Bước chân Từ Mạn thong dong tao nhã như đang đi trên thảm đỏ, cằm nâng
lên đón nhận ánh nhìn chăm chú của những người khác trong phòng ăn, tầm
mắt phiêu đãng dừng lại trên mặt Bình An, một tia ghen tỵ xẹt qua trong
đó.
“Cô Từ, chị Lucy.” Chị Lucy là người đại diện của Từ Mạn, cũng là một
đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, dưới trướng chị có rất nhiều
nghệ sĩ nổi danh.
“Cô Phương, cô Hàn, xin lỗi, chúng tôi tới trễ.” Thanh âm của Từ Mạn hơi có vẻ trầm thấp mang theo một âm điệu khêu gợi, chẳng qua lúc cô ta nói lời xin lỗi này thì giọng nói lại không chứa bao nhiêu thành ý.
“Không sao, chúng tôi cũng chờ chưa lâu.” Bình An cười cười, mời hai người ngồi xuống.
Lucy giải thích nguyên nhân khiến họ đến trễ, “... Không quen đường ở
Thành phố G lắm nên đi nhầm mới kéo dài thời gian như vậy.”
Từ Mạn nhàn nhạt mở miệng, “Lúc trước mỗi lần đến Thành phố G đều có
Nghiêm Túc phái người tới đón chúng tôi, lần này tự chúng tôi lái xe nên lạc đường cũng phải thôi.”
Bình An nhẹ nhàng nhướn đôi mày thanh tú lên, cười nói, “Vậy lần sau hẳn cô Từ nên tìm tài xế ở Thành phố G rồi.”
Lucy nở nụ cười tươi, “Đúng là phải tìm một tài xế quen thuộc đường đi
nước bước tại Thành phố G mới được. Dù sao sau này Từ Mạn sẽ phải thường xuyên lui tới nơi này để tham gia hoạt động tuyên truyền mà.”
Mặc dù Hàn Á Lệ không còn cảm tình với Từ Mạn nhưng cũng không muốn đắc
tội với một người có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí như chị
Lucy, nên không thể làm gì khác hơn là đè nén nỗi khó chịu trong lòng,
cười với Từ Mạn, “Hay chúng ta chọn món ăn trước nhé?”
Từ Mạn ngạo mạn gật gật đầu.
Trong lúc dùng cơm, Bình An không mở miệng nói chuyện cùng Từ Mạn nữa.
Hàn Á Lệ thấy Bình An im lặng cũng bắt chước tuân theo lễ nghi bàn cơm
mà cũng không mở miệng nói thêm câu nào. Lucy vốn muốn thử thay đổi
không khí, bởi chị và Từ Mạn không giống nhau, Từ Mạn cố ý muốn đối địch với Bình An, còn chị lại đứng trên phương diện lợi ích mà suy nghĩ. Tư
Tư và Duy An đưa ra điều kiện hợp tác tương xứng nhau, chị muốn thử xem
liệu có thể kích cho Duy An nâng cao điều kiện lên một chút hay không.
Bởi vì bất kể nhìn từ phương diện nào, tiền đồ phát triển của Duy An có
thực lực hơn Tư Tư rất nhiều.
(Editor: Đoạn này sao lại thành Công ty Tư Tư rồi, mấy chương trước
nói Cao Tinh sang AM2 mà, Tư Tư là Cty cũ. Chắc tác giả nhầm lẫn nhỉ,
nhầm suốt tới cuối cùng luôn.)
Đáng tiếc không ai đáp lại lời chị, không khí vẫn quỷ dị như cũ.
Lucy không khỏi cảm thấy bất mãn đối với biểu hiện lần này của Từ Mạn,
nghệ sĩ là người của công chúng, sao có thể cư xử tùy tiện theo cảm tính được?
Mãi đến lúc dùng cơm xong, sau khi phục vụ đã dọn hết chén bát trên bàn, họ mới bắt đầu bàn chuyện hợp tác. Nhưng rồi cũng chỉ có Hàn Á Lệ và
chị Lucy nói chuyện, Bình An chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng bày tỏ một vài ý kiến mà thôi.
Từ Mạn trưng sắc mặt nghiêm nghị suốt cả buổi tối, mang vẻ địch ý khó hiểu đối với Bình An.
“Hàn tiểu thư, cô chắc cũng hiểu rõ lực ảnh hưởng hiện tại của Từ Mạn.
