Hôm sau lúc Bình An thức dậy chỉ thấy Phương Hữu Lợi ngồi một mình ở
phòng khách xem ti vi, cả nhà Phương Hữu Kiệt không biết ở nơi nào, vợ
chồng Phương Khiết Hoa đang chuẩn bị bữa ăn sáng.
Xa xa bên ngoài vọng lại tiếng pháo, làm cho một cô gái từ nhỏ đến lớn
toàn ở thành thị như Bình An cảm nhận được không khí năm mới nơi đây
khác xa với ở thành phố lớn.
“Bình An, dậy rồi à?” Phương Khiết Hoa vừa thấy Bình An liền lập tức nở nụ cười lấy lòng chào hỏi.
“Chào buổi sáng Cô, Dượng.” Bình An cười gật đầu chào hỏi bọn họ, đi tới phòng khách ngồi xuống bên cạnh Phương Hữu Lợi, “Ba, chào buổi sáng.”
Phương Hữu Lợi đang xem tin tức nước ngoài, mỉm cười liếc Bình An một cái, “Một lát còn phải đi giỗ tổ, ăn điểm tâm trước đi.”
Bình An nhỏ giọng hỏi, “Nhà bác trai đâu rồi ạ?”
“Đã đi về rồi.” Phương Hữu Lợi thản nhiên nói, lúc ông thức dậy cũng vừa lúc nhìn thấy được Phương Hữu Kiệt lôi kéo vợ mình rời khỏi biệt thự,
nhìn thấy ông cũng không mở miệng nói gì, chỉ hừ một tiếng.
Xem ra chuyện tối qua đã làm bác trai giận không ít nha.
Phương Hữu Lợi trái lại không hề để chuyện Phương Hữu Kiệt rời khỏi đây trong lòng, “Đi, đi ăn điểm tâm trước cái đã.”
Phương Khiết Hoa còn nhiệt tình với Bình An hơn so với trước đây, nhiệt
tình đến độ ngay cả khi Lâm Miên Băng xuống lầu sau Bình An đòi ăn bữa
sáng, bà cũng không thèm để ý tới con gái, chỉ lo quan tâm xem Bình An
tối hôm qua ngủ có ngon không, bữa ăn sáng có hợp khẩu vị không mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, Bình An theo Phương Hữu Lợi đi đến Từ Đường làm lễ giỗ tổ, sau đó sẽ đi thăm trấn trên nửa ngày. Cũng không biết quan viên thị trấn làm sao mà biết được tin tức, buổi trưa cũng kéo tới đây xã giao
với Phương Hữu Lợi.
Cuối cùng, Phương Hữu Lợi đáp ứng qua Tết sẽ quyên một khoản tiền cho Dương An trấn sửa đường.
Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, Lê Thiên Thần đã tới đón Phương Hữu Lợi và Bình An chở ra sân bay.
Lê Thiên Thần lái một chiếc xe hơi Phong Điền, mặc áo khoác màu xám đen, bên trong là sơ mi ca rô màu lam, càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn nhẹ
nhàng nhã nhặn của anh. Cái khí chất thanh thoát loại này đặt giữa một
xã nhỏ thuần khiết trở nên hấp dẫn ánh mắt một cách đặc biệt, lúc Lâm
Miên Băng vừa nhìn thấy anh bước xuống xe thì đôi mắt tô vẽ tựa như mắt
gấu trúc lập tức sáng lên.
Tầm mắt Bình An đang lơ đãng đặt trên người Lê Thiên Thần chợt lóe lên, khẽ mỉm cười, “Anh Thiên Thần.”
Lê Thiên Thần đi tới, mang hành lý của Phương Hữu Lợi và Bình An thả vào cốp sau xe, con mắt sắc bén lúc này lại dịu dàng như nước nhìn Bình An. Chỉ mới không gặp hai ngày mà đáy mắt nóng rực của anh dường như lại
càng nồng đậm thêm vài phần, “Hai ngày qua vui vẻ chứ?”
“Dạ, hoàn hảo.” Bình An thản nhiên tránh tiếp nhận ánh mắt của anh, sóng mắt bình tĩnh trong suốt, không hề động tâm một chút nào đối với sự dịu dàng của anh.
