Bình An

Chương 18




Chiếc xe hơi xoay đầu theo tiếng hét của tôi, chưa tới 5 phút sau bọn tôi đã có mặt tại căn nhà bọn tôi thuê của dì Ngọc. Bước xuống xe tôi liền chạy vội vào trong, hình như dì Ngọc cũng chưa về nên cửa mới không khóa.

Tôi đi trước, Đông Quân và tên Tú cũng đi theo sau, lúc đi ngang qua phòng bếp tôi thấy dì Ngọc đang lau chùi quét dọn. Tôi cũng không dừng lại để chào hỏi mà chạy ngay lên phòng kho, chẳng hiểu sao linh cảm của tôi cứ thôi thúc tôi phải đi lên trên đó.

Cửa phòng kho không khóa nên khi tôi vặn khóa cửa một phát thì cửa phòng kho liền mở ra ngay, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền nhanh chân đi thẳng vào trong.

Phòng kho không có nhiều vật dụng hay đồ đạc gì như lời dì Ngọc nói, hoàn toàn không phải là phòng kho. Bên trong kê một chiếc giường, một cái tủ quần áo và cái bàn nhỏ. Không hề có bụi cũng không có chút gì dơ bẩn, đây hoàn toàn giống với căn phòng của tôi ở bên cạnh không thấy khác chút nào. Nhưng mà phòng này có một điểm lạ, đó là ở giữa căn phòng có một tấm màn trắng được phủ từ trần nhà trãi dài xuống dưới nền gạch, phía sau tấm màn hình như là có cái gì đó...

Tôi đi từng bước thật nhẹ, bên ngoài Đông Quân và tên Tú cũng đã lên tới, tôi còn nghe được giọng của dì Ngọc đang hỏi gì đó bên ngoài. Tôi đi tới trước tấm màn trắng, tay khẽ nắm thân vải của màn, trong lòng cũng có chút hồi hộp khó nói. Bên ngoài tiếng dì Ngọc hét lên:

- Ai cho mấy người tự tiện vào phòng này? Đi ra ngay!

Tôi không chần chừ cũng không day dưa lâu nữa, mặc cho dì Ngọc quát tháo bên ngoài, tôi dùng sức kéo phăng chiếc màn qua một bên... trước mắt tôi hiện ra.... bàn thờ... là một bàn thờ nhỏ!

Đông Quân cũng đi tới chỗ tôi, anh ấy hình như cũng ngạc nhiên không kém.

- Ở đây sao lại có bàn thờ?

Tôi lắc đầu, thật sự tôi cũng không hiểu vì sao ở phòng này lại có bàn thờ. Nhìn vào bàn thờ nhỏ, mấy nén nhang vẫn đang cháy chưa tàn, mùi thơm của nhang trầm thật là dễ chịu. Bàn thờ sạch sẽ, hoa và trái cây cúng tươi mới, nhang cũng thơm thoang thoảng. Nhìn vào di ảnh được đặt trên bàn thờ, trong ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp đang cười mỉm nhìn rất duyên. Mắt cô ấy to, mũi cao, môi hồng đào, tựa chỉ tầm 17,18 tuổi. Tôi từng nghe tên Tú nói bà chủ nhà chỉ có một đứa cháu trai con của người chị, ngoài ra bà ấy không có con cái hay người thân nào khác cả. Mặc dù biết việc xâm nhập vào gia cư của người khác khi chưa được họ cho phép là sai trái nhưng chẳng hiểu sao tôi lại tò mò tới như vậy. Cái sự tò mò gần như vượt qua tầm kiểm soát của bản thân tôi, đại loại như kiểu nếu ngày hôm nay tôi không xông vào đây thì có thể những ngày sau này tôi sẽ cảm thấy ân hận lắm.

Tên Tú vẫn đang ngăn dì Ngọc bên ngoài, tới lúc này tôi mới ra hiệu để tên Tú cho bà ấy vào trong không cần ngăn lại nữa.

