Mãi đến khi ngồi xe ngựa quay về Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh vẫn như có gai ở sống lưng, giống như Mạnh Hành vẫn dùng đôi mắt đao quang kiếm ảnh kia nhìn nàng vậy.
Có lẽ bởi vì đã gặp Mạnh Hành, mấy cô nương Mạnh phủ cũng đều cực kỳ yên tĩnh, lúc xuống xe ngựa, mấy người hoàn toàn không nói gì bèn dẫn người trở về viện của mình.
Duy chỉ có Mạnh Sính Đình trước khi đi đã nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái, nàng nói khẽ: “Những ngày này muội ở Mạnh phủ thì ở bên cạnh tổ mẫu nhiều hơn đi.”
Thịnh Khanh Khanh ngọt ngào cười nói cảm ơn, đương nhiên biết lời này có ý gì.
Rõ ràng là Mạnh Hành không thích nàng — tuy nói cũng không hề cho Mạnh lục cô nương mặt mũi, nhưng người hắn nhằm vào lại là một mình Thịnh Khanh Khanh — Vậy thái độ của rất nhiều người Mạnh phủ đối với Thịnh Khanh Khanh đương nhiên sẽ khá là không thân thiện.
Chỉ có vị thần lớn nhất trong Mạnh phủ là Mạnh lão phu nhân mới có khả năng bảo vệ được Thịnh Khanh Khanh lúc này.
Thịnh Khanh Khanh đi một mạch quay về viện của mình, vào cửa thấy ngoại trừ Thanh Loan thì không có một ai, nàng mới thở dài một cái.
Thanh Loan không rõ lắm nói: “Cô nương, thế nào vậy? Kịch của Biện Kinh không hay sao?”
“Ta không nghe.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu: “Muội có từng nghe cha mẹ nói Mạnh phủ có gì không tốt không? Hoặc là… có khúc mắc gì đó với Mạnh Hành?”
Thanh Loan mờ mịt lắc đầu: “Cũng không phải cô nương không biết, Mạnh phủ… phu nhân và lão gia từ trước đến nay kỵ nhắc đến, về phần Đại tướng quân thì càng không nghe nói. Nếu như ngài ấy thật sự có quan hệ gì với phu nhân và lão gia thì lúc đến Giang Lăng đánh trận, dù sao cũng nên đến thắp nén hương chứ?”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thịnh Khanh Khanh xoa thái dương không ngừng nhảy thình thịch của mình, ngồi vào ghế trầm tư một hồi mới nói: “Chuẩn bị thêm chút giấy mực, mấy tháng tới chúng ta sẽ cùng ngoại tổ mẫu lễ Phật chép Kinh.”
Nói sao thì Mạnh lão phu nhân cũng là chỗ nương tựa duy nhất lớn nhất ở Mạnh phủ của Thịnh Khanh Khanh.
Cho dù Mạnh Hành nhìn nàng không vừa mắt, chỉ cần Mạnh lão phu nhân không mở miệng đuổi Thịnh Khanh Khanh ra ngoài thì nàng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ôm ý nghĩ này, những ngày tiếp theo Thịnh Khanh Khanh gần như chỉ chạy tới chạy lui giữa viện của mình và viện của Mạnh lão phu nhân, một mực không đi nơi khác, hừng đông đã xuất phát, hoàng hôn mới về viện, tuy nói chép đến mức tay đều sắp gãy rồi nhưng đến cùng cũng thấy hiệu quả.
Khoảng thời gian này đến nay đều không có người nào tìm nàng gây phiền phức chính là chứng cứ.
Thịnh Khanh Khanh không tin Mạnh lão phu nhân không biết nàng đây là đang làm gì, nhưng không biết lão phu nhân nghĩ đến cái gì mà lựa chọn dung túng, Thịnh Khanh Khanh đương nhiên cũng sẽ không từ chối, bèn giả câm vờ điếc ở trong viện của Mạnh lão phu nhân thành tâm sao chép từng chương kinh Phật, tạm thời tu thân dưỡng tính.
— Cùng lắm thì thật sự trốn đến ngày xuất giá thôi.
Thịnh Khanh Khanh ngược lại thật sự không quan trọng việc mình gả cho ai, nàng cũng không muốn lên như diều gặp gió, phú quý đầy người, chỉ cần đối phương là người có thể chuyên tâm sống đàng hoàng là được, lời này nàng cũng từng nói với Mạnh lão phu nhân.
Chờ gả đi rồi, biểu cô nương là nàng đây sẽ không có quan hệ quá nhiều với Mạnh phủ, với Mạnh Hành thì càng là như thế.
