Vương bà tử thấy các nàng trở về, thi lễ một cái rồi nói: “Thiếu gia đã về.”
Phó Nghiên nghe tin này, liền muốn đến phòng tìm hắn, muốn mang dây đeo quạt của Thiểu Nhi đến cho hắn, nhưng lúc đến phòng Mạc Lãng lại không thấy bóng người, chẳng lẽ hắn lại đi ra ngoài sao?
Thấy hầu gái mang nước nóng vào, chuẩn bị nước tắm cho Mạc Lãng. Nàng liền hỏi: “Mạc Lãng đi đâu vậy?”
“Thiếu gia đã đến thư phòng ạ.” Hầu gái vừa múc nước vừa đáp lời.
Lúc nàng đang chuẩn bị gõ cửa đi vào, lại nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến, nàng liền ngừng động tác.
Trong phòng, cữu cữu đang nói chuyện với Mạc Lãng.
“Chuyện đó như thế nào rồi?” Mạc Tương lạnh giọng hỏi thăm.
“Hài nhi đã làm xong chuyện.”
“Rất tốt, Dự vương chinh chiến biên cương, hiện nay nắm giữ ba vạn binh mã, hôm nay trên tay Lăng vương có 20 vạn binh mã (theo bản gốc là 20 binh mã, editor cảm thấy lạ nên sửa thành như trên), trên tay Trương tướng quân có năm vạn binh mã đang thủ vệ biên cương. Hôm nay chúng ta tổng cộng có 23 vạn binh mã. Trong tay hoàng thượng còn có mười vạn, trên tay lão phu còn có mười vạn. Bây giờ hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp thu hồi binh quyền.” Mạc Tương vẫn lạnh giọng nói.
“Mặc dù như vậy cũng không cần lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Bây giờ phải xem coi khẩu vị của hoàng thượng lớn bao nhiêu, Dự vương mới vừa thắng trận trở về, hoàng thượng sẽ không tiện rút lui binh quyền của Dự vương.” Mạc Lãng phân tích rất có đạo lý.
“Cho nên, bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi xem hoàng thượng sẽ khai đao với ai trước.” Mạc Tương cười lạnh, “Bây giờ hoàng thượng đang khó cả đôi đường, lão phu là nguyên lão hai triều, nếu đoạt binh quyền sợ là trên triều đình có nhiều người cảm thấy không ổn, mà Lăng vương đoạt binh quyền càng làm triều đình chấn động.”
Phó Nghiên ở ngoài cửa kinh ngạc há to miệng, nàng vạn lần không ngờ, cữu cữu và Lăng vương đều có mưu đồ tạo phản, xem ra cữu cữu không thật sự thích vị trí hiện tại của người.
Hôm nay hoàng thượng phải suy nghĩ phải làm như thế nào để nắm lại binh quyền của bè phái Lăng vương, còn phải vội vàng đóng trò huynh đệ đồng tâm hài hòa, thật không dễ dàng.
Phó Nghiên nghe xong trọng điểm cuộc đối thoại, không dám đứng nghe nữa, liền chạy chậm trở về phòng.
Phó Nghiên ngồi trước bàn tháo trang sức, chợt nhớ tới trước ở Dự vương phủ Bạch Dự từng nói, lúc đó hắn kể cho nàng nghe một câu chuyện xưa, chắc hẳn chính là muốn ám hiệu cho nàng biết Mạc Tương cùng phe với hắn.
Ha ha, chỉ tiếc nàng không thông minh lắm, nên không sớm nhìn thấy.
Ngày thứ hai, Mạc Lãng chủ động gõ cửa phòng Phó Nghiên.
“Hôm qua nghe hầu gái nói muội tới tìm huynh?” Mạc Lãng ngồi xuống, tự rót cho bản thân một tách trà.
“Đúng vậy, hôm qua muội tìm huynh.” Phó Nghiên không để ý tới hắn, ở một bên tìm kiếm đồ đạc.
