Bình Bình Vô Kỳ Đại Sư Huynh

Chương 2: Người như thế chỉ có ở trên trời




Hồng Phong(1) không tính quá cao, cụ thể nếu tính trong Đại La Thánh Địa thì nó không được xưng Phong mà chỉ có thể tính là núi nhỏ.

Vì khắp núi đều là cây lá đỏ nên cũng là một thắng cảnh của Đại La Tiên Cung để cho các đệ tử tới du ngoạn thưởng lãm.

Hồng Phong tuy đẹp nhưng nếu đưa mắt nhìn khắp Đại La Thánh Địa, có không biết bao nhiêu nơi hơn nó, nhất là những ngọn núi của các đệ tử chân truyền kia, cái nào cũng hào quang chói lọi, thu hút ánh nhìn. Thế nhưng, danh tiếng Hồng Phong lại lớn không đo đếm nổi.

Nói nguyên nhân phải kể từ thời điểm ba năm về trước, sau khi Chưởng giáo Đại La dắt một vị đệ tử về đây, danh khí Hồng Phong liền tăng lên rất nhiều. Đại La Thánh Địa từ trên xuống dưới, ai cũng mong ước có thể nhìn thấy được vị Kỳ Lân Tử kia một lần thế nhưng chẳng có bao nhiêu người có may mắn đó.

Có thể nói, kẻ từng gặp vị Kỳ Lân Tử này không ai không tán thưởng hắn, thậm chí còn nghe đồn rằng Tử Vân sư tỷ còn sinh lòng ái mộ, tuy rằng thật giả chẳng ai biết rõ nhưng kẻ kia chính là đệ tử chân truyền mạnh nhất nên chẳng ai dám dị nghị gì.

Đúng lúc này, một bóng người áo trắng chậm rãi xuất hiện.

Theo sự xuất hiện của hắn, lá Phong chấn động rơi đầy trời. Đưa mắt nhìn qua, cảnh tượng lá đỏ phiêu tán khắp nơi tạo nên một cảnh tưởng đẹp khó nói nên lời.

Một tên tuyệt thế thiếu niên từ từ bước tới. Hắn thân cáo tám thước, thân mặc trường bào vải gấm thêu Thanh Vân Bạch Nhật, thần thái tuấn lãng, khí chất vô song.

Thiếu niên như Trích Tiên(2), đẹp tựa tranh vẽ.

Hắn quá phi phàm. Nếu nói dung mạo, thế giới tiên hiệp có không biết bao kẻ tuấn lãng nhưng phi phàm nhất lại không phải dung mạo mà là khí chất, một loại khí chất không dùng từ ngữ nào tả nổi.

Hắn vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt khiến cho mọi thứ, người hay vật, khi ở trước mặt hắn liền trở nên ảm đạm vô quang.

Lá đỏ bay phủ cả Hồng Phong, cảnh đẹp cỡ này dư khiến người ta mê say, nhưng sự xuất hiện của hắn khiến cảnh tượng kia cũng phải đổi sắc.

Ai ai cũng ngây dại, dù là đệ tử mới gia nhập lẫn đệ tử cũ đều nhìn hắn tới thất thần.

Người này quá giống Tiên nhân, thân mình không nhiễm chút khói lửa nhân gian, nhất là đôi mắt mênh mông sâu thẳm như vũ trụ bao la.

Thiếu niên tuyệt thế đứng dưới một gốc cây, tay cầm hồ lô bằng Tử ngọc phỉ thúy, bộ dáng tiêu sái như Nho sinh nhân gian. Đúng như câu, hương rượu chẳng say người mà là người tự say.

Tất cả đần người đưa mắt nhìn mãi tới khi lấy lại tinh thần rồi trong lòng không khỏi cùng có chung một câu thơ:

Người vậy chỉ có ở trời caoCớ sao hạ xuống thế gian này(*)

Có lẽ, hắn chính là Tiên nhân thật, hiện tại chỉ là du lịch chốn nhân gian.

Nếu như nói dị tượng đột phá cảnh giới khi trước khiến lòng người chấn động thì sự xuất hiện của hắn bây giờ đủ kinh diễm hết thảy mọi thứ trên thế gian, thậm chí khiến người ta không khỏi sinh ra ảo giác.

Người như tiên nhân giáng trần thế này nếu không có dị tượng cỡ kia mới là lạ.

