Bình An Trọng Sinh

Chương 146: Giọng hát đặc biệt




Thành phố G tập trung không ít khu thương mại lớn nhỏ, dĩ nhiên hai cô không thể mỗi nơi đều ghé lại, chỉ tập trung vào khu thương mại cao cấp thôi. Dọc đường đi, Bình An cũng đã hiểu được chuyện phiền não của Trình Vận và Lương Phàm gần đây là vì sao.

Thì ra Lương Phàm gần đây đang bị bão hòa, cảm hứng sáng tác cạn kiệt, không thể sáng tác được một ca khúc nào làm động lòng người nghe. Anh ta tìm kiếm khắp nơi một giọng hát có thể tạo cho anh ta linh cảm sáng tác nhưng đến giờ vẫn thất vọng, khiến cho tâm trạng tệ vô cùng. Trình Vận vì muốn ở bên cạnh để bầu bạn an ủi anh nên không ngại vất vả bay tới bay lui hai nơi, chỉ hy vọng có thể giúp người yêu vực dậy tinh thần và niềm tin.

Tình yêu xuất phát từ tâm hồn có thể nhờ bài hát để thể hiện, cho nên tình yêu cũng chính là nguồn cảm hứng dồi dào để khơi dậy linh cảm âm nhạc. Nhưng Trình Vận không thể mang lại cảm hứng sáng tác cho anh ta, cho nên liệu có thể giải nghĩa là, tình yêu của anh ta đối với Trình Vận đã… thay đổi chăng?

Từ xưa thư sinh đã lắm kẻ bạc tình, như Lương Phàm lại sinh hoạt trong Làng Giải Trí chẳng thiếu người đẹp vây quanh, rốt cuộc thì tình cảm có được bao nhiêu phần là chân thật?

Càng nghĩ càng đau lòng, đáng lẽ cô gái như vậy phải được yêu thương trân trọng, liệu Lương Phàm có xứng đáng với tình cảm chân thành tha thiết của Trình Vận hay không?

“Muốn thuê gian hàng để kinh doanh ở những khu thương mại sầm uất như khu Trung Hoa Thịnh Thế này không phải chuyện dễ dàng bởi cạnh tranh quá kịch liệt. Nhưng nếu có thể thuê được hai ba quầy chuyên doanh cùng lúc thì không những thu hút được sự chú ý của khách hàng mà còn có thể chứng tỏ được thực lực của mình.” Trình Vận không biết đến những tâm tư của Bình An, vừa đi vừa chỉ vào các quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm cho Bình An xem.

Bình An thở dài trong lòng, tạm thời không thèm nghĩ đến vấn đề giữa Trình Vận và Lương Phàm nữa.

Trong khi hai người đang đi dạo ở tầng trệt chuyên bán mỹ phẩm và mỹ phẩm dưỡng da của khu Trung Hoa Thịnh Thế thì có gặp vài người quen biết trong nghề của Trình Vận, dừng lại trò chuyện mấy câu rồi lại đi tiếp.

“Xem ra, ở những chỗ này, nhân viên bán hàng cũng phải gạn đục khơi trong thật kỹ. Nếu nhân viên không có kiến thức chuyên nghiệp thì khách hàng sẽ khó có lòng tin để lựa chọn và sử dụng sản phẩm.” Bình An nhìn mấy quầy trưng bày sản phẩm, lúc trước không hề chú ý tới trình độ của các nhân viên bán hàng, bây giờ cảm thấy việc có bán được hàng hay không chủ yếu là do nhân viên bán hàng có khả năng thuyết phục được khách mua hàng hay không?

“Đó là điều đương nhiên, công ty có lợi nhuận hay không phụ thuộc vào những nhân viên bán hàng này.” Trình Vận nói, “Cho nên về phương diện tuyển chọn nhân viên bán hàng, em phải đặt hết tâm tư vào.”

Bình An gật đầu một cái, “Dạ.”

Trình Vận nói tiếp, “Thật ra riêng em thì không cần lo lắng sẽ không thuê được gian hàng ở đây, có Chủ Tịch Phương và Nghiêm Túc em còn sợ không tìm được chỗ sao? Chị biết là em không muốn dựa dẫm, chẳng qua, thông minh không chỉ có nghĩa là tự lực cánh sinh, mà cũng phải biết cách tận dụng bất kỳ thời cơ và điều kiện nào có thể tận dụng được.”

