Đại thúc lại xuất hiện, sau mình thấy mỗi lần anh xuất hiện đều mờ ám thế nhở?
Hôm sau, tám giờ hơn một chút, Hồng Dịch Vũ đến đón Phương Hữu Lợi xuất
hành đi chúc Tết các cấp lãnh đạo của thành phố, người làm kinh doanh
không thể sơ sót trong quan hệ với các quan chức được.
Bình An vừa ăn bữa ăn sáng mà Hồng Dịch Vũ tiện đường mua mang tới cho hai cha con, vừa chờ Nghiêm Túc tới đón đi.
Chín giờ, điện thoại di động của Bình An vang lên, là Nghiêm Túc gọi,
anh đã đến ngoài cửa chờ cô. Cô đơn giản sửa soạn một chút rồi xách túi
ra cửa.
Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng tươi sáng, mây trắng tạo thành những sợi tơ trên bầu trời.
Nghiêm Túc đang nghiêng người dựa vào xe, hôm nay anh mặc một bộ đồ tây
thoải mái sậm màu, quần màu xám tro bó sát ôm lấy thân hình cao ráo như
người mẫu của anh, dưới chân mang một đôi giày đen tiệp màu với quần áo, vẻ đẹp trai tao nhã giống như một bức tranh phong cảnh sáng ngời thu
hút tầm mắt của người khác. Người đàn ông này bất kể đi đâu cũng đều làm cho người khác chú ý.
Khóe miệng anh mang theo nụ cười nghiền ngẫm quen thuộc, ánh mắt sáng
khoáng đạt nhìn Bình An đang từ từ đi về phía anh. Hôm nay Bình An mặc
một cái áo cashmere màu trắng gạo, bên ngoài khoác một cái áo khoác liền nón màu tím hồng xen trắng là mode mới đang thịnh hành trong giới trẻ,
khiến cho cô thoạt nhìn rất thanh thoát hoạt bát.
“Xin mời.” Anh mở cửa xe, cười nói với Bình An.
May mắn đây không phải là chiếc Spyker kia, cô còn lo lắng anh sẽ lái
chiếc xe chiếc đó đến, may mà hôm nay anh lái chiếc xe Porsche phong
cách mạnh mẽ, ừm, còn tương đối có thể chấp nhận được.
Viên lão phu nhân và Nghiêm lão phu nhân cùng với một số đồng nghiệp già tụ tập lại với nhau tại một biệt thự sân vườn ở ngoại ô sát thành phố,
đi từ Thành phố G thì mất khoảng nửa giờ.
“Gọi điện cho Viên lão phu nhân chưa?” Nghiêm Túc đặt hai tay trên tay
lái, tư thái nhàn nhã, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bình An một cái.
“Mới vừa gọi điện thoại cho bà, vẫn còn đang đánh mạt chược đấy.” Bình
An nghĩ rằng Tết này Viên lão phu nhân đón xuân còn thong dong vui vẻ
hơn cô nhiều, trong lòng cũng cảm thấy vui dùm bà.
“Lúc trước anh có đánh mạt chược với hai vị lão phu nhân rồi nha, thắng
thì tính cho các cụ, thua thì tính cho anh.” Thắng hay thua anh đều thua thiệt tiền.
“Ai kêu anh là đại BOSS làm chi, phải chấp nhận thôi.” Bình An không
chút thông cảm mà dứt khoát đứng về phía hai vị lão phu nhân, “Biết sớm
thì đã góp tiền với hai lão phu nhân để thắng anh một khoản thật to.”
“Muốn thắng tiền của anh đến vậy à?” Nghiêm Túc khóe mắt khẽ cong lên, mỉm cười liếc nhìn cô.
“Ai mà không muốn tiền hả.” Bình An kêu lên.
“Ừm, của anh có thể sẽ là của em, cần gì rắc rối vậy.” Nghiêm Túc nói không nhanh không chậm.
Hai má Bình An phiếm hồng, háy anh một cái, “Nói cứ như thật vậy. Hay là ngày mai anh lập tức đưa cho tôi chức Tổng Tài của Nghiêm thị đi, dù
sao của anh cũng chính là của tôi mà.”
Đèn đỏ sáng lên ở ngã tư trước mặt, Nghiêm Túc từ từ dừng xe, ánh mắt hàm chứa ý cười, “Em chắc chắn là muốn thế chứ?”
