu, Điền Mật Nhi cứ hôn một cái rồi lại hôn một cái nữa.

Tiểu Ngụy Tỳ cầm trái cây đã gọt sẵn lên đưa cho Điền Mật Nhi, rồi thì thào nói: "Em trai, em gái ăn hoa quả đi."

Điền Mật Nhi cười híp mắt ăn một miếng, thấy không có phản ứng gì, tiểu Ngụy Tỳ lại đưa một miếng nữa, Điền Mật Nhi lại ăn, cứ như vậy ăn hết một đĩa các loại trái cây. Bà Phương Di thấy thế liền nói: "Xem ra em trai và em gái rất thích anh trai Ngụy Tỳ của chúng ta đấy, xem bọn chúng nghe lời của anh trai nói, ăn nhiều đồ như vậy."

Tiểu Ngụy Tỳ cũng rất có cảm giác thành tựu, bộ ngực nhỏ đưa lên thật cao, thản nhiên sinh ra một loại cảm giác gọi là trách nhiệm. Từ đó về sau mỗi ngày đều muốn ghé vào bụng của Điền Mật Nhi chào hỏi em trai em gái ở bên trong, kể một chút hôm nay nó đã làm gì, ngoan ngoãn như thế nào, đã ăn bao nhiêu cơm. Trước khi đi học lớp một dự bị cũng phải lên tiếng chào hỏi cái bụng, có lúc thấy Điền Mật Nhi khó chịu, thằng bé còn uy hiếp nói: "Nếu lại để cho mẹ khó chịu thì khi trở lại không cho các em nghe truyện cổ tích nữa, cũng không nói cho các em những chuyện thú vị ngày hôm nay nữa!"

Thật đúng kì quái, sự đe dọa ngây thơ này thật đã làm cho hai tiểu quỷ nghịch ngợm kia dọa sợ, trong một ngày kia sẽ luôn làm cho Điền Mật Nhi nhẹ nhõm không ít, chẳng lẽ là bọn nhỏ có thế giới của chúng? Có phương thức liên hệ đặc biệt? đúng là rối rắm!!

Sáng sớm, sau khi tiếng chuông báo thức vừa vang lên, tiểu Ngụy Tỳ đầu tiên là lật người rời giường, xếp chăn nhỏ lại gọn gàng, kéo lại ga giường, nhanh chóng làm vệ sinhcá nhân. Sau đó liền chạy xuống dưới nhà bê sữa tươi mà dì giúp việc đã nấu xong đưa lên cho Điền Mật Nhi. Tiểu tử này rất có lễ phép, gõ cửa mới vào nhà, còn có thể tặng cô một nụ hôn chào buổi sáng siêu cấp ngọt ngào, rồi nói: " Em trai, em gái! Uống sữa tươi ngon ngon này!"

Sau đó sẽ giám sát Điền Mật Nhi ăn bữa sáng, nếu thấy cô kiên quyết không thoải mái, liền hung ác nói: "Trẻ con kiêng ăn sẽ không cao lớn, không thông minh, cái gì cũng phải ăn mới có thể thân thể khỏe mạnh được!"

Lúc đi còn lo lắng nhìn Điền Mật Nhi nói: "Mẹ, nếu em trai em gái ở nhà không nghe lời, thì mẹ cũng đừng nóng giận, đợi con về sẽ bảo các em."

Tiểu Ngụy Tỳ đeo túi sách nhỏ, trên mặt vẫn không yên lòng dặn dò, sợ mình vừa đi thì em trai em gái liền lại không ngoan, lại không muốn ăn mà giày vò mẹ. Sau đó bà Phương Di còn cảm khái, nói: "Tiếc nuối duy nhất chính là không phải con ruột, đứa nhỏ này thật đáng yêu, cũng không hiểu tại sao mẹ của nó lại làm như thế."

Nhưng Điền Mật Nhi không ủng hộ, không phải ruột thịt thì sao, trong lòng đứa bé đã biết phân biệt tốt xấu, lúc vừa tới tiểu Ngụy Tỳ đối với bọn họ vẫn còn rất xa lạ, từ từ cũng tiếp nhận bọn họ làm ba mẹ của nó, chỉ cần thật lòng đối đãi tốt, thì cho dù không có liên hệ máu mủ cũng hơn hẳn ruột thịt.

Chỉ là, vấn đề cha mẹ ruột luôn là vấn đề đau đớn nhất mà thằng bé cất giấu tận đáy lòng: "Lời này mẹ đừng nói trước mặt thằng bé, nó là người tình cảm, nhìn mặt ngoài không có gì, thật ra thì trong lòng đều hiểu biết cả."

"Mẹ là người không hiểu chuyện như vậy sao! Chút chuyện này mà còn nhìn không ra, nhiệm vụ thiết yếu của con bây giờ chính là dưỡng thai cho tốt, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau chuẩn bị đi, đi dạo công viên một vòng, còn không bằng đứa bé lưu loát, tiểu Ngụy tỳ biết được liền thu thập vệ sinh cá nhân balabala."

