Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 82




Mạnh đại phu nhân vẫn không di chuyển bước chân, dường như Mạnh lão phu nhân cũng ngầm đồng ý cho bà ấy ở lại.

Thịnh Khanh Khanh chạm vào mu bàn tay của Mạnh Sính Đình, nhìn nàng ấy cười, rồi quay đầu lại đến bên cạnh Mạnh đại phu nhân: "Ngoại tổ mẫu"

Mạnh lão phu nhân chậm rãi gật đầu.

Chờ khi mọi người từ trong phòng đi ra ngoài, Mạnh lão phu nhân mới không nhanh không chậm hỏi: "Có phải có tin tức của Thẩm Trạm rồi không?"

Thịnh Khanh Khanh cảm thấy mình nên ngạc nhiên, nhưng khi Mạnh lão phu nhân thật sự hỏi nàng, thì trong lòng nàng cũng vô cùng bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được điều này rồi: "Có lẽ thế, vẫn chưa thể kết luận được ạ."

Nhưng câu tiếp theo của Mạnh lão phu nhân thật sự khiến Thịnh Khanh Khanh không đoán được: "Hắn ta từng đến đây một lần rồi."

Đừng nói là Thịnh Khanh Khanh, ngay cả Tôn Tấn cũng suýt nữa kêu thành tiếng.

Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tôn Tấn bình tĩnh hỏi: "Khi nào thế?"

Mạnh lão phu nhân khép hờ mắt lại, như đang nhớ lại cái gì đấy, sau một hồi mới chậm rãi nói: "Cái bảo vật kia... Như con biết bây giờ, thật ra đều là của phụ thân con, là Thịnh Hoài lén giao cho ta, Vân Yên cũng không biết được. Thậm chí tòa nhà kia, cũng do hắn mua xây nên, chìa khóa chỉ có một cái duy nhất, trước khi hắn rời đi đã giao cho ta bảo quản."

Trong đầu Thịnh Khanh Khanh bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ với cách nói của Mạnh lão phu nhân.

Cách nói này, thật sự giống như đang ---

Sám hối.

"Mặc dù ta là chủ mẫu của Mạnh phủ, vốn dĩ trong tay cầm không ít quyền lực và tài sản, nhưng đối với kim khố lớn như thế, trong lòng ta cũng thấy dao động." Quả nhiên Mạnh lão phu nhân nói thẳng ra như thế: "Ta làm tất cả chỉ vì muốn Mạnh phủ trở nên tốt hơn, ta chỉ có ích kỷ một lần duy nhất là đuổi Vân Yên đi. Nếu để lại tiền có thể vì Mạnh phủ mà sử dụng --- cho dù chính là một số ít, cũng có thể có tác dụng tương đối lớn."

Thịnh Khanh Khanh chăm chú nhìn Mạnh lão phu nhân, im lặng chờ bà nói tiếp.

"Cho nên, có một lần, ta đã nghĩ rằng mình không nên suy nghĩ như thế, nhưng ta vẫn cầm chìa khóa đến tòa nhà đó, tự mình khiên từng cái thùng đi ra ngoài." Mạnh lão phu nhân buồn bã nói: "Ta đã sử dụng từng chút từng chút một... Quả thật tiền là thứ được dùng nhiều nhất trên đời này, không phải sao?"

Nhưng Mạnh lão phu nhân đến tận bây giờ vẫn luôn nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó đã khiến bà ấy sởn tóc gáy như thế nào, cũng không dám có suy nghĩ dùng mấy khoản của cải kia thêm lần nào nữa.

"Nhưng chưa đến mấy ngày, có một buổi sáng khi ta vừa mới tỉnh lại, thì phát hiện cái rương để dưới giường của ta bị người khác kéo ra ngoài và nó rỗng tuếch, bên trong đều là đồ giả." Mạnh lão phu nhân dừng một chút, phát ra tiếng không biết là hồi hộp hay là thở dài: "Không phải ta muốn đi tìm tiền, mà ta dùng những cái này để đổi lợi ích, một ít xu để lại ở đầu giường của ta, bên cạnh được đặt một thanh dao găm --- Một đêm đó, yên lặng không một tiếng động."