Giống như chỉ cần Bình An gật đầu, anh sẽ làm y theo lời cô nói vậy.
Ngược lại, Bình An tiếp không nổi chiêu này, quay đầu hừ một tiếng, “Ai
mà thèm.”
Nghiêm Túc nhìn gương mặt nghiêng có các đường cong tinh tế của cô, khóe miệng nhếch lên thật cao.
Tiếp theo đó hai người không nói thêm một lời nào nữa, bên trong xe lan
tỏa những khúc nhạc piano mềm nhẹ du dương, Bình An im lặng lắng nghe
đến suýt nữa thì lăn ra ngủ mất.
Nửa giờ sau, xe của họ chậm rãi tiến vào trong một tiểu khu sân vườn,
liếc mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một loạt các biệt thự cao ba tầng gần
nhau, cách đó không xa vẫn còn những thửa ruộng mênh mông bát ngát. Đây
là dạng tiểu khu được xây theo kiến trúc nông thôn, đất không quá đắt,
lại thích hợp cho người lớn tuổi ở, cho nên có rất nhiều những người về
hưu của Thành phố G về ở tại đây.
Nghiêm Túc có mua một biệt thự ở chỗ này để cho Nghiêm lão phu nhân
thỉnh thoảng có thể cùng các đồng nghiệp già đến đây nghỉ dưỡng.
Bình An vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng sắp ngủ nên Nghiêm Túc đánh thức cô, trêu ghẹo nói, “Bộ tối qua hưng phấn quá không ngủ
được à?”
Tối hôm qua sau khi cô nói chuyện với ba, tâm tình vẫn không thể bình
phục nỗi kích động, nên đúng là gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được, đến
sáng thì chưa bảy giờ đã rời giường, quả thật đang mệt muốn chết.
Xuống xe, cô đi theo sau Nghiêm Túc qua một cánh cửa bằng đồng uốn hoa.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, dưới chân vô tình không chú ý nên bị vấp một
chút, may mà Nghiêm Túc lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, khẽ cau mày lo lắng
nhìn cô, “Không sao chứ?”
Bình An lắc lắc đầu, “Tôi không sao.”
Nghiêm Túc nắm bàn tay của cô trong tay mình, “Anh thấy em còn chưa tỉnh ngủ, đáng ra lúc nãy trên xe cũng không nên cố gắng cưỡng lại, bộ lo là anh sẽ ăn em mất à?”
“Buông ra, tự tôi có thể đi được.” Bị nhìn thấu tâm tư, mặt Bình An
hiện rõ vẻ 囧, đúng là cô lo lắng anh sẽ làm cái gì quấy rối nên mới cố
gắng cưỡng lại không dám ngủ thiếp đi.
OK, cứ xem cách làm người và khí chất kiêu ngạo của Nghiêm Túc, có thể
khẳng định là anh khinh thường làm những hành vi chỉ những kẻ tiểu nhân
mới làm này, chỉ tại cô suy nghĩ linh tinh…
Nghiêm Túc làm sao mà chịu buông tay cô ra, nên càng gắt gao túm chặt
bàn tay đang ở trong tay anh, dắt vào bên trong cửa gỗ đào không khóa.
“Đừng nhúc nhích, đụng.”
“Tại sao lại đụng, chị Loan, chị không làm vậy được nha, cố ý nhường đó hả.”
“Ngại quá, ù rồi.”
“Con năm này không có cách nào đẩy đi được.”
Mới vừa đi tới trước cửa đã nghe thấy tiếng la lớn của Viên lão phu
nhân, còn hai giọng nói lạ khác thì lại đang oán trách Nghiêm lão phu
nhân.
Bình An liếc mắt nhìn sang Nghiêm Túc, không nhịn được mà nở nụ cười,
thậm chí cũng quên luôn chuyện phải rút tay cô ra khỏi tay anh.
“Bà nội, Viên lão phu nhân, Lâm lão phu nhân, Quan lão phu nhân.” Nghiêm Túc dắt Bình An đi vào phòng khách, miệng nở một nụ cười phải nói là
rực rỡ hết cỡ, nhìn về phía các lão phu nhân đang quây quanh bàn mạt
chược mà thân thiết chào hỏi luôn mồm.
