Vẫn nghe nói lâm viên trong phủ Dự d[d[lqd vương cực kỳ xinh đẹp, có thể so với hoàng cung. Kết quả là, Phó Nghiên liền ôm lòng hiếu kỳ, đi tới hậu hoa viên của vương phủ.
Quả nhiên là danh bất hư truyền, nước chảy róc rách, núi giả được làm cực kỳ tinh xảo, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, lả lướt đặc sắc như Tô Châu, mà lâu đài ngói lệ mang đậm hơi trở phương Bắc, đúng là có phong cách riêng. Hai bên lối nhỏ là hoa thơm cỏ lạ, bóng cây rợp xuống, màu xanh từ cây cỏ làm nền cho lâm viên.
Không thể không cảm thán lâm viên này xinh đẹp vô cùng, mùa hè hoa cỏ trong vườn đua nhau khoe sắc, mà cây hấp dẫn Phó Nghiên nhất chính là “Giống quá Hải Đường nhiều thướt tha, trường hạ hoa nở đỏ như lửa” Hoa Mộc Cẩn (cây dâm bụt).
Nàng nhớ lúc nhỏ, bà vú nấu ăn cực ngon là nhờ có Mộc Cẩn làm nguyên liệu, đáng tiếc bà vú qua đời sớm, mùi vị lúc nhỏ cũng biến mất theo bà vú.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chợt một giọng nói nhàn nhạt vang lên, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Dự.
Phó Nghiên cũng không khách khí với hắn: “Thức ăn.”
Hắn nghe nàng trả lời như vậy, cười yếu ớt nói: “Đói bụng sao? Vừa rồi ta đến phòng tìm ngươi, không thấy ngươi ở đó, không ngờ ngươi lại đến nơi này ngắm hoa.”
Phó Nghiên cúi đầu, nhìn Mộc Cẩn đỏ như lửa dưới đất: “Ta nhớ đến mùi vị cá trích nấu với mộc cẩn mà bà vú đã làm cho ta ăn khi còn bé.”
Nàng vẫn cúi đầu, nghe hắn nói: “Nếu thèm, ta phân phó phòng bếp làm.”
Phó Nghiên không nói, nhìn hắn mỉm cười một tiếng.
Hắn cúi người xuống, ngắt một đóa đưa cho Phó Nghiên. Nàng hiểu ý tứ của hắn, cười một tiếng nhìn hắn: “Ta từ nhỏ liền thích Mộc Cẩn, nếu để cho nó cắm ở thái dương của ta, không bằng cho nó tự do nở rộ thì hơn, coi như héo tàn cũng hóa thành xuân bùn hơn hộ hoa.” Phó Nghiên nhận lấy hoa, cầm trên tay, không nói gì thêm nữa.
Hai người sóng vai đi ven hồ, trên bờ cây liễu chập chờn, gió thổi mang theo hương hoa, thổi vào trong lòng người!
Hai người đang đắm chìm trong phong cảnh hữu tình này, thì có hai nữ tử dịu dàng thướt tha chậm rãi đi tới hướng bọn họ, hai nàng thấy Bạch Dự liền rối rít ưu nhã hành lễ: “Thiếp thân tham kiến vương thượng.”
Lúc này Phó Nghiên mới biết, thì ra hai nữ tử này là thiếp của Bạch Dự.
Bạch Dự ừ một tiếng, liền lôi kéo nàng tiếp tục đi, bỏ rơi hai vị nữ tử kia sau lưng.
Phó Nghiên lúng túng nhìn hắn, thế nhưng hắn lại không nhìn nàng, nàng chỉ đành nhỏ giọng mở miệng bảo hắn buông tay. Thế nhưng hắn lại không buông, không mang theo chút tâm tình nào nói: “Là thiếp do hoàng thượng ban cho năm trước, trong ngày thường rất ít khi thấy họ.”
Phó Nghiên không trả lời, cúi đầu. Trong lòng đang đánh giá mối quan hệ giữa nàng và hắn, hắn là đang giải thích sao, tại sao phải giải thích?
Đêm, lúc nàng chuẩn bị đi ngủ, thì Nhĩ Điềm lại tới truyền lời, mời Phó Nghiên đến đại sảnh.