Nhưng trời không toại lòng người, ngày hôm đó trên đường Thịnh Khanh Khanh ôm giấy mực đi đến viện của Mạnh lão phu nhân, bị nha hoàn của Mạnh Sính Đình gọi lại.
Nha hoàn kia có thân hình linh hoạt, còn núp trong bóng tối, sau khi nhỏ giọng gọi Thịnh Khanh Khanh thì nói cho nàng biết: “Hôm nay Đại tướng quân đến thỉnh an lão phu nhân, Thịnh cô nương đợi chút nữa rồi hẵng qua.”
Thịnh Khanh Khanh giật mình nói cảm ơn rồi đưa tiễn đại nha hoàn của Mạnh Sính Đình, sau đó đứng tại chỗ có chút khó khăn.
Không đi thì lãng phí lòng tốt của Mạnh Sính Đình.
Đi, Thịnh Khanh Khanh thật sự không muốn khiến Mạnh Hành không vui nữa.
Rất rõ ràng, chẳng biết tại sao nhưng sự tồn tại của Thịnh Khanh Khanh nàng chính là một loại mạo phạm đối với Mạnh Hành.
Thịnh Khanh Khanh nghĩ một hồi mới nói: “Chúng ta đến vườn hoa chờ một lát, huynh ấy bận rộn công việc, chắc thỉnh an sẽ không ở lại quá lâu. Xa xa trông thấy huynh ấy vừa đi, chúng ta sẽ theo sát phía sau đi qua viện của ngoại tổ mẫu.”
Thanh Loan đáp vâng, ôm giấy mực cùng Thịnh Khanh Khanh đi đến hoa viên, thu dọn một nơi vẫn tính là kín đáo tạm thời ngồi xuống.
Thịnh Khanh Khanh ngước mặt lên trông về nơi xa, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa phòng ở cửa viện của Mạnh lão phu nhân mới yên lòng, nàng cúi đầu rút tờ giấy ra xếp thuyền.
Thanh Loan nhìn hai bên, nói: “Cảnh sắc ở đây xem ra không tệ, vườn thật là lớn, sao lại không có ai tới vậy?”
Thịnh Khanh Khanh cúi đầu hết sức chuyên chú gấp giấy, thuận miệng đáp: “Chúng ta ra ngoài quá sớm, đợi đến quang cảnh buổi chiều, ta nhớ tam cữu mẫu rất thích ở đây cho cá ăn ngắm cảnh.”
“Vị đó à.” Thanh Loan gật đầu: “Bà ấy vẫn rất chiếu cố cô nương, đưa đến không ít thứ đấy.”
Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì mím môi nhẹ nhàng cười, không quá giống nụ cười bình thường đối với người ngoài: “Vậy bà ấy là người tốt, nơi bà ấy thích quả nhiên không tồi.”
Thanh Loan gật đầu theo, dứt khoát giúp đỡ Thịnh Khanh Khanh gấp thuyền giấy giết thời gian, hai chủ tớ vùi đầu gấp giấy, tạm thời quên hết đi chuyện chép kinh.
Mạnh lão phu nhân ngược lại thật sự không quá để ý chuyện phải chăng mỗi ngày Thịnh Khanh Khanh đều đến viện bà đúng giờ đúng giấc, huống chi hôm nay tôn nhi bảo bối mà bà lấy làm tự hào đã đến trước một bước thỉnh an bà đây.
Mặc dù đối với những người còn lại sắc mặt của Mạnh Hành không chút thay đổi nhưng trước mặt Mạnh lão phu nhân, hắn miễn cưỡng kiềm chế tính tình của mình, hỏi gì đáp nấy, ngoại trừ hơi có vẻ lạnh nhạt, thiếu sự thân thiết thì ngược lại cũng coi như là hòa hợp.
Chỉ là mặt trời lên cao, người rõ ràng liên tục đến viện Mạnh lão phu nhân đúng giờ vẫn chưa xuất hiện, Mạnh Hành nhìn về phía cửa, nhiều ít lộ ra chút bực bội.
“Đúng rồi,” Mạnh lão phu nhân ở bên cạnh ung dung nói: “Ta nghe Sính Đình nói con không quá vừa ý với nha đầu tới từ Giang Lăng kia?”
Mạnh Hành thu lại ánh mắt, dừng lại một chút mới đáp: “Muội ấy như thế, làm sao lấy chồng?”
Trong mộng, Thịnh Khanh Khanh đến Biện Kinh đúng là vì xuất giá, nhưng nhà chồng nàng chọn trong mộng không ra sao cả. Mạnh Hành ở trong mơ nhìn “mình” bóp mũi nhẫn nhịn, ngẫm lại kết cục sau đó của Thịnh Khanh Khanh, hắn liền muốn lập tức chém “vị hôn phu” của nàng.
