Bình An không biết nhiều về các quán bar, dù cô đã sống hai kiếp nhưng
số lần cô đến quán bar đếm không hơn một bàn tay, huống chi... Cô nhìn
màu sắc tươi đẹp của ly cocktail trong tay, mắt thoáng qua một tia tối
sầm.
Quán bar là nơi cô đặt bước chân đầu tiên vào địa ngục nên sau khi trọng sinh cô vẫn có cảm giác bài xích chúng. Hôm nay lấy dũng khí vào đây
chỉ vì đơn giản muốn biết cuối cùng cô đã vượt qua được bao nhiêu nỗi sợ hãi trong lòng rồi. Chỉ khi nào dẹp hết tất cả những sợ hãi của bản
thân, cô mới càng trở nên dũng cảm hơn.
Nhưng chắc vì... quán bar này khác hẳn với ấn tượng của cô về quán bar
trong kiếp trước nên cảm giác mới không đến nỗi mãnh liệt như vậy?
Dù vậy, trong lòng cô vẫn còn hơi mâu thuẫn, bởi tuy cô không thích uống rượu nhưng cũng không đến nỗi tẩy chay hoàn toàn, nhưng khi ngồi trong
quán bar rồi cô hoàn toàn không cách nào nuốt xuống dù chỉ một ngụm.
Nhìn ly rượu trong tay, trong đầu cô chỉ nghĩ tới khuôn mặt tươi cười
dối trá như rắn độc của Đỗ Hiểu Mị, nhớ tới sau khi uống rượu vào thì
đầu óc không còn tỉnh táo và nhìn thấy các khuôn mặt với đủ kiểu cười
điên cuồng xoay quanh cô, còn giống như có thể cảm giác được ánh đèn
flash nổ chói lòa khắp xung quanh...
Càng nghĩ đến một màn hoảng loạn ở quán bar kiếp trước, lòng cô càng run rẩy, mặt cũng trở nên trắng bệch. Kỷ Túy Ý ngồi cạnh Bình An thấy được
liền nghi hoặc vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Bình An, sao vậy?”
Đột nhiên bị đụng như thế, Bình An giật thót, thiếu chút nữa thì nhảy
dựng lên. Khi thấy được ánh mắt ân cần quan tâm của Kỷ Túy Ý và các bạn, cô mới cố gắng buộc mình trấn định lại, khóe miệng miễn cưỡng hé ra một tia cười nhẹ, “Đang nghĩ chuyện khác đến nhập thần luôn.”
Kỷ Túy Ý hớp một ngụm màu lam đầy ma mị, huých vai Bình An, “Vị cocktail này thật đặc biệt, cậu thử xem.”
“Tửu lượng tớ rất kém.” Bình An đặt lại ly cocktail màu lam lên bàn. Dù
bên cạnh cô lúc này đều là những người bạn mà cô tin tưởng nhất, cô cũng không cách nào nuốt nổi một ngụm rượu khi đang ở quán bar.
Cô nhìn Khâu Thiếu Triết mặt đầy hưng phấn ngồi đối diện, người này cũng từng xuất hiện trong cơn ác mộng của cô, kiếp này, anh sẽ không làm
những chuyện như vậy với cô nữa chứ? Nhưng dù thế nào, cô cũng muốn biết rõ liệu anh và Đỗ Hiểu Mị có thể có mối quan hệ gì đó không.
“Bình An, Bình An, cậu nhìn kìa.” Vi Úy Úy đột nhiên kích động kéo tay áo Bình An, ý bảo cô nhìn về vị trí ngay phía trước mặt.
Bình An nhìn theo hướng cô ấy chỉ, hơi ngẩn ra. Người đó mặc áo sơ mi
xám tro, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, mái tóc vốn được chải cẩn thận giờ
rơi tán loạn trên trán, dáng vẻ trông vô cùng sa sút tinh thần, rót hết
ly rượu này đến ly rượu khác vào miệng chả khác gì đang uống nước.
“Có cần qua xem một chút không, hình như tâm trạng đang rất xấu.” Kỷ Túy Ý nhìn Ôn Triệu Dung một lát rồi quay sang nhìn Bình An, nhỏ giọng hỏi.
