Bình An Của Anh

Chương 14: Không còn giận anh




Hứa Đống cục cưng gần đây hết sức buồn phiền, bởi vì chị gái yêu thương cậu nhất không để ý tới cậu nữa! Ba mẹ cho kẹo bánh, cậu để dành cho chị gái nhưng chị gái không nhận, cậu hát bài Tiểu Yến tử nhưng chị cũng không chịu nghe, buổi tối cậu muốn ngủ với chị, vậy mà chị lại ôm chăn mền ra phòng khách. Hu hu, buồn thật đấy!

Hứa Đống cục cưng đem chuyện đau lòng này nói với anh trai nhà đối diện, lại nhận về hai chữ: “Đáng đời. ”

Hu hu, phải làm thế nào đây?

Cậu giơ tay đòi bế, Thẩm Hi Tri nhìn cậu, thấy đôi mắt cậu bé đỏ hết lên, đành cúi người ôm lấy cậu: “Sao không bảo chị bế, tìm anh làm gì!”

Hứa Đống cục cưng dụi mắt: “Chị không yêu cục cưng nữa, anh hai, chị yêu ai vậy?”

Thẩm Hi Tri suy nghĩ, lát sau mới trả lời cho cậu biết: “Yêu nội.”

“Nội là ai ạ?”

“Là bà nội của em.”

“Nhưng sao bà nội không đến thăm cục cưng?” Hứa Đống cục cưng nhìn anh.

Dù đã bảy năm trôi qua, nhưng Thẩm Hi Tri vẫn còn nhớ làng quê nghèo ấy, nếu thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không nói như thế, sẽ không nói những lời làm cô tổn thương. Anh xoa đầu Hứa Đống cục cưng: Bà nội bận nhiều việc lắm, đợi cục cưng lớn lên rồi sẽ được gặp bà.”

“Khi nào cục cưng mới lớn lên?”

Thẩm Hi Tri thở dài: “Em lo làm chị hết giận đi đã.”

Hứa Đống tựa đầu lên vai anh, “Anh hai, em buồn ngủ, em muốn nghe hát.”

“Hát bài gì?” Thẩm Hi Tri hỏi.

Hứa Đống cục cưng líu ríu: “Trời tối rồi, mưa sắp rơi, trời tối rồi, trời tối rồi… Chị hát hay lắm, tối nào chị cũng hát bài này ru cục cưng ngủ.”

Thẩm Hi Tri nhấc Hứa Đống lên: “Lo ngủ đi, sao em phiền phức vậy?”

Hứa Đống cục cưng: “Hu hu hu, em không cần anh hai, em muốn chị!”

***

Hứa Kiến Quốc và Trần Ái Lệ cũng cảm nhận được con trai đang buồn bã, dùng mọi cách dỗ cậu bé vui vẻ: đi công viên, mua đồ chơi, mua đồ ăn, mua quần áo mới… nhưng tất cả đều không có tác dụng. Hứa Đống cục cưng mỗi sáng tỉnh dậy đều dính lấy Tiểu Hoa, gọi chị ơi chị à, Tiểu Hoa đánh răng thì cậu đứng một bên, Tiểu Hoa ăn cơm cậu liền gắp hết thức ăn ngon cho chị, buổi chiều đi nhà trẻ về liền ngồi ngoài cửa chờ chị gái. Tiểu Hoa mỗi khi ở nhà đều có thêm một cái đuôi nhỏ, đi ra đi vào đều theo sau, nếu cô liếc cậu một cái, cậu bé sẽ cười hi hi lấy trong túi ra một viên đường, giơ lên nói: “Chị ăn đi.”

Tiểu Hoa không ăn, bởi vì viên đường này không phải mua cho cô.

Hứa Đống cục cưng lại buồn bã đi tìm anh hai, nói: “Anh hai, chị không ăn đường anh mua.”

Thẩm Hi Tri giật giật khóe môi, vỗ mông Hứa Đống một cái, sửa lời: “Không phải là chị em không ăn đường anh mua, mà là chị không ăn những thứ em đưa mới đúng, nên vấn đề là ở chỗ em.”

