Đương nhiên là Mạnh Sính Đình đi cùng với mẫu thân của mình là Mạnh nhị phu nhân, mà Thịnh Khanh Khanh thì đi theo bên cạnh Mạnh đại phu nhân, thoạt nhìn quả thật giống hai mẹ con.
Dựa theo lời Mạnh đại phu nhân nói, Thịnh Khanh Khanh biết một đống trang sức nặng trĩu trên đầu mình thật ra không được tính là xa hoa, nhưng đối với người bình thường cũng không quen mang quá nhiều trang sức như nàng mà nói, thực sự là có chút nặng đến mức đau cổ.
Tâm tư của Thịnh Khanh Khanh đều được đặt vào việc làm sao để duỗi thẳng chiếc cổ của mình một cách ưu nhã, dưới tình huống này thì đi đường đương nhiên có chút khó khăn, chờ đến lúc ngồi xuống bên cạnh Mạnh đại phu nhân, nàng không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm từ dưới đáy lòng.
“Cũng không cần câu nệ như vậy.” Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh nói: “Uống một hớp trà đi, ngửi mùi không tệ.”
Nói xong, Mạnh đại phu nhân đã đẩy chén trà tinh xảo đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh nhìn trộm người ở gần đó, thấy người uống trà không phải là số ít thì mới yên lòng dùng hai tay nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Thành chén trà màu xanh nhạt cực kỳ mỏng, gần như chiếu ra ánh sáng, tựa như khẽ bóp trong tay một cái là sẽ vỡ, Thịnh Khanh Khanh vừa cảm thán sự khéo léo tuyệt vời của cống vật vừa cẩn thận đặt lại lên bàn, gần như không phát ra một âm thanh nào.
“Mùi vị thế nào?” Mạnh đại phu nhân hỏi.
Thịnh Khanh Khanh cười cười, nàng nhỏ giọng nói: “Không lừa gạt đại cữu mẫu, con không hiểu biết về trà đạo, uống vào giống như uống trà bình thường người cho con vậy.”
Mạnh đại phu nhân cũng cười: “Chính là cùng một loại trà, đại hoàng tử phi cho người đưa tới, chỗ Mạnh Hành cũng có.”
Thịnh Khanh Khanh: “...” Chẳng trách uống vào đều thấy giữ hương giữa răng môi.
“Con nhìn ở đó.” Thấy Thịnh Khanh Khanh đã thả lỏng một chút, Mạnh đại phu nhân giương cằm lên, bà nói: “Một lát nữa Mạnh Hành tới sẽ ngồi ở chỗ đó.”
Thịnh Khanh Khanh nhìn hàng ghế được xếp ở phía trước cách nàng không xa, khẽ gật đầu.
“Nếu như một lát nữa con cảm thấy sợ hãi thì ngẩng đầu nhìn về phía chỗ nó, bảo đảm sẽ không sợ nữa.” Mạnh đại phu nhân nói như thề son sắt.
Nếu như không phải nhớ rõ bây giờ mình đang ở nơi nào, Thịnh Khanh Khanh đã bật cười vào lúc Mạnh đại phu nhân chưa nói dứt lời rồi.
Sau khi mím chặt môi kiềm chế ý cười, Thịnh Khanh Khanh mới nói: “Đại cữu mẫu luôn thích trêu ghẹo Hành ca ca như thế.”
Mạnh đại phu nhân mang ý tứ sâu xa nói: “Cũng không phải là ta trêu ghẹo một mình nó.”
Bà nói xong, ánh mắt lướt qua phía trước, nhìn thấy chỗ đó chỉ để hai cái ghế song song, nghĩ đến năm nay người Hồ gia tới tham gia cung yến chỉ có hai người, vị trí còn dời về phía sau hai hàng so với năm trước, bà không khỏi hiểu rõ mà nhướng mày một cái.
Xem ra cung yến năm nay không có chuyện gì của Hồ Quý phi rồi.
Nhưng lại không biết rốt cuộc Hồ gia đã phạm lỗi gì?
Nếu không thì chỉ một nữ nhi xuất giá, với bản lĩnh của Hồ Quý phi thì không đến mức rơi vào tình trạng ngay cả cung yến cũng không có mặt.
“Đại cữu mẫu?” Thịnh Khanh Khanh ở bên cạnh nhẹ giọng kêu: “Vị bên kia là…? Nàng ấy đã nhìn con nhiều lần, là cố nhân của mẫu thân sao?”
