Như đã hứa nhé.
Cô không phải là một cô gái mới lớn mới nếm thử tình yêu lần đầu, nhưng
hôm nay khi phải hứng chịu thái độ lãnh đạm của Nghiêm Túc đối với mình
thì trong lòng cô khó chịu, nhìn thấy anh nói cười với cô gái khác thì
bụng lại rất ghen tuông, bởi thế, cô rất rõ ràng rằng mình đã động tâm
với Nghiêm Túc.
Cô còn chưa đuổi được Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị ra khỏi Phương Thị,
còn chưa trở nên mạnh mẽ, vẫn chưa có năng lực bảo hộ ba và Phương Thị,
cũng vẫn chưa làm được thành tích gì để cho ban giám đốc tán thành và
cảm thấy tương lai cô có đủ năng lực để quản lý công ty… Cô còn rất
nhiều việc vẫn chưa làm được, sao có thể lại bị cuốn vào vòng xoáy tình
yêu một lần nữa chứ?
Đầu óc cô lúc này không thể dùng để yêu đương, mà là muốn học để mình
trở nên càng mạnh mẽ hơn, cô không muốn giống như kiếp trước, chỉ có thể làm một con sâu gạo dựa vào người khác để sinh tồn.
Nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Túc đi cùng người khác, cô lại rất khó chịu, khó chịu vô cùng.
Bình An thở phì phì tung một nắm đấm lên không trung, tưởng tượng là
đang đánh vào gương mặt đẹp trai quyến rũ bất phàm kia của Nghiêm Túc.
Đồ xấu xa phong lưu thành tánh!
Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, thanh âm ấm
áp khêu gợi vang lên ở bên tai cô, “Ngay cả không khí cũng đắc tội với
em sao? Hay muốn luyện võ vậy?”
Lời này vừa mới nói xong, Bình An đã bị kéo vào trong một lồng ngực dày
rộng rắn chắc, cô vội vàng quay đầu trừng người mới tới, “Mắc mớ gì đến
anh, buông!”
Người mới tới đương nhiên là Nghiêm Túc cũng đang mang tâm tình vô cùng
khó chịu, khuôn mặt tuấn tú của anh tuy rằng còn mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại tối tăm lạnh lẽo, từ trong đôi mắt tối đen toát ra hai
luồng lửa giận.
“Em nghĩ rằng anh còn có thể buông em ra sao?” Giọng Nghiêm Túc lạnh
lẽo, càng dùng sức ôm cô chặt hơn, ánh mắt kia giống như muốn nuốt chửng cô.
Tim Bình An đập dồn dập, thế này mới thấy Nghiêm Túc không giống như
ngày thường, anh chính là một con báo chuyên săn mồi đã bị chọc giận,
đang chuẩn bị bộc phát sức mạnh ẩn chứa đã lâu để xuống tay với con mồi
của mình, cô lại bất hạnh chính là con mồi không chống cự nổi anh.
“Anh muốn gì đấy?” Cô cảnh giác quan sát anh, cố nén nỗi hồi hộp sợ hãi trong lòng.
Nghiêm Túc cười khẽ, một tay vòng thắt lưng của cô, một tay dịu dàng
nâng cằm của cô lên, thanh âm khàn đặc mang theo một hơi thở nguy hiểm,
“Bình An, cái mà em gọi là có việc không thể giúp anh tham dự tiệc từ
thiện tối nay là vì Lê Thiên Thần, hửm?”
Lê Thiên Thần cái đầu ấy, cô có thể vì hắn ta mà cho Nghiêm Túc leo cây
ư, nghĩ là nghĩ vậy nhưng nhớ đến cái tên đang đứng bên cạnh cũng có bạn gái đi cùng đấy thôi, cô ghen tức hừ hừ, “Anh không phải cũng rất hưởng thụ sao?”
“Em còn quan tâm à?” Nghiêm Túc cười lạnh hỏi.
“Lý do là gì cũng không liên quan đến anh.” Bình An quật cường kêu lên.
