Bình An Của Anh

Chương 7: “Anh hùng cứu mỹ nhân”




Lớn đánh nhỏ thường chỉ có một kết cục duy nhất, huống chi đối phương lại đông như vậy. Tiểu Hoa chạy lại nắm tay Thẩm Hi Tri, nghe thấy cậu nghiến răng: “Ngốc, không biết đi gọi cô giáo à?”

Tiểu Hoa sững sờ, không biết còn có thể làm vậy. Nhưng không kịp nữa rồi, cô không buông tay Thẩm Hi Tri, thầm nghĩ, em không giận anh nữa rồi, em muốn làm anh em tốt với anh.

Đá đánh đẩy đạp cắn, Tiểu Hoa dùng hết mọi chiêu cô biết, cậu bé lại càng không có kinh nghiệm đánh nhau, đành học theo Tiểu Hoa đá đánh đẩy đạp cắn. Có một thằng nhóc cầm cặp sách đầu hẻm lên, nói với đồng bọn: “Trong này chắc chắn có tiền.”

Tiểu Hoa buông lỏng cánh tay Thẩm Hi Tri, chạy đi giành lại cặp sách, Thẩm Hi Tri lạc đàn bị đánh một cái, thằng nhóc lúc nãy bị Thẩm Hi Tri đập cầm cục gạch lên, định đập vào đầu Tiểu Hoa. Tiểu Hoa quay lưng về phía nó nên không thấy, Thẩm Hi Tri nhào lên đẩy mạnh thằng nhóc kia, cả hai ngã trên đất. Cánh tay cậu đập trúng cục gạch, lúc đứng dậy phát hiện tay mình không cử động được.

Bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy đến, đám nhóc hư hỏng vừa rồi còn hùng hổ lập tức bỏ chạy. Tiểu Hoa ôm cặp sách của Thẩm Hi Tri, chạy lại hỏi cậu: “Có sao không?”

Mặt cậu bé trắng bệch, nhưng lại nói: “Không sao.”

Bảo vệ dẫn hai đứa trẻ đến văn phòng trường, một lát sau cô chủ nhiệm lớp Tiểu Hoa đến. Chủ nhiệm không biết nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ mình, hỏi Tiểu Hoa: “Bình An , sao em không nói với cô?”

Tiểu Hoa mím môi im lặng.

Cô chủ nhiệm thở dài, đây là một đứa trẻ đặc biệt.

Từ trường học đi về, một mình Tiểu Hoa đeo hai cái cặp sách, lúc gần đến nhà, cô nói: “Đừng nói với ba mẹ có được không?”

Cậu bé quay lại, nhìn thấy vẻ sợ hãi do dự của Tiểu Hoa. Cậu không nói gì, một tay giành lấy cặp sách của mình.

Tiểu Hoa đứng im không dám đuổi theo, cũng không dám về nhà.

Tối hôm đó Lương Nhu phát hiện bất thường, vì con trai không nhấc tay ăn cơm được.

“Có chuyện gì thế?” Bà hỏi.

Cậu bé đổi qua cầm muỗng bằng tay trái, nói: “Con thích như vậy.”

Lương Nhu động vào tay phải của con một cái, lập tức thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại.

Cậu bé đành phải nói: “Con không cẩn thận bị ngã.”

Cánh tay cậu đã nổi vệt xanh, sưng lên, Lương Nhu dẫn con đến nhà thuốc, bác sĩ ở đó lắc đầu: “Có lẽ bị gãy xương, đến bệnh viện đi.”

Cậu bé ngẩn ra, không ngờ lại nghiêm trọng như thế.

Lương Nhu lập tức gọi điện bảo Thẩm Trung Nghĩa về nhà đưa con đi bệnh viện. Thẩm Trung Nghĩa đang cùng Hứa Kiến Quốc chiêu đãi đại biểu trong tỉnh tới, hay tin liền để Hứa Kiến Quốc đón khách, vội vàng đi. Đến khuya Hứa Kiến Quốc về nhà nói với Trần Ái Lệ: “Giám đốc Thẩm rất coi trọng anh, em chờ xem, anh sắp thăng chức rồi.”

Trần Ái Lệ sờ cái bụng hơi gồ lên, nói: “Đó là may mắn từ con trai anh đấy.”

Hứa Kiến Quốc cười: “Đúng đúng đúng, đúng là con trai ngoan của anh.”

Sau đó mới nhớ: “Bình An đâu?”

“Không biết nữa.” Trần Ái Lệ trở mình tiếp tục ngủ.

Hứa Kiến Quốc nghĩ một lát, đi ra xem lại phát hiện Bình An không về nhà, giường ngủ của cô trống trơn. Một đêm này nhà họ Thẩm và nhà họ Hứa đều không yên ổn, con trai bị ngã ở trường, hôm sau Thẩm Trung Nghĩa đến trường hỏi mới biết con trai ông gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, còn Hứa Kiến Quốc tìm thấy Tiểu Hoa trong góc khu chung cư.

Tiểu Hoa bị tìm thấy khóc ầm lên, ôm chân ba ấm ức khổ sở, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì, lại cảm giác mọi chuyện đã vượt quá tầm khống chế của cô.