Đi theo Nhĩ Điềm vào đại sảnh, thấy bóng dáng thon dài của Mạc Lãng đứng nghiêm trước ánh đèn chập chờn, nước mắt thế nhưng không cầm được chảy xuống. Lúc này nàng nên hỏi tại sao, nhưng không biết vì sao nàng không hỏi được. Có lẽ là bởi vì hắn bỏ rơi nàng trên đường nàng trốn hôn khiến nàng ủy khuất, không đưa nàng đến cuối con đường khiến nàng thương tâm, cuối cùng không thể trở thành thê của hắn khiến nàng tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc đều trong một khắc này theo nước mắt rơi xuống đất.
“Mạc Lãng.” Phó Nghiên hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh.
“Không có việc gì là tốt.” Mạc Lãng xoay người, thấy nàng đứng ở trước cửa, lạnh nhạt nói.
“Ngươi còn biết quan tâm ta sao?!” Hắn nói như vậy, Phó Nghiên càng thêm lệ rơi không ngừng, bỗng dưng nhớ tới lá thư hắn lưu lại, “Ngươi tìm được rồi sao?”
Mạc Lãng chậm rãi đi tới, khuôn mặt gió nhẹ nước chảy:“Có tìm được hay không cũng không phải chuyện quan trọng nữa.” Tiếp đó, hắn lấy khăn ra nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều dõi theo.
Lệ ngừng rơi.
Nụ cười yếu ớt.
Đêm tĩnh không tiếng động.
Tay phải của Phó Nghiên dùng sức một cái, một bạt tai rơi vào trên mặt Mạc Lãng: “Một tát này ta đánh ngươi vì ngươi luôn chọc ghẹo ta.”
Bàn tay lại giơ lên tiếp tục tát: “Một tát này là vì ngươi bỏ rơi ta ở khách điếm, hại ta thiếu tiền phòng.”
Một cái nữa: “Một tát này là vì ngươi không đưa ta đến cuối đoạn đường trốn hôn.”
Sau khi tát xong, tay của nàng hơi tê dại. Mặt của hắn có chút ửng đỏ, xem ra da mặt của hắn quả nhiên rất dày nha.
Mạc Lãng nhìn nàng, sắc mặt bình thản: “Tát xong rồi hả?”
“Xong rồi.”
“Không tức giận nữa?” Hắn vẫn nhìn nàng.
“Rất tốt......”
“Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi nhẫn của ta đâu?” Mạc Lãng vừa nói xong lời này, trong lòng Phó Nghiên không khỏi run lên.
Phó Nghiên thuận miệng trả lời: “Dùng để thế chấp tiền phòng rồi.”
“Ngươi......” Mạc Lãng bị nàng làm tức giận nói không ra lời, đáng đời hắn mà!
Ai bảo hắn vô tình vô nghĩa với nàng chi?
“Bỏ đi.” Một câu bỏ đi của Mạc Lãng, khiến Phó Nghiên kinh ngạc, nếu là lúc trước ở Tướng phủ, hắn nhất định sẽ lột da nàng.
“Nghiên Nghiên.”
Nghe thấy Mạc Lộ gọi nàng, nàng quay người lại không thèm giải thích với Mạc
Lãng nữa đi tới bên người Lộ Lộ ngồi xuống, Phó Nghiên cười nhìn nàng và Vương
Nham:“Thuốc của muội có tốt không?”
“Nghiên Nghiên, tỷ rất sùng bái muội nha.. đáng tiếc muội không nhìn thấy, tỷ không cần tốn nhiều sức thì những người kia liền ầm ầm ngã xuống.” Nàng vừa nhắc tới thuốc của Phó Nghiên liền dừng lại không được, loại cảm giác tự hào đang sinh sôi nảy nở trong lòng.
“Ngươi còn biết y thuật sao?” Bạch Dự bất thình lình thốt lên một câu.
“Cũng tạm thôi, ta chỉ biết sơ sơ.” Phó Nghiên khiêm nhường đáp lời, Lộ Lộ vốn định nói tiếp, Bạch Dự chen vào “Ừ” một tiếng, khiến lời đã đến khóe miệng chỉ có thể nuốt xuống.
