Lâm Miên Băng lơ mơ không hiểu Bình An hỏi lời này có ý gì, chẳng lẽ bà
chị lúc nào cũng tỏ ra ghét bỏ cô ta này sẽ phân chia gia sản của mình
cho cô ta chăng, hay là thật sự sẽ thanh toán mọi chi phí cho cô? Không
thể nào! Cô làm gì mà tin vào chuyện trên thiên hạ lại có bữa cơm trưa
nào miễn phí mà tốt tới vậy, nhưng khi nhìn nét mặt bà chị thì hình như
là không giống đang nói đùa.
“Cô nói lời này là có ý gì?” Lâm Miên Băng hỏi.
“Cô cảm thấy ý tôi là gì?” Bình An cười hỏi ngược lại.
Lâm Miên Băng hừ hừ, “Dĩ nhiên sẽ không tốt đến độ đưa tiền cho tôi xài rồi.”
“Cô vừa thấy vị tiểu thư chảnh chọe như khổng tước kia chứ, trước kia cô ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, gia cảnh cũng chỉ tầm
tầm, còn không bằng cô nữa đó. Nhưng giờ cô ta là con dâu nhà giàu đó
nghe, cô không thấy hâm mộ sao?” Bình An cầm chiếc thìa bằng bạc từ từ
quấy cà phê, thanh âm nhàn nhã tự tại khôn tả.
“Cô ta làm thế nào để được như vậy?” Lâm Miên Băng trợn tròn mắt, thoạt
nhìn cái cô tiểu thư hào nhoáng kia thì còn tưởng là người xuất thân tôn quý nữa kìa.
“Cô tính mở tiệm ở Thành phố G à?” Bình An hỏi.
“Đúng, tôi cũng không trông mong là có thể tìm được cửa hàng ở những chỗ giống thế này, trung tâm thương mại bình dân phổ thông cũng được rồi.”
Lâm Miên Băng cau mày, sao chuyển đề tài nhanh quá vậy.
Bình An cười khẽ, ánh mắt mang theo khinh miệt, “Cô chỉ nghĩ được đến đó thôi à. Cô cảm thấy nếu cô có một cửa hàng nhỏ thì cơ hội được gả vào
nhà giàu được bao nhiêu phần trăm? Cô cảm thấy Lê Thiên Thần có thể cho
cô một cuộc sống sung sướng như vậy sao?”
Lâm Miên Băng cau mày nhìn Bình An, “Chẳng lẽ tôi không mở cửa hàng thì có thể gả được vào nhà giàu sao?”
“Cơ hội chỉ đến với người nào có sự chuẩn bị. Cô cho rằng cứ như cô bây
giờ thì những thiếu gia nhà giàu sẽ coi trọng cô ư? Bây giờ trên người
cô có điểm nào có khả năng hấp dẫn người khác? Đừng nói là thiếu gia nhà giàu, ngay cả một người đàn ông trung bình khá ngoài xã hội mà gặp cô
cũng chưa chắc là đã có hứng thú gì.” Bình An không khách sáo chút nào
nói trúng tim đen cô ta.
“Cô có cần cái gì cũng bôi nhọ thế không, tôi cũng có người theo đuổi đấy!” Lâm Miên Băng không phục chút nào kêu lên.
“Ai theo đuổi cô? Có thể so với chồng của cô ta không?” Bình An cười
lạnh. Những người theo đuổi Lâm Miên Băng kia nếu không phải là coi
trọng tiền tài nhà cô ấy, thì cũng chính là những kẻ chỉ muốn chơi đùa
với cô ta, có ai là thật lòng, có ai là có thể mang ra công khai giới
thiệu với mọi người đâu?
Lâm Miên Băng hậm hực liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hơi nhếch môi.
Bình An thấy thế cười một tiếng, “Chắc chắn là thua rồi. Muốn biết người nào có tiền thì nhất định phải hội nhập vào giới của bọn họ. Nhưng
trước khi vào được những nhóm thượng lưu khép kín đó, cô phải làm cho
mình trở thành một người thuộc xã hội thượng lưu trước cái đã, phải đặt
mục tiêu cho mình. Cô xem cô bây giờ, ngoài việc muốn mở cửa hàng thì
còn có lý tưởng gì khác? Cô có từng thấy ai đó mở cửa hàng nhỏ mà bước
chân vào được nhà giàu hay sao?”
Lâm Miên Băng cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là vậy, không sai chút nào. Cô thực sự là ngực to không có chí lớn rồi!