“HI, tôi tên là Lâm Miên Băng.” Lâm Miên Băng đứng ở sau lưng Bình An
liền chen thân hình bé nhỏ của mình lên phía trước Bình An, đứng ngay
trước mặt Lê Thiên Thần nhiệt tình tự giới thiệu mình.
“Lâm tiểu thư.” Lê Thiên Thần lui về sau một bước, khách sáo gật đầu với cô một cái.
“Anh tới đón chúng tôi sao?” Lâm Miên Băng nhích gần về phía trước, chỉ thiếu nước dán cả người lên Lê Thiên Thần thôi.
Bình An nhìn mọi việc bằng đôi mắt lạnh lẽo, suýt chút nữa thì cô quên
mất, dường như Lâm Miên Băng cũng sẽ rất thích Lê Thiên Thần. Cô nhớ lúc sắp kết hôn cùng Lê Thiên Thần, Lâm Miên Băng còn tới cửa khóc lóc muốn cô tặng Lê Thiên Thần cho cô ta nữa kìa. Nhưng mà đáng lẽ bọn họ cũng
không gặp nhau sớm như vậy, xem ra thật sự có rất nhiều chuyện đang thay đổi ở kiếp này rồi.
Lâm Triển Tùng thấy hành động lộ liễu này của con gái thì khuôn mặt già
nua đỏ lên, nặng nề ho một tiếng, “Miên Băng, lên xe nhanh, chúng ta
phải về rồi.”
“Con muốn ngồi bên xe này.” Lâm Miên Băng dậm chân, nhất định phải ngồi trên xe Lê Thiên Thần.
“Ngoan, tới đây mau lên, chúng ta không đi cùng đường.” Lâm Triển Tùng
bước tới cứng rắn kéo tay Lâm Miên Băng lôi về phía chiếc xe đằng sau.
Phương Khiết Hoa ngượng ngùng cười khan, nhìn Phương Hữu Lợi, “Anh Ba, anh không định ghé lại bên nhà Anh Hai thật à?”
“Không, thời gian đang vội.” Bọn họ định bay chuyến hai giờ về Thành phố G.
“Vậy để em tiễn anh ra sân bay.” Phương Khiết Hoa nói.
Phương Hữu Lợi nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói, “Cô nên về chúc Tết nhà
bố mẹ chồng. Tuy Triển Tùng là người thật thà, nhưng cái gì cô cũng tự
mình định đoạt hết là không được.”
“Dạ biết, Anh Ba.” Phương Khiết Hoa lúng túng gật đầu.
Chuyện tốt đẹp gì cũng chưa dàn xếp được để chiếm thế thượng phong thì
đã đến lúc nói lời tạm biệt với Phương Hữu Lợi, mặc dù trong lòng Phương Khiết Hoa không vừa ý lắm, nhưng bà cũng đâu có ngu ngốc như Phương Hữu Kiệt mà không hiểu được tình thế lúc này là thế nào. Anh Ba khôn khéo
hơn người, bà buộc phải giấu kỹ tâm tư của mình, bằng không làm sao có
thể đạt tới mục đích trong tương lai?
Sau khi mỗi người đi một ngả, Lê Thiên Thần chở Phương Hữu Lợi và Bình An về hướng sân bay.
“Chú Phương, hay là con cùng quay về Thành phố G với hai người.” Lê
Thiên Thần vừa lái xe, vừa quan sát sắc mặt Phương Hữu Lợi qua kính xe,
cảm thấy rõ ràng tâm tình của ông chủ lớn đang không tốt.
“Không cần, lâu lắm con mới về nhà một chuyến, phải theo hầu cha mẹ con
cho chu đáo. Nói với ba con, lần này chú không có thời gian để đến chào
ba, lần sau nhất định sẽ tìm ba để đấu cờ mới được.” Phương Hữu Lợi nhớ
đến người bạn học cũ đã rất nhiều năm không gặp, khóe miệng lộ ra nụ
cười.
Lê Thiên Thần cười nói, “Ba con từng nói hồi đó các ngài đều là kỳ thủ ở trường học.”
“Cha mẹ con khoẻ không?” Ký ức về thời niên thiếu đã có chút mơ hồ,
Phương Hữu Lợi cảm khái trong lòng, quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cha
mẹ Lê Thiên Thần.
“Cũng đỡ ạ, hiện giờ sáng nào cha mẹ con cũng đi tập thể dục.” Lê Thiên Thần nói.
Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Lê Thiên Thần nhìn ông rồi dời tầm mắt qua nhìn gương mặt trắng nõn mỹ
lệ của Bình An, thấy cô đang quay đầu nhìn ngoài cửa xe, trong đôi mắt
trầm tĩnh kia lại có chút ưu thương khó hiểu. Anh hơi hơi kinh ngạc,
trong ấn tượng của anh, cho tới bây giờ Bình An lúc nào cũng vô tư không buồn cũng chẳng lo điều gì, tuyệt đối sẽ không lộ ra một vẻ mặt như
vậy.
Lúc anh định thần nhìn lại thì Bình An đã quay đầu, trên mặt là một nụ
cười thanh thoát, “Ba, ba nhìn kìa, có rất nhiều bò luôn.”
Phương Hữu Lợi chỉ vào đất đai hai bên đường, “Biết đó là cây gì không?”
“Rau hẹ?” Bình An suy nghĩ một chút nói.
Lê Thiên Thần cười khẽ một tiếng, “Đó là đậu.”
“Con đến cây thuộc họ ngũ cốc cũng không phân biệt được à.” Phương Hữu Lợi cười nói.
“Không biết cũng có sao, nhét vô bụng được là ngon rồi.” Bình An le lưỡi một cái, nghịch ngợm nói.
Phương Hữu Lợi cười lớn, có cô con gái bảo bối này bên cạnh, nhất định
ông lúc nào cũng có thể giữ được tâm tình khoái trá vĩnh viễn.
Hai giờ sau, xe bọn họ tiến vào nội thành. Bởi vì trước đó đã mang hết
hành lý theo trong chuyến về quê, nên bây giờ không cần đến nhà Phương
Hữu Kiệt nữa. Lúc họ ăn cơm trưa xong rồi tới sân bay thì cũng đã một
giờ rưỡi rồi.
“Chú Phương, con đã liên lạc với trợ lý Hồng rồi, anh ấy sẽ tới sân bay
đón chú.” Lê Thiên Thần giao vé máy bay cho Phương Hữu Lợi, nhỏ giọng
nói.
Rồi lại đưa cho Bình An một túi đồ ăn vặt, “Sợ có lúc cần, trên máy bay không có đồ ăn vặt em thích ăn.”
Bình An hơi ngẩn ra rồi nhận lấy từ tay anh, tất cả đều là kẹo nhập khẩu, cô cười cười, “Cám ơn.”
Lê Thiên Thần đưa tay muốn sờ đầu của cô, Bình An run lên một cái, thân
thể tự động có phản ứng né tránh tay của anh, đưa mắt cảnh giác nhìn
anh.
Bình An sợ anh, trong lòng Lê Thiên Thần sợ hãi phát hiện ra điều này.
Anh đột nhiên chợt hiểu, nếu như không phải bởi vì sợ hãi, cô không thể
nào lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Bữa giờ anh vẫn cho là cô chỉ đang tức
giận anh, chỉ không muốn nói chuyện với anh thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ
rằng cô sợ anh.
Cô đang sợ anh cái gì?
Trong lòng Lê Thiên Thần đột nhiên có cảm giác đau đớn, anh có thể tiếp
nhận Bình An ghét anh, nhưng không thể tiếp nhận chuyện Bình An sợ anh.
Nếu như là ghét, anh còn có thể khiến cho cô yêu anh lần nữa, còn nếu
như là sợ, anh... cảm thấy vô cùng thất bại cùng một cảm giác bất lực
thật sâu trong lòng. Anh chưa hề làm gì tổn thương cô cả, rốt cuộc cô
đang sợ cái gì?
“Bình An...” Anh khổ sở kêu một tiếng, nếu Phương Hữu Lợi không đứng đây, anh nhất định sẽ hỏi cô cho rõ.
Phương Hữu Lợi cũng nhận thấy được phản ứng quái dị của Bình An, nghi hoặc nhìn cô, “Sao vậy con?”
“Không có gì, chẳng qua là không có thói quen để người ngoài chạm vào
con thôi.” Bình An cười hì hì nói, vẻ phòng bị và cảnh giác trên mặt đã
bị nụ cười nhẹ nhàng này che lấp.