Mạnh đại phu nhân lấy lại tinh thần, trêu chọc nói: “Con và Sính Đình ngồi ngang hàng ở đây, thiếu niên trong điện đều nhìn về phía này, chuyện này có gì lạ đâu?”
Vừa mới dứt lời, bà thuận theo hướng của Thịnh Khanh Khanh mà liếc một cái, đối mặt với khuôn mặt của nữ nhi ruột của mình.
Mạnh đại phu nhân: “...”
Đại hoàng tử phi lập tức che đi nụ cười với ý tứ sâu xa ở khóe miệng, ung dung cao quý mà gật đầu ra hiệu với Mạnh đại phu nhân.
“Đó là đại hoàng tử phi,” Mạnh đại phu nhân một lời khó nói hết mà nói với Thịnh Khanh Khanh: “Con có thể trực tiếp gọi nó một tiếng đại tỷ tỷ. Nó vẫn luôn nhìn con, có lẽ cũng vì trong lòng tò mò… chuyện này còn không phải là vì mãi chưa từng gặp con sao?”
Mặc dù đoán được người có thể ngồi ở đó thì nhất định là người có thân phận tôn quý, nhưng khi thật sự biết được thân phận của đối phương, Thịnh Khanh Khanh vẫn kinh ngạc, nàng hơi cúi đầu hành lễ đơn giản với đối phương rồi cười nói: “Quả thật khuôn mặt có chút tương tự với Hành ca ca.”
Cũng chính vì chút tương tự này nên khuôn mặt của đại hoàng tử phi cũng không mềm mại, ngược lại có một sự hào hùng khí khái như hạc giữa bầy gà.
“Đúng vậy, ta sinh mà.” Mạnh đại phu nhân có chút đắc ý.
Sau khi nói mấy câu với Mạnh đại phu nhân, Thịnh Khanh Khanh cuối cùng cũng xóa đi sự ảnh hưởng mà vừa rồi Ngụy Lương gây ra cho mình, nàng có ý muốn quan sát cung điện tráng lệ, mỗi một chỗ đều khiến người ta không nhịn được mà phát ra tiếng khen ngợi.
Đẹp thì đẹp vậy, nhưng nếu không cần thiết thì Thịnh Khanh Khanh từ tận đáy lòng không muốn đến lần thứ hai nữa.
Có điều trong lòng không muốn thừa nhận nhưng khi nghe thấy tiếng truyền báo “Đại tướng quân đến —”, Thịnh Khanh Khanh thật sự nhận ra được trong lòng vững chắc, sự nóng nảy vốn còn sót lại chẳng bao nhiêu đều bị bốn chữ này đ3 xuống.
Khi Mạnh Hành bước vào trong điện còn mang theo kiếm, hắn cũng là người duy nhất có thể mang theo binh khí bên cạnh mình trong điện này.
Sự có mặt của hắn gần như đã lập tức tạt một chậu nước lạnh vào trong điện vốn ấm áp dễ chịu lại ồn ào, tiếng nhỏ giọng trò chuyện xung quanh cũng dừng lại vào thời khắc đó, giống như là sợ bị hắn nghe thấy vậy.
Mạnh Hành đã sớm quen với sự kính sợ xen lẫn với hoảng hốt bài xích này, trong khoảnh khắc bước qua bậc cửa là hắn đã đưa mắt nhìn về phía trước của hàng ghế, liếc mắt qua, rất nhanh đã tìm thấy Thịnh Khanh Khanh.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Mạnh Hành nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ bên má của Thịnh Khanh Khanh.
Dù tất cả mọi người sợ hắn… thì cũng có một người đi ngược lại số đông.
Mạnh Hành thả lỏng bàn tay đặt trên đao, hắn không đi đến ghế của mình theo hướng dẫn của nội thị mà là đi lệch hướng, trực tiếp bước đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh.
Lúc ở xa thì vẫn không cảm thấy gì, chờ đến khi khoảng cách đột nhiên rút ngắn, Thịnh Khanh Khanh đang ngồi bắt đầu nhận ra mình ngước cổ nhìn Mạnh Hành có chút khó khăn.
Nhưng Mạnh Hành vừa đến trước mặt nàng là đã ngồi xổm xuống, hắn không hề để ý chút nào mà hướng đầu gối xuống đất, điểm cuối của trường đao đập vào gạch, phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng.