Hứa Đống nghe vậy bật khóc, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Thẩm Hi Tri nói: “Sao em không lén bỏ vào cặp sách của chị ấy? Ngốc.”

Đỉnh đầu của Hứa Đống cục cưng bùng lên một cái bóng đèn nhỏ, lon ton chạy về nhà.

Hôm sau Tiểu Hoa có bài kiểm tra một tiết, là môn toán mà cô ghét cay ghét đắng, giáo viên chỉ cho học sinh mang túi bút và máy tính vào phòng thi. Khi Tiểu Hoa mở túi bút ra liền chết sững, tại sao không có cái bút nào mà toàn kẹo là kẹo?

Hứa Đống cục cưng ngồi trong nhà trẻ âm thầm hào hứng: Chị mình nhất định sẽ bất ngờ lắm đúng không?

Tiểu Hoa tan học về nhà, còn chưa tới cửa nhà đã thấy em trai ngồi trên băng ghế, trông thấy cô nhào tới làm nũng: “Chị về rồi, chị đi học có mệt không? Cục cưng xách cặp cho chị nha?”

Cặp sách của chị gái là một vật vô cùng thần kì đối với Hứa Đống cục cưng, bên trong có sách giáo khoa mà cậu bé đọc chẳng hiểu gì.

Bước chân Tiểu Hoa dừng một chút, Hứa Đống cục cưng căng thẳng ngẩng đầu lên, thấy chị gái tháo cặp sách xuống, cho cậu ôm. Hức, đây giống như là món quà trên trời rơi xuống cho Hứa Đống cục cưng vậy, cậu bé ôm thật chặt, nghĩ thầm chị đúng là thích mình giấu kẹo, anh hai lợi hại thật!

Tiểu Hoa nhìn em trai cười ngây ngô, bật cười một tiếng.

Thẩm Hi Tri tan học về sớm bắt gặp một màn này.

“Anh hai!” Hứa Đống gọi Thẩm Hi Tri, Tiểu Hoa nghe thấy quay đầu lại, cũng nhanh chóng quay đi, mở cửa vào nhà.

Hứa Đống cục cưng ôm cặp sách chị gái như ôm vật báu, đưa cho Thẩm Hi Tri xem, nhận được anh mắt khinh bỉ và một tiếng hừ của anh hai.

Hứa Đống cục cưng nghĩ: Ừm, nhất định là anh hai hâm mộ mình được cầm cặp sách của chị, chị thương mình mà.

***

Sau hôm đó Hứa Đống cục cưng lại được nằm ườn trên giường chị gái, mỗi tối trước khi ngủ cũng được nghe chị hát ru, hai đứa bé ra vào đều dính như hình với bóng, mấy người rảnh rỗi nhiều chuyện trong khu chung cư lại có thêm đề tài mới, phần lớn đều nói Tiểu Hoa “Mệnh khổ.”

Vì Tiểu Hoa cắt tóc nên Trần Ái Lệ cảm thấy mất mặt, không xuống dưới lầu đánh bài nữa. Liên Thanh một lần nữa gom đủ bàn mạt chược, vừa xào bài vừa tám chuyện: “Mấy cô chưa biết đâu, dạo này lầu trên chẳng bình yên chút nào.”

“Sao thế? Lại đánh trẻ con nữa à?”

“Không phải, trước đây cứ tưởng mẹ ruột thì còn được, chứ giờ biết là mẹ ghẻ rồi thì ai đứng yên cho cô ta đánh nữa! Trần Ái Lệ là kẻ sĩ diện, năm đó đón con bé lên đây cứ kéo chị đi mua quần áo cặp sách cho con bé, cô ta sợ người khác nói cô ta đối xử tệ với con, mấy chuyện này ai chả biết chứ? Bây giờ dán cái bảng mẹ ghẻ to đùng sau lưng, cô ta chẳng dám đánh nữa, sợ người ta nói lòng dạ độc ác.” Liên Thanh cầm quân bài nói tiếp, “Nếu là chị chị cũng thổi gió bên tai, cho vui một chút.”