Giờ bị xem là người ngoài rồi, Lê Thiên Thần cười khổ một tiếng, trước
kia Bình An tuyệt đối sẽ không bài xích anh như vậy. Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ tình cảnh bị cô quấn chân cả ngày trước đây, và ước gì lúc đó
anh đã dành sự chú ý cho cô một chút. Nhưng chờ đến khi anh tình nguyện
chú ý đến cô, muốn đáp lại tình cảm của cô, cô đã xem anh là người
ngoài, còn biểu hiện sợ anh đến gần rõ ràng như vậy.
Đối với chuyện tình cảm của Bình An, Phương Hữu Lợi luôn luôn chọn thái
độ quan tâm nhưng không nhúng tay vào, cho nên cũng giả bộ làm như không thấy vẻ mặt mất mát của Lê Thiên Thần, “Được rồi, gần đến giờ rồi,
chúng ta nên lên máy bay thôi.”
Bình An đáp một tiếng, phất phất tay với Lê Thiên Thần, “Hẹn gặp lại, anh Thiên Thần.”
Lê Thiên Thần cười khổ trong lòng, gật đầu với cô một cái, “Đi đường cẩn thận, lúc đến rồi thì nhắn tin cho anh.”
Bình An cười cười, “Được ạ.” Rồi cùng Phương Hữu Lợi đi tới quầy đăng ký.
Lúc đáp xuống Thành phố G đã là bốn giờ chiều, trợ lý mới của Phương Hữu Lợi là Hồng Dịch Vũ đã chờ họ tại sân bay.
Đây không phải là lần đầu tiên Bình An gặp Hồng Dịch Vũ này, kiếp trước
cô cũng đã gặp, nhưng ấn tượng không sâu sắc lắm, hay nói chính xác hơn, khi đó trừ Lê Thiên Thần ra thì cô cũng chẳng cố tâm để ý đến người nào cả.
Hồng Dịch Vũ trước kia phụ trách Bộ phận Hành chính ở chi nhánh công ty, còn rất trẻ, chỉ sắp ba mươi tuổi, dáng dấp cũng không đặc biệt tuấn tú lắm, đầu cắt gọn, tóc dày đen nhánh, lông mày rất đậm, mắt một mí, dáng vẻ rất hăng hái, thoạt nhìn là kiểu người chính trực không a dua nịnh
hót người khác.
Chức trợ lý Chủ Tịch cũng coi như tương đương với phân nửa chức Tổng
Giám Đốc của công ty rồi, bởi đây hầu như là một công việc luôn phải đợi lệnh 24 trên 24 giờ, cũng là một vị trí rất được BOSS lớn tin tưởng.
Bình An quan sát người đàn ông sẽ thay Lê Thiên Thần để trở thành trợ lý đắc lực của ba này. Cô biết sau này quan hệ giữa Hồng Dịch Vũ và Lê
Thiên Thần cũng không tốt, nhưng bởi vì anh không có người chống lưng
phía sau nên không có cách nào tiếp tục đấu với Lê Thiên Thần, không thể không bị đá văng khỏi tầng thượng của Tập đoàn Phương thị.
Có lẽ, cô có thể lợi dụng Hồng Dịch Vũ giúp cô trong việc đối phó với Lê Thiên Thần đây?
“Chủ Tịch, Phương tiểu thư.” Hồng Dịch Vũ nhận lấy hành lý của họ, cung
kính nói với Phương Hữu Lợi, “Xe đã chờ ngay bên ngoài, bữa tiệc của
Nghiêm Tổng Tài là vào bảy giờ, ngài có muốn về nhà nghỉ ngơi trước một
chút không?”
Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, nhìn về phía Bình An, “Bình An, con đi ăn tối với ba chứ?”
Bình An lắc đầu, “Dạ không, con muốn tối nay ở nhà nghỉ ngơi cho thật
khỏe cái đã.” Sau đó cười nói với Hồng Dịch Vũ, “Trợ lý Hồng, tối nay
làm phiền anh thay tôi trông chừng ba nhé, nhất định đừng để cho ông
uống rượu đấy.”
Hồng Dịch Vũ nhìn Phương Hữu Lợi một cái, cẩn thận trả lời, “Tôi sẽ chú ý.”
Bình An thân thiết nở nụ cười với anh, “Vậy thì cám ơn trợ lý Hồng.”