“Đưa tay ra.” Hắn mang theo ý cười mà nói.
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt mấy cái, nhớ tới ban đêm mà Mạnh Hành khẽ vươn tay ra là đã bắt được con đom đóm kia giống như tia chớp, nàng không thể nhịn được cười.
Nàng nâng hai tay lên cùng vươn ra, nói: “Gì vậy?”
Mạnh Hành duỗi một nắm đấm siết chặt ra.
Một bàn tay của hắn gần như đã lớn bằng hai bàn tay của Thịnh Khanh Khanh rồi.
Khi đốt ngón tay thon dài có lực kia thả lỏng, Thịnh Khanh Khanh lại gần như không nhận ra được có thứ gì đó rơi xuống lòng bàn tay của mình.
— Hoặc là, vật đó quá nhẹ quá mỏng làm người ta không cảm nhận được.
Nhưng trước khi đoán được là thứ gì thì Thịnh Khanh Khanh đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào trước rồi.
Khi Mạnh Hành thu tay lại, Thịnh Khanh Khanh nghi hoặc nhìn về phía lòng bàn tay của mình, nhận thấy thứ Mạnh Hành cầm lại là một đóa hoa mai vàng nhạt đã nở được một nửa.
Một đóa hoa đang yên đang lành bị ngắt bên dưới đài hoa, cánh hoa và nhụy hoa ngược lại vẫn rất tốt, một đóa hoa nhỏ tội nghiệp thoải mái biểu lộ tư thái trong lòng bàn tay của Thịnh Khanh Khanh, mùi thơm xông vào mũi làm cho tinh thần người ta vì đó mà rung động.
“Hoa mai nở rồi à?” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Ta cứ nói vừa rồi khi đi vào ngửi thấy mùi thơm không biết ở đâu ra, còn tưởng là ai dùng huân hương đấy.”
Mạnh Hành nói: “Nàng thích hoa.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy trong lời nói của Mạnh Hành có hàm ý, nàng giương mắt nhìn hắn một cái.
Đôi mắt của Mạnh Hành cũng nhìn nàng một cách chuẩn xác, hắn yên tĩnh chờ đợi một câu trả lời.
Thịnh Khanh Khanh phút chốc cảm thấy hơi giống như đang ngồi bàn chông, đại điện vốn ấm áp dễ chịu tựa như đột nhiên bị ai đó thêm vào một cục than dư thừa, nóng đến mức khiến toàn thân người ta không thoải mái.
Nhưng nàng khẽ cắn môi kiềm chế sự nôn nóng kỳ quái này, gật đầu một cái, không hề keo kiệt mà nở rộ nụ cười: “Ừm, thích.”
Lúc này Mạnh Hành mới thả lỏng cái cằm căng cứng, một lần nữa đứng lên.
Lần này hắn cuối cùng cũng đi theo nội thị đã ở bên cạnh chờ rất lâu bước đến chỗ ngồi của mình.
Mạnh đại phu nhân bị người ta bỏ qua một cách triệt để từ xa xa cùng đại hoàng tử phi liếc nhìn nhau một cái, một người nhướng mày một người cười trộm.
“Ở cửa đại điện đâu có cây mai nào.” Mạnh đại phu nhân rầu rĩ nói: “Trên đường đi vào cũng không nhìn thấy một cây nào, ai biết được là đi đâu tìm chứ?”
Thịnh Khanh Khanh quý trọng đặt hoa mai lên bàn, lại dùng chén trà làm một chỗ tựa lưng cho nó rồi mới cười nói: “Đường đi tới của Hành ca ca cũng không cùng một con đường với chúng ta mà.”
Mạnh đại phu nhân: “...” Bà nhìn đóa hoa mai bình thường không có gì lạ dưới cái nhìn của bà, lại nhìn Mạnh Hành toàn thân đều tản ra hơi thở vui vẻ, bà tự trấn an bản thân mình.
— Được rồi, ít nhất thì Mạnh Hành cũng đã học được cách lấy lòng người ta rồi.
Mặc dù chỉ biết tặng hoa này hoa kia nhưng dù sao cũng đã tốt hơn nhiều so với ngậm miệng không lên tiếng như hũ nút của lúc ban đầu.