Bình An cau mày, liệu Ôn Triệu Dung có muốn cô nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh không?
Đang trong lúc do dự, lòng cô như có cảm ứng gì đó liền ngẩng đầu nhìn
về phía cửa vào quán bar. Nghiêm Túc mặc áo sơ mi rộng màu xám bạc chậm
rãi bước vào, từng ánh mắt từng cử động vẻ như rất vô tình nhưng lại hấp dẫn ánh mắt mọi người phải dán chặt vào. Anh chính là bậc đế vương trời sinh, dù đứng chỗ nào cũng có thể tản mát ra một loại khí phách thong
dong bẩm sinh.
“Ai đó?” Thanh âm nhẹ nhàng của Vi Úy Úy vang lên bên tai Bình An.
Khâu Thiếu Triết bĩu môi, giọng chua loét đầy ganh tỵ, “Đại BOSS đưa thẻ bạch kim cho Bình An chứ ai.”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã từng gặp qua Nghiêm Túc ở trường học nhưng lúc đó là ban đêm nên không nhìn được rõ lắm, chỉ có thể dựa vào những
bức ảnh trên báo chí mà suy đoán đại khái là anh môi hồng răng trắng
thôi. Hôm nay lần nữa nhìn thấy mới phát hiện Nghiêm Túc là người có khí phách mạnh mẽ của một nhân vật lớn.
“Thấy chưa, đây đích thị mới là khí thế vương giả đấy.” Kỷ Túy Ý vỗ vỗ
đầu Tống Tiếu Tiếu, “Nam chính trong mấy quyển truyện nhà cậu có khí thế đến vậy không?”
“Tớ tưởng nam chính nhà tớ là hoàn mỹ nhất rồi, giờ mới phát hiện nam
chính của người khác còn hoàn mỹ hơn nhiều.” Tống Tiếu Tiếu nhìn chằm
chằm Nghiêm Túc mắt không chớp lấy một cái, định là sẽ nhớ kỹ từng động
tác giơ tay nhấc chân hay biểu hiện của anh để đem về đặt vào trên người nam chính nhà cô.
“Bình An, sao Nghiêm Túc lại tốt với cậu vậy, có phải muốn theo đuổi cậu không?” Ánh mắt của Kỷ Túy Ý vẫn còn đặt trên người Nghiêm Túc, thuận
miệng hỏi vậy.
Gương mặt Bình An phiếm hồng vẻ hơi mất tự nhiên, “Các cậu có cần vừa nhìn thấy là nước miếng đã chảy ròng ròng vậy không?”
Mặt Vi Úy Úy có chút hoảng hốt, hai gò má đỏ ửng, “Anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất mà tớ từng thấy nha.”
Kỷ Túy Ý véo gò má của Vi Úy Úy, “Chậc chậc, chưa gì đã đỏ mặt rồi. Úy Úy, cậu động lòng xuân đấy hả.”
“Bà cô này chắc muốn chơi trò ‘vừa gặp đã yêu’ đây.” Tống Tiếu Tiếu nhéo cánh tay Vi Úy Úy cười nói.
“Nói bậy, tớ làm gì có.” Vi Úy Úy đẩy các bạn ra, cúi đầu uống cocktail.
Thấy bạn tốt có phản ứng này với Nghiêm Túc, mắt Bình An hiện chút phức tạp nhưng lại không biết nên nói gì.
“Vi Úy Úy, mau mau thu hồi ý xuân rộn ràng trong lòng ngay đi, đàn ông
như Nghiêm đại BOSS không phải là loại mà cậu có thể mơ tưởng đâu. Cậu
xem, bên cạnh anh ta nếu không là người mẫu thì cũng là ảnh hậu, thay
phụ nữ như thay quần áo, cậu cứ yêu nam chính trong tiểu thuyết thì tốt
hơn đó.” Tống Tiếu Tiếu nhìn ra tâm tư nhộn nhạo của Vi Úy Úy vì vậy lựa lời nửa đùa nửa thật cảnh cáo cô.
Bình An hướng nhìn sang Nghiêm Túc lần nữa, thấy anh và phục vụ bưng
rượu nói mấy câu sau đó bước về phía Ôn Triệu Dung đang ngồi, ngồi xuống ở vị trí đối diện.
Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung quen biết nhau? Bình An trợn tròn mắt, nhìn
hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau một cách khó tin, trong đầu
cố gắng nghĩ xem quan hệ giữa bọn họ có thể là kiểu gì.
Đáng tiếc, ở kiếp trước, hiểu biết của cô về Nghiêm Túc giới hạn trong
hai từ “nghe nói”, dù cô là bạn của Ôn Triệu Dung nhưng cũng không thân
thiết cho lắm nên rất nhiều chuyện hoàn toàn không rõ.
“Cái quái gì thế này?” Kỷ Túy Ý cũng há hốc miệng kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc ngồi cùng Ôn Triệu Dung.
Bình An lắc đầu, “Tớ cũng không biết, học trưởng chưa bao giờ nhắc tới
Nghiêm Túc...” Nghiêm Túc cũng chưa bao giờ đề cập tới Ôn Triệu Dung
trước mặt cô. Nếu họ biết nhau thì sao gần đây Ôn Triệu Dung gặp khó
khăn mà Nghiêm Túc lại không ra tay giúp đỡ?
Tống Tiếu Tiếu hỏi, “Vậy cậu còn muốn sang gặp học trưởng nữa không?”
Khâu Thiếu Triết xì một tiếng, “Đi qua làm chi, làm kỳ đà cản mũi người ta à.”
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân gần như điên cuồng mê luyến tiểu thuyết đam mỹ nên vừa nghe Khâu Thiếu Triết nói ra lời “chân lý tuyệt đối” kia thì
bốn mắt lập tức sáng lên, “Học trưởng, anh nói đúng hồng tâm nha.”
“Nghiêm đại BOSS tuyệt đối là công.” Lâm Tĩnh hưng phấn kề tai Diệp Hiểu Vân nói nhỏ.
Khâu Thiếu Triết đắc ý nở nụ cười, cảm thấy một người có khí chất mạnh
mẽ như Nghiêm Túc mà cũng có ngày bị người ta dị nghị thành đồng tính
luyến ái thì trong lòng anh lập tức đặc biệt thoải mái.
Kỷ Túy Ý bốp cho Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân mỗi người một cái vào đầu,
“Công gì thụ gì? Vừa nhìn một cái là biết ngay người ta thẳng như thước
rồi. Nói cũng phải biết giữ mồm giữ miệng chứ, chỗ này là địa bàn của ai hả, chút nữa mà bị gô cổ thì ai cứu nhóc con các ngươi?”
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
“Bình An, cậu không định sang chào hỏi thật à?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.
Bình An cúi đầu, phân vân xem có cần qua đó hay không.
“A, đại BOSS nhìn sang rồi.” Vi Úy Úy đột nhiên hưng phấn khẩn trương
kéo cánh tay Bình An, “Đang nhìn chúng ta, đang nhìn chúng ta kìa.”
Bình An nghe vậy thì ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang bên kia. Người phục vụ lúc nãy quẹt thẻ VIP của cô đang nói gì đó bên tai Nghiêm Túc. Nghiêm
Túc nghe xong thì cặp mắt đào hoa kia lập tức phát ra ánh sáng lung linh rạng rỡ nhìn sang phía cô, ánh mắt hàm chứa ý cười đẹp đến câu hồn
người.
Ôn Triệu Dung cũng nhìn qua đây, khi thấy bọn họ thì nét mặt hơi hơi biến đổi.
Bây giờ mà không qua đó thì không phải phép chút nào, Bình An than thầm, nói với bọn Kỷ Túy Ý, “Tớ sang đó chào hỏi đây.”
Vi Úy Úy cắn nhẹ môi, cô không nghe được Bình An đang nói gì. Khi cô
nhìn thấy cặp mắt chuyên chú dịu dàng của Nghiêm Túc thì tất cả mọi thứ
xung quanh đều như biến mất, cô như cảm thấy được trong lòng mình có một hạt giống đang động đậy nảy mầm, gạt đất chui lên, từ từ đơm chồi nở
hoa.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu thấy vẻ mất hồn mất vía của cô thì đáy mắt cùng hiện lên tia lo lắng.
