Bình An Của Anh

Chương 33: Em đi tìm anh




Trong khu chung cư có mấy đứa trẻ đều thi tốt nghiệp chung với Tiểu Hoa, người lớn ngồi nói chuyện cũng hay nhắc đến, Hứa Kiến Quốc không tránh được bị hỏi: “Bình An nhà chú thi trường nào? Nghe nói lần trước con bé thi thử nằm trong top 10 à?”

Hứa Kiến Quốc cười: “Ài, nó thi đậu trường nào cho học trường đó.”

Liên Thanh cạnh khóe: “Tôi thấy Bình An nhà chú có tương lai đấy, nhất định phải thi trường tốt nhất rồi, có khi nào học cùng con trai bác Thẩm không? Nghe con tôi nói, trường Hi Tri đang học hình như là trường tốt nhất. Ai da Hứa Kiến Quốc, chú cứ ngồi chờ hưởng phúc đi.”

Đêm đó Hứa Kiến Quốc trực đêm về nhà thấy phòng Tiểu Hoa vẫn sáng đèn, gần đây cô đang trong giai đoạn chạy nước rút, Hứa Đống không dám quấy rầy cô, ngoan ngoãn đi ngủ trước. Ông đẩy cửa vào, hỏi: “Chưa ngủ à?”

Tiểu Hoa quay đầu lại, khoảnh khắc ấy trông cô rất giống mẹ. Cô cầm bút, vẻ mặt chăm chú: “Học một lát nữa.”

Hứa Kiến Quốc đi vào ngồi xuống, nói: “Chúng ta nói chuyện một lát.”

Tiểu Hoa đặt bút xuống, không biết ‘nói chuyện’ gì. Hứa Kiến Quốc nói: “Con muốn thi vào đại học Bắc Thành à?”

Tiểu Hoa cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt. Mặc dù có nhiều nữ sinh cắt tóc ngắn cho tiện nhưng cô vẫn quyết tâm để tóc dài, có khi thả, có khi buộc đuôi ngựa, người-nào-đó thích túm lấy đuôi tóc cô, hỏi cô dùng dầu gội gì mà mượt vậy.

Không nói gì có nghĩa là chấp nhận, Hứa Kiến Quốc thở dài, nói: “Đổi trường khác đi… Không phải Bắc Thành là được.”

Tiểu Hoa ngẩng đầu lên: “Tại sao?”

Hứa Kiến Quốc im lặng.

Tiểu Hoa hỏi một lần nữa: “Tại sao? Tại sao con không được thi vào đại học Bắc Thành? Nếu học tốt sẽ có học bổng, con không để ba tốn nhiều tiền đâu.”

Hứa Kiến Quốc định không nói, nhưng thấy cô bướng bỉnh như vậy, không nói không được. Ông hỏi: “Con thi vào Bắc Thành có phải vì Hi Tri không?”

“Vâng.” Cô đáp. Người đầu tiên nói cho cô biết học tập là cách duy nhất thay đổi vận mệnh chính là anh, người cho cô biết đến cuộc sống muôn màu muôn vẻ dưới mái trường là anh, người luôn động viên khích lệ cô là anh, người làm gương cho cô là anh, và người vẫn luôn đợi cô ở đó, chính là anh.

Trừ chuyện thích hay không thích, thì cô đi theo bước chân anh cũng vì muốn cuộc sống của mình tốt hơn, đó chẳng phải chuyện gì mất mặt.

Thế nên cô thẳng thừng đáp.

Hứa Kiến Quốc đã đoán trước câu trả lời, khuyên Tiểu Hoa: “Trên đời này không chỉ có mình Hi Tri, sau này con sẽ biết, nghe lời ba chọn trường khác đi, ba sẽ ủng hộ con.”

Ông hiếm khi thân thiết với con gái, gượng gạo muốn xoa đầu Tiểu Hoa nhưng lại bị cô né tránh, bàn tay lúng túng dừng giữa không trung. Tiểu Hoa nói: “Không được! Con không đổi!”

***

Tại sao lại thế? Tại sao?

Mặc dù trong lòng cô hiểu, nhưng mà… tại sao cô không thể được?

Tinh thần Tiểu Hoa bất ổn, liều mạng học làm chủ nhiệm cũng băn khoăn, chọn một ngày gọi Tiểu Hoa lên văn phòng tâm sự. Tiểu Hoa lên văn phòng còn cầm trong tay cuốn từ vựng, đi mấy bước lại học một từ, đến văn phòng mới gấp sổ lại, nghiêm túc ngồi trước mặt chủ nhiệm.