“Dĩ nhiên, ‘gả vào nhà giàu’ là một ý nghĩ không được thanh cao cho lắm. Có thể cô cảm thấy tình yêu quý giá hơn tiền bạc, chỉ muốn sống một
cuộc sống bình thường nhưng đầy ắp tình yêu. Nếu cô nghĩ như vậy thật,
vậy thì tôi có thể giúp cô đến thành phố S tìm Lê Thiên Thần, có lẽ hai
người các người có thể bồi dưỡng tình cảm đấy.” Bình An nói một cách vô
cùng chân thành.
“Tôi… Tôi nên làm thế nào mới có thể được gả vào nhà giàu?” Nếu so sánh
giữa một cuộc sống xa hoa lộng lẫy của nhà giàu, cô ta tuyệt đối xem
tình yêu là thứ râu ria. Cô thực sự động tâm với Lê Thiên Thần, nhưng
cũng biết là anh ấy không thích cô. Hơn nữa, dù anh có ngon lành đến thế nào thì cũng chỉ đi làm công cho người khác, làm sao có thể mang lại
cho cô một cuộc sống có thể tiêu xài như nước trong Trung Hoa Thịnh thế
được?
“Cái đầu tiên cô cần không phải là làm thế nào để gả được vào nhà giàu,
mà là làm thế nào để biến mình thành thí sinh tốt nhất có thể được chọn
làm cô dâu gả vào nhà giàu. Trình độ học vấn, tài hoa, khí chất, bề
ngoài, cô có điểm nào phù hợp không? Không có! Em họ à, cô cô có năng
lực cho cô đi học trường dành cho con gái nhà quý tộc, chú tâm mà học
tập đi, tương lai nhất định sẽ thành công.” Bình An cười tủm tỉm nói, cô hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt mới nói như vậy với Lâm Miên Băng.
“Trường dành cho con gái nhà quý tộc?” Lâm Miên Băng Tâm tập trung suy
nghĩ. Đúng là cô ta có nghe nói là rất nhiều con gái nhà giàu hay nhà
nổi tiếng đều tốt nghiệp từ những trường học loại này. Nhưng vì trước
giờ cô ta vẫn nghĩ là mình không có cái phúc được gả vào nhà giàu, bây
giờ ngẫm lại thì đúng là tại vì mình không chú tâm mà đi tranh thủ, chứ
không phải là không có phúc được hưởng.
“Ba năm trước đây ở thành phố cảng đã thành lập một trường nữ quý tộc
rất nổi danh, cô nên đến đó xem thử đi…” Bình An cười nói, cô biết, chỉ
cần mang Lâm Miên Băng tới nơi này đi dạo một vòng là có thể thuyết phục cô ta rất dễ dàng. Còn về phần cô tiểu thư khổng tước vừa nãy, ha, ai
biết cô ta có phải là thành phần công nhân bình thường hay là người
không bình thường đâu, chỉ cần khiến Lâm Miên Băng tin là tốt rồi.
Đôi mắt Lâm Miên Băng Nhãn sáng rực lên, nhưng ngay sau đó lại tối
xuống, “Trường học kia chắc đòi hỏi rất cao, người bình thường làm sao
mà vào được.”
“Không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng. Cô nên về tìm hiểu cẩn
thận, dù sao việc học hành rèn luyện các kỹ năng trong trường nữ quý tộc rất vất vả, cô phải kiên trì quyết tâm lâu dài mới thành tựu.” Đừng có
mới đi hai ba ngày mà đã cúp đuôi chạy về đó nha, lãng phí tâm ý của cô
lắm à.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, cô có thể giúp tôi đúng
không?” Lâm Miên Băng thấy mình phải về bàn bạc với mẹ một chút, tim của cô giờ đã bị những lời nói của Bình An kích thích nên nảy sinh ý chí
chiến đấu rồi, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ cô mới có cảm giác
hưng phấn đến độ này. Cô muốn “trở thành một người có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu” trong những chỗ như thế này, chứ không muốn bị người ta nhìn
khinh thường như một người giúp việc.
“Được.” Bình An mỉm cười gật đầu, có thể khiến cho Lâm Miên Băng tự giác không muốn ở lại Thành phố G nữa, để cho cô ta đi học tại cái trường nữ quý tộc kia hai ba năm đi, đến lúc đó mình đã có thể một mình đảm đương và có năng lực bảo vệ trong nhà và công ty rồi, cô cũng sẽ không còn sợ những cực phẩm thân thích này tính kế trên người cô nữa.