Dĩ nhiên Bình An không phải là người cậy mình mạnh muốn tự làm tất cả, cô chỉ muốn đích thân trả thù Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị mà thôi. Nhưng tạm thời cô vẫn còn chưa có cách để một bước tới trời được, cô phải trở nên mạnh mẽ hơn, mà trong quá trình này, cô cần mượn sức mạnh của người khác.

“Tạm thời quầy chuyên doanh khu thương mại em cũng chưa có gấp.” Bình An nói.

“Trước hết em hãy suy nghĩ kỹ một cái tên để đặt cho công ty, khi Cục Công Thương kiểm tra thấy không trùng tên thì lúc đó mới bắt đầu tìm nơi thuê văn phòng. Em muốn làm người đại diện pháp luật của công ty luôn phải không?” Trình Vận cũng không nắm rõ chi tiết đối với việc đăng ký xin giấy phép kinh doanh lắm, nên chỉ có thể đưa ra một số ý kiến cơ bản.

Bình An gật đầu, “Dạ, tên công ty em đã suy nghĩ xong rồi, gọi là Duy An.”

Trình Vận cười cười, “Chỉ có tên vậy thôi sao.” Rồi choàng tay qua vai Bình An, “Chúng ta đi hơn nửa ngày cũng mệt rồi, hay là qua bên kia uống ly nước ngồi nghỉ một chút.”

“Chị không nói thì em cũng không nghĩ tới mệt.” Bình An cười hì hì nói.

Họ ngồi nghỉ chân ở gian cà phê ngoài trời, phải nói dạo phố là cách giải khuây tốt nhất, xem ra lúc này tinh thần của Trình Vận đã khôi phục gần như trước.

Hai người mải mê trò chuyện trên trời dưới đất, mặc dù chênh nhau mười mấy tuổi nhưng xem ra họ rất hợp nhau. Trình Vận luôn hiểu rõ ý mà Bình An muốn biểu đạt, mà Bình An cũng có thể hiểu được những gì Trình Vận đang nói... Càng tiếp xúc lâu với Trình Vận, cô lại càng đau lòng cho cô gái vì yêu mà mù quáng này.

“Bình An?” Họ đang vui vẻ nói chuyện, bỗng một giọng nói trong trẻo cất lên cắt ngang.

“Mẫn Nhi?” Bình An ngẩng đầu nhìn, thì ra là Hồng Mẫn Nhi, cô vui vẻ nở nụ cười, “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”

Hồng Mẫn Nhi mặc một cái áo đầm ngắn cổ chữ V màu tím, nhìn rất cool, nhìn rất khác hình tượng dịu dàng thanh tú lần trước, cô liếc nhìn Trình Vận một cái, “Vẫn khoẻ, hai người cùng đi dạo phố đấy à?”

“Đúng vậy. Chị này là Trình Vận; Chị Vận, đây là Mẫn Nhi.” Bình An đứng ra giới thiệu họ với nhau.

Trình Vận cười gật đầu với Hồng Mẫn Nhi, “Xin chào, có muốn ngồi uống cà phê cùng chúng tôi không?”

“Không cần đâu, em còn phải đến tòa nhà kế bên thi hát, bởi chưa đến lượt em nên mới đi dạo một chút, giờ chắc cũng sắp đến em rồi.” Hồng Mẫn Nhi nói.

“Bạn tham gia thi hát?” Bình An kinh ngạc nhìn cô, “Đại ca Hồng đồng ý cho bạn tham gia vào Làng Giải Trí rồi à?”

Hồng Mẫn Nhi trợn mắt, “Đừng cho anh ấy biết là được, hôm nay thi vòng bán kết, nếu có thể đậu vào TOP 10 là có thể thi tiếp vòng chung kết rồi.”

“Bạn làm thế là tiền trảm hậu tấu đó nha, không sợ đại ca Hồng biết được sẽ tức giận à?” Bình An hỏi.

“Anh Hai thương mình như vậy chắc cũng không giận quá lâu đâu.” Hồng Mẫn Nhi cười híp mắt nói, “Cũng sắp tới em rồi, hai người có muốn đi xem em thi không?”

Bình An nhìn về phía Trình Vận, cô rất muốn đi để ủng hộ Hồng Mẫn Nhi, nhưng bây giờ đang đi cùng Trình Vận, không thể bỏ lại chị ấy được.