Hồng Phong lúc này không có tiếng nghẹn ngào, không tiếng kinh hô, tất cả đều cực kỳ yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng phá hư phong cảnh. Ai ai cũng chỉ lẳng lặng đứng ngắm nhìn vị tiên giáng trần kia.

Trên Hồng Phong, Lục Trường Sinh đứng dưới cây Phong, cũng lẳng lặng ngắm nhìn phương xa.

Khí chất của hắn quá phi phàm, dù bộ dạng ngẩn ngơ kia cũng khiến người ta cảm giác được một dạng cao thâm mạt trắc khó tả, dường như hắn đang tự hỏi Đại Đạo giống thứ gì, tuyệt hơn nữa là quanh người hắn còn có ánh sáng lưu động cộng thêm Âm Dương chi khí bay vờn tạo cho người ta cảm giác ngộ Đạo.

Duy chỉ có mình Lục Trường Sinh biết tất cả những thứ này màu mè này đều là giả.

Không sai, đều là những biểu hiện giả.

Ba năm trước, hắn vẫn còn là một tên nhân viên chào hàng, mỗi ngày thành thật bôn ba để kiếm tiền, rồi bất ngờ vào một đêm mưa rơi chớp giật của ba năm trước, hắn xuyên không, xuyên vào thế giới tiên hiệp bao la rộng lớn này.

Hắn vốn tưởng mình sẽ đi lại sáo lộ bắt đầu từ phế vật bị từ hôn, không thể nghĩ tới dung mạo của hắn lại quá phi phàm, khí chất vô song, nói cách khác là điểm mị lực của bản thân đạt giá trị Maxx.

Hắn làm gì cũng khác người thường, dù chỉ đứng chỗ nào đó nói đại một câu cũng khiến kẻ khác sinh ảo giác cao thâm mạt trắc.

Lục Trường Sinh vào thời khắc đó đã cảm giác nhân sinh của mình chắc có lẽ sẽ không bình thường, chỉ nhìn dung nhan này cũng dư sức làm thiên tài trong thiên tài rồi.

Rất nhanh nội dung cốt truyện y như dự đoán của hắn. Ngay ngày đầu tiên xuyên qua đã liền gặp bảy tám người thần bí tự xưng cái gì mà Chưởng giáo Tông môn rồi cái gì Thái Thượng trưởng lão. Đại ý chung là muốn thu hắn làm đồ đệ.

Sau khi tám vị kia tranh đấu kịch liệt một trận, cuối cùng bản thân hắn chọn bái nhập Đại La Thánh Địa, kế đó liền theo sau Chưởng giáo Đại La đi về Đại La Tiên cùng để bắt đầu tu tiên.

Hết thảy mọi việc tựa như rất ổn cho con đường phát triển của hắn nhưng bi kịch lại tới quá nhanh.

Tới Đại La Tiên cung rồi, hắn rất sốt sáng lo việc tu tiên mà sư tôn hắn cũng chính là Chưởng giáo Đại La cũng không hề keo kiệt, lập tức đưa tâm pháp mạnh nhất Đại La cho hắn tìm hiểu xong lại tự mình dạy hắn tu tiên.

Thế nhưng kết quả nhận được lại là hắn bất ngờ học không được.

Sư tôn hắn lại xuất thêm vô số thiên tài địa bảo để bản thân hắn phạt mao tẩy tủy, cố bản bồi nguyên, thực sự có thể nói là phá vỡ kỷ lục cung cấp tài nguyên của Đại La Thánh Địa trước giờ.

Mất ba năm hắn đã hoàn thành việc luyện khí, quang vinh trở thành một gã tu sĩ Luyện Khí.

Trong thế giới tiên hiệp này, cảnh giới được phân chia thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Kim Đan, Kết Anh, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, tổng cộng mười một Đại cảnh giới, mỗi đại cảnh giới sẽ gồm bốn tiểu cảnh giới Sơ, Trung, Hậu và Đại viên mãn.

Bản thân hắn lại tốn mất tới ba năm kèm vô số thiên tài địa bảo để phạt mao tẩy tủy, cố bản bồi nguyên mới chỉ vừa vặn đột phá tới Luyện Khí kỳ.

Nhưng thứ khiến Lục Trường Sinh hộc máo chính là, bản thân chỉ đột phá tới Luyện Khí sơ kỳ thôi lại có thể dẫn xuất dị tượng khủng bố như thế.