Còn về phần Lâm Miên Băng có thể gả được vào nhà giàu hay không, hắc hắc, có mắc mớ gì đến cô đâu.
“Vậy giờ chúng ta về đi.” Lâm Miên Băng tiếc không thể lập tức gặp Phương Khiết Hoa để thương lượng chuyện này.
Thuyết phục được cho Lâm Miên Băng thâm tâm ngứa ngáy, Bình An cực kỳ
hài lòng, hôm nay hầu cô ta đi dạo một vòng như vậy, xì ra không ít tiền coi như trả giá đi. Cô tuyệt đối tin chắc, cô cô sẽ đáp ứng cái yêu cầu này của Lâm Miên Băng.
Bình An gọi điện thoại, biết Phương Khiết Hoa đã trở về khách sạn thì
liền đưa Lâm Miên Băng về đó. Ở cửa vào thấy cha con Phương Hữu Kiệt
đang lên tắc xi. Lâm Miên Băng vội vàng xuống xe, một câu chào cũng
không bỏ lại.
Taxi trước mặt đã lái đi, không phải theo hướng đến bệnh viện, Bình An nghĩ nghĩ rồi vẫn nổ máy lái xe đi theo.
Không tới nửa giờ, tắc xi kia đã dừng lại. Bình An nhìn nhìn xung quanh, hóa ra chỗ này là con đường lớn nổi danh về hộp đêm ở Thành phố G, từ
đầu đến cuối đường đều là ngành dịch vụ, là nơi “tốt” đến nỗi có thể làm cho một người đàn ông lưu luyến đến quên về.
Phương Hữu Kiệt và Phương Húc đi vào một căn có tên gọi là Trung tâm Mát xa Kim Hoàng Đình.
Ánh mắt Bình An mang ánh lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa
mai, đến nước này rồi mà bọn họ vẫn có thể đến nơi này hưởng thụ.
Đến bệnh viện, Hồng Dịch Vũ đã thay Phương Hữu Lợi làm xong tất cả các
giấy tờ xuất viện. Hôm nay chỉ là một màn hài kịch tưng bừng, tuy rằng
chưa lấy được kết quả kiểm tra toàn thân, nhưng bác sĩ cũng đã nói rằng
thân thể không có vấn đề gì hết, vô cùng khỏe mạnh.
Bác sĩ đã nói như vậy, Bình An dĩ nhiên tin tưởng, nhưng vì nhìn thấy
tâm trạng của ba dường như rất trầm trọng nên cô hơi bận tâm, chắc cô cô đã nói với ba tin gì đó rất xấu.
Nhưng Phương Hữu Lợi không định nói nhiều với Bình An lúc này. Sau khi
ăn cơm tối, họ trở về nhà, ông và Hồng Dịch Vũ vào thư phòng tiếp tục
bàn bạc.
Bình An cũng trở về phòng mình, sực nhớ hôm nay chưa nói lời cảm ơn với Nghiêm Túc nên lập tức gọi điện thoại cho anh.
Số điện thoại Nghiêm Túc cho cô chính là số riêng của anh, trừ Đường Sâm và người nhà của anh ra thì cũng chỉ có Bình An biết. Dĩ nhiên, Ôn
Nguyệt Nga và Nghiêm Lôi Hải không nằm trong danh sách người nhà của
anh.
Điện thoại vừa reng thì được trả lời ngay. Thanh âm trầm ấm vui mừng của Nghiêm Túc chậm rãi truyền vào trong tai cô, “Bình An, đây là lần đầu
tiên em gọi điện thoại cho anh đó.”
“Chẳng lẽ không thể gọi à? Vậy về sau tôi không gọi nữa.” Bình An ngồi
trên ghế sofa bọc gấm hoa, ánh mắt nhìn ra khoảng không lộng lẫy ngoài
cửa sổ.
“Ngày nào em cũng gọi thì anh càng vui.” Nghiêm Túc cười thật trầm nhẹ,
tiếng cười tựa như rượu được ủ lâu năm trong lòng đất, rất dễ làm say
lòng người.
Khóe miệng Bình An nhẹ nhàng nâng lên, “Hôm nay cám ơn anh.”
“Người một nhà không nên khách sáo.” Nghiêm Túc chậm rãi cười thấp, giọng điệu mập mờ như trước giờ vẫn thế.