Tôn Tấn nghe được thì chau mày: "Người không báo quan à."

"Ta báo quan thế nào đây?" Mạnh lão phu nhân cười lạnh, bà ấy nắm chặt quải trượng của mình: "Ta chỉ có thể đậy thùng lại rồi tự mình đưa trở về. Không đến mấy ngày, cây dao găm trong phòng ta bị ai đó không một tiếng động nào lấy đi mất."

Bà ấy hít sâu một hơi, ra kết luận: "Nhất định do Thẩm Trạm làm, ta biết chắc chắn là hắn ta."

Mọi người trong phòng đều im lặng, trong một lát không có ai mở miệng nói chuyện cả, tất cả mọi người rơi vào sự im lặng tự hỏi mình.

Cuối cùng Thịnh Khanh Khanh chính là người phá vỡ sự im lặng này: "Nói như thế, Thẩm Trạm đã sớm biết mấy thứ này đang ở trong tay ngoại tổ mẫu, nhưng mà chưa từng thật sự cướp đi, ngược lại chỉ cảnh cáo ngoại tổ mẫu tham ô?"

Mạnh lão phu nhân nhìn nàng: "Không có chìa khóa, không biết làm sao mở cơ quan, không mở cửa mật thất ra được. Nếu tự ý xông vào mật thất sẽ tự hủy."

"Nếu Thẩm Trạm thật sự thần thông quảng đại như thế, ông ta cũng không phải không thể cách biết chuyện này, và lấy chìa khóa." Suy nghĩ của Thịnh Khanh Khanh dần dần rõ ràng hơn: "Con nghĩ Thẩm Trạm cũng không phải muốn những thứ này đâu. Ông ta và phụ thân con mỗi người mỗi ngã nhiều năm như thế rồi, có lẽ quan niệm sẽ có sự thay đổi."

"Con nghĩ lão hổ muốn lột da à?" Mạnh lão phu nhân lạnh lùng hỏi lại: "Con cũng biết con người của Thẩm Trạm, ngay cả Hoàng đế cũng không thể đối phó được?"

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười, nàng chắp tay sau lưng nói: "Hoàng đế không được, nhưng Hành ca ca thì có thể nha."

Mặt Mạnh lão phu nhân đen lại, còn Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh thì phì cười.

Bà ấy hòa giải nói: "Được rồi ba hoa ít thôi, con về đi, đừng làm phiền lão phu nhân nghỉ ngơi nữa."

Thịnh Khanh Khanh cười khanh khách thành tiếng, nói tạm biệt rồi lui ra ngoài, Mạnh lão phu nhân lại đột nhiên nói: "Ta biết Mạnh Hành thích con, nhưng bởi vì Thẩm Trạm, ta mới luôn không muốn nhìn thấy con và Mạnh Hành quá gần gũi nhau."

Thịnh Thanh Thanh dừng bước lại, nàng quay đầu lại còn rất nghiêm túc nhìn thoáng qua vẻ già nua của Mạnh lão phu nhân, gật đầu nói: Con biết, trong lòng ngoại tổ mẫu vẫn luôn lo lắng ích lợi của Mạnh phủ."

Tuy Mạnh lão phu nhân không hợp với đạo lý làm người, nhưng cũng hoàn toàn là vì muốn Mạnh phủ phát triển tốt hơn.

Với tình hình của Mạnh phủ bây giờ, không có gì quan trọng hơn Mạnh Hành cả.

Mà bởi vì sự tồn tại của Thẩm Trạm, Mạnh lão phu nhân đương nhiên sẽ lấy người thân duy nhất bây giờ của Thẩm Trâm --- Là Thịnh Khanh Khanh --- nó như là một yếu tố gây lo lắng.

Thịnh Khanh Khanh nghĩ rằng nếu không phải lúc đó bệnh của Mạnh Hành chỉ có nàng có thể khống chế, thì Mạnh lão phu nhân cũng sẽ không cho phép nàng đi giúp Mạnh Hành.