Nếu không phải bản thân tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, nói thật chính Lục Trường Sinh cũng thiếu chút bị bản thân lừa gạt.

Hắn giờ khắc này đã triệt để hiểu rõ rằng bản thân không phải loại phế vật tu tiên nhưng so với thiên tài thì cũng chẳng liên quan gì, hoàn toàn thuộc về phân lớp “thường thường không có gì lạ”, chắc chắn không tốt nhưng cũng chẳng kém.

Ba năm đột phá Luyện Khí cảnh nếu tính trong Đại La Thánh Địa thì nằm vào nhóm kém nhất nhưng nếu so mặt bằng chung cả thiên hạ thì vẫn có thể tính là trung bình khá.

Còn Hoàng Kim Thủ(3) của hắn sao? Chính là bề ngoài nhân vật chính.

Không sai, trải qua ba năm nghiên cứu cẩn thận, hắn phát hiện rằng bất luận mình làm gì cũng đều mang tới một ít hiệu quả không bình thường.

Tỉ dụ như bản thân đột phá cảnh giới kỳ thực là một chuyện rất bình thường như những tu sĩ khác nhưng không ngờ lại đưa tới thiên địa dị tượng.

Dị tượng nhìn qua rất khủng bố nhưng trên thực tế lại chẳng mang lại điểm hiệu quả bất thường nào.

Lại nói thêm, bản thân hắn mỗi khi đột phá một cảnh giới cũng sẽ sinh ra một kỹ năng bị động. Kỹ năng bị động của Luyện Khí Cảnh chính là Đại Đạo Vờn Quanh.

Hắn đứng ở bất kỳ chỗ nào, chỉ cần suy nghĩ chút là xung quanh liền sinh ra Đại Đạo Âm Dương chi khí, hình thành Tiên Thiên Bát Quái Đồ hoặc sẽ mọc ra một dị tượng nào đó nữa.

Kẻ không biết sẽ cho rằng hắn đang ngộ Đạo mà trong thế giới tiên hiệp thì tiến nhập trạng thái ngộ Đạo khó như lên trời, chỉ có bậc Đại Hiền Giả, Đại Trí Tuệ Giả mới có thể một đôi lần tiến nhập trạng thái này.

Khó thế mà hắn chỉ cần muốn là có thể tiến nhập trạng thái ngộ Đạo “giả” bất cứ lúc nào.

Miệng thở dài một hơi, Lục Trường Sinh có một cảm giác khó nói nên lời.

Đây chính là thế giới tiên hiệp mạnh được yếu thua mà bản thân hắn chỉ có dung mạo nhân vật chính chứ chẳng có thiên phú nhân vật chính, làm sao để tồn tại đây?

Chẳng lẽ nhờ ‘Ăn cơm nhuyễn’(4) sao?

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi đưa mắt nhìn đám đệ tự nữ dưới chân Hồng Phong.

Quả nhiên một cái đưa mắt này đủ rót say một mảng thiếu nữ.

“Ây dzà!”

Lục Trường Sinh không nén được lại thở dài một tiếng, xong liền đưa hồ lô ngọc lên uống một ngụm rồi cất bước trở về chỗ ở.

Hắn rất buồn.

Không biết đường ở phương nào.

Nhưng rất nhanh có một bóng người xuất hiện trong phòng hắn. Người này chẳng phải ai xa lạ mà chính là sư tôn Lục Trường Sinh, Thanh Vân Chân Nhân.

Chú giải:

1/ Chữ Phong trong Hồng Phong và lá Phong, cây Phong là khác nhau. Hồng Phong = ngọn núi màu đỏ, còn cây Phong, lá Phong thì...à tên sao nghĩa vây.

2. Trích Tiên: Tiên hạ phàm, cụm từ này sau này còn xuất hiện nhiều nên mình sẽ để vậy cho ngắn gọn.

3. Hoàng Kim Thủ: Hiểu đơn giản chính là năng lực đặc biệt và mạnh mẽ của nhân vật mà người khác không có.

4. Ăn Cơm Nhuyễn là từ lóng ám chỉ trai bao, chạn vương, kẻ bám váy phụ nữ.

(*). Thơ Bún tự chém, anh chị em đừng cười, ý nghĩa nguyên gốc cũng tương tự vậy.