Mạnh lục cô nương hoàn toàn không ngờ đến việc này lại có ngày sẽ xảy ra với nàng ta --- nàng ta mới mười hai tuổi thôi, còn là tuổi mà không cần phải vội vội vàng vàng kết hôn, nhưng tam hoàng tử lại phái người đưa lễ đến tận cửa.
Bởi vì không phải chính phi, cũng không phải trắc phi, chỉ có thể xem như một thiếp thất thôi, nên cũng không thể coi là sính lễ được.
Tuy số lượng không ít, nhưng dù sao với Mạnh lục cô nương mà nói thì cũng rất nhục nhã.
Cho dù là thiếp của hoàng tử thì cũng là thiếp thôi! Huống chi trong lòng Mạnh lục cô nương còn đang tự hỏi, gia cảnh nhà nàng ta cũng không kém hơn so với tam hoàng tử.
- -- Quan trọng nhất là, tuổi của tam hoàng tử cũng ngang tuổi cha của Mạnh lục cô nương nữa!
Sau khi biết Mạnh tứ gia nhận lễ của tam hoàng tử, Mạnh lục cô nương khó mà tin được chạy thẳng đến viện của phụ thân ầm ĩ một hồi.
Mạnh tứ gia cau mày trách mắng nàng ta: "Mẫu thân con không trở về nữa, từ nay về sau đó là một vết nhơ của con, không đến phủ tam hoàng tử, thì con cảm thấy sau này còn có ai lấy con được chứ?"
"Vậy thì con cũng không làm thiếp!" Mạnh lục cô nương sụp đổ hô to: "Nếu mẫu thân còn ở đây, bà ấy nhất định sẽ không để con gả qua đấy!"
"Mẫu thân con sẽ không trở lại nữa." Mạnh tứ gia lạnh lùng nói: "Hồ quý phi cũng không giúp được. Nếu con còn muốn nhà mẹ đẻ Mạnh phủ này hậu thuẫn phía sau, thì yên lặng chờ đến tuổi cập kê đến phủ tam hoàng tử đi. Con là người của Mạnh phủ, cho dù trên danh nghĩa là làm thiếp thì tam hoàng tử cũng không làm khó dễ con."
"Con sẽ không làm!" Mạnh lục cô nương tức giận đến mức cả người run lên: "Rõ ràng là con muốn để hắn ta coi trọng Thịnh Khanh Khanh, lấy nàng ta về làm thiếp thất, bây giờ lại thế này chắc chắn là nàng ta hại con!"
"Là ai ra tay, trong lòng con còn chưa biết rõ sao?" Mạnh tứ gia cười lạnh hỏi: "Tục ngữ có câu đánh chó phải nhìn chủ nhân, con cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc Mạnh Hành, con nghĩ đường huynh của con ăn chay à?"
"Con mới là đường muội của huynh ấy!" Mạnh lục cô nương không chấp nhận được hét ầm lên: "Sao huynh ấy có thể đi giúp một người ngoài đối phó con như thế --- ngay cả phụ thân người cũng giúp đỡ người ngoài! Chẳng lẽ con không phải nữ nhi của người sao! Mẫu thân gặp nạn người cũng không cứu bà ấy, thậm chí trong lúc nguy cấp còn muốn đẩy con vào hố lửa, phụ thân đang muốn lấy chúng ta để đổi lấy bình an cho mình sao?"
Mạnh tứ gia tức đến mức không kiềm chế được đứng bật dậy, tiến lên giương cao tay tát một cái thật mạnh lên mặt Mạnh lục cô nương: "Nói hươu nói vượn! Nương con và con đều hồ đồ như nhau, nếu không phải do con không biết điều đi trêu chọc Thịnh Khanh Khanh, thì ta có thể lưu lạc đến ngày hôm nay sao? Ta cũng phải đợi tin từ Hồ gia, mới có thể...!"
Ông ta hít sâu một hơi, chán ghét nói: "Lễ của tam hoàng tử ta đã nhận rồi, con không lấy không được. Bắt đầu từ hôm nay cho đến khi con vào phủ tam hoàng tử, phải tu tâm dưỡng tính cho tốt đi, không cho phép bước ra ngoài nữa."
Mạnh lục cô nương kinh ngạc che mặt nhìn Mạnh tứ gia rời đi, vẻ mờ mịt trên mặt cũng từ từ trở thành thù hận.