Nếu cô ấy làm người phát ngôn sản phẩm của quý vị, như vậy trong thời
gian làm người phát ngôn, cô ấy không thể dùng mỹ phẩm nhãn hiệu khác
trong các trường hợp giao tế công khai được. Việc này đối với công ty
của các vị mà nói là một sự tuyên truyền rất tốt. Nói thật với các vị,
hiện tại không chỉ có công ty quý vị là đang đàm phán mời Từ Mạn làm
người phát ngôn, chúng tôi cũng hy vọng có thể lựa chọn một bên thật sự
ưu tú.” Lucy cười nói với Hàn Á Lệ.
Hàn Á Lệ tứ lạng bạt thiên cân trả lời, “Cô Từ là ngôi sao điện ảnh và
truyền hình nổi tiếng trong nước, khi trở thành người phát ngôn của một
sản phẩm danh tiếng thì nhất định sẽ nâng cao sự nổi tiếng của cô ấy hơn nữa.”
Từ Mạn kiêu căng quét mắt nhìn Hàn Á Lệ, “Nếu không phải vì đánh giá cao danh tiếng của tôi, sao các cô có thể tìm tôi làm người phát ngôn chứ?”
“Như vậy, Cô Từ có ý kiến gì đối với các điều kiện hợp tác của chúng tôi chăng?” Hàn Á Lệ khách sáo cười hỏi, ấn tượng với Từ Mạn đã rơi thẳng
xuống vực.
“Điều kiện chúng ta vẫn có thể bàn lại.” Lucy liếc mắt cảnh cáo Từ Mạn
một cái, trên đường đã nói với cô ta rồi, đừng nhanh miệng mà gây thù
hằn với Phương Bình An làm gì, bọn họ không đắc tội nổi người đứng sau
cô đâu.
“Hiện tại giá trị bản thân tôi đã trên trăm triệu, hơn nữa lại thường
xuyên tham gia hoạt động khắp nơi, thời gian rất chặt chẽ. Hy vọng quý
công ty có thể cho tôi tự do sắp xếp thời gian.” Từ Mạn hoàn toàn mặc kệ cảnh cáo của Lucy, ngạo mạn mà khiêu khích nhìn Bình An.
Duy An đề nghị phí phát ngôn cho Từ Mạn là ba chục triệu, đây đã là phí phát ngôn cho một nữ minh tinh tên tuổi rồi.
Về phần Từ Mạn nói giá trị cô ta giờ là mấy trăm triệu, hình như đó là
giá quay cho cả một series phim truyền hình cộng lại, hơn nữa cũng không có ai chứng thực con số đó cả, chẳng qua là được truyền thông lăng xê
lên mà thôi.
Bình An mỉm cười nhìn Từ Mạn, cô nàng này hoàn toàn không có thành ý hợp tác với các cô, với tính tình như vậy, cho dù có thật sự nhận lời làm
người phát ngôn của PSD đi chăng nữa cũng sợ là sẽ không thể vì công ty
bọn cô mà phát huy hết khả năng để có lực thu hút thật tốt.
Lucy vừa nghe Từ Mạn nói như vậy liền lập tức bổ sung, “Về phương diện phí phát ngôn chúng ta có thể thương lượng tiếp.”
Mặt Hàn Á Lệ tỏ ra lạnh lùng, “Dường như Cô Từ vô cùng tự tin với chính mình nhỉ.”
Từ Mạn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hàn Á Lệ lấy một cái, cô ta chỉ
chằm chằm nhìn vào Bình An, cảm thấy vô cũng phẫn nộ đối với thái độ
thản nhiên thong dong cười nhẹ của cô. Con nhỏ xấu xí này dựa vào cái gì mà dám dùng cái ánh mắt xem kịch vui này mà nhìn cô? Ỷ mình có ba và
bạn trai làm chỗ dựa nên mới có tiền đi mở một công ty con con thôi chứ
ngon lành gì, một chút bản lãnh cũng không có, chính là loại thiên kim
đại tiểu thư mà cô ghét nhất, “Đương nhiên tôi có lòng tin vào bản thân
rồi, chỉ không biết cô Phương có lòng tin vào chính mình không thôi. Duy An vừa mới thành lập, nếu không có tuyên truyền và danh tiếng đầy đủ
chỉ sợ cũng không duy trì được bao lâu.”