“Muội lung tung tìm kiếm gì vậy?” Mạc Lãng không nhìn nổi mới hỏi.
Phó Nghiên vẫn không có ngừng tìm kiếm: “Khi muội đến Nam Sơn, Thiểu Nhi có đưa muội một sợi đai đeo quạt bảo đưa cho huynh, không biết muội đã ném tới nơi nào rồi.”
“Không tìm thấy sao?” Mạc Lãng nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười hỏi.
“Tìm thấy rồi.” Phó Nghiên cười quay đầu lại nhìn hắn, cầm đai đeo quạt từ trên mặt đất đứng dậy.
“Biểu tiểu thư, người xem mấy cái này......” Vương bà tử đột nhiên đi vào, thấy nàng đang nói chuyện với Mạc Lãng liền ngừng nói.
Mạc Lãng nhìn vương bà tử, hỏi “Chuyện gì?”
“A, cũng không có gì chuyện, nô tỳ nghĩ tới biểu tiểu thư ở nơi này không có hầu gái hầu hạ, nên tìm mấy người cho tiểu thư, mang đến cho tiểu thư nhìn ạ.” Vương bà chim đỗ quyên củ đáp lời.
Phó Nghiên thấy vậy liền nói: “Tùy tiện lưu lại một người đi.”
Mạc Lãng lại ngăn nàng lại, nếu muốn tìm người hầu phải chọn một người tốt. Sau đó hắn đứng dậy đi về phía mấy hầu gái xếp thành một hàng trước mặt.
Tới tới lui lui ở trước mặt họ tầm vài vòng, rồi hắn mới đi đến trước mặt một người có dáng dấp khôn khéo nhất hỏi “Ngươi tên là gì?”
“Hồi công tử, hầu gái Vũ Mạch.”
“Vậy thì chọn nàng ta đi.” Mạc Lãng cười nói.
Phó Nghiên đã sớm đoán được hắn sẽ chọn nàng ta, hắn đều chỉ nhìn có xinh đẹp không rồi chọn, Phó Nghiên cũng không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.
“Vũ Mạch đúng không, nếu thiếu gia đã coi trọng ngươi rồi, vậy ngươi theo hầu thiếu gia đi.” Phó Nghiên nhàn nhạt nói.
Mà Mạc Lãng đã nóng nảy nói: “Đừng nha, đây là ta chọn cho muội, ta không nói ta muốn nha, nha hoàn hầu gái trong phòng ta đã rất nhiều rồi. Muội đừng gây thêm rắc rối cho huynh nữa.”
Phó Nghiên nghe vậy, chỉ nói một câu: “Vậy ngươi lưu lại đây đi.”
Tiếp sau đó nàng nhếch miệng nói với Mạc Lãng: “Cái này cho huynh...Huynh có thể đi được rồi.”
Mạc Lãng nhận lấy dây đeo quạt trong tay Phó Nghiên, khóe miệng giương lên: “Chừng nào thì muội có thể làm một cái như vậy cho ta đây?”
Phó Nghiên không nói lời nào, nghĩ thầm, hắn đòi thì đòi, trọng điểm là nàng có muốn làm không.
Nếu Mạc Lãng muốn nàng đưa cho hắn một cái như vậy mà tự nàng làm, nàng cũng có thể đi học cách làm, làm cho một đoạn tình cảm với Mạc Lãng, thuận tiện cũng làm cho Bạch Dự một cái. Chỉ là Phó Nghiên suy đi nghĩ lại, mấy ngày nữa sẽ vào mùa đông rồi, đưa dây đeo quạt cũng không thực dụng, cho nên nàng quyết định làm bao tay sưởi ấm.
Phó Nghiên nói ý tưởng này cho Lộ Lộ nghe, Lộ Lộ liên tiếp mắng nàng đần.