Trên mặt nàng ta vẫn còn đau đớn vì cái tát kia, càng khiến cho nàng khó mà chấp nhận sự nhục nhã này, đối với phụ thân mình thì vô cùng thất vọng và châm chọc.
Nàng ta biết Mạnh tứ gia đã hạ quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với Hồ gia rồi.
Mạnh lục cô nương lảo đảo đứng dậy, không để ý khuôn mặt có hơi hơi sưng đỏ của mình, vuốt nhẹ mái tóc đang rối tung, nói với nha hoàn không dám thở mạnh bên cạnh: "Chúng ta vào cung gặp quý phi nương nương."
Trong lòng nha hoàn thấy run lên, chờ khi đoàn người đến cửa cung nhưng lại không chút lưu tình bị đuổi ra ngoài, nên cũng vừa mới biết Hồ quý phi đã bị giam lỏng.
Mạnh lục cô nương như mất hồn lạc phách trở lại Mạnh phủ, trong ngày hôm đó dùng dây thừng muốn tự sát trong viện, nhưng được hạ nhân kịp thời phát hiện cứu được.
Mạnh lão phu nhân thấy rất khó chịu, chỉ để cho y phủ đến nhìn vết thương, không mời đại phu bên ngoài sợ người khác biết chuyện xấu trong nhà sẽ chê cười.
Tuy trong lòng Mạnh lão phu nhân cũng hy vọng Mạnh lục cô nương có thể kết hôn để bảo vệ Mạnh phủ, lấy thêm chút hào quang của vị hôn phu này, nhưng dù sao Hồ gia cũng được Hoàng đế tự tay bồi dưỡng áp chế sự tồn tại của Mạnh phủ, mãi mãi không thể cùng chiến tuyến với Mạnh phủ.
Thừa lúc Mạnh Hành đến tìm tam hoàng tử, tam hoàng tử lại thật sự đưa lễ đến Mạnh gia để giải bày lòng mình, thì Mạnh lão phu nhân đã mắt nhắm mắt mở giả vờ bản thân không biết việc này.
Khi Mạnh lục cô nương bị ốm nằm trên giường, Mạnh Hành cũng trở về Mạnh phủ một chuyến.
Gặp Mạnh Hành, Mạnh tứ gia giật mình, xấu hổ cười tiếp đón.
Mạnh Hành nhìn ông ta một cái: "Sau nửa tháng nữa, lệnh sẽ được ban xuống."
Tim của Mạnh tứ gia run lên.
Mặc dù Hồ gia làm cho ông ta vô cùng tức giận, nhưng dù sao Mạnh lục cô nương cũng là nữ nhi duy nhất của Mạnh tứ gia, muốn nàng ta gả cho một người nam nhân mà tuổi hắn ta chẳng thua ông ta bao nhiêu, nên trong lòng Mạnh tứ gia không thể nào chấp nhận được.
Thứ khiến ông ta dao động, đương nhiên là lợi ích mà Mạnh Hành bày ra trước mắt này.
Lúc trước, Hồ gia cứ lúc có lúc không đồng ý cho ông ta cơ hội thăng quan, nhưng Mạnh Hành chỉ cần hai, ba lần đã giải quyết xong rồi.
Chỉ cần nhận lễ của tam hoàng tử, thì Mạnh tứ gia ở trong chốn quan trường mười năm chưa từng lên chức cũng có thể được thêm một cơ hội tiến lên một bước rồi.
Những lời này của Mạnh Hành lập tức mang đến sự thay đổi to lớn trong suy nghĩ của Mạnh tứ gia, trong lòng ông ta nhanh chóng hiện ra rất nhiều lý do để thuyết phục chính mình.
- --- Tuy tam hoàng tử có hơi lớn tuổi, lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng dù sao cũng là hoàng tử, không lo cơm áo.
Còn nữa, nàng ta cũng được đưa đi từ Mạnh phủ, nên mặc dù chỉ là một thiếp thất, thì địa vị cũng rất cách biệt.
Trước đấy Mạnh tứ gia từng đến Hồ gia, từ thái độ của đối phương ông ta cũng biết Hồ thị đã bỏ rơi thê tử của ông ta rồi, thậm chí ông ta cũng đã tính xong ngày sẽ tái giá --- ông ta chính là tứ gia của Mạnh phủ, muốn lấy một người kế thất trẻ tuổi, xinh đẹp chẳng khó chút nào.
Còn chuyện tôn cô nương Mạnh gia đến làm thiếp của hoàng tử, liệu có ảnh hưởng gì đến Mạnh phủ hay không?
