Ngày đầu tiên đi học vết bỏng trên vai còn chưa lành, Hứa Kiến Quốc
đi công tác từ hôm trước, vì thế việc đưa Tiểu Hoa đi học rơi vào tay
Trần Ái Lệ. Trần Ái Lệ chơi mạt chược cả đêm, đến sáng mới về nhà, vừa
mở cửa đã thấy Tiểu Hoa đeo cặp sách đứng đợi. Vừa lúc cửa nhà đối diện
mở ra, cậu bé cũng đeo cặp sách đứng đó.
Năm nay cậu lên lớp hai, trường học gần nhà nên cậu nói ba để cậu tự đi. Ba đồng ý, còn khen cậu là nam tử hán.
“Hi Tri!” Trần Ái Lệ gọi cậu, cười hỏi, “Cô có chút việc không đi được, để em đi học chung với cháu có được không?”
Nói rồi nhét vào tay cậu một tờ tiền: “Hai đứa xuống dưới lầu ăn mì đi nha.”
Cậu bé nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa phụng phịu: “Con không muốn.”
Trần Ái Lệ chẳng cần biết cô có muốn hay không, đẩy Tiểu Hoa ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Hai đứa bé mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng cậu bé đi xuống lầu
trước. Tiểu Hoa đành lẽo đẽo theo sau, vì cô không nhớ đường đến trường. Sắp được đi học rồi, cô chợt thấy xúc động, cô còn nhớ một năm trước ở
nhà nội, cậu bé đoán đúng hết trò chơi trong TV. Nếu được đi học, cô
cũng sẽ giỏi như vậy thôi.
Cậu bé dừng lại trước quán ông Trần, không nhìn cô, hỏi: “Có muốn ăn mì không?”
Mùi thơm từ trong quán bay ra, bụng Tiểu Hoa ùng ục kêu một tiếng, nhưng cô bé lắc đầu: “Không muốn.”
Cậu bé đi thẳng qua tiệm mì, ra khỏi khu chung cư. Hai đứa trẻ một
trước một sau đi đến trường, cậu bé gặp bạn cùng lớp, bạn học hỏi cậu:
“Ai vậy? Bẩn kinh, quen cậu à?”
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn cậu bé, nhớ trước đây cậu còn nghịch nước cùng mình mà.
“Không, không quen.” Cậu bé phủ nhận.
Tiểu Hoa được phân đến lớp 1A, đi học đối với cô là một chuyện vô
cùng mới mẻ, cô mất cả ngày mới làm quen được, bạn cùng bàn hỏi cô: “Sao cậu không chải đầu?”
Tiểu Hoa sờ tóc mình, cười nói: “Quên mất.”
Trước đây nội không bảo cô chải đầu.
“Vậy sao cậu không rửa mặt?”
Tiểu Hoa vẫn cười: “Quên mất.”
Trước đây nội cũng không bảo cô rửa mặt.
Bạn cùng bàn nhìn tay Tiểu Hoa, lặng lẽ xích ra xa một chút, chỉ chỉ ngón tay cô bé hỏi: “Sao lại bẩn thế?”
Tiểu Hoa cúi đầu nhìn, trong móng có giắt bùn đen, do vừa nãy cô ngắt cỏ bên đường làm bẩn. Cô bé lúng túng.
Nhưng dù thế nào thì ngày học đầu tiên cũng trôi qua, cô và các bạn mặc đồng phục giống nhau lao ra khỏi lớp.
Trên đường về nhà cũng một trước một sau, dù không hẹn nhưng chỉ có một đường về nhà như vầy thôi, không thể tránh được.
***
Lúc đi lên lầu, cậu bé đi trước tự nhiên chạy nhanh, hô lên: “Mẹ!”
Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn, thấy một dì đứng trên bậc thang, cũng đẹp
giống mẹ cô vậy, mái tóc thật dài. Cô thấy cậu bé nhào vào lòng dì, còn
dì ôm lấy cậu bé.
Tiểu Hoa đứng ở đó, ngón tay gảy gảy quai cặp. Lương Nhu thả con trai xuống, vẫy tay với Tiểu Hoa: “Cháu là Tiểu Hoa phải không? Dì hay nghe
Hi Tri nhắc về cháu đó.”
Cậu bé nhíu mày kéo áo mẹ, Lương Nhu xoa đầu con trai, cười cười ngồi xuống cạnh Tiểu Hoa, nói: “Dì là mẹ của Hi Tri, chào cháu.”
Tiểu Hoa nghĩ một lát, gọi: “Dì.”
“Ngoan lắm.” Lương Nhu nắm tay Tiểu Hoa.
