Bình An Trọng Sinh

Chương 81: Khai giảng




Lồng ngực cuồn cuộn cứng rắn dán phía sau lưng cô truyền đến nhiệt độ ấm áp, Bình An cắn cắn môi, “Anh còn muốn ôm đến lúc nào?”

Sau lưng truyền đến tiếng thở dài khe khẽ, cánh tay sắt vòng ở trên eo cô buông lỏng ra, đỡ bả vai của cô quay cô lại. Cô liếc mắt lên nhìn liền thấy gương mặt cương nghị của Nghiêm Túc đang đầy bất đắc dĩ nhìn cô.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Bình An cau mày nhìn anh, vừa rồi hình như đâu có thấy anh đi ở phía sau cô đâu.

“Em cũng không ngẩng đầu nhìn quanh thì làm sao biết anh ở nơi nào?” Nghiêm Túc bắt hai tay lại với nhau, cúi mắt nhìn cô, những ngọn đèn mang theo màu của ánh chiều tà ven đường quảng trường chiếu lên trên người bọn họ, ánh lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Bình An ngẩng đầu liếc xéo anh một cái, “Cứ vậy mà bỏ chạy đến đây, bộ không sợ người khác bàn tán sao?”

Khóe miệng của Nghiêm Túc khẽ cong lên, cúi đầu ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô, “Đang lo lắng cho anh đấy à?”

“Đừng tưởng bở.” Bình An hừ một tiếng, xoay người muốn mở cửa xe.

“Sao lại cùng Khâu Thiếu Triết đến đây?” Nghiêm Túc đè lại cửa xe của cô, trầm giọng hỏi.

“Mắc mớ gì đến anh chứ?” Bình An tức giận kêu lên.

Nghiêm Túc khẽ cười một tiếng, “Về sau buổi tối không nên ra ngoài cùng cậu ta, biết không?” Lúc trước Khâu Thiếu Triết cản thay Bình An một lần axit sunfuric, anh liền đặc biệt điều tra qua bối cảnh của oắt con kia, cảm thấy rằng mục đích của Khâu Thiếu Triết khi tiếp cận Bình An là không thuần khiết.

Bình An không nghe theo hừ hừ, dùng sức đẩy tay Nghiêm Túc ra.

“Có nghe hay không, về sau buổi tối không được ra ngoài với cậu ta.” Sắc mặt Nghiêm Túc trở nên nghiêm nghị, thanh âm trầm xuống.

Biết anh là quan tâm mình, Bình An bĩu môi, “Biết rồi, tôi phải đi về.”

“Để anh đưa em về.” Nghiêm Túc nói.

“Không cần.” Bình An lập tức cự tuyệt, “Nơi này còn có nhiều lãnh đạo lớn như vậy, anh rời đi trước là không tốt, tự tôi đi về được rồi.”

“Anh không yên lòng em về một mình.” Nghiêm Túc nói với một giọng không cho phép chống cự.

Bình An ấm áp trong lòng, biết nói gì cũng không thay đổi được quyết định của anh, liền mở cửa xe ngồi xuống. Nghiêm Túc lái xe của mình đi theo phía sau cô, mãi đến khi đưa cô về đến trước cửa Phương gia mới lái xe trở lại Tân Giang Lộ bên này.

Đến lúc anh trở lại thì lễ hội pháo hoa cũng đã sắp kết thúc. Đường Sâm đang đi tìm anh khắp nơi, mới vừa nãy lãnh đạo tỉnh còn hỏi sao không thấy bóng dáng Nghiêm Túc đâu.

Phương Hữu Lợi đang cùng lãnh đạo tỉnh hàn huyên, thấy Nghiêm Túc cách đó không xa đi tới liền đi về phía anh, “Nghiêm Tổng tài, mới vừa rồi Bí thư Hoàng tìm cậu, cậu đi đâu thế?” Giọng nói đầy quan tâm.