Mạc Lộ nói “Muội thật sự cho rằng muội khéo tay giống Lâm Thiểu Nhi sao? Muội cho rằng bao tay sưởi ấm rất dễ làm sao? Dây đeo quạt dễ làm muội lại không làm mà đi gây khó bản thân làm bao tay sưởi ấm, tỷ thấy muội điên rồi.”
Phó Nghiên lại không cho là đúng, quấn Vũ Mạch bắt nàng ta dạy nàng thêu hoa. Nữ công của Vũ Mạch rất tốt, nàng dạy cũng rất nghiêm túc tỉ mỉ, ngay cả có một vị sư phụ tốt, Phó Nghiên cũng không thêu được, tay bị kim đâm chảy máu vô số lần.
Mạc Lộ ở một bên cảm thán, gỗ mục không thể đẽo: Phó Nghiên ở bên cạnh cảm thán, ngón tay như ngọc thật vô dụng.
Thêu hết một tháng, Phó Nghiên liền cầm thành phẩm cho Lộ Lộ thưởng thức. Mạc Lộ nhìn hồi lâu hỏi “Không có chuyện làm sao mà đi thêu móng con gà?”
Phó Nghiên tức nghẹn, đây là trúc nha.
Phó Nghiên thật không chịu nổi đả kích, dĩ nhiên nàng đã phát hiện phương diện này nàng không có thiên phú, cho nên nàng quyết định không nên lấy bao tay ra.
Nàng lại suy nghĩ đến việc làm tua kiếm.
Phó Nghiên lại bận rộn chừng mấy ngày, cuối cùng đại công cáo thành.
Khi nàng đưa tua kiếm cho Mạc Lãng, Mạc Lãng cười phóng túng nói: “Tua kiếm cột vào chuôi kiếm sẽ không thuận lợi.”
Rất tốt, ý tứ của Mạc Lãng chính là nàng không nên đưa cái này.
Mạc Lãng sợ lần sau Phó Nghiên sẽ làm ra cái gì nữa, vì vậy lại bồi thêm một câu: “Chỉ là thật xinh đẹp nha, ta có thể dùng khi cất kiếm.”
Cũng bởi vì nghe được lời này của Mạc Lãng, Phó Nghiên càng khẳng định Mạc Lãng không thích hợp với nàng, trong lòng lại suy nghĩ, nếu là Bạch Dự tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Trong cung điện rộng lớn, đàn hương đã đốt hết, từ trong lò một làn khói xanh tràn ra.
Cung nữ vốn định thay hương liệu, thái hậu lại cản nàng: “Đi, mời hai vị Vương Gia tới.”
Cung nữ đáp cá dạ, liền vội vã rời đi.
“Mẫu hậu.” Hai người Lăng Dự sải bước vào điện hành lễ.
“Ừ.” Thái hậu nhỏ giọng đáp lời, “Đều ngồi xuống hết đi, cùng nói chuyện với mẫu hậu nào.”
Bọn người Bạch Dự tất nhiên biết mục đích hôm nay thái hậu nương nương cho mời bọn họ tới, nhưng vẫn giả vờ không biết d[d[lqd hỏi “Không biết mẫu hậu gọi nhi thần tới có chuyện gì?”
Thái hậu nhìn Bạch Dự lại nhìn Bạch Tuy: “Các ngươi đừng giả bộ hồ đồ nữa cho ai gia, hôm nay ai gia tìm các ngươi tới là vì chuyện gì, trong lòng các ngươi đều rõ ràng. Ai gia vẫn lo lắng hôn sự của các ngươi, hôm nay yến chọn phi đã xong, các ngươi nói một chút tâm ý của mình coi.”
Bạch Tuy cực kỳ tùy ý nhấp một ngụm trà nói: “Các vị quận chúa tiểu thư đều rất tài nghệ và xinh đẹp.”
“Cho nên?” Giọng của Thái hậu nương nương cũng cực kỳ tùy ý.