Trình Vận cười nói, “Vậy chúng ta cùng đi ủng hộ cho em.”

Cuộc thi ca hát mà Hồng Mẫn Nhi tham gia là do Đài truyền hình nổi tiếng tổ chức, cuộc thi này rất nổi tiếng và sức cạnh tranh cũng lớn. Nếu có thể trổ hết tài năng và tỏa sáng tại đây thì nhất định sẽ được các công ty thu âm mời về hợp tác, tương lai nhất định sẽ rất nổi tiếng, thế nên cũng khó trách tại sao Hồng Mẫn Nhi lại giấu anh trai cô để tham gia cuộc thi.

Trình Vận vì có quan hệ với Lương Phàm nên đối với Làng Giải Trí cũng khá quan tâm, cô cũng muốn xem thử xem trong cuộc thi này có thể tìm được người có giọng hát đặc biệt nào không, có lẽ sẽ giúp được Lương Phàm cũng không chừng.

Họ đến chỗ cuộc thi, thấy quy mô của nó còn long trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ. Có rất nhiều fan hâm mộ giơ bảng cổ động, còn chuyện liệu đó có phải là fan hâm mộ thật không thì cũng chẳng ai biết, dù sao đây mới chỉ là vòng đấu loại, những thí sinh này còn chưa nổi tiếng mà đã có nhiều người hâm mộ đến vậy sao?

“Các thi sinh ở đây xem ra đều rất trẻ.” Nhìn cô gái đang thi trên sân khấu ước chừng cũng mới mười bảy mười tám tuổi, Trình Vận khẽ nhíu mày, sức hấp dẫn của Làng Giải Trí thật sự mãnh liệt đến vậy sao? Còn nhỏ tuổi vậy sao không lo đi học mà đến đây tham gia thi ca hát làm gì.

“Ai cũng thích được vừa nổi tiếng vừa có tiền mà.” Bình An thở dài nói.

Cuộc thi được tổ chức ở một quảng trường sát bên khu thương mại Trung Hoa Thịnh Thế, Bình An và Trình Vận vì đến đây ủng hộ Hồng Mẫn Nhi nên chọn đứng ở vị trí gần sân khấu, nghe các thí sinh khác thi hát. Sau vài người thì cũng đến phiên Hồng Mẫn Nhi lên thi.

Trình Vận đã hơi thất vọng. Những cô bé này nhìn thì trẻ tuổi nhưng giọng hát không được trong trẻo, đã vậy còn bắt chước quá nhiều các ca sĩ khác, nên chẳng có một tí đặc sắc nào. Đi theo Lương Phàm đã lâu nên cô cũng biết ít nhiều về cách thưởng thức giọng hát.

Bài hát Hồng Mẫn Nhi tham gia là “Tịch dương chi ca” (Ca Khúc Tịch Dương) của Mai Diễm Phương, giọng hát vừa cất lên, Trình Vận liền giật mình. (nghe bài hát Ca khúc Tịch dương – Mai Diễm Phương:)

“Ánh tà dương tưởng như vô hạn nhưng chỉ rực rỡ trong chốc lát, rồi dần dần tan biến theo mây hồng cuối trời. Năm tháng biến ảo dần trôi giữa cuộc đời gian truân. Giống như mây ngàn lúc hợp lúc tan, hằn trên nét mặt dấu tích mỏi mệt. Đừng dài thăm thẳm bỗng phát hiện ra ánh sáng đang sẫm màu…” Giọng hát độc đáo, tinh tế sống động, có thể so với giọng ca kinh điển của Mai Diễm Phương lúc sinh thời.

Giọng hát của cô… là xuất phát từ con tim, lập tức dẫn dắt thính giả tiến vào thế giới của riêng cô.

Thật không thể tưởng tượng được giọng hát của Hồng Mẫn Nhi lại rung động lòng người đến thế, hoàn toàn có thể so sánh được với các ca sĩ đang nổi tiếng.

“Mẫn Nhi hát thật hay, nhất định có thể vào vòng chung kết, nói không chừng còn đạt được giải cao nhất.” Bình An tán thưởng nói, cô không biết cách đánh giá giọng hát nhưng thực sự đã bị giọng hát của Mẫn Nhi làm cho cảm động.

