Tuy Văn phu nhân thật sự đã khẳng định đến tận bây giờ Thẩm Trạm vẫn chưa đến Biện Kinh, chỉ sợ cũng không ở xa -- ông ta chắc đang ở nơi gần Biện Kinh để quan sát đại cục, âm thầm tính toán khi nào thì nên nhúng tay vào.
Nhưng tất cả mọi người ngoại trừ Văn phu nhân đối với chuyện này cũng đều nửa tin nửa ngờ.
Ngoại trừ những người đến chào hỏi Văn gia lần đó, không có bất kỳ thứ gì hay ai khác có liên quan đến Thẩm Trạm cả.
Vốn dĩ Thịnh Khanh Khanh còn nghĩ Thẩm Trạm sẽ lập tức nghĩ cách cướp chìa khóa trong tay nàng đi, nhưng đợi tận mấy ngày sau cũng chẳng thấy động tĩnh gì, thành Biện Kinh vẫn là thành Biện Kinh ngày xưa, khiến nàng có chút nghi ngờ phán đoán của bản thân mình.
Hoặc có thể Thẩm Trạm là một người ngang ngược, có dã tâm, lại khá bình tĩnh nên sẽ không tùy tiện lộ mặt.
Vậy chỉ có thể so thử xem đến cuối cùng ai có kiên nhẫn hơn.
Huống chi, Mạnh Hành sẽ sớm trở về, đến lúc đó Thẩm Trạm có muốn động tay động chân cũng khó khăn hơn so với bây giờ, nếu ông ta thật sự muốn cái gì thì sẽ không đợi đến khi đó.
Thịnh Khanh Khanh vô cùng tin tưởng Mạnh Hành, cho nên cũng không nôn nóng, chỉ quy củ canh giữ ở Mạnh phủ nửa bước cũng không rời, chờ đợi bất kỳ việc gì xảy ra.
- -- So với trước kia càng kỳ lạ hơn, Mạnh lục cô nương nhìn trông tiều tụy đi rất nhiều.
Từ khi Hồ thị bị bắt, Hồ quý phi bị đày vào lãnh cung, sau đó cả Hồ gia gần như được nhổ tận gốc, dường như Mạnh lục cô nương kiêu ngạo ngày xưa đã thay đổi thành một con người khác, nàng ta không mỗi ngày thay một bộ đồ mới chạy ra bên ngoài nữa, thậm chí không rời khỏi sân của mình.
Mạnh phủ to như thế, có đôi khi nàng ta im lặng đến mức gần như không tồn tại.
Thịnh Khanh Khanh nghe Mạnh Sính Đình nhắc đến một lần, nói là Mạnh lục cô nương chắc chắn sẽ đi đến phủ của tam hoàng tử, mà bản thân nàng ta giống như cũng chấp nhận vận mệnh này rồi.
Bây giờ chỗ dựa duy nhất của nàng ta chính là Mạnh phủ, từ nay về sau bất luận là như thế nào nàng ta cũng sẽ rất khó tìm được một nơi tốt hơn so với phủ của tam hoàng tử.
Ít nhất chỉ cần tam hoàng tử không làm sai chuyện đại sự gì, thì nàng ta cả đời này cũng không cần lo cơm áo.
"Thịnh tỷ tỷ." Lần đầu tiên Mạnh lục cô nương biết quy củ, im lặng đứng ở trước Thịnh Khanh Khanh hành lễ.
Thịnh Khanh Khanh nhìn kỹ nàng ta, phát hiện nàng ta hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngây thơ và hoạt bát trước kia, ngay cả đôi mắt luôn liếc tới liếc lui kia cũng thay đổi dường như không có chút sức sống nào.
Nhìn thế này lại có chút giống dáng vẻ của Thịnh Khanh Khanh năm đó từ đống đổ nát của thành Giang Lăng trở về.
Thịnh Khanh Khanh phân tâm suy nghĩ, mở miệng nói: "Sao Mạnh lục cô nương lại đến đây? Có muốn vào ngồi nói chuyện không?"
Mạnh lục cô nương nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái, rồi lại nhanh chóng hạ thấp đầu xuống, nói: "Không cần đâu. Hôm nay ta đến chính là muốn cho Thịnh tỷ tỷ một lời xin lỗi đến muộn."