“Ơ, Nghiêm Túc mang theo bạn gái tới đấy à.” Không đợi Bình An chào hỏi
mọi người, Lâm lão phu nhân ngồi bên tay phải của Viên lão phu nhân đã
sảng khoái hướng về phía Nghiêm Túc nói câu này.
Bên kia Quan lão phu nhân thấy vậy, có chút không vui mà nói, “Tôi nói
rồi đó thôi, trước đây muốn giới thiệu bạn gái cho Nghiêm Túc mà cậu ấy
cũng không muốn, thì ra là đã có bạn gái rồi, tuổi nhìn còn rất nhỏ
nữa.” Ánh mắt hơi khinh thường quan sát đánh giá Bình An mấy lượt.
Lâm lão phu nhân cười nhạo bà một tiếng, “Chẳng qua là bà muốn giới
thiệu cháu ngoại của mình cho Nghiêm Túc chứ gì? Cũng phải nhìn xem
Nghiêm Túc có thích hay không đã chứ, tôi thấy cô bé này cũng không tệ.”
“Hoàn hảo thật.” Quan lão phu nhân bĩu môi nói.
“Cháu gái, cháu tên là gì vậy?” Lâm lão phu nhân không hơi đâu mà để ý
tới Quan lão phu nhân bởi từ lâu đã quá quen với cái tính hay bắt bẻ của bà ấy.
“Cô ấy tên Bình An, họ Phương.” Viên lão phu nhân sờ bài, thản nhiên nói.
Lâm lão phu nhân ồ lên một tiếng, “Làm sao bà biết?”
Khóe miệng Bình An giật giật, móng tay bấm một cái lên lòng bàn tay của
Nghiêm Túc rồi rút tay ra khỏi tay anh, sau đó nhìn về phía Viên lão phu nhân, cười khổ kêu một tiếng “Bà ngoại.”
Viên lão phu nhân xẹt ánh mắt qua người Quan lão phu nhân, nhìn Bình An
cười nói, “Ngồi trước chờ một lát, vòng này đánh sắp xong rồi.” Sau đó
chỉ vào hai người Lâm Quan lão phu nhân, “Bà nội Lâm và bà nội Quan đều
là đồng nghiệp trước đây của bà ngoại.”
“Bà nội Quan, bà nội Lâm.” Bình An nhẹ nhàng chào hỏi, lúc nhìn về phía
Nghiêm lão phu nhân thì ánh mắt híp lại, nụ cười ngọt ngào, “Bà nội Xinh đẹp.”
Lâm lão phu nhân kêu lên, “Ái chà, thì ra cháu chính là Bình An hả. Bà
ngoại cháu và chị Loan nhắc tới cháu hoài. Tôi còn nói hai người các bà
sao lại ăn ý như vậy chứ, thì ra là cũng sắp trở thành thân thích với
nhau rồi.” Thanh âm vang dội đầy vẻ oán trách Nghiêm lão phu nhân và
Viên lão phu nhân luôn hợp tác để thắng tiền đánh bài.
Vẻ mặt Quan lão phu nhân có chút xấu hổ, chỉ cười gượng mấy tiếng mà không hề nói chuyện.
“Bà ngoại, con và Nghiêm Túc không có gì đâu.” Bình An vội vàng giải
thích, “Chỉ tại vừa rồi con thiếu chút nữa thì té, nên anh ấy đỡ con một chút ấy mà.”
“Ừ, đỡ vào tới trong nhà còn không buông tay ra?” Nghiêm lão phu nhân mập mờ nhìn Nghiêm Túc, “Săn sóc ghê cơ đấy.”
Nghiêm Túc sờ sờ cái trán, một câu giải thích cũng không có.
“A, tự rồi.” Viên lão phu nhân đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện sờ bài, hôm nay vận may của bà rất tốt nên đã thắng liền ba trận.
“Không chơi nữa, con tôi sẽ tới đón tôi về.” Quan lão phu nhân đứng lên, chẳng còn tâm tình đâu mà chơi bài tiếp.
Lâm lão phu nhân và Quan lão phu nhân ở cùng một tiểu khu, cách nơi này
cũng không xa nên hai người muốn cùng nhau rời đi. Vốn lần này cũng còn
nhiều đồng nghiệp già cùng tụ tập, nhưng tối hôm qua hầu hết đã được
người nhà đón về rồi. Bọn họ đã nhiều năm qua không họp mặt chung một
chỗ, mấy ngày nay ngoài việc ôn lại những tháng năm cùng cộng sự trước
kia thì phần lớn thời gian còn lại là nói về thành tựu của con cháu từng người.