Sau đó Phó Nghiên lại cùng Lộ Lộ nói chuyện trắng đêm, mới biết, hai người Mạc Lộ và Vương Nham đã sớm hướng vào đối phương, chỉ là hai người chưa thổ lộ thôi. Cho đến lần này Lộ Lộ “gả thay” mới khiến hai người nhận ra, nói đến đây thì Phó Nghiên cũng coi là nửa bà mai của bọn họ rồi. Bây giờ không biết cữu cữu thế
nào, sợ là vẫn còn nổi giận thôi.
Cho nên, Mạc Lãng cùng Mạc Lộ về phủ trước để dò thám tình hình, mà Phó Nghiên vẫn phải ở lại Dự vương phủ. Bạch Dự ơi Bạch Dự, Phó Nghiên nàng thiếu ngươi hai món ân tình vậy.
Lúc Lộ Lộ đi, vẫn không quên bát quái (bà tám) một câu: “Vương Gia rất tốt. Có thể suy tính một chút nha, ca ca...... Hay là thôi đi.”
Ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây, chiếu thẳng xuống đất. Cả vườn hoa kiều diễm, giọt sương trong suốt dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ, hai người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Phó Nghiên đi tìm Nhĩ Điềm muốn mượn nàng ta quyển tiểu thuyết truyền kỳ, đúng lúc nghe hai hầu gái đang bát quái (bà tám).
Hầu gái giáp: “Lúc ta ra phố thì nghe nói, hôm trước lúc biểu tiểu thư Tướng phủ xuất giá, vị hôn phu cũng trong ngày đó mang theo nam sủng bỏ trốn, tiểu thư Tướng phủ trong cơn tức giận cũng chạy trốn.”
Hầu gái ất: “Tiểu thư Tướng phủ chạy trốn một mình sao?”
Hầu gái giáp: “Nói là như vậy, ai biết có phải chạy trốn với nam tử nào không. Ta còn nghe nói trước hôn lễ một tháng, tiểu thư kia đã cùng tình lang bỏ trốn một lần. Ngươi nói những người có tiền này nghĩ như thế nào đây? Lang không tình, nữ không muốn, vậy sao còn tổ chức hôn lễ!”
Phó Nghiên ở một bên nghe lén, nghĩ thầm thì ra không chỉ một mình nàng gây ra tội lớn, Trương Dương cũng giống nàng bỏ trốn cùng nam sủng nha, nàng đào hôn cũng là chuyện đương nhiên, nhưng đã làm Tướng phủ mất mặt, nếu Phó Nghiên giữ khuôn phép gả cho Trương Dương, chẳng phải là nàng lại muốn làm oán phụ khuê phòng cả đời sao, lại đâm đầu xuống hồ tự vận sao!
“Phó cô nương, vương thượng mời người đến đại sảnh một chuyến.” Nhĩ Điềm tới truyền lời, mới sáng sớm mà Bạch Dự tìm Phó Nghiên làm gì nhỉ?
Đi theo Nhĩ Điềm vào đại sảnh, thấy Bạch Dự ngồi ở chánh vị, ưu nhã cầm tách trà, khẽ thổi trà, trên bàn có bánh và đang đốt hương, mùi thơm của bánh và hương hòa vào nhau, bay bồng bềnh trong không trung, thấy hắn ngồi yên không lên tiếng, Phó Nghiên cũng yên lặng ngồi một bên, hai người cứ ngồi như vậy, làm không khí trở nên khác thường.
“Nhĩ Điềm rất lanh lợi nha.” Phó Nghiên vì muốn đánh vỡ bầu không khí này mà lờ mờ mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, kết quả là nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Ngươi cũng rất lanh lợi.” Bạch Dự bất thình lình nói một câu, hắn nhất định là cảm thấy vô nghĩa đối với lời này của nàng, mặc dù hắn luôn bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng Phó Nghiên có thể nhìn ra trong mắt hắn có bất đắc dĩ với nàng.
Thật ra thì nàng nói rất đúng, nếu Nhĩ Điềm không lanh lợi, hắn sẽ không để cho nàng ta thành nha hoàn kiêu ngạo.
