Bình An Trọng Sinh

Chương 132: Quấn quít chặt lấy




Phương Hữu Lợi chỉ cách chức Phương Hữu Kiệt chứ không muốn đưa việc này ra cho mọi người biết là đã nể tình ông ta lắm rồi, chứ nếu không, với những hành động tự tung tự tác của ông ta mấy năm nay, nhất định là phải ngồi tù.

Phương Hữu Kiệt không dám làm ầm ỹ ở công ty sợ làm cho người ta chú ý, lỡ đâu những người khác sẽ biết được bởi vì ông ta tham ô mới bị lột chức, mất thể diện là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ những người khác trong công ty sẽ tiếp tục đi tố cáo ông ta, đến lúc đó ngay cả Phương Hữu Lợi cũng không cứu được, ông ta sẽ thật sự tiêu đời. Vì vậy, sau khi bỏ lại một tiếng “hừ”, ông ta và Phương Húc ảo não rời khỏi công ty.

Bình An biết mấy ngày nay tâm tình Phương Hữu Lợi không tốt nên chiều nào sau khi tan học đều về nhà ăn cơm với ông, vừa khéo lại gặp được hai cha con Phương Hữu Kiệt.

Bọn họ mới vừa ăn xong cơm tối, Phương Hữu Kiệt mang theo Phương Húc đã tới cửa. Phương Hữu Lợi tiếp đãi bọn họ tại phòng khách, ông không muốn ông và Anh hai ruột thịt của mình cuối cùng lại trở mặt thành kẻ thù, nhưng giờ phút này ông cũng khó mà có khuôn mặt tươi cười chào đón được.

“Mới vừa cơm nước xong à, ha ha, có thể quấy rầy chú một chút không?” Hiếm khi thấy được vẻ mặt không cao ngạo của Phương Hữu Kiệt như lúc này, ha hả nói cười với Phương Hữu Lợi và Bình An.

“Có chuyện gì không?” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt rất lạnh lùng.

“Chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau uống rượu, hay là ngày mai chúng ta ra ngoài uống một chén?” Phương Hữu Kiệt sang sảng nói cười.

Sắc mặt Phương Hữu Lợi lãnh đạm như nước, “Tôi đã kiêng rượu....”

“Vậy à.” Phương Hữu Kiệt xoa xoa đôi bàn tay, cảm giác hiên ngang thường có trước mặt Phương Hữu Lợi giờ không biết đã biến đi đâu mất, ấp úng nói mãi một câu cũng không xong. Ông ta đến đây là muốn Phương Hữu Lợi cho ông ta trở lại công ty một lần nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chẳng để lộ bất cứ biểu hiện nào như thế của chú em thì lại không biết nên nói gì cho phải.

Nếu Phương Hữu Lợi có thể hỏi ông ta mấy câu, ông ta còn có thể giải thích biện minh cho mình, như bây giờ là có ý gì đây!

“Chú Ba, thật ra thì ba cháu cũng biết lấy tiền của công ty là sai, chú có thể… bỏ qua hay không?” Phương Húc thấy Phương Hữu Kiệt lắp bắp mãi mà cũng không xong, cũng không nghĩ mình là vai cháu mà dám nói chuyện vượt khuôn khổ đến thế với Phương Hữu Lợi.

Đúng lúc Bình An đang nâng khay trà đi tới, nghe được lời Phương Húc, chân mày khẽ chau.

Phương Hữu Lợi hờ hững nhìn Phương Húc một cái.

Phương Húc xấu hổ cười cười, nhìn Phương Hữu Kiệt nháy mắt ra hiệu.

“Ha ha, Hữu Lợi à, thật ra thì chú có thể nói riêng với anh, chắc chắn về sau anh sẽ không làm mấy cái chuyện như vậy nữa, cần gì phải cách chức anh chứ. Anh làm ở chi nhánh công ty lâu như vậy mà lại rơi vào kết quả này, thật mất mặt quá chừng.” Phương Hữu Kiệt nói.