Thịnh Khanh Khanh cười, nàng cũng không đặt lời nói của Mạnh lục cô nương trong lòng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Mạnh lục cô nương muốn xin lỗi với nàng, mà xin lỗi cũng như không xin lỗi, thật ra Thịnh Khanh Khanh đều cảm thấy không giải quyết được vấn đề gì.
Mặc dù thành tâm thì như thế nào, mà không thành tâm thì có làm sao?
Lúc trước, Mạnh lục cô nương ỷ vào Hồ gia mà làm bất cứ chuyện gì, chỉ sợ nàng ta cũng thật sự không ngờ đến bản thân mình sau này lại lưu lạc đến mức không có nơi dựa vào thế này/
"Trước kia, muội cũng giả vờ đến xin lỗi với Thịnh tỷ tỷ, hoặc là bị buộc phải làm như thế, hoặc là bản thân mình muốn mượn điều này để uy hiếp tỷ làm chuyện gì đấy." Mạnh lục cô nương bình tĩnh cúi đầu nói: "Nhưng từ sau khi mẫu thân rời đi, ta dần dần hiểu được rất nhiều đạo lý mà trước kia không biết. Quả thật ta nợ Thịnh tỷ tỷ một câu xin lỗi, bất luận là tỷ có nhận hay không, thì ta cũng phải làm."
Nàng ta nói xong, vô cùng trịnh trọng cúi đầu trước Thịnh Khanh Khanh rồi thi lễ.
Thịnh Khanh Khanh có chút ngạc nhiên mà nhìn động tác của Mạnh lục cô nương, không phát hiện ra điều khác thường --- Mạnh lục cô nương gần như chôn cả mặt mình xuống đất, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái ót của đối phương.
"Cũng không cần thiết phải xin lỗi nghiêm túc thế, thật ra ta cũng không để trong lòng, quá khứ thì là quá khứ rồi, muội cũng không thật sự làm bị thương gì đến ta cả." Thịnh Khanh Khanh đành phải nói.
Đương nhiên những điều Mạnh lục cô nương làm thật sự chưa đụng chạm đến ích lợi của Thịnh Khanh Khanh, nếu không nàng cũng sẽ không nói giống như bây giờ.
Mạnh lục cô nương dường như đang cười khổ một tiếng, nàng ta đứng thẳng người dậy, trên mặt lộ ra vẻ như trút được gánh nặng: "Thế muội không quấy rầy Thịnh tỷ tỷ nữa, muội đi đây."
Thịnh Khanh Khanh gật đầu muốn để Thanh Loan tiễn Mạnh lục cô nương đi ra ngoài, đã thấy đối phương ngẩng đầu lên, nàng ta mở miệng thản nhiên đề nghị.
"Ta và Thịnh tỷ tỷ trước kia kết thù kết oán lại Sùng Vân lâu, có lẽ chờ mấy ngày nữa Thịnh tỷ tỷ rảnh, ta mời tỷ đi đến đó xem một tuồng kịch nhé?"
Mắt Thịnh Khanh Khanh chứa ý cười nhìn chằm chằm đối phương một lát, lắc đầu nói: "Lúc ấm lúc lạnh, nhiều ngày qua ta chỉ ở trong phòng không ra ngoài, nếu Lục cô nương có việc gì thì lúc nào cũng có thể đến sân đó tìm ta."
Mạnh lục cô nương cũng không tỏ vẻ thất vọng gì, nàng ta chỉ gật đầu nói: "Được, Thịnh tỷ tỷ hẹn gặp lại."
Thịnh Khanh Khanh xua tay để Thanh Loan đi theo sau, lại có chút suy nghĩ lo lắng ngồi lại trên ghế dựa nghĩ qua một loạt hành động của Mạnh lục cô nương, không biết được ý đồ của nàng ta đến đây lần này.
- -- Bây giờ tay chân của Mạnh lục cô nương gần như đều bị người ta bẻ gãy, chẳng lẽ còn chưa định từ bỏ ý định muốn làm gì nữa sao?
Bất luận là như thế nào, trước mặt Thịnh Khanh Khanh cũng có thể xác minh được: Nàng sẽ không dễ dàng rời khỏi Mạnh phủ.
Mạnh lục cô nương im lặng đi từ viện của Thịnh Khanh Khanh trở về lại viện của mình, sau khi đóng cửa lại, lớp mặt nạ của người cam chịu số phận dần dần lùi đi, hóa thành vẻ mặt dữ tợn.