Đó là một bàn tay vô cùng khác tay của nội, Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn,
Lương Nhu nói với cô: “Mấy hôm trước dì phải đi công tác nên không ở
nhà, Hi Tri gọi điện cho dì nói cháu giận anh, có phải không?”
Tiểu Hoa nhìn cậu bé, cậu bé đỏ mặt, ngó lên trần nhà.
Lương Nhu nói: “Hi Tri nói với dì là anh không muốn ăn gà đâu, anh
cũng thấy gà rất đáng yêu, cháu đừng giận anh nữa nhé, hai đứa làm anh
em tốt, có được không?”
Cậu bé đang ngẩng đầu nhìn trần nhà lén liếc Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lắc đầu: “Gà không còn nữa.”
Gà không còn nữa, cô không muốn làm anh em tốt với cậu.
Trên bậc thang vang lên tiếng hừ khinh thường của cậu bé.
Lương Nhu không ngờ Tiểu Hoa lại cố chấp như vậy, nhưng bà cũng không khuyên nữa, nắm tay cô đi lên lầu, nói: “Đến nhà dì chơi nhé? Tóc cháu
rối tung hết cả rồi, để dì chải đầu cho cháu.”
Tiểu Hoa khe khẽ gật đầu, nắm chặt tay dì.
Cậu bé nắm bàn tay kia của Lương Nhu, nói với Tiểu Hoa: “Tao có mẹ!”
Tiểu Hoa nói: “Em cũng có mẹ.”
Cậu bé há miệng còn muốn nói thêm, lại bị Lương Nhu cắt ngang, Lương
Nhu nói: “Cặp sách của Tiểu Hoa đẹp quá, mẹ mua cho cháu à?”
Tiểu Hoa hạnh phúc gật đầu: “Mẹ cháu mua.”
“Mẹ tốt với cháu quá.” Lương Nhu mở cửa dẫn Tiểu Hoa vào nhà.
Bà lấy dây thun và lược ra, cần lược nhúng vào nước rồi chải đầu cho
Tiểu Hoa, nói: “Nếu mẹ bận thì Tiểu Hoa tự chải đầu nhé, cháu là học
sinh tiểu học rồi, là học sinh thì phải sạch sẽ gọn gàng, sau này còn
được mang khăn quàng đỏ nữa, đẹp lắm.”
Cậu bé ngồi phía xa lẩm bẩm: “Con cũng sắp được mang khăn quàng đỏ rồi!”
Tiểu Hoa không biết khăn quàng đỏ là cái gì, nhưng cô cũng muốn mang, cô cố gắng nhớ các bước chải đầu của dì.
Lương Nhu lại lấy khăn ấm lau mặt cho Tiểu Hoa, rồi cắt móng tay cho
cô, Tiểu Hoa rất vui vẻ, ngày mai bạn ngồi cùng bàn nhìn thấy chắc sẽ
thích cô rồi.
Ánh mắt cậu bé dời khỏi sách vở, nhìn thấy đứa bé đứng cạnh mẹ mình
dường như hoàn toàn biến thành người khác, đây là lần đầu tiên cậu thấy
Tiểu Hoa như vậy, hình như từ trước đến nay cậu chưa nhìn mặt cô rõ ràng như thế, thì ra, cô rất dễ thương.
Lương Nhu cười hỏi con trai: “Hi Tri, con thấy sao?”
Cậu bé quay mặt đi: “Xấu muốn chết.”
***
Tiểu Hoa vui vẻ về nhà, Trần Ái Lệ kéo bím tóc của cô, nói: “Đi đâu mà giờ mới về!”
Tiểu Hoa giữ bím tóc, nói với mẹ: “Đến nhà dì đối diện.”
“Làm cái gì?” Bà ta lại kéo tóc.
Bím tóc của Tiểu Hoa rối tung, dây thun màu hồng dì cho cũng đứt. Cô gãi đầu, cẩn thận gọi một tiếng mẹ.
Trần Ái Lệ nhíu mày: “Mẹ cái gì mà mẹ, mày biến khuất mắt đi cho rồi!”
Tiểu Hoa không biết mình đã làm sai điều gì.
Hôm sau Tiểu Hoa dậy sớm, bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh cao quá, cô vất vả lắm mới tìm được được cái ghế con. Cô đứng lên ghế cẩn thận đánh răng rửa mặt, sau đó chải đầu. Tóc cô dày lại còn hơi xoăn, bàn tay bé
nhỏ phải tốn nhiều công sức mới chải được. Tiểu Hoa học theo dì Lương
Nhu, cầm lược nhúng vào nước rồi chải tóc, lần đầu tiên vụng về nên mãi
mới buộc được bím tóc sau đầu, không gọn gàng lắm nhưng cũng đỡ hơn hôm
qua nhiều. Cô còn không bôi thuốc bỏng, vì sợ bạn cùng bàn không thích
mùi thuốc.