Chỉ có con gái của Viên lão phu nhân là bất hạnh bị bệnh qua đời, nhưng
cũng may con rể chung tình, đến giờ vẫn không tái giá, cứ nhắc đến
Phương Hữu Lợi thì các bà đều có nỗi thổn thức riêng nha.
Sau một lần nhìn thấy Nghiêm Túc, Quan lão phu nhân đặc biệt có hảo cảm
với anh, mấy ngày nay một mực lấy lòng Nghiêm lão phu nhân, kể tốt nói
đẹp không ít về cháu gái của mình, nhưng Nghiêm lão phu nhân lại lộ một
ít thái độ rất kỳ quái, không mặn không lạt, kiểu như dầu không trộn
chung với muối được ấy. Bây giờ thì cuối cùng bà đã hiểu, hóa ra là đã
có người nhanh chân đến trước.
Bà nhìn Bình An một cái, hừ, cháu gái của bà xinh đẹp hơn cô bé này, chả hiểu Nghiêm Túc coi trọng cô bé này ở điểm nào.
Viên lão phu nhân ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, cười hỏi tình hình chuyến đi của Bình An về Thành phố J.
Bởi vì có người ngoài ở đây nên Bình An cũng không tiện nói xấu bác trai mình, chỉ lấy dáng vẻ trẻ con nhõng nhẽo với Viên lão phu nhân, “Thành
phố J cũng vậy thôi mà, còn không bằng ở cùng với bà ngoại đấy.”
Viên lão phu nhân làm xui gia với Phương gia cũng đã hai mươi năm, làm
sao có thể không biết ít nhiều về đức hạnh của đám người Phương Hữu Kiệt cơ chứ, nên lập tức hiểu rõ thời gian Bình An ở Thành phố J nhất định
không được vui vẻ gì cho cam, yêu thương sờ sờ đầu cô, “Quê hương của
mình, phải trở về thăm nhiều một chút.”
Hăng hái của Nghiêm lão phu nhân lại đặt ở việc tại sao Nghiêm Túc đi
cùng Bình An tới đây, “Lần trước ăn cơm, hai người các con chối đây đẩy
là không thân với nhau đó sao? Mới bao lâu mà đã giống như cũng sắp…
Ừm…” Đem ánh mắt dầy đặc mập mờ ném về phía Bình An.
Lần trước ở đây ý là bữa cơm ở nhà Viên lão phu nhân lần đó, Bình An
biểu hiện thái độ rất kháng cự và bất đắc dĩ đối với việc Nghiêm Túc
xuất hiện tại nhà bà ngoại của cô.
“Bà nội Nghiêm, chúng con không có gì thật mà.” Bình An giải thích một cách bất lực, Nghiêm Túc nhất định là đang cố ý.
Nhưng mà giờ đây giải thích kiểu gì cũng đều vô dụng, bốn lão phu nhân
đã cắm đầu cắm cổ hàn huyên, Lâm lão phu nhân còn nhắc về sau nhất định
phải được mời đến uống rượu mừng của Nghiêm Túc với Bình An.
Bình An bị 囧 đến không được tự nhiên, ánh mắt sắc như dao quét về phía Nghiêm Túc đang cười giống hệt một hồ ly tinh ngàn năm.
Không tới nửa tiếng sau, con trai của Quan lão phu nhân đã tới đón các bà.
Tiễn xong hai vị phu nhân Quan, Lâm, Bình An và mọi người cũng chuẩn bị
trở về Thành phố G. Sau khi lên xe, Viên lão phu nhân nhìn đồng hồ, “Còn sớm quá, hay là sau khi trở về nhà, tôi tự mình làm sủi cảo, tối nay
chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nghiêm lão phu nhân liền lập tức tán thành, “Được đó, kêu Bình An và
Nghiêm Túc đi mua bột mì, hai lão phu nhân chúng tôi sẽ phụ trách làm
hoành thánh.”
“Bà nội, bà sẽ làm hoành thánh sao?” Nghiêm Túc cười hỏi, nếu anh nhớ không lầm, hình như Bà nội chưa bao giờ vào bếp.
“Nhóc con chết tiệt, mày cứ phải phá bà như vậy mới vui à…”