… Cũng không chỉ là vị hôn phu trong mộng kia, chỉ nghĩ đến việc Thịnh Khanh Khanh xuất giá, ngọn lửa trong l0ng ngUc Mạnh Hành đã có thể một mạch đốt tới lục phủ ngũ tạng của hắn.
Thịnh Khanh Khanh phải xuất giá? Gả cho ai? Người nào có tư cách cưới nàng?
Thiên hạ này, có ai có thể —
“Dạy một chút cũng được, nha đầu thông minh, học nhanh, lại xinh đẹp.” Mạnh lão phu nhân chậm rãi nói: “Nó không cha không mẹ, gả được cho nhà tốt rồi, đối với Mạnh phủ cũng có trợ giúp.”
Mạnh Hành cắt đứt suy nghĩ của mình, kiềm chế cảm xúc không mở miệng.
“Nếu như con thật sự không thích, ta sẽ cho người tìm một cái viện đưa nó qua đó ở là được, nói đến nếu không phải ở nhờ Mạnh phủ thì con cũng khỏi phải nhìn thấy nó.” Mạnh lão phu nhân lại khuyên: “Cũng chỉ là chuyện một năm, nửa năm, ta tính xong rồi, chậm nhất là vào lúc này sang năm, chắc chắn là đã gả nó đi làm thê tử người ta rồi.”
Mạnh Hành yên lặng hồi lâu rồi chỉ nói hai chữ: “Không vội.” Lại dừng một chút, hắn lại tiếp tục thêm vào mấy chữ: “Cũng không cần chuyển.”
Mạnh lão phu nhân có chút ngạc nhiên: “Không phải con không thích nha đầu Khanh Khanh kia à?”
“Khanh Khanh —” Mạnh Hành theo bản năng gọi tên của Thịnh Khanh Khanh theo, bỗng nhiên kịp phản ứng ngăn lại lời nói của bản thân, hắn nhíu chặt lông mày hít một hơi thật sau: “Tổ mẫu, chốc nữa con còn có việc, ngày khác lại đến thăm người.”
Mạnh lão phu nhân có chút không kịp phản ứng mà ôi một tiếng rồi mới bất đắc dĩ gật đầu nói: “Chú ý sức khỏe một chút, đừng vất vả quá.”
Mạnh Hành hai mươi lăm tuổi, mắt thấy sắp hai mươi sáu rồi, bên cạnh lại một mực không có nữ nhân đi theo chăm sóc, Mạnh lão phu nhân không nói được hắn, cũng cực kỳ đau đầu.
Mạnh Hành hơi gật đầu, đứng dậy hành lễ rồi đi ra ngoài, lúc trước khi ra cửa thì nhìn thời gian một cái, trong lòng cười lạnh, cực kỳ nóng giận.
— Người ngày ngày đều tới viện này, nhưng hôm nay lại không tới? Còn không phải do không muốn nhìn thấy hắn à?
Trong lòng Mạnh Hành là sóng ngầm cuồn cuộn, bước chân nhanh chóng, đi ra ngoài từ viện của Mạnh lão phu nhân liền muốn đi thẳng đến cửa chính, nửa đường bất chợt nghe thấy một tiếng cười, hắn lập tức dừng bước.
Hắn đã theo dõi Thịnh Khanh Khanh trọn vẹn mười năm, đừng nói nàng cười, ngay cả nàng thở một hơi thôi Mạnh Hành cũng có thể phân biệt được.
Mạnh Hành cũng lớn lên từ nhỏ ở Mạnh phủ, nhìn xung quanh một cái rồi đi về phía vườn hoa.
Hắn theo bản năng thả nhẹ bước chân, giống như con mãnh thú khéo léo vòng tới phía sau thợ săn, mượn hoa cỏ cây cối xanh um tươi tốt che giấu mà xuyên thẳng qua trong vườn, rất nhanh đã tìm được Thịnh Khanh Khanh đang ở trong đình bên hồ nói cười với người ta.
Mạnh Hành bình tĩnh nhìn qua Thịnh Khanh Khanh đang hồn nhiên cười đùa, lại nghĩ tới đa số thời gian trong mơ hắn cũng chỉ có thể bó tay hết cách mà nhìn nàng, nàng khóc nàng cười nàng sống nàng chết, hắn mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh… bất lực yếu ớt mà nhìn nàng.
Vì để tránh hắn, đoán chừng Thịnh Khanh Khanh đã ở đó không ít thời gian, bên cạnh hai chủ tớ là một đống thuyền giấy đã được gấp xong.
Mạnh Hành dùng bàn chân nghiền qua bùn đất xốp dưới đất, đầu ngón tay hơi nóng lên.