Ánh mắt Nghiêm Túc lạnh lùng, ngón tay đang nâng cằm cô bắt đầu dùng sức bóp lại, nhanh chóng cúi đầu hôn đè lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, nụ hôn mang theo ý định trừng phạt ngang ngược mút lấy cánh môi của cô, không cho cô một chút không gian nào để có thể giãy dụa hay thở dốc.
Khi đôi môi nóng rực ẩm ướt mềm mại của Nghiêm Túc áp lên môi cô, đầu
Bình An nháy mắt trống rỗng, chẳng còn cảm giác gì đối với tất cả mọi
chuyện chung quanh, như chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của cô và của
anh, chỉ ngửi thấy hương vị nam tính tràn ngập trên người anh, chỉ cảm
nhận được phẫn nộ của anh...
Đôi môi nóng rực của anh ẩn dấu sự cuồng bạo tức giận gắt gao ép hôn cô, hôn đến khi môi cô phát đau, đầu lưỡi ướt của anh thô bạo liếm mút cánh môi của cô, càng hôn càng sâu...
Bình An hầu như không thở nổi, rõ ràng cô không phải là cô gái ngây thơ
chẳng biết gì, thế mà khi nhận nụ hôn của anh thì tim lại đập thình
thịch và hoảng hốt như vậy.
Vì nãy giờ vẫn nhón chân nên cô dần dần đứng không vững, tránh không
khỏi nụ hôn tinh tế bức người của anh. Vì không thở nổi, cô chỉ có thể
đem hai tay để ở bờ vai của anh, lắc lắc đầu muốn né tránh.
Nghiêm Túc nâng tay đè lại cái gáy của cô, không cho cô lộn xộn. Anh vốn chỉ muốn nho nhỏ trừng phạt cô một chút, nhưng vừa đụng tới đôi môi mềm mại của cô, anh liền khắc chế không được dục vọng trong lòng, anh muốn
cô càng nhiều hơn.
Hương vị cảm giác của cô tuyệt như thế, lại ngọt ngào đến như thế…
“Nghiêm Túc...” Bình An cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, cô thừa lúc
động tác của anh dần dần nhẹ nhàng xuống, tìm được một cơ hội để thở
dốc. Nơi này là hoa viên của khách sạn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người
đi qua đi lại, bọn họ cứ như vậy ở trong này... nhất định sẽ bị nhìn
thấy. Cô không muốn mình trở thành đối tượng xì căng đan tiếp theo của
anh.
Nghiêm Túc sao mà chịu buông cô ra cho được, thừa dịp cô mở ra hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt liền tiến quân thần tốc, quấn lấy phấn lưỡi của cô
cùng triền miên, hô hấp dần dần trở nên hổn hển.
Bình An bị hôn đến môi lưỡi đều đau, lại cảm giác được hạ thân nóng bỏng của Nghiêm Túc dán sát vào bụng nóng rực, trong lòng hốt hoảng, giãy
dụa càng mạnh.
“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm của Nghiêm Túc khàn khàn gợi cảm, hơi thở hổn hển nóng rực phun ở trên mặt cô.
“Nơi này là chỗ công cộng.” Bình An ửng hồng hai má, đôi môi vừa đỏ vừa sưng, mềm mại ướt át.
Nghiêm Túc đè lại thắt lưng của cô, kéo cô vào vật sưng căng phồng của anh, cọ cọ, “Em nghĩ rằng anh còn để ý đây là đâu sao?”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bình An cắn cắn môi, vừa thẹn vừa giận kêu lên.
“Có thật em vì Lê Thiên Thần nên mới cự tuyệt anh không?” Nghiêm Túc
thấy cô cũng không phải thực sự kháng cự thì trong lòng có chút vui
sướng, nhưng vẫn rất để bụng chuyện tối nay cô đến dự tiệc cùng Lê Thiên Thần.
Tâm tình Bình An lúc này thật phức tạp, cô kháng cự không được nên đã
động lòng với Nghiêm Túc, nhưng vì oán hận của kiếp trước nên hiện tại
cô không có cách nào thản nhiên đón nhận đoạn tình cảm mới này. Thật ra
cô cũng rõ ràng, nếu cô tiếp nhận Nghiêm Túc thì chuyện đối phó với Lê
Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị sẽ dễ dàng rất nhiều, nhưng nếu làm thế thì
dường như hơi không công bằng đối với Nghiêm Túc...