Chung quy lại, ai có thể tưởng tượng được Mạnh Hành có thể tự tay ngắt một đóa hoa cho ai đó, lại trân trọng tự mình giao vào tay đối phương?
Thịnh Khanh Khanh lần đầu tiên xuất hiện ở cung yến vốn đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, chờ đến sau màn này của Mạnh Hành,người vô tình hay cố ý nhìn nàng lại càng nhiều hơn rồi.
Vệ Phong nhìn thấy thì có chút ghen tị mà nhấp ngụm trà, nghe mấy người đồng lứa có quen có lạ hưng phấn rỉ tai thì thầm thảo luận về những thiếu nữ mỹ mạo ngồi ở chỗ khác trong cung điện, trong lòng hắn là sự lạnh lùng khinh thường.
Mạnh Hành ra tay thì ai dám cướp với hắn?
… Cướp thì cướp đi, cướp không được là một chuyện, phải lo cho cái mạng nhỏ của mình là một chuyện khác.
“Vệ Phong, có phải ngươi quen biết cô nương bên cạnh đại phu nhân của Mạnh phủ không?” Bên cạnh có người lại gần đáp lời: “Vừa rồi ta nhìn thấy lúc đi vào nàng ấy gật đầu chào hỏi với ngươi rồi!”
Vệ Phong không hào hứng lắm mà nói: “Quen thì quen, các ngươi muốn làm gì?”
“Nói nghe xem nào.” Đối phương mặt mày hớn hở đẩy bả vai Vệ Phong: “Ở bên cạnh Mạnh nhị cô nương mà cũng rạng ngời rực rỡ, Biện Kinh cho tới bây giờ chưa từng nghe nói còn có mỹ nhân như vậy!”
“Còn không phải sao? Mọi người đều biết Mạnh nhị cô nương chắc chắn là bị tiểu tử Phương Cánh lừa mất rồi, vị cô nương này có thể được Mạnh đại phu nhân đưa theo bên cạnh đến cung yến, chắc hẳn cũng xuất thân danh môn…”
“Nàng ấy sắp đính hôn rồi.” Vệ Phong dứt khoát lôi Ngụy Trọng Nguyên ra làm lá chắn.
Mạnh Hành ấy à?
Vệ Phong thẳng thắn thừa nhận mình không có dũng khí đó — vừa rồi Mạnh Hành còn ở trước mặt bao người mà đặc biệt chạy tới đưa món đồ gì đó vì quá xa mà không nhìn thấy rõ cho Thịnh Khanh Khanh đấy!
Đây chính là cung yến đó! Không phải là một bữa cơm rau dưa tùy ý trong Mạnh phủ đâu!
“Đính hôn?! Với ai?!”
Ánh mắt Vệ Phong quét nhìn xung quanh, khá tiếc là Ngụy Trọng Nguyên không đến đây, cái việc gắp lửa bỏ tay người này không thể làm quá lên được nữa, hắn chỉ đành phải nói: “Ngụy Trọng Nguyên.”
“...”
“...”
Tất cả mọi người lộ ra ánh mắt khó mà gật bừa, một lời khó nói hết.
“Có điều không phải nói sau khi Ngụy nhị té gãy chân, Ngụy gia vẫn cực kỳ bận rộn, không nghe nói là đã đính hôn mà?”
Vệ Phong không có sinh lực mà nói: “Chờ đến khi có thời gian rảnh thì không phải là sẽ làm à?”
“Vậy thì cũng không chắc.” Có người nói tiếp.
Vệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua, đang muốn hỏi xem sao lại không chắc, khi nhìn thấy rõ người lên tiếng là ai thì biểu cảm uể oải trên mặt lập tức thu lại: “Điện hạ.”
Người đột nhiên tới tham gia cuộc đối thoại cũng là thiếu niên tuấn lãng với khuôn mặt thanh tú, hắn xua tay nói: “Không cần đa lễ, hoàng gia gia vẫn chưa tới đâu.”
“Lời vừa rồi của điện hạ là có ý gì?” Vệ Phong thăm dò hỏi.
Khuôn mặt thon dài của thiếu niên lộ ra nụ cười mỉm: “Nếu vẫn chưa đính hôn thì mọi chuyện đều có khả năng, không phải sao? Thịnh cô nương yểu điệu thục nữ, vậy ta không có hôn ước đương nhiên cũng có thể làm quân tử hảo cầu một phen.”