Dì Ngọc chạy bổ lại phía tôi, giọng điệu vô cùng tức giận:

- Ai cho mấy người tự tiện xông vào nhà tôi, mấy người trả nhà thì thôi chứ. Mấy người tính phá nhà tôi hả, có tin tôi kêu công an không?

Tôi vốn không muốn ồn ào, tôi chỉ muốn hỏi về bàn thờ trong phòng này thôi. Quay sang dì Ngọc, tôi khẽ nói:

- Bọn con thuê dì 2 tháng và đã trả đủ tiền nhà nhưng chưa hết 1 tháng bọn con phải dọn đi vì có việc. Trên luật pháp bọn con có quyền sử dụng căn nhà này thêm 1 tháng nữa. Việc bọn con vào phòng này ngày hôm nay không có sai cả, trong hợp đồng cũng không có ghi là không được đặt chân vào căn phòng này.

Dì Ngọc nghe tôi nói, dì ấy có chút lúng túng nhưng vẫn cố cãi ngang cho bằng được.

- Nhưng các người trả nhà rồi, trả rồi thì là... là mấy người không còn thuê nữa. Tôi không cho phép mấy người vào đây, đi ra ngoài đi, đi ra ngoài.

Tôi có chút lớn tiếng:

- Dì thích thì kêu công an tới giải quyết đi, bọn tôi chỉ muốn hỏi về người trên bàn thờ chứ không có ý muốn phá nhà của dì. Trong thời gian giao nhà, bọn tôi không được sử dụng căn phòng này mặc dù nó đang được bọn tôi thuê. Căn nhà 4 phòng còn có 3 phòng, dì xem... dì giải thích với công an như thế nào?

Dì Ngọc nghe tới công an, dì ấy càng lúc càng lúng túng quýnh quáng.

- Tôi... tôi...

Thấy dì ấy sợ hãi như vậy, tôi thật cũng không muốn. Khẽ thở dài, tôi bèn dịu giọng:

- Dì Ngọc, con không muốn làm dì sợ, chỉ cần dì cho con biết người trên bàn thờ đó là ai, con hứa con sẽ lập tức đi ngay, tiền nhà cũng không đòi lại một ngàn nào.

Dì Ngọc ngước mắt lên nhìn tôi, giọng dì ấy có chút ấp úng:

- Nhưng cô... cô muốn biết về người này làm gì? Cô biết cô ấy hả hay là thế nào?

Tôi khẽ nhìn lên di ảnh, trong lòng có chút xót xót thương thương... cảm giác này thật sự lạ lắm...

- Không, con không biết cô ấy nhưng con muốn biết... dì Ngọc, dì có thể nói cho con biết được không dì?

Dì Ngọc lắc lắc đầu:

- Ông ấy... ông ấy không cho tôi nói đâu... không đâu...

Ông ấy???

Tôi ngước mắt lên nhìn Đông Quân cả hai người bọn tôi đều có sự nghi ngờ không ít.

Đông Quân đi tới trước mặt dì Ngọc, anh ấy trầm giọng:

- Dì nói đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho dì.

- Cậu lấy gì để đảm bảo an toàn cho tôi?

Đông Quân cười nhạt, hai tay đút vào túi quần âu:

- Dì yên tâm, tôi nói được sẽ làm được.

Cũng không biết có phải vì sự uy nghiêm của Đông Quân quá mức mãnh liệt hay không mà dì Ngọc lại có sự tin tưởng từ anh ấy. Dì Ngọc đứng thẳng dậy, dì đi tới đốt nén nhang rồi cắm vào lư hương, chắp tay lạy lạy mấy cái, giọng dì cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Rồi, cô cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi...

Tôi đi tới gần dì Ngọc, nhìn vào cô gái trong ảnh, tôi khẽ hỏi:

- Dì, cô ấy có quan hệ gì với dì? Vì sao dì phải thờ cô ấy ở đây?

Dì Ngọc nhìn nhìn tôi, dì trả lời:

- Tôi với cô gái này có quan hệ gì đâu, tôi chỉ là người cúng dùm thôi.