Nàng ta căm hận nắm chặt tay mình lại, lại điên cuồng dùng móng tay bấm chặt vào cánh tay đang được giấu sau ống tay áo, lặp đi lặp lại nhiều lần khiến máu tươi chảy đầm đìa, sau khi đầy vết thương mới ngừng lại được.
Chẳng qua chỉ muốn lừa Thịnh Khanh Khanh ra khỏi Mạnh phủ, yêu cầu đơn giản như thế nhưng nàng ta cũng không làm được.
Trong sân nhỏ của Thịnh Khanh Khanh? Ai cũng biết bây giờ đó là một nơi không dễ dàng chạm đến, ngay cả lén trèo tường khoét vách cũng đừng nghĩ sẽ lẻn được vào đó.
Mạnh lục cô nương thờ ơ thả ống tay áo của mình xuống, nhìn nha hoàn nói: "Chiều nay ta lại đi." Nàng ta dừng lại một chút, nói: "Tối nay ngươi không cần đến gác đêm bên ngoài phòng ta."
Bây giờ đại nha hoàn có chút sợ nàng ta, chỉ dám cúi đầu vâng dạ chứ không nói gì thêm nữa.
Mạnh lục cô nương liếc mắt nhìn đại nha hoàn đang co rúm lại vì sợ, trong lòng thoáng cười lạnh.
Cho dù thật sự không thể đứng lên được nữa, thì nàng ta cũng sẽ không để cho Thịnh Khanh Khanh, kẻ đầu sỏ khiến nàng ta thê thảm như bây giờ có thể sóng an nhàn như thế được.
*
Ngoại trừ lục cô nương bất ngờ đến đây, thì ngày hôm đó của Thịnh Khanh Khanh yên lặng không có sóng to gió lớn gì.
- -- Mãi đến tận đêm khuya, trong Mạnh phủ đột nhiên truyền ra tiếng la hét ầm ĩ.
Thịnh Khanh Khanh đang ngủ thì bừng tỉnh, khoác áo choàng Thanh Loan đưa đến rồi vội vàng rời giường hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thanh Loan lắc đầu, vội vàng nói: "Nghe thấy phía trước hô người đi lấy nước?"
Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ liếc mắt nhìn về phía ngoại viện phía xa: "Đêm đen như thế, nếu thật sự có lửa cháy, không thể nào nhìn thấy ánh lửa và khói được nhỉ?"
Nàng dừng chân ở trước cửa phòng suy nghĩ một chút, trong chớp mắt đã dứt khoát đi ra ngoài: "Ta đi ra ngoài nhìn thử."
Thanh Loan cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi sát phía sau theo nàng ra sân, hai người vội vàng đến gần chỗ của Mạnh đại phu nhân.
Mới đi chưa được mấy bước, nửa đường đã gặp mấy nhũ mẫu mang theo nhóm bà già với dáng người thô kệch, nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đang thở gấp, lại nhịn không được nhíu mày nói: "Sao biểu cô nương lại tự mình ra đây! Mau, đại phu nhân nói ta mời cô nương qua đó."
Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng bước nhanh đến: "Sao lại thế? Những người khác đều an toàn chứ?"
"Bắt được vài tên tiểu tặc mang theo dầu hỏa và lửa đến, vừa mới bắt đầu đốt lửa đã bị Tôn tướng quân dẫn người bắt được." Nhũ mẫu nhanh chóng giải thích: "Lão phu nhân và mấy vị phu nhân đều kinh hãi, lúc này đều đang ở trong Phúc Thọ viên."
"Không ai bị thương sao?" Thịnh Khanh Khanh xác nhận.
"Có một nha đầu xách nước chạy quá nhanh nên bị té ngã, trật chân, không có gì khác, nhưng mà lửa cháy hỏng một góc nhà." Nhũ mẫu lắc đầu.
"Phóng hỏa ở đâu?" Thịnh Khanh Khanh lại hỏi.
Nhũ mẫu đang trả lời vanh vách thì dừng lại một chút, bà ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái, úp úp mở mở nói: "Cách sân của cô nương không xa."
Nghe như thế, Thịnh Khanh Khanh hơi nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng ra.
Có người muốn động thủ với nàng, như thế này thì nàng yên tâm hơn so với việc những người trong Mạnh phủ bị người khác tính kế.
Lúc này trong Phúc Thọ viên chật kín người, chủ nhân của Mạnh phủ đều choàng áo bào thật dày tập trung tại một chỗ, Thịnh Khanh Khanh bước vào trong viện liếc mắt kiểm đếm số người, nhìn thấy không thiếu ai cả, cũng không ai bị thương thì nàng mới yên tâm.