Điền Mật Nhi vội vàng ảo não trở về phòng sửa sang lại, đang muốn nghỉ ngơi lại bị mẹ chồng dong dài, so với thời mãn kinh còn làm cho người ta không chịu nổi.

••••••

Sau khi đại án của Phú Hải kết thúc, chính giới của thành phố có thể nói lại một lần nữa xào xáo cả lên, các phe phái có người sung sướng, có người mặt ủ mày chau. Lý Như tốn nhiều tiền, qua mấy tầng quan hệ, muốn cho chạy án cho cha mình. Nhưng người ở đây vẫn còn lạc hậu không muốn sờ đến rủi ro này, quan chức mới tới quan viên còn chưa có ấm chỗ, nào dám lộng hành chứ. Lý Như vác bụng bầu, bôn ba khắp nơi, thật ra thì thời gian mang thai của cô ta so với Điền Mật Nhi cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ là thời gian này quan tâm lao lực nên người rất gầy chỉ có cái bụng đặc biệt nhô ra mà thôi.

Trái lo phải nghĩ, Lý Như cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi cầu cứu Triệu gia. Cô ta cũng muốn chí khí, cũng muốn thuận buồm xuôi gió để cho người Triệu gia phải hối hận, dựa vào Phú Trường Hải cô ta quả thật cũng được mở mày nở mặt, nhưng cũng chỉ là người thứ ba. Cô ta vẫn luôn cố ý tránh xa người của Triệu gia, bởi vì nhìn ánh mắt người Triệu gia lại khiến cô ta cảm thấy mình thật đáng thương, lại cũng đáng buồn. Hiện tại Phú Trường Hải bị rớt đài, ngay cả ba cô ta cũng dính vào rồi, còn chưa cưới xin mà đã vác theo cái bụng, nếu như có một phương pháp để xử lí thì cô ta cũng không muốn đến Triệu gia để bị bẽ mặt như vậy. Cũng không biện pháp nào, cô ta có thể mặc kệ Phú Trường Hải, nhưng còn cha của cô ta vẫn đang ở trong tù, mẹ thì ở nhà nửa chết nửa sống, nên quyết định phải làm cho xong.

Sau bữa cơm chiều, người Triệu gia đều quay quần ở phòng khách xem ti vi, tiểu Ngụy Tỳ mang các loại trái cây ra, chọn miếng nào vừa ngon lại vừa nhiều nước đưa cho Điền Mật Nhi.

Bà Phương Di làm bộ ghen tị, khóc nức nở, nói: "Trong lòng bảo bối chỉ có mẹ, bà nội thật quá đau lòng."

Tiểu Ngụy Tỳ liền luống cuống, vội vàng đi qua ôm cổ của bà, lắc lắc thân thể nhỏ bé mập mạp nói: "Bảo bối rất thích bà nội, nhìn này, bà nội thích nhất ăn táo, tất cả đều giữ lại cho bà nội đấy." Suy nghĩ một chút, lại đút cho Triệu Quốc Đống và Triệu Phương Nghị mỗi người một miếng rồi khoe công mà nói: "Con yêu mọi người, mọi người cũng yêu con."

Lúc Lý Như tới, đạp vào mắt là một màn hòa thuận vui vẻ này, bà Phương Di cho dù không muốn nhìn đến nhưng thấy cô ta nhếch nhác đáng thương, cũng không làm được chuyện bỏ đá xuống giếng.

Lý Như lúng túng đứng ở trong phòng khách, chào hỏi, thấy mặt mũi của Điền Mật Nhi hồng hào, lại nhận ra bản thân mình thật nghèo túng. Lý Như chợt nghĩ bản thân cô ta không nên đến đay thì tốt hơn. Ban đầu là do cô ta không cần, không ngờ bản thân mắt bị mù đem bảo vật coi là cỏ rác, nếu như không xảy ra chuyện đó thì tất cả đều là của cô ta. Ban đầu nếu kết hôn cùng với anh Phương Nghị, thì làm sao sẽ xảy ra những chuyện này, ba cô ta cũng sẽ thật tốt, mà cô ta cũng sẽ không bị một đống người ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ.

Nếu là ban đầu bọn họ níu giữ một chút, chịu tha thứ cho cô ta! Đúng vậy, phần nhiều là bởi vì bọn họ, là bởi vì Triệu Phương Nghị không thèm để ý. Là bởi vì bọn họ đã cưới một con bé nhà quê về đây, nếu không cô ta làm sao sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ, tất cả đều là do bọn họ!! Là do bọn họ nợ cô ta!

Lý Như hơi lộ ra kích động, lồng ngực phập phồng lên xuống, tùy thời có thể bất tỉnh. Bà Phương Di vốn không muốn để ý tới cô ta, nhưng nhìn bộ dạng cô ta như vậy lại mềm lòng, bình hòa hỏi: "Ăn cơm chưa? Trong bếp vẫn còn cháo gà, rất hợp với phụ nữ có thai để bồi bổ thân thể, bê cho cô một chén nếm thử một chút nhé."