Tôi có chút không hiểu, vội hỏi tiếp:

- Cúng dùm? Cô gái ấy từng chết ở đây hả dì?

Dì Ngọc liền phản ứng:

- Bậy, làm gì có ai chết ở đây. Cái nhà này trước kia là tôi mua lại của chị gái tôi, lúc trước cũng là nhà cho thuê giống vầy luôn. Có điều lúc chị tôi còn sống thì khách đông hơn bây giờ, sau này khi chị tôi biết chị ấy có bệnh nên mới bán rẻ lại cho tôi. Đất này đất lành, chưa có ai chết chóc gì ở đây hết.

- Vậy tại sao...

- Chuyện là, có đợt thằng cháu trai của tôi phá rồi bể nợ, tôi phải rao bán cái nhà này. Có người đàn ông tên Phi đồng ý mua với giá cao. Anh ta ký giấy mua bán xong xuôi thì thuê tôi trông coi căn nhà này rồi kêu tôi cho thuê lại kiếm tiền, tiền khách thuê coi như là công giữ nhà cho ông ấy. Nghĩ thấy lời quá nên tôi chịu, ngoài việc kêu tôi trông nhà, ông ấy còn kêu tôi lập một bàn thờ ở đây cho cô gái này... tính tới nay cũng hơn 3 năm rồi.

Đông Quân im lặng nãy giờ, giờ cũng lên tiếng:

- Ông ấy bao nhiêu tuổi, ngoại hình trông như thế nào, dì có nhớ không?

Dì Ngọc trầm ngâm, mãi lát sau dì mới lên tiếng trả lời:

- Tôi không nhớ rõ lắm vì lâu rồi không thấy ông ấy ghé lại đây. Tôi chỉ nhớ là ông ta không cao lắm, người tròn tròn, gương mặt khá là hiền lành... à phải rồi hình như sau tai trái có vết bớt thì phải...

Tai trái có vết bớt?

Tôi sợ dì ấy nhìn nhầm nên cố hỏi lại cho rõ:

- Là vết bớt hay hình xăm hả dì?

Dì Ngọc gật đầu chắc nịch:

- Là vết bớt, tôi chắc là vết bớt.

Lão K có hình xăm sau tai trái, người đàn ông này... không phải.

Đông Quân tiếp tục hỏi:

- Ông ấy có để lại vật dụng gì không dì? Giấy tờ hoặc là cái gì đó?

Dì Ngọc gật gật đầu, dì đi lại tủ rồi sau đó mở rộng cửa tủ cho bọn tôi xem.

- Ông ta để lại quần áo có cả nam và nữ, mỗi tuần tôi đều đem ra giặt xả cho thơm tho rồi đem treo lại vào tủ. Hôm nay định đem đi giặt rồi cô cậu lên...

Tôi đi tới xem sơ qua một lượt quần áo trong tủ, bên trong có áo sơ mi có cả váy nhưng mẫu mã hình như hơi cũ không phải kiểu hiện đại bây giờ. Nhìn quần áo trong tủ rồi lại nhìn lên di ảnh của cô gái kia... nếu tôi đoán không lầm thì trong tủ kia có cả quần áo của cô ấy.

Người đàn ông kia là ai, tạm thời tôi không bàn tới, nhưng mà cô gái kia thì tôi lại cảm thấy có chút quen quen. Tôi chắc chắn là tôi chưa gặp cô ấy lần nào nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ảnh của cô ấy, tôi lại sinh ra cảm giác thương thương. Chữ "thương" ở đây không phải chỉ sự thương xót khi nhìn thấy một cô gái chết trẻ, mà chữ "thương" là biểu hiện cho tình thương... sự thương quen thân thuộc.

Đông Quân từng nói, tôi nên tin vào linh cảm và sự lựa chọn của chính bản thân tôi...

Vô tình nghĩ tới một chuyện gì đó, tôi khẽ hỏi:

- Dì Ngọc... có khách nào từng thuê phòng bên cạnh mà nghe tiếng chuột hay tiếng kéo lê đồ vật hay không?

