Bình Bình Vô Kỳ Đại Sư Huynh

Chương 3: Thế Giới Này Không Thiếu Thiên Tài




Trong phòng khách không lớn lắm, Thanh Vân chân nhân đang tĩnh tọa sau bàn trà, nhìn Lục Trường Sinh rồi chậm rãi nói: “Trường Sinh, đừng uống rượu, chịu khó uống trà vào. Rượu không hợp với khí chất của con đâu.”

“Uống rượu với uống trà, không lẽ có thể thay đổi gì ạ?”

Lục Trường Sinh ngồi xuống, đưa mắt nhìn Thanh Vân chân nhân rồi bình tĩnh đáp.

Nếu là người khác mà đối mặt với Thanh Vân chân nhân có lẽ sẽ kính sợ, Lục Trường Sinh lại vô cùng thoải mái tự tiện.

Nguyên do là vì ngay từ lúc mới gặp, bản thân vị sư phụ này đã có biểu hiện vô cùng…không bình thường.

Không biết có phải do sư tôn tu luyện đã mấy ngàn năm, tinh thần gặp vấn đề gì hay nói kiểu khác là phản phác quy chân nhưng phản hơi quá không mà tâm tính lão rất thanh niên, nói chuyện không rườm rà quy củ. Điều này khiến Lục Trường Sinh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Thanh Vân chân nhân liếc nhìn Lục Trường Sinh.

Chuẩn, dù là uống trà hay rượu thì loại khí chất phi phàm khó tả của Lục Trường Sinh đều chẳng gì sánh nổi.

Uống rượu? Tiêu sái cực hạn, rượu không say người, người tự say.

Uống trà? Tĩnh như xử nữ, ôn nhu nho nhã, cực phi phàm.

Có điều khi nghĩ tới vị đệ tử này, Thanh Vân đạo nhân liền không nhịn nổi liên tục cười thầm.

“Trường Sinh, ta đã sắp xếp xong xuôi. Mười ngày sau sẽ tổ chức Đại La thịnh hội đồng thời sẽ lập con là Đại sư huynh của Đại La Thánh Địa, tới lúc đó con phải nhớ biểu hiện thật tốt đó.”

Thanh Vân đạo nhân nói ra ý này khiến Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc.

“Đại sư huynh?” Lục Trường Sinh lắc đầu. Hắn có chút bất đắc dĩ, cũng có chút lo lắng, cuối cùng thở dài một tiếng, tiếp: “Chắc phải làm sư phụ thất vọng, đồ nhi…cũng không phải thiên tài gì.”

Lục Trường Sinh không muốn giấu diếm điều gì cả, hắn muốn nói rõ sự thật rằng bản thân rất bình thường chứ càng che giấu, kết quả sẽ chỉ mang tới phiền toái lớn hơn.

Lục Trường Sinh đương nhiên cũng biết rất rõ rằng nếu mình làm thế sẽ có thể đem đến những hệ lụy không tốt khác, ví dụ như khiến cho Thanh Vân đạo nhân thất vọng.

Có điều không thể ngờ là Thanh Vân đạo nhân lại không hề kinh ngạc mà cực kỳ bình tĩnh, gật gật đầu đáp: “Ta biết rõ.”

Lần này tới phiên Lục Trường Sinh kinh ngạc, hắn vốn cho rằng sư phụ mình sẽ rất kinh ngạc sau đó là thất vọng về mình, kế tiếp trục xuất hắn khỏi sư môn rồi bản thân hắn thức tỉnh hệ thống trong cơ thể tạo ra tình cảnh “Vả Mặt”(1) kinh điển.

Vạn vạn không nghĩ tới là sư phụ hắn lại chẳng ngạc nhiên tẹo nào, thậm chí còn có cảm giác như lão đã sớm biết rõ, điều này khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

“Sư tôn…Việc này!”

Lục Trường Sinh hiếu kỳ đưa đôi mắt đầy vẻ tò mò nhìn Thanh Vân đạo nhân dò hỏi.

Thanh Vân chân nhân nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng nói tiếp.

“Trường Sinh, ta hỏi con quốc gia chỗ chúng ta gặp nhau ba năm trước tên gọi là gì?”

Thanh Vân đạo nhân đột nhiên hỏi một câu chẳng thấy liên quan.

Lục Trường Sinh thoáng suy nghĩ một chút rồi đáp ngay.

“Gọi là Yến quốc!”

“Ừm, Yến quốc, con có biết dân số Yến quốc là bao nhiêu không?”

Thanh Vân đạo nhân tiếp tục hỏi.

“Đại khái khoảng trăm triệu ạ.”

Lục Trường Sinh lại suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đáp.

Nghe trả lời xong, Thanh Vân đạo nhân khẽ gật đầu rồi tiếp lời.

“Yến quốc thuộc Ly Châu mà ở Ly Châu, loại quốc gia như Yến quốc nhiều vô số kể, tính sơ sơ tối thiểu cũng phải tới ba vạn. Trung Thổ lại có tới bảy mươi hai Châu, Ly Châu cũng chỉ một trong số này, hơn nữa phía trên Trung Thổ còn có Đông Hoang Nam Lĩnh, Bắc Xuyên Tây Mạc.”

“Từ đó mà nói, ở thế giới Nhân tộc đâu chỉ có ức ức vạn vạn, thêm nữa là trong xã hội phàm nhân, mười sáu tuổi đã kết hôn, hai mươi tuổi sinh con đẻ cái, bốn mươi lại thêm một vòng lặp như thế nữa. Người phàm sống thọ khoảng một trăm lăm mươi tuổi, cứ sinh sôi không ngừng như thế nên ai cũng con đàn cháu đống.”