Chắc chắn sẽ không rồi.
Những vinh quang bây giờ của Mạnh phủ, không nói tất cả, nhưng bảy phần đều dựa vào Mạnh Hành mà có.
Chỉ cần Mạnh Hành còn ở đây một ngày, thì địa vị của Mạnh phủ sẽ không bởi vì việc này mà lung lay.
Ngay cả muốn nói xấu sau lưng người khác, cũng phải thì thầm không được để người khác nghe thấy.
Tự xưng mình là một người thông minh nên Mạnh tứ gia lập tức làm theo ý của Mạnh Hành --- cho dù tin nữ nhi của mình có ý muốn tự sát làm ông ta có chút sốt ruột, nhưng nghe được Mạnh Hành nói ra câu nói này thì ông ta như được tiêm thuốc an thần.
Mạnh tứ gia cũng không quan tâm là trưởng bối hay hậu bối, quay sang Mạnh Hành chắp tay hành lễ: "Đa tạ hiền chất, ta chắc chắn sẽ trông Tiểu Lục thật kỹ, để nó an tâm chờ ngày xuất giá."
Mạnh Hành không trả lời ông ta, xoay người rời đi.
Mạnh tứ gia gặp việc vui nên tinh thần cũng tăng lên, chờ khi Mạnh Hành rời đi, trong lòng cũng không sợ nữa, ông ta đứng dậy nhìn theo hướng Mạnh Hành rời đi, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm.
- -- Sau khi Thịnh Khanh Khanh từ thành Giang Lăng đến Mạnh phủ, số lần Mạnh Hành trở về phủ rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, còn có vẻ như lần nào đến cũng là để gặp nàng?
*
Tin tức Mạnh lục cô nương muốn tự vẫn, cũng là Thịnh Khanh Khanh vừa mới nghe được từ miệng của Mạnh Sính Đình.
Nàng chống má nhíu mày suy nghĩ một lát, mới nói: "Cũng đúng thôi, tính cách nàng ta rất kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không bằng lòng làm thiếp của tam hoàng tử, không đồng ý cũng bình thường thôi, nhưng mà thật ra ngoại tổ mẫu và tứ cữu cữu gật đầu đồng ý mới là chuyện lạ."
Mạnh Sính Đình: "..." Giấu Thịnh Khanh Khanh đã mấy tháng, hình như cuối cùng cũng tới thời điểm nói ra sự thật rồi.
"Sao thế, còn có chuyện gì muội không biết sao?" Thịnh Khanh Khanh nhướng mày hỏi.
Mạnh Sính Đình như giấu đầu lòi đuôi mà uống trà, nói: "Muội không nhớ sao? Trước kia Tiểu Lục muốn đẩy muội đến trước mặt tam hoàng tử đấy."
"Đúng là có chuyện này, nhưng tam hoàng tử không phải đã bị Hành ca ca dọa rồi sao?" Thịnh Khanh Khanh nói: "Sau đó muội chưa từng gặp lại tam hoàng tử nữa, lúc đầu muội cũng có hơi lo lắng hắn ta sẽ đến trả thù đây."
Mạnh Sính Đình bắt đầu nghĩ thầm trong lòng tam hoàng tử có lá gan dám trả thù sao?
Huống chi Mạnh Hành còn vô cùng gọn gàng mà đưa kẻ đầu xỏ đến cho tam hoàng tử nhận rồi.
Những lời này nếu muốn nói thẳng ra như thế, Mạnh Sính Đình là không được. Nàng ấy im lặng suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Thật ra ngày ấy nửa chừng ta cũng bị gọi đi, biết được không nhiều lắm. Nhưng mà nếu tổ mẫu đã đồng ý rồi, thì đương nhiên sẽ có đạo lý của bà ấy."
Mạnh Sính Đình không quên, ngày ấy sau khi Mạnh Hành tuyên bố kích hoạt căn phòng thứ tư, hắn còn đặc biệt dặn riêng nàng ấy phải giữ bí mật chuyện này.
Nàng ấy không dám chính miệng tiết lộ chuyện kia cho Thịnh Khanh Khanh biết.
Nói ra còn làm người ta thấy xấu hổ nữa là.
"Nhị tỷ, tỷ có chuyện gì gạt ta, có phải không?" Thịnh Khanh Khanh lập tức nở nụ cười, nàng nhìn Mạnh Sính Đình khoát tay áo: "Thôi vậy, tóm lại đều là tính mạng, có thể cứu về là được rồi."