Nghiêm Túc cũng không nói là đưa Bình An về mà chỉ cười nhẹ nói, “Mới vừa có việc gấp phải rời đi một chút, giờ tôi sẽ đi tìm Bí thư Hoàng nói chuyện ngay.” Bí thư Hoàng là Bí thư Tỉnh ủy.

Ở đầu kia, Bình An sau khi về nhà liền đến phòng tắm tắm rửa, hong khô tóc, sau đó là leo lên giường chuẩn bị ngủ.

Rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi nhưng sao cô chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, cứ có cảm giác như có chuyện gì đó vẫn chưa làm, nên trong lòng cứ thấp thỏm.

Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường rung lên, mắt cô sáng lên, vội vàng lấy tới mở ra xem.

Khâu Thiếu Triết gởi tin nhắn cho cô, hỏi có phải cô đã về nhà hay không.

Nhớ rằng Khâu Thiếu Triết rốt cuộc cũng chẳng có làm chuyện gì xấu đối với mình, cô liền trả lời tin nhắn của anh ta, nói cho anh ta biết cô đã về nhà.

Tin nhắn của Khâu Thiếu Triết rất nhanh liền trả lời, “Anh thích em, mặc kệ em cự tuyệt anh thế nào cũng không thể ngăn cản anh theo đuổi em được. Một ngày nào đó, anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện trở thành bạn gái của anh.”

Bình An nhìn tin nhắn này, nhịn không được trợn trắng mắt, dứt khoát không trả lời tin nhắn của anh ta.

Coi bộ gần đây cô quá đào hoa rồi thì phải, đầu tiên là Nghiêm Túc muốn cô làm bạn gái anh, hiện tại Khâu Thiếu Triết lại nói huỵch tẹt rằng muốn theo đuổi cô, ai mà ngờ mình còn chưa thay đổi vận mệnh được bao nhiêu mà ngược lại đã sửa thành không ít nợ đào hoa nha.

Nhưng mà nghĩ đến Nghiêm Túc... thì tự nhiên trong lòng Bình An như nhũn ra, người đàn ông này hiện tại là đang đeo đuổi cô đó sao? Nhưng sao cảm giác lại không giống nhỉ, giống như lại trở về quan hệ ngày trước.

Thôi, không nghĩ nữa, bất kể Nghiêm Túc có phải là đang theo đuổi cô hay không, đáp án của cô đều không thay đổi.

Cô không muốn bởi vì tình yêu mà lại tự đánh mất mình lần nữa.

Tắt máy, cô kéo chăn trùm qua đầu, nhắm hai mắt lại.

Lúc Phương Hữu Lợi về đến nhà đã là mười một giờ đêm. Ông nhẹ nhàng mở cửa phòng Bình An ra, thấy con gái đang ngủ say mới yên tâm đóng cửa lại.

Hôm sau, Bình An ngủ thẳng cẳng đến khi tự nhiên tỉnh mới mở mắt. Nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, cô cười cười, tưởng rằng tối hôm qua sẽ không ngủ được, ai ngờ do gần đây phải động chân động tay sửa sang lại cửa hàng nên quá mệt mỏi, nhắm mắt lại chưa bao lâu đã ngủ tít thò lò.

Cô khởi động điện thoại di động, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Chưa được mấy phút, điện thoại di động đã reng liên hồi.

Cô vừa cầm khăn lông lau mặt, vừa ra ngoài nghe điện thoại.

“Con bé kia, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Bên kia truyền đến thanh âm của Kỷ Túy Ý.

“Mười giờ rưỡi chứ mấy, Tiểu Ý, cậu về trường rồi à?” Trường học thật sự rất biến thái, khai giảng ngay vào ngày 17 tháng giêng, những sinh viên ở ngoài tỉnh dĩ nhiên là không thể ở nhà quá tết Nguyên tiêu được, bởi vậy Kỷ Túy Ý vừa dự xong Tết Nguyên tiêu liền vội vã đáp máy bay đến thành phố G.

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm kêu gào của Kỷ Túy Ý, “Tớ biết ngay là không thể trông cậy vào cậu mà, tớ biết ngay mà.”