Bình An chậm rãi bước tới bàn Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung đang ngồi,
người phục vụ đang nói chuyện với Nghiêm Túc nhìn thấy cô liền lễ phép
gật đầu chào rồi cầm khay tránh đi.
Nghiêm Túc đưa tay cầm tay cô, cũng không hỏi tại sao cô ở chỗ này, thanh âm trầm thấp dịu dàng, “Lại đây, ngồi xuống đi.”
Ôn Triệu Dung đột nhiên thấy gai mắt, cồn rượu như xộc thẳng lên mũi,
trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất, sao Bình An lại quen Nghiêm
Túc? Hai người trông như đã rất thân thuộc...
“Học trưởng, anh không sao chứ?” Bình An ngồi xuống, giãy thoát được bàn tay của Nghiêm Túc, thấy vẻ mặt thống khổ của Ôn Triệu Dung nên vội
vàng lo lắng hỏi.
Nghiêm Túc nhíu mày, mắt hoa đào hơi hơi híp lại, “Thì ra em cũng biết nhóc con này.”
Ôn Triệu Dung từ từ mở mắt ra, nở một nụ cười đẹp trai lãng tử tươi sáng như ánh mặt trời với Bình An, “Anh không sao. Bình An, sao em lại tới
đây? Trước kia em đâu có thích đến quán bar.”
Bình An nhẹ nhàng cười, “Mấy bạn nói muốn tới để xem, vừa may em có thẻ
VIP.” Nói xong liếc mắt sang Nghiêm Túc, lúc ấy thẻ này là do anh cứng
rắn nhét cho cô.
Nghiêm Túc cúi đầu nhấp một ngụm rượu, mắt đổi sang sắc màu thâm trầm
sâu thẳm, thằng oắt Ôn Triệu Dung này... cũng có tâm tư với Bình An.
“Thì ra em cũng biết biểu ca.” Ôn Triệu Dung cười như không cười nhìn Nghiêm Túc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “biểu ca”.
“Biểu ca?” Bình An kinh ngạc kêu lên, “Hai người là anh em họ?”
Nghiêm Túc khoác tay rất tùy ý lên lưng ghế sofa Bình An đang ngồi, vẻ
mặt nhàn tản khôn tả, nụ cười trên mặt đẹp đến gợi cảm, “A, mẹ kế của
anh là cô của cậu ấy, nên chúng tôi hữu duyên vô tình mà trở thành anh
em họ.”
Nghe không ra tình cảm gì trong câu nói này của Nghiêm Túc, thần sắc trong mắt Ôn Triệu Dung lại tối thêm mấy lần.
Anh không phải là Bình An mà “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”.
Anh là người đứng ngoài xem nên thấy rất rõ Nghiêm Túc đối xử với Bình
An tuyệt đối không như với bất kỳ phụ nữ nào khác. Tuy tình cảm giữa anh và vị biểu ca không quan hệ máu mủ này không được bao sâu, nhưng anh
tuyệt đối hiểu anh ta hơn người khác một chút. Nhìn ánh mắt anh ta ngắm
nhìn Bình An thì cũng biết anh ta đang trong tình thế nào.
Phiền não trong lòng như nặng thêm mấy phần, Ôn Triệu Dung cầm ly Whisky đã thêm đá uống ực một phát hết sạch.
“Học trưởng.” Bình An đè cánh tay đang muốn rót rượu thêm của anh, “Anh đã uống không ít rồi, uống nữa sẽ hại thân đó.”
Nghiêm Túc âm thầm kéo tay Bình An về, liếc xéo Ôn Triệu Dung, “Cậu ấy
cũng chỉ có thể uống rượu giải buồn chứ còn làm gì được đâu? Thích vác
toàn bộ trách nhiệm vào thân như vậy thì phải có năng lực để gánh chịu
hậu quả chứ.”
Ôn Triệu Dung nghe vậy trán đột nhiên nổi gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, “Anh không cần phải khích tướng tôi, tôi tự biết mình đang làm
gì.”
Nói xong liền đặt mạnh ly rượu xuống, ánh mắt khôi phục chút minh mẫn
nhìn Bình An, “Bình An, tối nay hỗn loạn quá nên thất thố, ngày mai anh
sẽ tìm em, giờ đi trước nhé.”