Người này thật là, không lúc nào mà không tìm cơ hội để chọc ghẹo cô!
Bình An trợn mắt nhìn lên trời, mặc dù không thể làm gì nhưng ngay chính cô cũng không phát giác ra được, đối với hành động vô lại này của
Nghiêm Túc cô lại không thấy phản cảm chút nào.
“Ngày mai anh có rảnh không?” Bình An hỏi.
“Có, muốn đi ngoại ô xem chỗ thôn dân đấy à?” Nghiêm Túc hỏi.
Bình An nói, “Đúng vậy, đi trước tìm hiểu tình huống.”
“Ba em không có việc gì chứ.” Còn có tâm tình mà đi lo việc riêng, như
vậy có nghĩa là Phương Hữu Lợi chẳng có bất cứ chuyện gì? Nghiêm Túc
trong lòng hoang mang, vậy hôm nay chuyện gì xảy ra ở bệnh viện vậy?
“Ah, ba tôi không sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một phen thôi.” Bình An
cười gượng hai tiếng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thật.
Nghiêm Túc không phải là người thích hỏi thăm chuyện nhà của người khác, nghe cách nói của Bình An dường như không muốn nói thêm về chuyện ngày
hôm nay, nên anh cũng chẳng hỏi tới, “Vậy ngày mai anh tới đón em nhé.”
Sau khi hẹn thời gian với Nghiêm Túc, Bình An cúp điện thoại rồi đi đến
thư phòng nhìn thử. Phương Hữu Lợi vẫn còn đang thảo luận cùng Hồng Dịch Vũ, lúc này đã là mười giờ tối.
Nghĩ chuyện hôm nay xảy ra chính bởi vì Phương Hữu Lợi quá mỏi mệt nên
mới tạo thành hiểu lầm như thế, Bình An không chút do dự gõ cửa thư
phòng.
Phương Hữu Lợi và Hồng Dịch Vũ dừng lại không nói chuyện nữa, nét mặt hai người đều có biểu hiện vô cùng nghiêm trọng.
“Ba, giờ cũng trễ rồi, ba vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì
thì ngày mai rồi hãy bàn tiếp.” Bình An thấy mặt Phương Hữu Lợi xạm đi
vì buồn ngủ thì cảm thấy hết sức đau lòng.
Hồng Dịch Vũ liếc Bình An một cái, “Chủ Tịch, hay là ngày mai rồi hãy nói.”
Sắc mặt Phương Hữu Lợi đầy vẻ nặng nề nghiêm trọng, nhưng sau khi suy nghĩ chốc lát thì vẫn gật đầu, “Vậy cậu về trước đi.”
Bình An đưa Hồng Dịch Vũ đến dưới lầu, nhỏ giọng hỏi anh, “Đang bàn với ba em về chuyện của bác trai và cô cô em phải không?”
Hồng Dịch Vũ cười nói, “Đang thảo luận công việc ở chi nhánh công ty,
nhưng cụ thể thế nào thì em phải tự đi hỏi Chủ Tịch mới được.”
Chuyện xảy ra hôm nay không có trong ký ức kiếp trước của Bình An, cô
cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì mà nghiêm trọng đến thế. Sau
khi đưa Hồng Dịch Vũ đi, Bình An trở lại thư phòng, thấy Phương Hữu Lợi
tựa vào trên ghế sa lon, một tay đang xoa ở giữa hai hàng lông mày của
mình.
“Ba mệt chết rồi đó.” Bình An đi tới, vốn đang định hỏi cho rõ xem hôm
nay ba nói cái gì với cô cô, nhưng nhìn thấy ông mệt mỏi đến vậy, thôi
để ngày mai hỏi thì tốt hơn.
“Sắp tới có khi còn mệt mỏi hơn.” Phương Hữu Lợi đứng lên nhìn túi giấy trên mặt bàn lắc lắc đầu.
“Chuyện về bác trai và cô cô hả ba?” Bình An hỏi.
“Nhiều năm qua, ngoại trừ tham ô tiền mà Tổng Công Ty rót xuống để nuôi
Chi nhánh, bây giờ ngay cả vật liệu xây dựng cho các công trình được Chi nhánh công ty đầu tư họ cũng lấy thứ phẩm để thay cho chính phẩm. Ba
vốn tưởng bọn họ chỉ đột ngột nảy sinh lòng tham nhất thời thôi, chứ
không đến mức tán tận lương tâm như vậy...” Trong thanh âm có nỗi thất
vọng không diễn tả được.