Bình An 囧, giờ mới sực nhớ mình đã quên mất chuyện gì, “Cậu vẫn còn ở sân bay chứ? Tớ qua đón liền.” Sáng hôm qua Kỷ Túy Ý gọi điện thoại cho cô, bảo cô sáng nay 9g30 đi đón mình, thế mà cô ngủ quên mất.

“Thôi để tớ tự mình đón xe về trường học, hai giờ chiều cùng nhau đến đón Tiếu Tiếu.” Kỷ Túy Ý bất lực nói, cô thật sự chả nên trông mong gì nơi Bình An.

“Được, giờ tớ cũng đến trường đây, buổi trưa chúng ta ăn cơm chung nhé.” Bình An vui vui vẻ vẻ cười nói nhưng trong lòng thật ra cũng hơi sợ.

Kỷ Túy Ý hừ một tiếng, “Về đây phải lột da cậu ra.”

“Đừng mà... tớ thề sẽ không thế nữa.” Bình An ai oán cầu xin tha thứ, “Buổi trưa tớ mời cậu ăn bữa tiệc lớn, một bữa thật to.”

“Thôi đi cô nương, cậu tưởng rằng bây giờ cậu vẫn giống như trước đây sao, vẫn dám tiêu tiền như nước à.” Kỷ Túy Ý cắt ngang, cô đã biết chuyện học kỳ này Bình An không có tiền tiêu vặt như trước.

Bình An cười hắc hắc nói, “Không phải, tớ vẫn còn có tiền mừng tuổi nè. Thôi, tớ đi thu dọn đồ đạc, gặp ở trường nhé.”

“Bye bye!”

Ngắt điện thoại, Bình An thu nhặt quần áo và đồ dùng hằng ngày xếp vào trong một vali da nhỏ, nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ liền vội vã xách hành lý chạy xuống lầu.

Dì Liên đã trở lại làm việc, thấy Bình An xuống lầu liền cười nói, “Tiểu thư, tôi đi hâm lại bữa ăn sáng cho cô nhé?”

“Dì Liên, con không ăn, con đến trường học đây.” Bình An cầm một mảnh bánh bao trên bàn, vừa ngậm vào miệng vừa mang giày.

“Chỉ ăn một cái bánh bao làm sao có thể no bụng, uống miếng sữa đậu nành đi này...” Dì Liên còn chưa nói xong, Bình An đã biến mất ngoài cửa rồi.

Bình An trở lại ký túc xá liền lấy khăn lau lau sạch bụi trong tủ quần áo, cũng định lau giùm tủ của những người khác, nhưng mà tủ nào cũng bị khóa, mà cô thì không có chìa khóa.

Sau khi xếp đồ đạc của mình vào tủ quần áo xong, cô bắt tay vào lau sạch bụi bậm trên bàn, trên gạch men sứ màu trắng có chút vết bẩn cô cũng lau, cửa lớn cửa sổ cũng lau luôn, ký túc xá lập tức sạch sẽ lên rất nhiều, cảm giác cũng sáng sủa lên hẳn.

Bụng lúc này cũng réo vang rồi.

Bình An đói quá nên hơi choáng váng ngồi xuống, gọi điện thoại cho Kỷ Túy Ý, vừa đổ chuông thì đã nghe ngoài cửa vang lên chuông điện thoại di động.

Kỷ Túy Ý một cước đá văng cửa, tay xách theo hai túi đồ to thở hổn hển thẳng bước đi vào, “Mệt chết bà rồi.”

“Woa, Tiểu Ý.” Bình An vui vẻ nhào tới, “Có mang thức ăn cho tớ hay không, có mang thức ăn cho tớ hay không?”

Thật cũng muốn đá một cước cho Bình An văng ra, Kỷ Túy Ý thả phịch hai túi hành lý trong tay, thấy Bình An đang bày ra một đôi mắt long lanh ngập nước đáng thương như chú cún con nên đành nhịn xuống tức giận trong lòng.