***

Hứa Kiến Quốc xách Tiểu Hoa đến phòng bệnh là lúc Thẩm Hi Tri đang uống canh xương mẹ nấu, cánh tay bó bột treo lên. Tiểu Hoa đơ ra, không biết tại sao Thẩm Hi Tri lại nằm trong bệnh viện, hôm qua về nhà cậu vẫn còn khỏe mạnh mà? Cô cũng không hiểu tại sao ba mình lại tức giận đến thế, cô đâu có đánh gãy tay cậu ta đâu!

Nhưng không ai nói cho Tiểu Hoa biết, Hứa Kiến Quốc vung tay tát Tiểu Hoa một cái, tiếng chát chúa vang lên, Tiểu Hoa choáng váng ngã xuống đất. (Nhớ cái tát này nhé, nó ảnh hưởng đến cả đời nữ chính đó – Tiểu Sên)

Hứa Kiến Quốc còn muốn đánh tiếp nhưng bị Lương Nhu ngăn lại, Lương Nhu nói: “Chuyện này không trách trẻ con được, đừng đánh con bé.”

Hứa Kiến Quốc tức giận: “Có đánh chết nó cũng không quá đáng! Đồ mất nết, tao cho mày đi học chứ không phải cho mày đi đánh nhau! Giám đốc Thẩm, chuyện này là lỗi của em, không biết cách dạy con, mọi chi phí chữa bệnh của Hi Tri để em thanh toán, em thật sự xin lỗi, em, em không biết phải nói thế nào…”

Thẩm Trung Nghĩa khoát tay: “Kiến Quốc cậu nói lời này khách sáo quá, con tôi dũng cảm như thế, tôi hãnh diện còn chưa đủ nữa là, cậu đừng trách con bé. Trường học bắt được mấy đứa hư hỏng kia rồi, tiền thuốc men tôi sẽ lấy từ ba mẹ bọn nó. Cậu xem Bình An có bị thương không, tính sổ với bọn họ một lần luôn.”

“Nó! Không cần để ý tới nó!” Hứa Kiến Quốc đẩy mạnh Tiểu Hoa đến bên giường: “Mau xin lỗi Hi Tri! Không có Hi Tri thì người phải nằm đây là mày có biết không! Hi Tri là ân nhân cả đời của mày, nhớ kỹ cho tao!”

Ồn ào quá… Tiểu Hoa cúi đầu, thấy nền nhà đang nghiêng ngả, cô không nghe rõ môi người đang nói gì, chỉ lờ mờ cảm thấy ba đang tức giận, còn… Xin lỗi…

Cô xoay ngón tay, nói nhỏ: “Xin lỗi.”

Dù cô cúi đầu thì Thẩm Hi Tri vẫn có thể thấy gò má sưng đỏ của cô. Cậu quay mặt đi, nói: “Tao ghét mày.”

“Hi Tri, không được nói như vậy.” Lương Nhu nói.

Hứa Kiến Quốc cướp lời: “Đúng vậy, không ai thích mày đâu! Mày phải nhớ kĩ hôm nay cho tao, sau này còn hư hỏng tao tống mày về quê!”

Về quê?

Từng giọt nước mắt của Tiểu Hoa rơi xuống, cô la lên: “Con muốn đi tìm nội, con không muốn ở đây, con muốn đi tìm nội!”

Nội nội nội! Cậu bé trên giường bật dậy, cánh tay lập tức đau nhức, cậu hét lên: “Nội mày chết rồi nội mày chết rồi!”

Chết?

Tiểu Hoa gào lên: “Không được nói bậy! Không được phép nói vậy!”

“Mày câm miệng cho tao!” Chát! Hứa Kiến Quốc lại vung tay, cái tát này quá nhanh, Thẩm Trung Nghĩa đứng cạnh cũng không ngăn kịp.

Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lương Nhu bịt miệng con lại, nói xin lỗi với Hứa Kiến Quốc: “Trẻ con không hiểu chuyện…”

Hứa Kiến Quốc xách Tiểu Hoa ném ra cửa: “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Làm ảnh hưởng Hi Tri nghỉ ngơi! Giám đốc Thẩm, em mang nó về trước… Thật xin lỗi… Thật là…”

Rời khỏi phòng bệnh Hứa Kiến Quốc không đỡ cô, cũng không kéo cô dậy, Tiểu Hoa giống miếng giẻ rách đứng lên, bệnh viện đông người quá, cô không dám chậm chạp, đi sát sau ba.

Chỉ là… ồn ào quá…

***

Bọn họ đi rồi Lương Nhu trách con trai: “Con không nên nói như vậy.”

Cậu bé đau tay nên tính tình cũng khó chịu theo: “Nó hại con phải tiêm thuốc, hại con không được đi học, con ghét nó! Mẹ, nếu không phải nghe lời mẹ thì con cũng chẳng tốt với nó làm gì!”

Lương Nhu thở dài, quay đầu hỏi Thẩm Trung Nghĩa: “Không phải có chuyện gì chứ?”