Cho nên? Còn có điều gì sao? Ý tứ của Bạch Tuy chính là nói tất cả đều tốt không có gì đặc biệt, nên hắn không coi trọng một ai. Thái hậu nương nương đương nhiên biết ý tứ trong đó, nhưng vẫn muốn hắn nói ra.
“Cho nên, có thể chọn cho hoàng thượng mấy hậu phi, mặc dù hoàng thượng đã có một cặp trai gái, nhưng hậu cung cũng thiếu vắng người, không bằng giúp hoàng huynh khai chi tán diệp.”Bạch Tuy □□ trắng trợn nói yến chọn phi cho bọn họ thành yến chọn phi cho hoàng thượng.
Thái hậu nương nương cũng không giận, chỉ là thở dài nói: “Các ngươi thật sự không coi trọng cô nương nào sao? Lúc nào các ngươi mới có thể cho ai gia ẵm tôn tử đây.”
“......”
“Theo ai gia nhìn, hai vị tiểu thư của Tướng phủ đều rất tốt, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài nghệ có tài nghệ.” Thái hậu nương nương đã nhìn trúng Phó Nghiên và Mạc Lộ rồi.
Bạch Dự thầm nghĩ trong lòng, tiểu thư của Tướng phủ đúng là muốn tướng mạo có tướng mạo, về phần tài nghệ, họ có không? Một khúc 《Tiếng chuông Thiền viện 》 cũng đàn không hết, nhưng mà, trên người nàng có điểm riêng của nàng. Nghĩ tới đây, hắn cũng cảm thấy trong lòng một hồi ấm áp.
“Mẫu hậu nói rất đúng, hai vị tiểu thư của Tướng phủ không tệ, chỉ là, hôn sự là chuyện lớn, hài nhi vẫn chưa muốn làm qua loa việc này.” Bạch Dự cũng đùng đẩy trách nhiệm nói.
Cho dù hắn thích Phó Nghiên, Phó Nghiên lại chưa từng nói thích hắn, nếu buộc nàng thành thân chắc hẳn nàng lại trình diễn tiết mục đào hôn, Bạch Dự may mắn có thể tham dự toàn bộ quá trình hai lần đào hôn trước của nàng, thật không biết là phúc hay họa.
Lúc này Thái hậu nương nương đã hết cách với họ, khó tránh khỏi tức giận, tiện tay ném một tách trà xuống đất: “Từ xưa tới nay, Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại. Mặc kệ các ngươi là ngại qua loa, hay có những lý do khác, trước năm mới các ngươi phải thành hôn cho ta.”
Trong điện an tĩnh bỗng chốc xôn xao, bọn cung nữ thái giám đứng ở một bên hầu hạ rối rít quỳ xuống đất.
Thái hậu nương nương là đang bức hôn nha, chỉ là làm như vậy cũng đúng, nhi tử của hoàng thượng đã chạy loạn khắp hoàng cung, mà bọn họ còn chưa hôn phối thật khiến cho người làm mẫu thân rất gấp gáp nha, hơn nữa, hoàng thượng cũng không phải là ruột thịt của bà, cho nên Thái hậu nương nương rất mong đợi Bạch Dự sinh cho bà một tôn tử ruột thịt để bà ẳm bồng.
“Mẫu hậu bớt giận.” Bạch Dự đứng dậy, “Chuyện thành thân còn phải bàn lại, không thể lỗ mãng.”
Thái hậu đang muốn mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói mềm mại “Mẫu hậu, mẫu hậu.”
Một tiểu cô nương từ ngoài cửa chạy vào, một thân hồng, tay áo bồng bềnh như hoa hồng nở rộ, lưu tô kim trâm trên đầu theo bước chân của nàng phát ra âm thanh giòn vang. Đây chính là Phù Âm công chúa vừa cập kê không lâu, là muội muội ruột của Bạch Dự.