Thậm chí vẻ mặt của mọi người trong Mạnh phủ cũng không có vẻ kinh hãi gì, Mạnh đại phu nhân lập tức ngoắc tay gọi Thịnh Khanh Khanh đến gần mình rồi kiểm tra khắp người nàng một lần, miệng thì thầm nhắc mãi một câu, Thịnh Khanh Khanh cũng không nghe rõ, chỉ biết trong đó có tên của Mạnh Hành bỗng nhiên nàng có chút ngại ngùng.
Trước kia nàng không nghĩ đến nó, Mạnh đại phu nhân quan tâm nàng thì nàng chỉ cho rằng trưởng bối quan tâm vãn bối bình thường thôi, nhưng lúc này có một mối quan hệ không rõ ràng với Mạnh Hành, lại thấy Mạnh đại phu nhân cẩn thận chăm sóc, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Mạnh đại phu nhân kiểm tra xong rồi, như trút được gánh nặng, vỗ vỗ đầu Thịnh Khanh Khanh nói: "May quá, nếu không ta cũng không biết nói sao với tên tiểu tử Mạnh Hành kia nữa."
"Con không sao." Thịnh Khanh Khanh thấp giọng đáp: "Nhưng nghe nói chỗ hỏa hoạn cách sân của con không xa."
Sắc mặt Mạnh đại phu nhân lại trầm xuống: "Người đã bắt được, vừa bị đánh một chút vẫn còn rất mạnh miệng đấy."
Mạnh tam phu nhân ở bên cạnh chậm rãi nói: "Muốn phóng hỏa trong Mạnh phủ này, cũng thật sự can đảm như ăn gan hùm mật báo đó."
Mạnh Sính Đình bước đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, nhẹ nhàng nhéo tay nàng.
Lòng bàn tay của nhị cô nương vô cùng ấm áp, vừa khô ráo vừa mềm mại, có thể thấy ai cũng không bị cháy ngoài ý muốn này dọa cho sợ cả.
Thịnh Khanh Khanh không khỏi không quay đầu nhìn Mạnh Sính Đình cười.
Mạnh nhị phu nhân nói: "Lát nữa để hộ viện tìm kiếm khắp nơi một lần, xác nhận không còn kẻ xấu nữa thì tiểu bối các con cứ an tâm mà đi ngủ đi."
Mạnh lão phu nhân vẫn ngồi phía trong cùng không nói gì, nhưng ánh mắt bà ấy nhìn xuyên qua đám người dừng lại trên người Thịnh Khanh Khanh một lúc lâu, mới như không có việc gì từ từ rời đi.
Thịnh Khanh Khanh có nhận ra, chỉ suy nghĩ có nên tiến lên để chào hỏi Mạnh lão phu nhân không, thì Tôn Tấn từ bên ngoài tiến vào.
Hắn ta nhìn Mạnh lão phu nhân chắp tay nói: "Các vị có thể trở về được rồi."
Mạnh lão phu nhân gật đầu, phất tay nói: "Đêm hôm khuya khoắt, không có việc gì thì đi ngủ đi, chỗ này nhiều người quá ầm ĩ đau hết cả đầu."
Mọi người cũng không hỏi gì nhiều, tất cả đều đồng loạt lùi xuống.
Thịnh Khanh Khanh đi ở phía sau, từ xa mà trao đổi ánh mắt với Tôn Tấn.
Tôn Tấn nhẹ lắc đầu -- vẫn như cũ không biết có phải Thẩm Trạm hay không.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh cũng không cảm thấy thất vọng.
Nếu Thẩm Trạm có thể đối phó với Đại Khánh nhiều năm như thế nhưng vẫn chưa bị bắt, thậm chí không rơi vào thế yếu, thì tất nhiên cũng là người có năng lực, không đến mức chỉ vì chút chuyện nhỏ mà lộ ra dấu vết của mình.
Mà khi Thịnh Khanh Khanh muốn rời đi về phòng, thì Mạnh lão phu nhân đã gọi nàng lại: "Khanh Khanh, đến đây."
Thịnh Khanh Khanh dừng bước, nàng cẩn thận quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt sắc như dao của lão nhân, nhận ra đêm nay hình như cuối cùng có thể từ trong miệng kín bưng của lão phu nhân biết được chút tin tức hữu ích rồi.