Nghe tôi hỏi tới chuyện này, dì Ngọc có chút lo lắng, dì lắc đầu trả lời:

- Không có, tôi chưa từng nghe khách nào phàn nàn chuyện này. Nên hôm trước khi mà cô báo tôi thấy hơi lạ... tôi sợ là... Nhưng mà có khi nào cô nghe nhầm không, tôi cũng từng ở đây, tôi cũng không có nghe tiếng mèo hay tiếng chuột gì như cô nói hết.

Nhìn gương mặt và biểu cảm của dì, tôi tin là dì đang nói sự thật. Thật ra tôi hỏi là vì tò mò thôi chứ cũng không nghĩ là có gì đó. Còn về chuyện những tiếng động lạ kia... tôi thực sự cũng không hiểu được là có chuyện gì. Nhưng tôi dám chắc là tôi không nghe nhầm, rõ ràng tiếng chuột kêu và tiếng kéo lê đồ vật là có thật.

Sau khi hỏi thăm vài câu nữa, bọn tôi cũng thôi, chào tạm biệt dì Ngọc lần nữa rồi về lại thành phố.

Bọn tôi đi ra ngoài trong tâm trạng nặng trĩu, mà thực ra cũng không có ai khác buồn ngoài tôi. Tôi cũng không biết vì sao mà bản thân tôi lại cảm thấy chán chường tới thế này nữa, cảm giác trong lòng trống trải phát bực mình.

Trên chuyến xe về lại thành phố tôi không nói chuyện với ai, lúc thì thở dài nhìn ra cửa sổ, lúc lại ngủ tới quẹo cổ. Mãi tới khi gần về tới nhà, Thần Chết mới lay lay kêu tôi dậy. Hôm nay tôi hơi mệt nên muốn về luôn nhà, không cùng Đông Quân tới công ty.

Tôi kêu anh ấy để tôi xuống xe ở đầu đường, tôi sẽ tự đi bộ vào Trần Đô, tầm này thì nên đi dạo cho tâm hồn được nhẹ nhàng hơn chút.

Vừa đi tôi vẫn ngẫm nghĩ chuyện của cô gái trong ảnh, tôi không hề biết cô ấy là ai nhưng tôi lại rất muốn biết cô ấy là người như thế nào. Một loại cảm giác thôi thúc quá mức mạnh mẽ tới cả bản thân tôi cũng không kiểm soát được nó.

Do vừa đi vừa suy ngẫm nên tôi đi tới trước cổng nhà khi nào cũng không hay. Ui chao, đi hơn 2 tuần về thấy Trần Đô vẫn như thế, vẫn không thấy có gì thay đổi đáng kể...

" Meo meo.... meo meo..."

Đang vừa định mở cửa vào trong, tôi vô tình nghe được tiếng mèo kêu rất gần. Trong Trần Đô không có nuôi nhiều mèo, chỉ duy nhất có MiMi cục bông mà thôi. Mà bình thường cục bông nhỏ vô cùng lười, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà ra đón tôi.

Ngó nghiêng xung quanh cũng không thấy có bóng dáng em mèo nào, đương lúc định quay vào trong thì trong bụi hoa trước cổng một chú mèo đen phi ra kêu vang "meo meo" lên mấy tiếng. Tôi quay đầu lại nhìn... á hình như là "Heo"... là "Heo" thì phải?

Tôi đi tới gần con mèo, khẽ kêu một tiếng:

- Heo, là mày hả?

Con mèo đen nghe tôi kêu, nó lắc lắc cái mông đi về phía tôi, nó dùng bộ lông đen xì cọ cọ vào chân tôi mấy phát. Lưỡi liếm liếm ống quần của tôi, miệng lại kêu "meo meo" vang vọng.

Tôi ngồi xuống, khẽ vuốt ve lông con mèo đen. Thấy trên lưng con mèo có nhúm lông màu trắng nhỏ, tôi mới giật mình khẽ kêu lên:

- Heo, là mày thật hả? Sao mày tới được đây?