Lý Như hiện tại đã đi vào ngõ cụt rồi, ý tưởng cực đoan giọng nói bén nhọn: " Không cần các người ra vẻ tốt bụng, hiện tại nhà chúng tôi thành ra như vậy, các người chắc cũng thấy vui vẻ rồi!"

Lại nói, nhà bọn họ như thế nào thì có cái gì liên quan đến nhà của người khác, nghĩ gì thế, bị bệnh à.

Tất cả mọi người không ngờ cô ta sẽ nói những thứ này, vốn muốn mặc kệ trước kia như thế nào, dù sao cô ta cũng là phụ nữ chưa lập gia đình mà đã có con cầu tới cửa nhà mình cũng không dễ dàng gì, có thể giúp thì giúp một chút, nào biết được cô ta lại sẽ la lối om sòm như vậy.

Điền Mật Nhi sợ thằng bé bị dọa, lôi Ngụy Tỳ muốn đi lên lầu, Triệu Phương Nghị đối với cô ta vốn cũng không có tình cảm gì, sau lại cũng chỉ có chán ghét, căn bản cũng không nguyện ý nhìn cô ta. Liền ôm vợ mình vào lòng che chở, một tay cầm cháo gà lên, cùng nhau đối mặt một người đàn bà chanh chua còn không bằng tiết kiệm được thời gian ở bên cạnh vợ của mình.

"Triệu Phương Nghị! Anh còn muốn đuổi tôi đi sao? Tôi như bây giờ là do ai tạo thành, tôi cũng không muốn cầu xin anh bồi thường cái gì, tối thiểu cũng nên hỏi tôi một chút xem tôi có sao hay không, giúp tôi một tay, không nghĩ anh lại không có lương tâm như vậy." Nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy, Lý Như muốn cuồng loạn rồi, quơ chân múa tay, con mắt đầy máu.

Triệu Phương Nghị liền cười lạnh, tính tình bình sinh anh coi thường nhất thì hình như Lý Như chiếm toàn bộ rồi, cư xử với kẻ địch, Triệu Trung tá luôn luôn như ngày đông giá rét vô cùng lạnh lùng, cũng không lưu tình chút nào.

"Thế nào? Là tôi để cho cô với người khác bỏ trốn hay sao? Là tôi làm cho cô đi phá hoại gia đình của người ta hay sao? Là tôi khiến cho cô chưa kết hôn mà có con sao! Mình không kìm chế được lại còn trách người khác? Tôi và cô có quan hệ gì, mà cô nói phải có lương tâm với cô chứ."

Có câu nói đánh người không đánh vào mặt, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu, lời của Triệu Phương Nghị không thể nghi ngờ đã đem Lý Như lột sạch sẽ dưới ánh mặt trời rồi. Mặc dù cô ta quá đáng, nhưng dù sao vào đến cửa cũng là khách, Triệu Quốc Đống liền khiển trách anh: "Đi lên lầu, đây không phải là chuyện của con." Kể cả có ba cái miệng anh cũng không muốn tham dự vào ấy chứ, sau đó thản nhiên quay người đi lên lầu.

"Lý Như, cháu là đứa bé mà ta vẫn nhìn thấy cháu lớn lên, có nhiều lúc ta cũng vẫn bao dung làm cho cháu tất cả. Nhưng hôm nay nếu cháu tới cửa để chất vấn thì liền thứ cho chú đây không thể lưu cháu lại được, ban đầu bởi vì sao mà hai nhà lại biến thành như hôm nay. Chú nghĩ trong lòng cháu so với ai khác đều rõ ràng hơn. Mặc kệ nhà cháu còn hưng thịnh hay là suy yếu, dựa vào tình cảm trước kia, Triệu gia chúng ta cũng không muốn làm việc tuyệt tình, cháu cũng đừng lặp đi lặp lại nhiều lần đấy chú đi tới ranh giới cuối cùng." Triệu Quốc Đống không giận nhưng vẫn uy nghiêm mang đầy khí thế cấp trên, khiến người ta phải kính sợ.

Lý Như lúc này mới nhận ra mình tới đây để làm cái gì, cô ta làm sao lại như vậy. Vốn định tới làm chó vẩy đuôi mừng chủ nhưng nhìn thấy bọn họ hạnh phúc như thế, liền bị kích thích, nếu không phải mất trí thì làm sao cô ta lại nói ra những lời kia chứ.

Bọn họ là là nhánh cây cứu mạng cuối cùng của ba cô ta, Lý Như liền hoảng hồn, khóc lên, quỳ xuống trước mặt Triệu Quốc Đống: "Chú à, thật xin lỗi, cháu cũng không biết vì sao lại như vậy, cháu đã không còn là chính mình nữa, thời gian này thật sự là quá mệt mỏi, xin đừng chấp với cháu, xin hãy niệm tình cũ, giúp cho ba cháu một lần cuối cùng."