Nhưng không ngờ câu đầu tiên cô chủ nhiệm nói là: “Lúc anh em tốt nghiệp có tới tìm cô, nhờ cô quan tâm tới em nhiều hơn. Bình An, cô biết em đang cố gắng rất nhiều, nhưng cô thấy tâm trạng em không ổn định, em phải biết là năm nào cũng có không ít học sinh vì stress mà bị điên hoặc tự tử, em đọc báo chắc cũng thấy nhỉ?”

Viền mắt Tiểu Hoa đỏ lên, cô hỏi: “Thẩm Hi Tri nhờ cô ạ? Em không biết chuyện này.”

Chủ nhiệm cười: “Đúng thế, cậu ấy lau xe cho cô 2 tháng liền.”

Tiểu Hoa suýt chửi bậy, Thẩm Hi Tri, tên đó ngay cả xe của ba anh ta cũng chưa bao giờ lau đâu!

Cô chủ nhiệm rót cho Tiểu Hoa một ly nước: “Đến giờ này chuyện kiến thức coi như đã ổn định rồi, quan trọng là tinh thần. Bình An à, cô thấy em căng thẳng như vậy, là có tâm sự phải không?”

Tâm sự của cô không thể nói cùng người khác được, đó là chút tự trọng nho nhỏ của cô.

Tiểu Hoa lắc đầu: “Em chỉ muốn học nhiều thêm một chút… Em đã hứa với Thẩm Hi Tri lần thi thử tiếp theo phải đứng nhất.”

Lớp 12 thi thử cũng làm nghiêm túc giống như thi thật, Tiểu Hoa cố gắng hết sức mình nên tắt điện thoại suốt 32 ngày.

Ngày thứ 34 có kết quả, Thẩm Hi Tri nhận được tin nhắn của đóa hoa nhỏ nào đó: [Em muốn gặp anh]

Anh đang bị giáo sư Hoàng bắt vào phòng làm việc thống kê số liệu, đọc tin nhắn liền cười. Giáo sư Hoàng hỏi: “Bạn gái à?”

Thẩm Hi Tri hỏi một đằng đáp một nẻo: “Đúng là đứng nhất thật.”

***

Lần này Tiểu Hoa không cho Thẩm Hi Tri đến đón nữa mà tự mình mua vé tàu. 5h sáng liền ra khỏi nhà, trong ba lô đựng mì tôm, xúc xích và nước. Cô nhớ kĩ đường đi lần trước, dù nhà ga rộng lớn đông kịt người cô cũng không sợ, soát vé rồi vào tìm chỗ ngồi, đến khi toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thì cô cũng đi rót nước, chờ 3 phút là ăn được mì. Có điều suốt cả đoạn đường không có Thẩm Hi Tri ngăn cho cô một góc riêng nho nhỏ, thậm chí cô không được ngồi gần cửa sổ nữa. Xung quanh ầm ĩ vô cùng, cô thiếu vắng một bờ vai vững chãi, đành lấy ba lô gối đầu, cầm cuốn từ điển bắt đầu học.

Ngồi mệt rồi ra cửa đứng, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, trời xanh mây trắng, cây cối xanh um, chim chóc tự do bay lượn.

Suốt quãng đường ấy phong cảnh giống như được khắc sâu trong đầu, làm cô không bao giờ quên được.

Tàu chạy đến ga Bắc, Tiểu Hoa kiểm phiếu rồi ra khỏi ga. Bên ngoài có rất nhiều người đều đang chờ người thân đến đó. Tiểu Hoa không nhìn, vì cô đã nói Thẩm Hi Tri không được đến đón cô.

Tại sao nhỉ?

Có lẽ vì muốn chứng minh là cô có thể đi một mình được.

Dù đã thất bại nhiều lần, dù coi như đã không-cảm-xúc, nhưng cô vẫn mang theo chút kiêu ngạo, muốn chứng minh mình có thể làm được.

Tiểu Hoa đi đến trạm xe bus cách đó không xa, lên xe bus. Người trên xe cứ lên rồi xuống, không ngừng thay đổi, làm cô chợt hiểu ra một điều. Cô chẳng có mong ước cao sang gì, cô chỉ muốn có một người ở bên cô mãi mãi.

Trạm cuối cùng là đại học Bắc Thành, cô sắp thấy người ấy.

Tiểu Hoa xuống xe nhìn quanh, bọn họ hẹn nhau gặp trước cổng trường, nhưng nhìn một vòng lại không thấy bóng dáng Thẩm Hi Tri đâu cả. Bất chợt có người vỗ vai, cô quay đầu lại, thấy một người con trai đeo khẩu trang.

Cậu con trai tháo khẩu trang ra, kéo đuôi tóc cô: “Em đi cả đoạn đường mà sao không phát hiện ra anh hả?”

Anh theo cô từ nhà ga, mặc dù đội mũ và đeo khẩu trang nhưng vẫn hi vọng cô nhóc kia có thể nhận ra anh, sau đó sẽ cong môi nói: “Sao anh không nghe lời?”

Nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra anh, là vì lâu quá không gặp nên quên mất anh rồi ư?

Tiểu Hoa bật khóc, nước mắt kìm nén suốt một tháng tuôn trào trước cổng trường đại học Bắc Thành.

Đầu óc Thẩm Hi Tri như bị chết máy, hỏi một câu thiếu muối: “Anh đi đón em, em tức giận nên mới khóc à?”

Tiểu Hoa khóc hu hu đập anh một cái, Thẩm Hi Tri chỉ vào dấu đỏ không thể tin: “Em giận đến vậy à?”

Sau đó dẻo miệng dỗ cô: “Thôi nào, tại anh lo cho em quá mà, được rồi được rồi, cô nhóc lớn rồi, sau này để em tự đi một mình, được chưa nào?”

Anh đi theo cô từ nhà ga miền Nam.

Chỉ là, bây giờ anh không dám khai thật.

***

Tiểu Hoa thút thít, trong lòng thét gào: “Em không nhận ra anh! Em không nhận ra anh dù chỉ một chút! Nếu không học chung trường với anh, có khi nào em sẽ quên mất anh không? Nhưng em không muốn quên anh đâu, Thẩm Hi Tri!”

Thấy cô khóc quá thương tâm, Thẩm Hi Tri thôi đùa giỡn, giơ tay ôm cô, để cô tựa vào vai mình, cúi đầu lau nước mắt cho cô: “Tóm lại có chuyện gì thế?”

Tiểu Hoa khóc xong lau mặt: “Không có gì, phụ nữ đôi khi xúc động vậy đấy.”

Thẩm Hi Tri cười: “Phụ nữ? Em hả?”

Tiểu Hoa lại đánh anh: “Không được à!”

Trong vòng 15 phút ngắn ngủi gặp Tiểu Hoa, cánh tay Thẩm Hi Tri có thêm nhiều dấu đỏ, nhưng anh vẫn độc miệng: “Tự tin là tốt, nhưng phải biết chấp nhận sự thật nha bé gái.”

Lần trước đi tham quan hết trường rồi, nên lần này Thẩm Hi Tri dẫn Tiểu Hoa đến thư viện, mua hai ly trà sữa mang vào, chọn mấy quyển sách hay, như thế có thể ngồi cả ngày. Tiểu Hoa rất thích thư viện rộng lớn này, cũng thích ngồi ở đây, vì nó có không khí của sinh viên đại học.

“Em muốn thi vào đây.” Cô cúi đầu đọc sách, khẽ nói.

Thẩm Hi Tri liên tục chú ý hôm nay Tiểu Hoa khác thường, nghe cô nói vậy, ừ một tiếng.

Tiểu Hoa nghe tiếng ừ của anh, trong lòng khẽ run, nào ngờ người này không chuyên tâm đọc sách, nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay anh lớn, ngón tay dài, dễ dàng nắm gọn tay cô. Trong thư viện có điều hòa mát lạnh nhưng tay anh lại ấm áp, hơi ấm thấm vào mạch máu chạy thẳng vào tim cô, cô cúi đầu nhìn bàn tay anh nắm chặt.

Lại gặp bạn cùng phòng của anh, cái dáng cao gầy chạy đến vỗ vai Thẩm Hi Tri: “Thằng nhóc này sao lại ở đây?”

Sau đó ánh mắt thay đổi: “Ơ em gái, lại là em à?”

Thẩm Hi Tri không thể không buông tay ra, giới thiệu: “Đây là Nghiêm Tùng, em gọi cậu ta Tùng Tử là được.” (Tùng tử = hạt thông)

“Sai, là anh Tùng Tử.” Nghiêm Tùng sửa lời, sau đó mong chờ nhìn Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cũng ngại, gọi anh: “Anh Tùng Tử.”

Gọi xong lại thấy cái tên này buồn cười, cô mỉm cười.

Thẩm Hi Tri thở phào nhẹ nhõm, cô bé từ khi đến tới giờ vẫn xị mặt.

“Được rồi, đi ăn cơm thôi.” Anh gấp quyển sách trước mặt cô lại.

Nghiêm Tùng kéo Thẩm Hi Tri đi trước thầm thì nói gì đó, Tiểu Hoa đeo ba lô theo sau.

Nghiêm Tùng: “Uầy uầy, có gì đó không đúng, cậu lớn hơn tớ 2 tháng, hình như tớ phải kêu cô bé ấy là chị dâu mới đúng.”

Thẩm Hi Tri thúc cậu ta một cái: “Cậu im miệng đi, để dành 2 tháng nữa mới được gọi.”

Sau đó quay đầu lại vẫy cô: “Đi cạnh anh.”