“Ai da, chị nói rõ đi!”

Liên Thanh nghiêng người về trước, nói: “Gần đây Bình An gọi cô ta là dì.”

Bốn người, cả ông chủ tiệm cắt tóc cũng dừng lại, mẹ Cung Lượng tặc lưỡi: “Làm mẹ nhiều năm giờ xuống chức thành dì, cười chết mất thôi, thảo nào không dám mò mặt xuống đây đánh bài.”

“Phải nói là Bình An cũng ghê gớm.” Ông chủ tiệm cắt tóc nói, mọi người cùng nhớ lại ngày hôm đó, cô bé 12 tuổi ngồi xuống nói muốn cắt tóc, mái tóc dài hôm sau trở thành đầu nấm, tự mình cắt!

Liên Thanh còn thấy chuyện chưa đủ loạn, đánh một quân bài: “Cứ chờ xem, sau này còn nhiều chuyện hơn cho coi.”

Quả nhiên, hôm sau Trần Ái Lệ đi mua đồ ăn bị người ta chỉ trỏ, tối chờ Hứa Kiến Quốc đi làm về mách: “Nó cứ gọi em là dì là sao? Em là người ngoài hả? Mấy năm nay em cho nó ăn cho nó mặc, bây giờ nó gọi em là dì em còn mặt mũi nào nữa chứ! Em chẳng cần đứa con gái như nó, nhưng mọi người trong chung cư đều cười vào mặt em đấy, Hứa Kiến Quốc anh không thấy mất mặt à!”

Hứa Kiến Quốc gần đây cũng gặp nhiều chuyện bực mình, trong công ty có người lời ra tiếng vào nói móc ông ta, còn nghe nói giám đốc Thẩm nhà đối diện làm ăn buôn bán gì đó kiếm được nhiều tiền, bao nhiêu khó chịu chồng chất, và Tiểu Hoa đang dọn bàn ăn bên cạnh trở thành nơi trút giận.

Tiểu Hoa một tay cầm khăn lau một tay cầm chén cơm của em trai bị xách đến trước mặt Trần Ái Lệ, Hứa Kiến Quốc nói: “Gọi mẹ.”

Ngày đầu tiên cô tới đây cũng được nghe câu này, khi ấy ba nói: “Đây là mẹ con, mau gọi mẹ.”

Mắt Tiểu Hoa đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Trần Ái Lệ, gọi: “Dì.”

Quật cường như một con trâu nhỏ.

Mặt Trần Ái Lệ đỏ lên, Hứa Kiến Quốc vung tay, Hứa Đống cục cưng đang ngồi trong phòng vẽ tranh, nghe thấy tiếng động chạy đến, hỏi chị: “Chị ơi cục cưng vẽ đẹp không?”

Đó là một bức tranh gia đình, cục cưng mặc quần yếm màu xanh, chị gái mặc váy đỏ, mẹ tóc quăn, còn ba lái một chiếc xe hơi nhỏ.

Tiểu Hoa quay mặt đi không nhìn, Trần Ái Lệ xé bức tranh của Hứa Đống, nói: “Sau này không được vẽ cái thứ này nữa!”

Hứa Đống òa một tiếng khóc lên, khóc vô cùng thương tâm, đó là bức tranh ngày mai cậu bé phải mang đến nhà trẻ!

“Hu hu hu, ghét mẹ, ghét mẹ!”

Trần Ái Lệ đau lòng ôm Hứa Đống dỗ dành, lại trợn mắt trừng Tiểu Hoa. Hứa Đống khóc đến tê tâm liệt phế, giơ tay đòi chị gái bế, Trần Ái Lệ không chịu, Hứa Đống giãy dụa trong lòng mẹ, đầu đầy mồ hôi. Trần Ái Lệ giơ tay lau trán, hốt hoảng: “Sao lại nóng vậy!”

Hứa Đống đẩy tay mẹ ra: “Muốn chị, muốn chị.”

Trần Ái Lệ tức điên nhưng không nỡ mắng con mình, đành nhìn Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc nhéo tai Tiểu Hoa: “Hôm nay mày mà không gọi tao đuổi mày ra ngoài!”