“Đa tạ Cô Từ quan tâm.” Bình An cười gật đầu, thái độ tốt nhất để cư xử
với kẻ địch không phải là đối chọi gay gắt, mà là giữ vững nét tươi
cười, làm cho đối phương vĩnh viễn không biết mình đang suy nghĩ gì.
Từ Mạn khẽ hừ nhẹ một tiếng, nghiến răng nói mỉa mai, “Bất quá cô Phương chắc cũng không cần phải lo lắng chuyện công ty sẽ chống đỡ không nổi
đâu nhỉ, chẳng phải cô còn có ba cô để dựa dẫm vào đó sao? A, nói không
chừng cô mở công ty cũng không cần dựa vào ba cô, mà là dụ dỗ đàn ông
xài tiền như rác làm dùm cho cô đấy thôi.”
Hàn Á Lệ căm tức nhìn Từ Mạn, thấp giọng cảnh cáo, “Cô Từ, xin tôn trọng người khác một chút.”
“Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Từ Mạn cao giọng trả lời.
Thanh âm của cô ta lập tức rước lấy không ít cái nhìn chăm chú của mọi
người, Lucy căng thẳng trong lòng, đá chân cô ta một cái dưới gầm bàn.
Bình An nhìn Từ Mạn, chân mày vốn hơi giãn ra giờ nhướn lên một chút, vẻ mặt bình tĩnh, “Xem ra Cô Từ rất quan tâm đến Duy An, xin cô yên tâm,
chúng tôi sẽ không để cô thất vọng.”
Từ Mạn nghĩ đến việc Nghiêm Túc đã từng vì con nhỏ xấu xí miệng còn hôi
sữa này mà làm như không hề thấy cô ta tồn tại, ngực liền bị nỗi tức
giận làm cho khó chịu đến cực điểm, gương mặt xinh đẹp cũng biến thành
dữ tợn, “Cô bớt đắc ý đi, cô thật sự cho là Nghiêm Túc sẽ coi trọng cái
thứ xấu xí như cô đấy à?”
“Vậy chắc cô phải tự đến hỏi anh ấy, tại sao một ảnh hậu xinh đẹp động
lòng người như cô mà anh ấy không cần, lại đi theo đuổi một kẻ quái dị
như tôi, chẳng lẽ là...” Bình An hơi ngừng lại, hài lòng nhìn sắc mặc Từ Mạn nhanh chóng trở nên vặn vẹo, “Chẳng lẽ là anh ấy không có hứng thú
đối với các bà cô, mà thích trẻ tuổi đáng yêu kiểu Lolita hơn chăng?”
Hàn Á Lệ thiếu chút nữa thì không nhịn được mà phì cười ra tiếng, Bình
An này, tài nghệ giết người không gươm đao thật là vừa độc lại vừa tuyệt luân.
Từ Mạn giận đến hai má giật bần bật, thanh âm phát run, “Cô nói tôi là bà cô?”
Bình An nhún vai, cô có nói như vậy à?
Lucy thật muốn ôm trán thở dài, chị cười gượng nói với Bình An, “Cô
Phương, không bằng chúng ta quay lại nói chuyện công việc thôi.”
“Các người đừng mơ tưởng tôi làm người phát ngôn cho Duy An.” Từ Mạn cự
tuyệt thẳng thừng, đứng phắt lên kêu Lucy, “Chúng ta đi, còn phải đi gặp Cao Tinh nữa đấy.”
Bình An cười cười, “Lần này hợp tác không thành công cũng không cần lo đâu chị Lucy, chúng ta còn có cơ hội hợp tác lần sau.”
Không nói là sẽ có cơ hội hợp tác lần sau với Từ Mạn, mà là với Lucy.
Nói cách khác, Duy An còn có khả năng sẽ hợp tác cùng ngôi sao khác dưới trướng Lucy. Điều này làm cho Lucy khá yên tâm, chị cười đưa tay ra bắt tay với Bình An, “Thật có lỗi quá, tôi cũng mong chúng ta có thể có cơ
hội hợp tác sau này.”
Từ Mạn xoay người đi ngay, Lucy giận tái mặt, gật đầu chào Bình An và Hàn Á Lệ rồi mới theo sau.