“Vậy Trường Sinh, ta hỏi con, thế giới này thiếu thiên tài sao?”

Thanh Vân đạo nhân nói một hồi khiến Trường Sinh không khỏi trầm mặc.

Hắn nghiêm túc suy ngẫm một hồi rồi lắc đầu, đáp: “Không thiếu!”

Nghe lời này, Thanh Vân đạo nhân liền đứng dậy, nhìn ra phía xa xa ngoài cửa rồi nói tiếp: “Đúng vậy. Thế giới này không thiếu thiên tài, nói riêng Đại La Thánh Địa ta, dù là đệ tử tạp dịch ở tầng chót nếu đặt trong đám phàm nhân cũng là trăm người có một. Nhìn qua đệ tử ngoại môn xem, tùy tiện chọn một người cũng có thể là hoàng triều vương thân quý tộc. Về phần những đệ tử nội môn kia có ai không là kẻ nổi bật trong số những người trẻ tuổi? Có kẻ nào không phải thiên kiêu một nước?”

“Chưa nói tới những đệ tử hạch tâm, có kẻ nào không phải thiên tài một phương? Nếu bọn chúng muốn hoàn toàn có thể khai mở quốc thổ, sáng lập trường tồn thế gia.”

“Về phần đệ tử chân truyền, mỗi người đều là tuyệt thế thiên kiêu, tiếng tăm lừng lẫy Tu tiên giới, trí tuệ vô song, kiếm chỉ Đại Đạo.”

“Nói không phải khoe, sư phụ năm xưa cũng là tuyệt thế thiên tài của Tu tiên giới, nếu không như thế cũng không thể trở thành Chưởng giáo Đại La. Có điều dù là vi sư, Sư tổ hay sư tổ của sư tổ có gặp bao nhiêu thiên tài thì ai cũng chưa từng thấy kiểu người như con.”

Thanh Vân đạo nhân phun mưa một hồi khiến tam quan Trường Sinh thực bị phá vỡ.

“Kiểu như con?”

Lục Trường Sinh hiếu kỳ hỏi.

“Không sai, chính là kiểu như con.”

Lục Trường Sinh càng thêm tò mò.

“Con rất không bình thường. Vi sư thấy rất nhiều thiên tài nhưng chẳng có ai trên mặt hiện hai chữ ‘Thiên Tài’. Ai cũng cần dựa vào việc tu luyện của bản thân, đột phá cảnh giới. tu tập Vô Thượng Tâm Kinh rồi phá vỡ ghi chép của tiền nhân mới có thể chính thức được công nhận là thiên tài. Còn lại không như thế.”

“Con chỉ cần đứng yên là khiến cho kẻ khác không thể không cho rằng con chính là thiên tài, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài.”

“Kẻ khác cần nỗ lực phấn đấu, con lại không cần. Điểm này chính là sự khác thường của con, vì vậy con có phải thiên tài hay không chẳng quan trọng, chỉ cần kẻ khác tin con là thiên tài, vậy là đủ.”

“Đại La Thánh Địa suốt mấy ngàn năm qua không có Đại sư huynh. Việc này không phải là không tính chọn người phù hợp mà bởi chọn ai cũng sẽ có người không phục. Con thì khác, nếu chọn con làm Đại sư huynh sẽ không ai thắc mắc, đồng thời cũng không có ai nghi ngờ con, thậm chí có ai hoài nghi con thì con cũng chẳng cần tự mình giải thích, kẻ ủng hộ con sẽ hỗ trợ con sẽ hỗ trợ con vô điều kiện, ví dụ như Tử Vân.”

“Nó từ khi gặp con xong liền nhận định con là Chân Long Thiên Tử của nó. Con phải biết Tử Vân rất có thể là một vị Tiên nhân chuyển thế, nó tâm cao khí ngạo coi thường tất cả, duy chỉ có con lại khiến nó sinh lòng ái mộ, điều này chẳng phải là điểm phi phàm của con sao?”

“Thế nên, con có phải thiên tài hay không có quan trọng không? Người trong thiên hạ đều nói con là thiên tài thì con là chính là thiên tài. Đồ nhi, con hiểu chưa?”

Thanh Vân đạo nhân thao thao bất tuyệt một phen, giảng rõ đạo lý. Nghe mấy câu đạo lý này thực khiến Lục Trường Sinh xém chút thì tin.

“Con hiểu chút chút, có điều nếu chỉ dựa vào cái mẽ thì một ngày nào đó cũng sẽ lộ tẩy?”

Lục Trường Sinh nhịn không được đáp. Dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, mạnh được yếu thua, thực lực mới thực sự là gốc rễ, không có thực lực thì mọi lời nói đều là xàm xí.

“Không phải.” Thanh Vân đạo nhân lắc đầu rồi tiếp: “Thế nhân sẽ chỉ tin vào hai mắt của mình, sẽ bị biểu hiện giả lừa gạt, nhìn không ra thậm chí là không muốn nhìn ra. Kẻ có thể nhìn thấu con cũng sẽ không đi vạch trần, quan trọng nhất là sư tổ con, cũng là sư tôn ta đã nói với ta một câu vô cùng chí lý giúp ta được lợi cả đời. Lời này ta sẽ nói cho con nghe bây giờ, con cố gắng thể ngộ mà sống cho thoải mái.”

“Đồ nhi xin rửa tai lắng nghe.”

Lục Trường Sinh tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.

Rất nhanh chỉ thấy Thanh Vân đạo nhân đứng chắp tay, bộ dáng cao nhân khí phái đứng ở cửa lớn, mất một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng.

“Đẹp trai, tốt số!”

Lục Trường Sinh: “….”