Nghe được những lời này của Phương Hữu Kiệt, não bộ Phương Hữu Lợi giần giật đau đớn, ông phát hiện cứ mỗi lần nói chuyện với ông Anh Hai này thì ông đều bị chọc tức đến tính khí cũng trở nên nóng nảy, “Nếu anh sĩ diện như vậy thì đã không làm những việc này. Nếu anh bòn rút hưởng chút lợi ích của công ty thì coi như không có gì, đằng này anh lại tính kế trên cả vật liệu xây dựng các công trình, anh còn muốn là tôi phải nói riêng với anh mà thôi? Trước đây tôi đã nhắc nhở cảnh cáo anh bao nhiêu lần, anh có chịu nghe vào tai đâu?”

Phương Hữu Kiệt nhận nhận lỗ mũi, có chút hậm hực. Trước đây đúng là Phương Hữu Lợi có nhắc nhở ông ta rằng công trình không thể qua loa, công trình kém chất lượng sẽ phá hủy công ty. Nhưng sau khi ông ta hưởng được ngon ngọt một lần mà không thấy phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đã cảm thấy chẳng qua là Phương Hữu Lợi nói phóng đại lên vậy thôi, rồi lại cảm thấy Trời cao Hoàng Đế xa, nên dần dần càng không biết thu tay lại, ai mà biết đột nhiên ở đâu lại lòi ra chứng cớ như vậy.

Không đúng! Trước hôm qua không hề nghe Phương Hữu Lợi đề cập gì tới chuyện công trình, sao tự nhiên mới đi bệnh viện một chuyến lại bất ngờ cách chức ông ta cơ chứ? Hơn nữa, những chứng cớ kia ở đâu mà chỉ trong vòng một ngày thì đã trưng ngay ra được, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước.

Chẳng lẽ đã tính toán sẵn để đuổi ông ta ra khỏi công ty?

Phương Hữu Kiệt càng nghĩ càng cảm giác mình bị người ta sắp đặt hãm hại, ánh mắt nhìn Phương Hữu Lợi cũng có chứa tức giận, “Là mày, chính mày đã tính toán từ đầu để đẩy tao vào chỗ chết, đã muốn lột chức của tao từ trước rồi. Mày vẫn dấu dấu diếm diếm thu tập chứng cớ sau lưng tao. Ha ha, tao hiểu rồi, Phương Hữu Lợi, mày muốn đuổi tao ra khỏi công ty thì cần gì tốn công dữ vậy, cứ trực tiếp đuổi thẳng tao cho rồi.”

Phương Hữu Lợi lạnh lùng nhìn ông ta, “Nếu như anh không tham ô thì người khác làm thế nào tìm được chứng cớ?”

“Mày thừa nhận là mày làm đúng không? Hương thân phụ lão trong họ nếu biết mày vô tình vô nghĩa như vậy nhất định sẽ mắng mày là thằng ngụy quân tử!” Phương Hữu Kiệt giận đến nỗi mắng to bằng những từ ngữ ác độc.

Ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn của Bình An quét tới, Phương Hữu Lợi đưa tay đè vai của cô để kìm cô lại.

“Nếu mà tôi vô tình vô nghĩa thì đã không cho anh vào công ty làm việc. Anh đặt tay lên ngực mà tự vấn lương tâm mình đi, những năm gần đây anh đã làm được gì cho công ty? Anh biết làm những gì anh kể ra xem? Tôi dễ dàng tha thứ cho anh bởi vì anh là Anh Hai của tôi. Nhưng anh phải hiểu rõ một điều, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi anh cả đời, cũng sẽ không dâng công ty cho anh tiêu xài tham ô một cách đương nhiên.” Phương Hữu Lợi không tức không giận, thanh âm bình thản sóng nước chẳng xao.

“Công ty là của nhà mình, tao lấy tiền nhà mình thì có quan hệ gì?” Phương Hữu Kiệt lớn tiếng quát.

“Chúng ta đã chia nhà ra riêng từ lâu. Ban đầu ba mẹ lấy tiền cho tôi làm ăn, anh hết sức phản đối. Nếu anh quên thì tôi có thể nhắc cho anh nhớ, từ giây phút tôi thành lập công ty đã không có bất cứ quan hệ gì với anh, mà đó là tôi và Lệ Hoa đánh liều mà mở ra.” Phương Hữu Lợi nói rành rọt từng chữ từng câu, thanh âm bén nhọn gõ vào lòng Phương Hữu Kiệt.

Mặt Phương Hữu Kiệt hết xanh lại đỏ, ông ta đương nhiên chưa từng quên ban đầu ông ta đã làm mình làm mẩy phản đối mạnh mẽ cha mẹ đem tiền đưa cho Phương Hữu Lợi đi mở công ty, nhưng mà anh em ruột nào lại phân chia rõ ràng như vậy chứ, của Phương Hữu Lợi chính là của ông ta!