“Trả lời anh.” Nghiêm Túc nhìn thấy dáng vẻ do dự của cô, sắc mặt lại trầm xuống.
Bình An thôi không giãy dụa nữa, để mặc anh ôm cô vào ngực, thấp giọng
nói, “Lúc anh gọi điện thoại cho em, em còn không biết Lê Thiên Thần đã
trở về tổng công ty...”
“Vậy sao lại cùng hắn tới tham gia tiệc tối?” Cảm giác được cô đã thuận
theo và đón nhận, lại nghe giọng cô hờn dỗi giống như đang làm nũng, cơn tức trong lòng của Nghiêm Túc mất hơn phân nửa.
Ôm ấp của anh thật sự rất ấm áp, hoàn toàn không giống như của Lê Thiên
Thần. Tuy rằng cảm giác của cô khi sống chung với Lê Thiên Thần kiếp
trước đã trở nên mơ hồ, nhưng cô biết, Nghiêm Túc và Lê Thiên Thần không giống nhau.
Có lẽ, cô thật sự không cần phải một mình đối mặt, cứ để cho Nghiêm Túc giúp cô cũng có sao, chỉ cần có thể báo thù là được.
“Khi đó tâm tình thật sự không tốt nên không muốn tham gia tiệc tối,
nhưng chi nhánh công ty có chút chuyện, ba em không thể không đến đó,
đành phải để em tham gia thay ông. Khéo làm sao Lê Thiên Thần cũng đang ở đó, ba em mới bảo em đi cùng anh ta.” Bình An tìm trong ngực anh một vị trí thoải mái, ấm ức oán giận, “Em cũng đâu có muốn đi với anh ta, anh
thì ngược lại á, bên người rõ ràng đã có bạn gái gợi cảm như nữ thần,
còn dám làm mặt lạnh với người ta...” Giọng nói đầy mùi dấm, ngón tay
nhịn không được dùng sức đâm đâm vào ngực Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nghe được lời này của cô, cảm xúc lập tức trở nên tốt vô
cùng, cầm lấy tay cô hôn một cái, hỏi bằng giọng ái muội, “Cho nên, em
ghen?”
“Ghen thì sao? Anh cũng không phải thế sao, cũng tức chết kìa, nhìn thấy em đến cùng với Lê Thiên Thần, ngay cả nói chuyện với em cũng không
thèm.” Bình An trừng mắt liếc nhìn hắn, không khác gì nữ vương kiêu ngạo hất cao cằm.
Nghiêm Túc ngượng ngùng thừa nhận lúc ấy trong lòng anh cũng ghen muốn
chết, nghĩ rằng cô thích Lê Thiên Thần mới cự tuyệt lời mời của anh, cúi đầu hôn lên môi cô mấy cái, “Giữa trưa vì sao không vui vậy?”
Ánh mắt Bình An chợt lóe, cúi đầu, cảm xúc lập tức lại hạ xuống. Thật ra cô còn hơi do dự, bây giờ cô đã thừa nhận mình động lòng với Nghiêm
Túc, nhưng mà muốn ở bên cạnh anh hay không là hai việc khác nhau.
Không ở bên nhau, vậy tất cả ân oán trước kia của cô sẽ không liên quan
gì đến anh. Nhưng nếu lựa chọn ở bên anh, vậy kế hoạch trả thù Lê Thiên
Thần và Đỗ Hiểu Mị của cô sẽ không thể gạt được anh, anh rất khôn khéo
và quá lợi hại, với tính cách của Nghiêm Túc, nếu biết việc cô hận Lê
Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, cho dù không có nguyên nhân, anh cũng sẽ giúp
cô đối phó bọn họ. Nhưng hận thù của cô, cô muốn tự mình kết thúc.
A đúng rồi, nếu cô chọn ở bên anh, vậy thì Lê Thiên Thần sẽ không ngây
thơ cho rằng hắn còn có cơ hội trở thành con rể của Phương gia, ba cũng
sẽ không lại tiếp tục âm thầm tạo cơ hội cho bọn họ, người khác cũng sẽ
không tiếp tục nghĩ lầm Phương Bình An cô không có Lê Thiên Thần thì
sống không nổi.