Hàn Á Lệ nhìn bóng lưng ngạo mạn của Từ Mạn, lắc đầu nói với Bình An,
“Giới giải trí thiên biến vạn hóa thật, có thể trong một đêm liền trở
nên nổi tiếng thì rồi cũng có một ngày lập tức mất đi giá trị thôi. Từ
Mạn thật quá ngạo mạn, đắc tội với không ít người có địa vị, chỉ dựa vào yêu thích của người hâm mộ thì không đủ.”
“Cô ta chỉ ở trước mặt chúng ta mới lộ ra sắc mặt này, chứ ở trước mặt
người khác thì chưa chắc đâu, vẫn là một siêu sao thập phần thân thiện
đấy.” Bình An cười nói.
“Hồi đầu chị cho là cô ta đang cố ý ra vẻ nhằm nâng cao giá trị bản thân nên mới không chịu ký hợp đồng cùng Duy An, không ngờ hóa ra cô ta coi
em là tình địch. Nếu biết sớm thì chị đã để cho em ra tay, a, không
đúng, phải mời Nghiêm Túc ra tay, nhất định là mọi sự êm xuôi.” Vẻ mặt
Hàn Á Lệ ra vẻ trịnh trọng vô cùng, nhưng lời nói lại rõ ràng đang trêu
ghẹo Bình An.
Bình An giận dỗi liếc mắt nhìn chị, “Vậy bây giờ chị có muốn nhờ Nghiêm Túc ‘thỉnh’ Từ Mạn về đây không?”
Hàn Á Lệ nghiêm túc nói, “Vậy thì không cần, miễn cho cõng rắn cắn gà nhà, đến lúc đó có khi em lại trách ngược chị ấy chứ.”
“Tuyệt đối sẽ không trách chị!” Bình An khẽ cười nói.
“Cũng trễ rồi, mình về đi thôi.” Hàn Á Lệ không đùa nữa, nếu người phát
ngôn đã không là Từ Mạn, vậy phải nhanh chóng tìm cho ra một người phát
ngôn khác.
Hai người sóng vai ra khỏi khách sạn, nhìn trời đêm lấp lánh ngàn ánh
sao, Bình An khẽ hỏi Hàn Á Lệ, “Chị thấy Hồng Mẫn Nhi thế nào?”
Hàn Á Lệ hơi ngẩn ra, “Hồng Mẫn Nhi, ngôi sao mới nổi gần đây ấy hả? Vừa ra mắt nên hình tượng vẫn rất tốt, tạm thời chưa có truyền ra tin tức
tiêu cực nào, em muốn cô ấy làm người phát ngôn của PSD à?”
“Em chỉ cung cấp thí sinh, người quyết định vẫn là chị.” Bình An nói.
“Để chị về nghiên cứu một chút.” Hàn Á Lệ gật đầu.
Tạm biệt Hàn Á Lệ, Bình An lái xe đến nhà Nghiêm Túc. Kể từ khi Phương
Hữu Lợi ngầm thừa nhận quan hệ của hai người, họ còn chưa có gặp mặt
nhau.
Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, cái này do Nghiêm Túc đưa cho cô sau
khi cô đến nơi này lần trước. Không cần nói cũng biết điều này đại biểu
cho ý gì.
Phòng khách còn mở đèn sáng trưng, giai điệu dương cầm nhẹ nhàng êm ái
như nước nhưng lại không có ai thưởng thức. Cô thả túi xách lên bàn,
quay sang thì thấy thư phòng có ánh đèn xuyên qua khe cửa lọt ra ngoài.
Cửa không khóa, Bình An nhẹ nhàng đẩy ra, sao cũng chẳng có ai thế này? Máy điều hòa vẫn còn mở mà.
Ủa kỳ vậy? Tưởng rằng Nghiêm Túc đang đâu đó trong thư phòng, cô tò mò đi vào, “Nghiêm Túc?”
Đột nhiên trên lưng có gì đó áp vào âm ấm, cô còn chưa kịp phản ứng đã
bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, “Anh đây.” Thanh âm trầm thấp mang ý cười
vang lên bên tai cô, nụ hôn êm ái theo thanh âm rơi vào trên má cô.
Bình An xoay người lại trong vòng tay anh, đôi tay khoác lên vai anh,
tươi cười như hoa, “Tưởng tối nay anh có xã giao gì chứ, hóa ra là ở nhà à.”
Nghiêm Túc cúi đầu, môi ấm áp dán lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng mô
phỏng hình dáng môi cô, thanh âm khàn khàn gợi cảm, “Nếu anh không có ở
nhà, sao gặp được em như lúc này chứ.”