“Hôm nay tôi không có lấy chứng cớ trưng ra là đã nể tình tôi và anh là anh em cùng cha cùng mẹ rồi đó. Chính anh tự giải quyết cho tốt đi!” Phương Hữu Lợi lạnh giọng, “Những năm qua anh cũng đã cầm không ít tiền, nên trở về Thành phố J chuyên tâm tự kinh doanh cho tốt đi, đừng có phí tâm tư tính toán trên đầu người khác nữa.”

“Mày dám đối xử với tao như vậy hả?” Phương Hữu Kiệt trợn tròn mắt, giận đến méo xệch cả miệng.

“Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh rồi!” Phương Hữu Lợi nói.

Phương Húc đứng lên, “Chú Ba, chú không thể làm vậy, phạm sai lầm là chuyện của ba cháu, chú không thể cũng cách chức luôn cả cháu được.”

“Thằng oắt chết tiệt kia, mày nói cái gì!” Phương Hữu Kiệt tát một cái, giận dữ đến độ hai má cũng run lên bần bật.

Phương Húc la oai oái, “Đau quá, ba, đừng đánh.”

Phương Hữu Lợi lắc lắc đầu, nói với Bình An, “Ba hơi mệt, về phòng nghỉ trước đây, con đưa bọn họ ra cổng.”

Bình An nhẹ nhàng gật đầu, ba là người luôn đặt thân tình lên hàng đầu. Kiếp trước, bất kể bác trai và cô cô có làm cái gì thì ba đều tận lực tha thứ hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng mở một mắt nhắm một mắt với bọn họ. Kiếp này, nếu không phải là đã hạ quyết tâm thật lớn, hẳn là ba cũng đã không muốn vạch mặt bọn họ, trong ký ức của cô, những chứng cớ kia... hình như chưa bao giờ xuất hiện cả.

Phương Hữu Kiệt thấy Phương Hữu Lợi muốn đi, lập tức buông Phương Húc ra, “Phương Hữu Lợi, mày nói rõ cho tao biết, có phải mày không bức tao ra khỏi công ty thì không chịu được phải không?”

“Không phải là tôi ép buộc anh, mà là anh tự mình gieo gió gặt bão!” Phương Hữu Lợi lạnh lùng thốt lời, “Mấy ngày nữa kết quả kiểm nghiệm các công trình ở Thành phố J sẽ được trình lên, có hay không có vấn đề gì thì anh đều muốn tự mình đưa lưng gánh vác phải không? Nếu là như vậy, anh cứ tiếp tục giữ cái chức Tổng Giám Đốc của anh.”

Phương Hữu Kiệt nghe vậy, biểu hiện do dự lộ rõ trên mặt.

Phương Hữu Lợi thấy vậy, lắc đầu một cái, xoay người đi lên lầu.

“Bác trai, anh họ, còn muốn uống trà không? Trà cũng lạnh rồi.” Bình An đưa mắt nhìn Phương Hữu Lợi lên lầu xong mới ngọt nhạt hỏi cha con Phương Hữu Kiệt.

“Ba mày đối đãi với anh ruột của nó như vậy, rồi sẽ bị báo ứng cho xem!” Phương Hữu Kiệt không cam lòng, vẫn hùng hùng hổ hổ quát mắng như cũ.

Bình An cười khẽ, ngữ điệu rất nhẹ rất chậm, “Bác trai, chính bác tự hỏi xem bác vừa mới cư xử thế nào với ba cháu vậy? Trừ việc tính toán lấy tài sản nhà cháu, các người có bao giờ xem chúng tôi như người thân đâu? Bác trai, ba cháu đối với bác như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ bác rồi, bác đừng tiếp tục níu kéo không buông nữa. Bác khăng khăng không chịu rời công ty cũng chỉ là vì không bỏ được những quyền lợi tốt đẹp do chức vị mang lại mà thôi. Nhưng bác có suy nghĩ qua chưa, bác ăn to nói lớn hách dịch như vậy, có bao nhiêu người ghen ghét nhìn chằm chằm vào bác. Hôm nay ba có thể ém nhẹm chứng cớ cho bác, còn về sau này thì sao? Làm sao thuận lợi được như vậy nữa... Một khi ngồi tù, thì có trời mới cứu được bác.”