Mẹ vẫn đang ngủ, cô rón rén đóng cửa, bụng kêu òng ọc.
Tiểu Hoa cười khanh khách, cảm thấy hơi thẹn thùng, vừa quay đầu lại
thấy cậu bé cũng đứng ngoài cửa, nhìn cô từ trên xuống dưới. Tiểu Hoa há hốc mồm, cậu bé quay đi.
Bọn họ một trước một sau đi học, cả đoạn đường Tiểu Hoa không ngắt cỏ nữa, thỉnh thoảng cô giơ tay sờ tóc, để chắc rằng gió không thổi rối
tóc.
***
Khai giảng được một tháng, các bé lớp 1 chào đón bài kiểm tra đầu
tiên trong đời. Tiểu Hoa không biết nhiều chữ, vừa làm bài vừa ngủ gật.
Khi có kết quả, Tiểu Hoa bị điểm thấp nhất.
Sau đó họp phụ huynh.
Hứa Kiến Quốc bị cô giáo giữ lại nói chuyện riêng, nói học sinh đứng
cuối lớp rất đặc biệt, hi vọng phụ huynh ở nhà dạy dỗ nhiều hơn. Hứa
Kiến Quốc sượng mặt, về nhà lôi Tiểu Hoa ra đánh một trận. Tiểu Hoa khóc ầm lên.
Trần Ái Lệ khinh khỉnh nói: “Đúng là mất mặt.”
Hứa Kiến Quốc chỉ vào mũi Tiểu Hoa: “Mày còn đứng bét nữa tao đánh chết mày luôn!”
Tiểu Hoa lau nước mắt, nói: “Con muốn nội.”
Trần Ái Lệ nói với Hứa Kiến Quốc: “Thấy chưa, còn không quen đấy!
Chúng ta tốt với nó vậy mà nó còn nhớ thương cái quê nghèo rách mồng tơi đó.”
“Cô nói ít thôi, lo nấu cơm đi!”
Trần Ái Lệ hừ một tiếng.
Mặc dù bị đánh một trận nhưng chuyện học hành của Tiểu Hoa cũng chẳng khá hơn là bao, ông chủ tiệm cắt tóc lầu dưới về quê thăm người thân,
Trần Ái Lệ ngứa tay, ở nhà mở sòng bài, cả ngày đều là tiếng xáo mạt
chược, làm tối nào Tiểu Hoa cũng mất ngủ, ban ngày lên lớp ngủ bù.
Trò chơi đoán chữ trước đây thấy Thẩm Hi Tri chơi vui vẻ, mà thực tế
lại chán vô cùng, Tiểu Hoa thật sự hối hận vì mình nối muốn đi học, mỗi
ngày tập viết chẳng có gì thú vị, cô nhớ sông ở quê, nhớ con giun mập
trong bờ ruộng, nhớ căn nhà nhỏ của nội. Khi đó cô có thể đếm tới hai
mươi, mà đi học một tháng rồi, cô cũng chỉ biết đếm tới hai mươi.
Cô không thích tên mới của mình, cô bảo mọi người gọi cô là Tiểu Hoa, nhưng ai cũng cười cô, nói cô ngốc. Dần dà, bạn bè cô giáo gọi cô, cô
cũng không trả lời, mọi người đều nói có quái đản.
Trước khi thi giữa kì, mẹ của bạn ngồi cùng bàn Tiểu Hoa đến gặp cô
chủ nhiệm, yêu cầu đổi chỗ cho con gái, lí do là Tiểu Hoa quá bẩn. Cô
chủ nhiệm biết chuyện này, cũng từng nói Tiểu Hoa rồi, nhưng cô bé lúc
nào cũng mặc đồng phục bẩn thỉu đến trường, áo trắng đều biến thành nâu
đen, giày cũng vậy.
Cô giáo xếp chỗ ngồi lần nữa, lớp có sĩ số lẻ nên Tiểu Hoa được sắp ngồi ở bàn cuối cùng, chỉ ngồi một mình.
Tiểu Hoa lưu lạc đến bàn cuối có một biệt danh, mấy đứa con trai nghịch ngợm trong lớp thích gọi cô là Tiểu Hoa bẩn.
Kì lạ là, giống y biệt danh trước đây của cô.
Nhưng Tiểu Hoa lại tủi thân vô cùng, cô nghe lời dì Lương Nhu chải
đầu, không nghịch bùn, tắm rửa mỗi ngày, nhưng mẹ không khi nào giặt đồ
cho cô cả, cô tự giặt lại không sạch.
Cô không bẩn .
Tại sao con nít trong thành phố lại đáng ghét như vậy chứ? Cô ghét ở đây!