Thẩm Trung Nghĩa nói: “Gần đây cơ quan đề bạt thăng chức, Kiến Quốc sợ vì chuyện này mà đắc tội anh.”

“Vậy anh…”

“Ban đầu cũng định rồi, nhưng cậu em vợ phó giám đốc Lưu có bằng tốt nghiệp đại học, chuyện này cần xem xét thêm.”

Ngày Thẩm Hi Tri đi học lại, 6 giờ sáng Tiểu Hoa đã bị Hứa Kiến Quốc đẩy ra khỏi nhà, cô đứng ngoài cửa buồn ngủ mơ màng, cuối cùng lấy cặp sách đặt dưới mông ngủ gật. Mãi mới chờ được Thẩm Hi Tri đi ra, cô vội lau nước miếng, đứng lên chào: “Dì Lương Nhu.”

Lương Nhu đứng sau nhẹ nhàng đẩy con trai, cười nói với Tiểu Hoa: “Vậy làm phiền Bình An nhé.”

Tiểu Hoa lắc đầu, đón lấy cặp sách của Thẩm Hi Tri.

Cậu bé cau mày: “Con không muốn đi với nó.”

Lương Nhu ngồi xuống nhìn con trai: “Vậy phải sao đây? Mẹ còn phải chuẩn bị đi làm nữa, Hi Tri muốn mẹ đi làm trễ à?”

Lương Nhu là kế toán của một công ty, công việc bình thường bận rộn, cũng thường xuyên phải đi công tác nhiều nơi, mấy ngày nay phải kiểm kê lại tiền hàng trong công ty nên bà cần đi làm sớm. Cậu bé không muốn làm mẹ khó xử, nhưng cũng không muốn đi cùng Tiểu Hoa. Tiểu Hoa thấp thỏm đứng một bên, sợ cậu không đồng ý.

Nếu không làm tốt ba sẽ đánh cô, ba đánh còn đau hơn mẹ nhiều.

“Tạm biệt mẹ.” Cậu bé nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định. Cậu đi trước, không thèm nhìn Tiểu Hoa lấy một cái.

***

Chuyện đi học buổi sáng thuận lợi giải quyết xong, nhưng Tiểu Hoa không chỉ có thế, sau khi tiết một kết thúc, Thẩm Hi Tri ngạc nhiên thấy Tiểu Hoa đứng ngoài cửa lớp. Cậu vừa bị mấy đứa bạn trong lớp đặt biệt danh là giò Đông Pha, bây giờ tâm trạng vô cùng khó chịu, cau có hỏi: “Mày đứng đây làm gì?”

Cậu đứng bên phải Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ngẩng đầu im lặng nhìn cậu, cậu lại hỏi lần nữa, Tiểu Hoa nói: “Ba bảo em chăm sóc anh.”

Thẩm Hi Tri sợ bạn học cười, nói với cô: “Mày đừng đến nữa.”

Nhưng đến tiết sau cậu lại thấy cô đứng ngoài cửa.

Cô giáo hỏi: “Cô bé đứng ngoài cửa tìm ai vậy? Các em có biết không?”

Mọi người nhìn ra ngoài, Tiểu Hoa dường như cũng cảm giác được, cúi đầu tránh né. Thẩm Hi Tri im lặng không nói gì, cố gắng tập viết bằng tay trái.

Hôm sau, Tiểu Hoa vẫn đứng ngoài như cũ, cô giáo đành đi ra hỏi: “Em tìm ai vậy?”

Tiểu Hoa lắc đầu, chạy đi. Nhưng đến khi cô giáo quay vào phòng học, cô lại đứng ngoài cửa ló đầu vào.

Cô không để ý tới ai, nhưng cứ đúng giờ lại xuất hiện. Dần dà, cả khối lớp 2 đều tò mò bàn tán không biết cô bé là ai. Vì trong lớp bàn tán về Tiểu Hoa quá nhiều, Thẩm Hi Tri không cho Tiểu Hoa xách cặp cho mình nữa, cũng bảo cô phải cách xa mình 3m.

Mỗi ngày Tiểu Hoa đành phải cách xa 3m đi theo Thẩm Hi Tri. Thứ hai chào cờ, cô phát hiện Thẩm Hi Tri là đại diện học sinh đứng cạnh hiệu trưởng, hiệu trưởng tuyên dương bạn Thẩm Hi Tri lớp 2A, kể cho toàn trường nghe chuyện cậu hăng hái làm việc nghĩa.

Hiệu trưởng nói xong, toàn trường vỗ tay nhiệt liệt.

Ở thành phố cậu vẫn thế, vẫn đẹp như hình em bé dán trên cửa ngày tết, ba mẹ, thầy cô, bạn học đều yêu quý cậu, cậu và cô rất khác biệt. Tiểu Hoa từ từ cúi đầu xuống, không nhìn cậu bé tay bó bột đứng trên đài.

Sau đó không lâu, Thẩm Hi Tri được chọn làm học sinh ba tốt của thành phố, mà cùng lúc đó, danh sách thăng chức của cơ quan được đưa ra, Hứa Kiến Quốc không được thăng chức.