Phương Hữu Kiệt nghe Bình An phân tích xong thì tim đập dồn dập một lúc vì quá sợ hãi. Những năm qua ông ta làm vậy mà không chút kiêng kỵ chính vì biết Phương Hữu Lợi sẽ không thật sự mạnh tay đối với ông ta, dù sao thì bọn họ vẫn là anh em ruột cơ mà. Nhưng những người khác có thái độ thế nào với ông ta, ông ta biết rất rõ. Nếu như ông ta không phải là Anh Hai của Phương Hữu Lợi, có thể khẳng định một điều là ông ta không thể nào trụ được ở công ty, bao nhiêu người ghen ghét ông ta đến đỏ mắt, tức tối vì không tìm được lỗi của ông ta để treo cổ ông ta lên nữa kìa.

Ông ta vẫn cho là Phương Hữu Lợi sẽ che chở ông ta, không ngờ lần này lại cách chức ông ta, nhưng dù thế nào, ông ta đều không thể chấp nhận được.

“Vậy còn tao thì sao? Sao cũng đuổi tao ra khỏi công ty chứ.” Phương Húc kêu lên, ở chi nhánh công ty bây giờ, một chức quản lý cỏn con hắn còn không có, nếu như muốn cách chức ba hắn, thì phải cho hắn một cái chức vị gì đó chứ.

Vậy sao không thể suy nghĩ một chút xem bản thân mình nên tự gây dựng sự nghiệp như thế nào, cứ nhất định phải bám vào công ty mới sống được à? Phương Húc có thể làm cái gì? Trừ ăn chơi đàng điếm, mang khách đi chốn ca hát hộp đêm tìm gái gú ra, anh ta có thể làm được điều gì cho công ty?

“Hiện tại tình huống như thế này chắc là phải đợi công ty quyết định thôi, hai người tìm ba cháu cũng không làm được gì đâu.” Bình An lạnh lùng nói, “Mặc dù ba cháu là Chủ Tịch, nhưng công ty cũng có những cổ đông khác. Huống chi trong trường hợp này, hai người có nghĩ đến việc những người đã đem chứng cứ thế này đưa cho ba cháu, chẳng lẽ không đồng thời đưa cho những cổ đông khác ư? Nếu ba cháu xí xoá cho các người, những cổ đông khác sẽ cho phép đấy à?” Bình An biết là những chứng cớ kia chưa bị những người khác biết, nhưng cảm thấy nếu không dọa những kẻ mặt dày thiên hạ vô địch này một chút thì trong lòng cô cũng không bằng lòng nha.

Sắc mặt Phương Hữu Kiệt càng lúc càng trở nên khó coi, “Công ty của mình, sợ gì người khác nói chứ!”

Bình An trong lòng cười lạnh, Phương Hữu Kiệt ít học, chỉ làm việc theo ý thích của mình, dĩ nhiên là không thể thông cảm hoàn cảnh khó xử của ba, “Bác trai, công ty chúng tôi đã lên thị trường chứng khoán rồi, hoàn toàn không giống với các công ty nhỏ khác!”

Phương Hữu Kiệt còn muốn nói tiếp, Bình An đã lập tức chặn lời, “Nếu như bác trai còn không chịu hiểu, vậy thì cứ tiếp tục làm ầm ĩ đi, làm lớn chuyện ra thì toàn thế giới đều biết tại bác tham ô nên mới bị cách chức, đến lúc đó thì không chỉ mất thể diện không thôi đâu.”

“Thời gian không còn sớm, bác trai và anh họ về nghỉ sớm đi thôi.” Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Lồng ngực Phương Hữu Kiệt đập phập phồng kịch liệt, trợn mắt hung hăng nhìn Bình An, “Nói với Phương Hữu Lợi, tao sẽ không để yên đâu!”

Bình An khẽ mỉm cười, “Bác trai, anh họ, mời đi thong thả, không tiễn.”

Mấy ngày sau, cha con Phương Hữu Kiệt ban ngày thì đi bia bọt rồi mát xa mát gần, đến thời gian cơm tối thì lại tới đóng đô ở nhà Bình An, trong đầu có cái kiểu ý niệm uế tạp “không đạt được mục đích thì không bỏ qua”.