Trình Vận chăm chú nhìn Hồng Mẫn Nhi, “Giọng hát quả thật rất đặc biệt.”

“Dĩ nhiên rồi, sở trường của Mẫn Nhi là âm nhạc, cô ấy còn muốn tới Hongkong để phát triển sự nghiệp, chỉ là anh cô ấy không cho phép.” Bình An nói.

“Vậy sao?” Ánh mắt Trình Vận sáng lên, “Đợi Mẫn Nhi thi xong chúng ta đi tìm cô ấy.”

Bài hát chỉ có mấy phút, Hồng Mẫn Nhi nhận được tiếng vỗ tay như sấm của thính giả, cả ban giám khảo cũng khen không dứt và nhất trí cho qua vòng loại.

Hồng Mẫn Nhi nhất định sẽ nhờ “Ca khúc Tịch dương” này mà dần dần nổi tiếng.

Trình Vận kéo Hồng Mẫn Nhi một mạch chạy ra hậu trường tìm Hồng Mẫn Nhi. Gặp được Mẫn Nhi, câu đầu tiên của Trình Vận là hỏi cô có muốn đến Hong kong phát triển sự nghiệp hay không? (KL: may cho chị Vận, nhờ hành động này mà trước khổ sau sướng.)

“Hongkong? Ý của chị là gì?” Hồng Mẫn Nhi còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng có thể tiến vào vòng chung kết, nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của Trình Vận liền ngây ngẩn cả người.

“Em có biết Lương Phàm không?” Trình Vận hỏi.

Hồng Mẫn Nhi vội vàng gật đầu, “Dĩ nhiên em biết, anh ấy là tài tử Hongkong, rất nhiều ca khúc kinh điển là do anh ấy sáng tác.”

“Hongkong đang có một cuộc thi ca hát mang tên Tân Tú (Ngôi sao mới), do Lương Phàm tổ chức, em muốn tham gia không?” Trình Vận muốn giới thiệu Hồng Mẫn Nhi cho Lương Phàm, nhất định anh sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng với giọng hát của cô.

Hiện tại trong đầu Trình Vận chỉ nghĩ tới việc giúp cho Lương Phàm lấy lại niềm tin một lần nữa.

Hồng Mẫn Nhi mở to mắt lên, “Em có thể được sao chị?”

“Chị Vận là bạn gái của Lương Phàm, em còn không tin chị ấy sao, được đi Hongkong không phải là ước mơ của em sao?” Bình An cười hỏi. Lúc này, nếu như có thể đoán trước được chuyện tương lai thì dù thế nào cô cũng không để cho Trình Vận đưa Hồng Mẫn Nhi đến trước mặt Lương Phàm.

“Được được, nhưng cuộc thi bên này …” Hồng Mẫn Nhi chần chờ, nếu đi Hongkong thì phải rút lui khỏi cuộc thi.

“Em tới Hongkong xem kỹ rồi hãy tính tiếp.” Trình Vận cười nói.

“Khi nào có thể đi?” Hồng Mẫn Nhi khó nén nỗi hưng phấn, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy mong đợi.

Trình Vận nhìn Bình An một cái, nở nụ cười, “Chị với em đi một chuyến.”

“Tốt quá!” Hồng Mẫn Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên cũng không biểu đạt được hết nỗi vui mừng trong lòng. Cô cảm thấy dường như đã gặp được quý nhân, cũng cảm thấy may mắn đã mỉm cười với mình, cảm kích nhìn Bình An và Trình Vận.

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.” Trình Vận đề nghị.

“A, chút nữa thì em quên mất, Nghiêm Túc nói sẽ đến đón em.” Bình An vội vàng lôi điện thoại từ trong túi xách ra, có tới năm cuộc gọi nhỡ đều là từ Nghiêm Túc.

Bình An vội vàng gọi lại cho anh, anh vẫn còn đợi ở bên ngoài Trung Hoa Thịnh Thế, sau đó áy náy nhìn Trình Vận và Hồng Mẫn Nhi cười, “Em có hẹn với người khác mất rồi, sợ rằng...”

“Em mau đi tìm Nghiêm Túc đi, nếu không nó sẽ oán chị cướp đi bạn gái của nó đó.” Trình Vận cười khẽ một tiếng.

“Vậy em đi trước.” Bình An ngượng ngùng chào tạm biệt.