"--- Nhưng với con mà nói, lo lắng duy nhất trong lòng con, bây giờ chỉ có Hành ca ca và Hành ca ca suy nghĩ cái gì." Thịnh Khanh Khanh vừa suy nghĩ vừa nói: "Cho nên ngoại tổ mẫu cũng không cần thiết phải lo lắng, chỉ cần ngày nào đó Hành ca ca nói muốn con đi, con sẽ rời khỏi Biện Kinh mà không nói gì cả."

Khóe mắt Mạnh lão phu nhân giật giật.

Cả mặt Mạnh đại phu nhân đều căng cứng lại, yên lặng vẫy vẫy tay ý bảo Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Thịnh Khanh Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt lộ rõ vẻ phức tạp của Tôn Tấn đang nhìn mình, nàng nở một nụ cười với hắn ta, rồi quay đầu rời đi.

Tôn Tấn xoa xoa thái dương, trong lòng cắn răng nghĩ: Mạnh Hành xém chút nữa lật tung cả Đại Khánh mới có thể tìm lại được ngọc quý, ngài ấy sẽ mở miệng đuổi nàng đi được sao?

Cho dù Thẩm Trạm thật sự đến Biện Kinh cũng không thể làm Mạnh Hành nói ra lời này được.

*

Tin tức về tình trạng hỗn loạn xảy ra ở Mạnh phủ vào đêm qua được che giấu rất tốt, ngày thứ hai gần như không thể nào truyền ra được, chỉ cần người nào đó nắm bắt tin tức cực kỳ nhanh mới gửi thư cho Thịnh Khanh Khanh hỏi qua tình huống của nàng.

Thịnh Khanh Khanh trả lời từng cái một hồi âm nói nàng đều rất mạnh khỏe, trấn an từng người từng người bạn của nàng.

Mà đám người xấu có ý đồ muốn phóng hỏa Mạnh phủ cũng bị giam giữ thẩm vấn cả buổi tối, ngày thứ hai Tôn Tấn mới thông báo cho người ở Đại Lý tự đến cửa lĩnh người.

Người tới cũng xem như là quen biết với Thịnh Khanh Khanh --- là Hạng Ngụy Lâu ở Võ định Hầu phủ.

Nghe thấy Hạng Ngụy Lâu muốn gặp mình, Thịnh Khanh Khanh tò mò đi đến cửa, vẫn nhìn thấy công tử như ngọc ngồi xe lăn như trước, trong ánh nắng mùa đông nhìn hắn ta tựa như thần tiên.

"Thịnh cô nương." Hạng Nguy Lâu nhìn Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, hắn ta nói chuyện vẫn là kiểu chải chuốt từng âm tiết như trước kia, khiến tâm trạng người khác không thể không bình tĩnh lại.

Thịnh Khanh Khanh cũng nhìn hắn ta thi lễ.

"Ta được người khác nhờ vả, mang đến cho Thịnh cô nương một câu." Hạng Nguy Lâu chậm rãi nói: "Nhưng mà những lời này chỉ có mình Thịnh cô nương được nghe."

Tôn Tấn đang đứng bên cạnh bảo vệ, khoanh tay, nghiêng đầu, làm như hắn không nghe thấy gì cả.

Thịnh Khanh Khanh không do dự tiến lên vài bước, khi đến trước xe lăn, nàng trực tiếp thu váy lại ngồi xổm trên mặt đất, để tránh cho người vẫn luôn duy trì khoảng cách Hạng Nguy Lâu mãi ngẩng đầu nhìn nàng: "Mời nói."

Hạng Nguy Lâu im lặng một lúc, ánh mắt hắn ta dừng lại trên làn váy dưới mặt đất của Thịnh Khanh Khanh, bỗng nhiên lại thất thần.

Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy ánh mắt Hạng Nguy Lâu đang nhìn thoáng qua mặt đất, cười nói: "Trước cửa Mạnh phủ rất sạch sẽ, chút nữa đứng lên phủi chút là được."

Vẻ mặt Hạng Nguy Lâu có chút nghiền ngẫm nhìn Thịnh Khanh Khanh một lát, rồi nói: "Khi cô nương đến Biện Kinh ngày thứ tư, ta nghe nói về cô nương. Nếu ta sớm gặp cô nương một chút, có phải bây giờ người có quan hệ gần gũi với cô nương là ta chứ không phải Mạnh Hành, phải không?"