“Cậu làm như thể nhịn đói mấy ngày vậy, nhìn không khác gì dân chạy nạn hết á.” Kỷ Túy Ý rút trong giỏ ra một túi cá khô ném tới cho Bình An.

“Cả buổi sáng nay tớ có ăn gì đâu, còn dọn dẹp cả nửa ngày, cậu xem, không thấy ký túc xá tỏa sáng lấp lánh khắp nơi sao? Công lao của tớ cả đấy.” Bình An vừa gặm cá khô vừa tranh công.

“Coi như lấy công chuộc tội đi.” Kỷ Túy Ý nhìn lướt qua ký túc xá một lượt, cực kỳ hài lòng gật đầu, năng lực làm việc nhà của thiên kim tiểu thư này càng ngày càng tốt.

“Ai da, nói gì khó nghe thế, cái gì công cái gì tội, tớ chỉ không cẩn thận nên ngủ quên thôi mà.” Bình An cười vui vẻ.

Kỷ Túy Ý hừ một tiếng, vừa bắt đầu mang đồ của mình thu xếp, vừa nói, “Chờ tớ thu xếp xong liền cùng đi ăn cơm, mười phút.”

Bình An lại xề tới đưa ngón tay chọc chọc vào bộ ngực của Kỷ Túy Úy, “Mẹ nó, sao lại lớn thêm nữa.”

“Phương Bình An, cậu ngứa da cần gãi đấy à.” Qua một kỳ nghỉ đông, thể trọng đi lên không ít khiến cho Kỷ Túy Ý đang có kích động muốn chém người.

“Tớ đang hâm mộ ghen ghét không thấy à. Tớ nghỉ đông gầy mất mấy cân lận đó. Cậu cũng biết mà, lúc ở Thành phố J, tớ ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng đáng thương thôi rồi, tuyệt đối chẳng giống như nữ chính chút nào mà hoàn toàn trở thành nữ phụ rồi đó.” Bình An lầm bầm oán trách.

Kỷ Túy Ý nhào tới nhéo mặt của cô, “Cậu dám phách lối, cậu dám đắc ý, phát phì giống con nít bộ sung sướng lắm sao, tớ làm cho cậu thành trẻ con phì luôn nè.”

Bình An là người gầy nhanh nhất ký túc xá, so với trước kia đẹp lên rất nhiều. Kỷ Túy Ý các cô nhìn thấy đâm ra hâm mộ ghen ghét, rõ ràng cô ấy ăn cũng không ít, sao lại có thể gầy xuống như vậy?

“Cậu mà được làm nữ chính à, xuất thân con nhà danh giá làm sao có thể làm nữ chính, làm vậy người ta thất vọng đau khổ làm sao. Nữ chính phải là Cô bé lọ lem, đóa hoa trắng nhỏ, gia thế bình thường diện mạo hạng nhất giống như tớ nè, mới có thể là nữ chính.” Kỷ Túy Ý hừng hực tuyên bố bằng một khí thế của một vị nữ vương.

“Biết rồi, thưa chủ nhân.” Bình An ôm lấy mặt của mình, lập tức nhảy ra cách Kỷ Túy Ý ba bước cho an toàn.

Chơi đùa đủ rồi, Kỷ Túy Ý mới cau mày nhìn Bình An một cái, “Thật đúng là gầy đi rồi, có phải do thời gian nghỉ đông thật sự không vui hay không?”

“Nói chung cũng tốt, chỉ có lúc ở Thành phố J thì tương đối chán, gần đây lại vội vội vàng vàng lo chuyện cửa hàng, quên chuyện ăn cơm.” Bình An nhún vai một cái, cũng không biết sao đột nhiên lại gầy xuống, cô cũng không muốn chút nào.

Kỷ Túy Ý nhanh chóng lau sạch sẽ tủ quần áo, cầm quần áo bỏ vào, đặc sản mang tới đều vứt ở trên bàn, “Đi, đi ăn cơm đi. Lát nữa đến xem cửa hàng của cậu, sau đó đi đón Tiếu Tiếu, tối nay còn phải theo tớ đi gặp một người bạn trên mạng một lần.”