Tiểu công chúa thấy trong điện một mảnh hỗn độn, sắc mặt mẫu hậu của mình cũng không tốt, nàng nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhìn Bạch Tuy ngồi ở một bên không biểu cảm gì: “Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tuy không gấp gáp đáp, vẫy vẫy tay với nàng: “Phù Âm tới đây.”
Phù Âm khéo léo đi tới, ngồi ở bên cạnh Bạch Tuy nhỏ giọng hỏi lần nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mẫu hậu lại nổi giận vậy?”
“Mẫu hậu đang bức hôn đấy.” Bạch Tuy nhỏ giọng trả lời.
Phù Âm cười “Hì hì”, không kiềm được cười thành tiếng, sau đó phát hiện mình thất lễ liền không dám cười nữa, mình thì ngoan ngoãn ngồi xem náo nhiệt. Nói thầm trong lòng, nhị ca này của nàng, mẫu hậu đã bức hôn mà huynh ấy vẫn bình tĩnh như vậy.
“Được, ngươi vừa nói lỗ mãng, ai gia lại hỏi ngươi, sao mới gọi là không lỗ mãng đây?” Thái hậu nương nương lớn tiếng hỏi.
Phù Âm nghĩ thầm bức hôn không gọi là lỗ mãng sao? Cái gì gọi là không lỗ mãng đây? Nàng biết mẫu hậu của mình vẫn muốn khiến hai vị ca ca nhanh chóng thành hôn, chính là muốn sớm được bồng tôn tử. Nhưng mà, bồng tôn tử cũng không nhất thiết phải nạp chánh phi mới có, cho nên nàng không nhịn được mở miệng nói: “Trước hết cưới mấy người thiếp, ngày sau thì nạp chánh phi cũng không muộn, đang......”
Phù Âm còn chưa có nói hết lời, liền bị Bạch Tuy bụm miệng. Mắt phượng của thái hậu nương nương chợt lóe lên, trợn mắt nhìn hai mắt Phù Âm, rồi nhìn hai vị Vương Gia: “Mấy năm trước hoàng thượng có ban cho các ngươi mấy ngươi thiếp, các ngươi từng chạm qua sao?”
“......” Hai người không trả lời, đừng nói đụng, chính là nhìn cũng không nhìn qua mấy lần.
Cuối cùng, con ngươi của Thái hậu thả lỏng, nói: “Thôi, vậy thì cho các ngươi nạp thêm hai thiếp thôi. Chỉ là chánh phi vẫn phải tuyển chọn lần nữa.”
Hai vị Vương Gia không nói thêm gì, tuân lệnh thái hậu.
Bạch Dự Bạch Tuy ra khỏi cung điện, Phù Âm chạy chậm đuổi theo: “Không ngờ nha, mẫu hậu thế nhưng muốn làm bá vương ngạnh thượng cung rồi.”
Bạch Dự thấy nàng cười rực rỡ như thế, khẽ gõ cái trán của nàng cười mắng: “Tiểu cô nương như muội, không giỏi giang gì.”
Phù Âm không để ý tới hắn, ra sức làm mặt quỷ với hắn, sau đó hỏi Bạch Tuy “Lần trước lúc mẫu hậu tổ chức yến chọn phi, muội bị hoàng hậu nương nương vây ở Phượng Lan Điện. Nghe Thủy Cầm nói hôm đó trong điện ca múa vui vẻ mừng cảnh thái bình, các vị quân chủ tiểu thư đều đẹp như kiều hoa. Đặc biệt là hai vị tiểu thư Tướng phủ.”
Bạch Tuy cười yếu ớt vỗ đầu của nàng nói: “Không phải mẫu hậu đã nói sao, còn phải chọn lại, yến chọn phi lần sau muội đến xem là biết thôi.”
Phù Âm thấy đúng gật đầu một cái.
Bạch Dự cũng cười nhìn Phù Âm: “Mau trở về cung đi, muội đừng nghe những cung nữ thái giám kia nói, nghe sai d[d[ldq đồn bậy là không thể tin.”