Thịnh Khanh Khanh không biết những lời này của Hạng Nguy Lâu cuối cùng là thật hay đùa, nàng suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu thời gian sớm hay muộn là quan trọng, thì lần đầu tiên Hành ca ca gặp ta, so với Hạng công tử sớm hơn nhiều.

Hạng Nguy Lâu cười.

Hắn ta cười rộ lên nhìn rất anh tuấn lại nho nhã, là một vẻ đẹp khác hoàn toàn so với Mạnh Hành, giống hệt như gió xuân, cả người đều được bao phủ trong ánh nắng ấm áp khiến người ta không thể không đề cao cảnh giác.

Nhưng là một người không thể không đề phòng, hắn ta dùng giọng nói nhẹ nhàng, hòa nhã nói: "Có người nhờ ta chuyển lời đến cô nương, nên cất giấu bí mật của mình cẩn thận một chút, đừng để cho bọn trộm cướp âm thầm, tùy tiện cướp đi mất."

Giọng nói Hạng Nguy Lâu rất nhẹ nhàng, Thịnh Khanh Khanh chắc chắn Tôn Tấn bên cạnh không nghe thấy câu chuyển lời này.

Hắn ta thật sự chỉ nói để mình nàng được nghe thấy.

Mà Thịnh Khanh Khanh trong khoảnh khắc nghe được kia cũng hiểu được.

Đây là lời nhắn của Thẩm Trạm, muốn nói đến chìa khóa mật thất.

Nàng vẫn ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Hạng Nguy Lâu như cũ, trên mặt vẫn mang theo ý cười ngọt ngào: "Khó trách Hạng công tử sớm chú ý đến ta khi mới đến thành Biện Kinh, thì ra là thay người làm việc."

Tuy Hạng Nguy Lâu ngồi trên xe lăn, nhưng nếu Thịnh Khanh Khanh ngồi xổm thì cũng thấp hơn hắn một cái đầu, để hắn thoáng cúi đầu đã có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của nàng: "Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

Ví dụ như, cuối cùng Thẩm Trạm muốn làm cái gì?

Hoặc là, Thẩm Trạm có phải đã đến Biện Kinh thật không?

Nhưng câu hỏi của Thịnh Khanh Khanh không hề giống với bất kỳ những gì mà Hạng Ngụy Lâu đoán trước đó.

Nàng quả thật không lo Thẩm Trạm có thể gây bất lợi cho mình, giống như tiểu cô nương không hiểu thế sự.

Nhưng Hạng Nguy Lâu biết rõ người con gái khiến Mạnh Hành nóng ruột, nóng gan cũng không phải là một người đơn giản như thế.

"Ta không cần hỏi thêm gì cả." Thịnh Khanh Khanh bật cười: "Hạng công tử mang mấy lời này đến cho ta, cũng đủ để ta biết được nhiều chuyện."

Nàng nói xong, ánh mắt mỉm cười nhìn vẻ mặt của Hạng Nguy Lâu, rồi sau đó đứng dậy, lễ phép lùi về sau hai bước, nghiêng đầu hỏi: "Hạng công tử còn có chuyện gì khác không?"

Hạng Nguy Lâu nhìn thấy đôi mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm mình thì lạnh nhạt lắc đầu: "Chúc Thịnh cô nương được mọi điều tốt đẹp."

"Hạng công tử cũng thế."

Bấm ngón tay đoán số tuổi của Thẩm Trạm cũng có thể biết được, năm nay ông ta ít nhất đã năm mươi tuổi.

Đối với những người khác, đã sớm có con đàn cháu đống, nhưng từ những tin tức vụn vặt mà Thịnh Khanh Khanh có để xâu chuỗi ra, thì Thẩm Trạm là một người cô đơn, mà nàng là người thân duy nhất của Thẩm Trạm, nên Hoàng đế muốn đem nàng làm mồi nhử.

Nghĩ như thế, Thịnh Khanh Khanh ngừng một chút, thành khẩn nói thêm: "Cũng thay ta chuyển lời lại cho vị kia, chúc cho thân thể ông ấy đầy khỏe mạnh."