Còn chưa chờ Phó Nghiên mở miệng đáp lại hắn, hắn đã lên tiếng: “Mạc Tương vào triều làm quan đã hơn hai mươi năm rồi, cũng coi là nguyên lão hai triều, ông ta luôn trung thành và tận tâm. Tuy nói là đính hôn từ nhỏ, nhưng lại thành hôn vào lúc này, chính là vì cũng cố thế lực hai nhà. Mặc dù ngoài mặt trong triều trên dưới quân thần một lòng, phiên vương cũng bắt đầu ra tay rồi.”
Phó Nghiên trong ngày thường mặc dù không công khai quan tâm triều sự, tin tức nàng biết cũng chỉ là tin tức mà dân chúng trong thành bàn tán mà thôi. Đương kim hoàng thượng Bạch Dương là do quý phi nương nương sinh ra, quý phi lại vì sinh khó mà chết. Tiên hoàng nói tiên hoàng hậu không có con, liền đưa đứa bé cho hoàng hậu nuôi nấng. Sau đó, hoàng hậu sinh được một hoàng tử là Dự vương, sau lại sinh một công chúa là Phù âm công chúa. Vạn Chiêu Nghi cũng có một đứa con là Lăng vương Bạch Tuy, Lăng vương mười bốn tuổi liền lĩnh quân xuất chinh, lập được chiến công hiển hách, hôm nay một lòng vì nước, trung thành với hoàng thượng. Bách tính luôn nói: hoàng thượng trị quốc, Dự vương Tề gia, Lăng Vương bình thiên hạ. Tam vương đồng tâm, Nam Tấn thịnh hưng. Nhưng mà, Phó Nghiên cũng hiểu phía sau thịnh thế đó là những thứ không muốn người biết.
“Bách tính tương truyền chẳng qua là vẻ bề ngoài, gia tộc đế vương, một nhà hòa thuận đùa giỡn dĩ nhiên chỉ là diễn trò. Ta đã sai người đi thăm dò qua, Thế tử Tướng quân cũng đào hôn, nếu như thế, Mạc Tương cũng sẽ không làm khó khăn ngươi nữa, ta sai người đưa ngươi trở về thôi.”
Thì ra hắn nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn Phó Nghiên có thể an tâm về nhà, có thể an tâm về nhà tự nhiên là tốt, kết quả là, nàng cũng đáp. Chỉ là, lời nói kia của Bạch Dự có điều gì hơi lạ, chẳng lẽ, hắn hoặc là Lăng vương có điều dị tâm?
Nếu là có, kết quả sẽ như thế nào?
“Nên đối mặt vẫn phải đối mặt thôi, điều gì tới sẽ tới, cho dù tránh cũng không thể tránh suốt đời, chuyện mình làm thì tự mình đi giải quyết thôi.” Phó Nghiên gật đầu một cái.
Trở lại Tướng phủ.
Cữu cữu nhìn thấy Phó Nghiên liền giải bày tâm sự của mình:“Rất nhiều chuyện cữu cữu không thể thao túng được, các ngươi đều lớn rồi, cũng có ý nghĩ của mình, nếu trong lòng đã có ai, thì nói cho ta biết để người làm trưởng bối như ta giúp các ngươi làm chủ, không phải Nghiên Nghiên luôn chờ đợi Lãng nhi sao, vậy ta liền thành toàn cho các ngươi.”
Chắc là Bạch Dự đã sai người tới nói cái gì, cữu cữu mới có thể nói như vậy, nếu không theo tính khí của cữu cữu, cho dù là Trương Dương đào hôn, lão nhân gia cũng sẽ mắng Phó Nghiên mấy câu.
Nghe lời này của cữu cữu, Phó Nghiên liền đỏ mặt d[dlq[d:“Cữu cữu nói gì vậy, ta và biểu ca không có gì, người đừng nghe bên ngoài nói lung tung.”
Phó Nghiên đương nhiên muốn được như lời của cữu cữu, nhưng cho dù nàng đồng ý thì có ích lợi gì đâu, chẳng lẽ nàng lại phải theo gót Phàn Tinh Nguyệt sao?
“Đúng vậy, lời đồn đại bên ngoài không thể tin.” Cho nên, Mạc Lãng cũng từ chối.
Quả thật, lời đồn đãi chỉ là lời đồn đãi, chuyện nhảm chỉ là chuyện nhảm sao?