Vành tai Tiểu Hoa đỏ đến chảy máu, sưng lên, cô nói: “Dù đuổi con đi con cũng gọi bà ta là dì, bà ta không phải mẹ con.”

Hứa Kiến Quốc chỉ ra cửa rống lên: “Mày cút đi cho tao!”

Tiểu Hoa để khăn lau bàn với chén cơm xuống, đeo cặp đi ra ngoài. Hứa Đống nhìn thấy chị đi lại khóc to hơn nữa, thở không ra hơi đẩy mẹ ra, không cho mẹ chạm vào cậu bé. Hứa Kiến Quốc khỏe hơn, một tay ôm Hứa Đống một tay nhét nhiệt kế vào dưới nách cậu. Tiểu Hoa đứng ngoài cửa nhà họ Hứa nhìn tia chớp lóe qua bầu trời, nghe tiếng khóc của em trai dần nhỏ đi, ôm cặp sách ngồi trên bậc thang. Ầm ầm, một tiếng sấm vang lên, một lát sau mưa rơi xuống, không khí cũng lạnh hơn.

***

Đèn hành lang tắt ngóm, lầu ba tối như bưng, bỗng nhiên cửa nhà đối diện hé ra tia sáng, có người đi ra rồi đóng cửa lại. Lờ mờ có thể thấy người kia tựa vào tường, lẳng lặng nhìn Tiểu Hoa ngồi ôm cặp sách đối diện. Tiểu Hoa cúi đầu, người cô không muốn gặp nhất bây giờ chính là anh.

Trong bóng đêm có một chấm đỏ sáng lên, không khí ngập mùi khói thuốc, Tiểu Hoa sững sờ, không biết phải làm sao. Là Thẩm Hi Tri ư? Là Thẩm Hi Tri lúc nào cũng sạch sẽ nghiêm túc ư?

Anh học hút thuốc từ bao giờ? Tạo sao anh phải hút thuốc? Tim Tiểu Hoa đập thình thịch, chợt thấy anh ngày càng cách xa cô, xa đến lạ.

Đèn hành lang chợt sáng lên, ánh sáng bất ngờ xuất hiện làm Tiểu Hoa hoa mắt, cô nheo mắt lại, thấy Thẩm Hi Tri không biết khi nào đã đứng cạnh cô. Hai người nhìn nhau một giây rồi vội vã tránh ánh mắt đối phương. Hứa Đống trong phòng vẫn còn khóc, lúc này không gọi chị nữa, mà nói: “Cục cưng khó chịu.”

Thẩm Hi Tri mở miệng trước anh hỏi: “Em trai sao vậy?”

Tiểu Hoa nói: “Bị bệnh .”

Đã bao lâu bọn họ chưa nói chuyện? Bây giờ tự nhiên nói, cảm thấy thật lạ.

Khi Thẩm Hi Tri hút thuốc xong, đèn cũng tắt, cuộc nói chuyện kết thúc như vậy. Đêm nay trời lạnh quá. Tiểu Hoa lấy sách trong cặp ra, mặc dù nhìn không rõ, nhưng tìm chuyện gì đó làm còn tốt hơn. Thẩm Hi Tri đứng cạnh công tắc, giơ tay bật đèn. Tiểu Hoa không ngẩng đầu lên, mà chăm chú đọc sách.

Bóng đèn trước khi tắt sẽ yếu đi, mỗi khi yếu sẽ có người giơ tay nhấn một cái, đêm nay đèn hành lang không hề tắt. Tiểu Hoa lật sách, mái tóc cây nấm ngắn ngủn nên từng lọn tóc lộn xộn cứ che vướng mắt, cô tiện tay vén tóc lên, quên mất lỗ tai của mình. Ánh mắt Thẩm Hi Tri thỉnh thoảng lướt qua nhìn thấy vành tai nhỏ nhắn của cô, dưới ánh đèn sáng rõ từng tia máu bầm.

Vận mệnh cứ thế xoay vòng, đêm nay cô lại bị đánh, mà anh cũng có chuyện phiền lòng.