Quan trọng nhất là thái độ của những người bên thành phố S hiện đang
quan sát dè chừng và có chút kiêng kị đối với Lê Thiên Thần... sẽ không
tiếp tục nương tay mà bị Lê Thiên Thần kiềm chế khắp nơi.
Tìm đại một người đàn ông nào đó làm người yêu của mình, người khác chắc chắn sẽ không tin, nhưng nếu đối tượng là Nghiêm Túc... Ai sẽ hoài
nghi? Ai dám hoài nghi?
Đợi hoài không thấy Bình An trả lời, trái tim Nghiêm Túc căng thẳng, anh nâng mặt cô lên nghiêm túc nhìn cô, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy em?”
Đáy lòng của Bình An có một dòng nước ấm chảy xuôi qua, thật sự từ trong tim mà nhận định, Nghiêm Túc đối với cô vô cùng tốt, từ sau khi anh nói muốn theo đuổi cô thì thật sự không hề có bất kỳ tin đồn gì với ai, đối với cô cũng thực sự bao dung chiều chuộng, một người đàn ông như vậy... nếu bỏ qua, có lẽ sẽ không tìm được người thứ hai.
“Chỉ là đột nhiên em hiểu rõ được một sự thật, trong lòng rất khó chịu,
hận mình quá ngu dốt mới có thể bị người khác lừa.” Cô nói chỉ phân nửa
sự thật, nhưng cảm xúc lại biểu lộ chân thật.
Cô hận Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị kiếp trước đã hại chết ba, mà nếu
không phải do cô ngu xuẩn thì bọn họ làm gì có cơ hội nào để tiếp cận ba đâu? Nói đến cùng đều là tại cô vô dụng...
Nghiêm Túc lập tức nghĩ đến trước kia có lời đồn đại rằng cô mê luyến Lê Thiên Thần, nên nghĩ là Lê Thiên Thần trước đây đã làm chuyện gì đó
thật có lỗi với cô, “Đừng buồn, về sau có anh ở bên cạnh em, còn ai dám
khi dễ em?”
Lê Thiên Thần không biết quý trọng cô là hắn ngu xuẩn, nhưng may nhờ hắn ngu xuẩn nên mới khiến cho Bình An không hề còn mê luyến hắn nữa, anh
mới có cơ hội có được cô.
“Người khác không dám khi dễ em, nhưng không phải anh đang khi dễ em
sao?” Có một số việc chỉ nên nhắc lướt qua thôi là đủ, không thể nói hết ra, Nghiêm Túc là một người rất khôn khéo và sâu sắc, nói nhiều quá
ngược lại sẽ làm cho anh hoài nghi.
“Anh cũng chỉ khi dễ em thôi.” Nghiêm Túc cúi đầu khẽ cười, hôn trên mặt cô một cái.
Bình An còn muốn kháng nghị nhưng cảm thấy cổ chợt lạnh, cúi đầu thì
thấy Nghiêm Túc đang đeo một chuỗi vòng cổ kim cương màu lam vào trên cổ cô.
Đây là vòng cổ kim cương “Tình yêu vĩnh cửu” anh mới mua đây mà?
“Vòng cổ này không phải là anh muốn tặng cho người yêu sao?” Bình An nhớ tới câu tuyên ngôn ái muội mập mờ kia của anh, chu môi rầu rĩ không vui hỏi.
Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt đáng yêu sinh động của cô, lòng trở nên mềm mại hẳn, “Không phải là tặng cho em sao?”
“Ai muốn làm người yêu anh chứ.” Khóe miệng Bình An cong lên, khóe mắt tràn ra ý cười ngọt ngào.
“Nếu em muốn làm vợ của anh, anh cũng vô cùng nguyện ý.” Thanh âm của Nghiêm Túc ngâm nga nói nhỏ ở bên tai cô.
Bình An liếc xéo anh một cái, “Đi vào thôi.”
Cũng không có tháo vòng cổ xuống trả lại cho Nghiêm Túc.