Mạnh Sính Đình thở dài: "Có lẽ chết không được mới khiến nàng ta khó chịu hơn một chút."
Dù sao Mạnh Sính Đình cũng không thể nghĩ đến chuyện nàng ta phải đi làm thiếp của người đàn ông đáng tuổi cha mình.
"Lục cô nương kém tam hoàng tử bao nhiêu tuổi thế?" Thịnh Khanh Khanh đột nhiên thấy hiếu kỳ hỏi.
Mạnh Sính Đình tính qua loa, nói: "Chắc chừng hai mươi tuổi đấy nhỉ?"
Thịnh Khanh Khanh chống cằm: "Kém nhau cũng nhiều thật đấy?"
"Đương nhiên rồi." Mạnh Sính Đình nói: "Khi đại tỷ gả cho đại hoàng tử cũng có không ít ồn ào, bọn họ kém nhau ít nhất cũng mười tuổi đấy."
Thịnh Khanh Khanh có chút đâm chiêu à một tiếng: "Thế kém nhau bao nhiêu tuổi mới là bình thường nhỉ? Tỷ và Phương Cánh thì sao?"
Mặt Mạnh Sính Đình lập tức nóng lên: "Nói cho đàng hoàng vào, sao lại kéo đến người ta rồi!"
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt mấy cái, vô tội nói: "Muội nói chuyện đàng hoàng mà. Ít ngày nữa nhị tỷ đính hôn với người ta rồi, sao nhắc đến Phương Cánh vẫn còn thẹn thùng thế, sau này làm sao lập gia đình được?"
Mạnh sính Đình nghẹn lời một lúc lâu, hít sâu, giống như không quan tâm đến nói: "Đường huynh kém muội chín tuổi, sau này cũng sẽ rất phiền phức đấy!"
"..."
"..."
Hai người đồng thời im lặng, đưa mắt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng cả hai đều mặt đỏ tai hồng.
Mạnh Sính Đình thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội đỏ mặt cái gì, sao không giống như trước kia, mặt không đổi sắc nói ta đùa thế không tốt nữa đi?"
Thịnh Khanh Khanh giơ tay che má lại, cũng dùng âm lượng như thế trả lời: "Nhị tỷ, tỷ có thể đỏ mặt, vì sao ta lại không thể chứ?"
Hai cô nương không ai chịu thua ai nhanh chóng đấu mắt với nhau, Mạnh Sính Đình quay đầu nhìn người đang bước đến: "Muội và đường huynh có phải..."
Thịnh Khanh Khanh lập tức đứng lên chạy nhanh ra ngoài sân: "Sao Thanh Loan còn chưa về nữa thế, ta đi nhìn thử xem có phải nàng ấy đã lạc rồi không."
Mạnh Sính Đình cũng đứng lên, không cam lòng yếu thế kéo váy đuổi theo phía sau, không buông tha cho nàng nói: "Nha đầu nhà muội càng ngày càng láu cá, hôm nay không nói rõ ràng cũng đừng hòng chạy thoát!"
Thịnh Khanh Khanh nào dám chạy chậm lại, nàng chạy thẳng ra khỏi sân tùy tiện rẽ vào một hướng mà chẳng biết là hướng nào, mặt lại đụng trúng người khác nên mắt tối sầm lại, trán thì đập vào một cái giáp mềm, trán nàng cũng đã được một bàn tay cản lại.
Khi chạm vào lòng bàn tay đối phương, Thịnh Khanh Khanh lập tức đoán được người đến là ai.
- -- Xuất hiện trong Mạnh phủ, lại còn cao lớn như thế, cũng chỉ có mỗi Mạnh Hành.
Nếu đổi thành ngày khác, Thịnh Khanh Khanh chắc chắn sẽ rất vui vẻ đến chào hỏi Mạnh Hành mấy câu, nhưng có thể vừa nãy bị Mạnh Sính Đình trêu chọc nên hai bên tai Thịnh Khanh Khanh đều đỏ hết lên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Hành một cái đã nhảy thoát, rồi vòng qua người hắn chạy đi.
Mạnh Hành bị đôi mắt vừa thẹn quá hóa giận còn kèm theo ánh nước kia trừng thì lời muốn nói cũng bị kẹt lại trong cổ họng mất, hắn theo bản năng nghiêng người bắt được Thịnh Khanh Khanh vừa chạy được nửa bước, cau mày không giận không hờn nói: "Thấy ta, muội chạy cái gì?"