Đây không phải là trong mộng, mà đó là Thịnh Khanh Khanh sống sờ sờ.
Hắn muốn làm chút gì đó.
… Hắn có thể làm gì đó với nàng.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Mạnh Hành mọc rễ ngay tức khắc, hắn nhìn Thịnh Khanh Khanh cẩn thận bưng một đống thuyền giấy đi xuống dưới thuận theo bậc thang bên cạnh đình, dần dần tới gần hồ nước, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Thế là Mạnh Hành yên lặng không một tiếng động mà đi ra từ trong rừng cây, đến gần Thịnh Khanh Khanh.
Thật ra Mạnh Hành cũng chưa nghĩ ra là muốn làm gì với Thịnh Khanh Khanh.
Hắn nổi lên ý niệm này, chẳng qua cũng là đột nhiên ý thức được giờ phút này hắn có năng lực này mà thôi.
Lúc Mạnh Hành thật sự muốn che giấu hơi thở của mình, đương nhiên không phải Thịnh Khanh Khanh và nha hoàn của nàng có thể nhận ra được.
Hắn gần như dễ như trở bàn tay mà đi đến một chỗ khác của đình, sau đó dừng lại, cách ba năm bước đánh giá hai chủ tớ Thịnh Khanh Khanh.
Trong nửa tháng này, Mạnh Hành vẫn chưa từng mơ thấy Thịnh Khanh Khanh.
Thỉnh thoảng hắn cảm thấy mình đã sớm mơ hồ quên mất khuôn mặt của nàng, nhưng khi một lần nữa nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành không thể không thừa nhận, ngay cả việc móng tay hồng nhạt của Thịnh Khanh Khanh có dáng dấp ra sao, hắn cũng nhớ rõ ràng.
Mạnh Hành đứng sau lưng Thịnh Khanh Khanh nhìn nàng, hô hấp nhẹ đến mức bị gió chắn lại, sự náo động ở ngực lại đinh tai nhức óc mà chỉ có chính hắn nghe thấy được.
Vào lúc Thịnh Khanh Khanh dựa vào hàng rào bên hồ xoay người thả thuyền giấy xuống, Mạnh Hành nhận ra trực giác đã vô số lần kéo mình trở về từ điện Diêm Vương đột nhiên luồn lên từ phía sau lưng, cứ thế mà k1ch th1ch cả người hắn nổi da gà vào giữa ban ngày.
Trong vườn hoa yên tĩnh không hỗn loạn của Mạnh phủ đương nhiên cũng không tồn tại nguy cơ gì, duy chỉ có khả năng chính là —
Hàng rào vốn đang yên đang lành ở bên hồ cọt kẹt một tiếng trực tiếp gãy ra từ đó, Thịnh Khanh Khanh dựa vào hàng rào ôi chao một tiếng, hoàn toàn không có cơ hội phản ứng là đã cằm đầu vào trong hồ.
Con ngươi của Mạnh Hành co lại, hành động phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, hắn đi hai ba bước đi xuyên ngang qua đình, miễn cưỡng túm được Thịnh Khanh Khanh suýt nữa đã ngã vào trong hồ vào lúc cuối cùng.
Thịnh Khanh Khanh chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm, tay bị lôi kéo đến đau nhức, càng nhiều hơn chính là chưa tỉnh hồn.
Nàng nhắm hai mắt cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại, đang muốn dứt ra nói lời cảm tạ thì lại phát hiện ra đối phương cầm tay nàng, một chút ý muốn thả ra cũng không có.
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, lúc thấy người cứu mình là Mạnh Hành thì càng nghĩ không thông.
Mạnh Hành ghét nàng như vậy, tại sao lại muốn cứu nàng?
Nàng do dự một lúc rồi treo nụ cười lên nói: “Đa tạ Đại tướng quân ra tay cứu giúp, là ta quá bất cẩn, suýt nữa lại gây thêm phiền phức cho Mạnh phủ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thịnh Khanh Khanh đã nhìn thấy lông mày của Mạnh Hành lại nhíu lại, dáng vẻ người rảnh rỗi chớ đến gần.
Trong đầu Thịnh Khanh Khanh cực kỳ không đúng lúc mà thoáng hiện lên con báo huynh trưởng từng bắt được, lúc đang tức giận nôn nóng, nó sẽ hung hăng dùng cái đuôi đánh tới đánh lui trên mặt đất, khiến cho người ta không dám đến gần nó.
“Muội gọi ta là gì?” Thái độ tra hỏi của Mạnh Hành khá là bất thiện.
Thịnh Khanh Khanh nâng mặt lên, vẫn cười với hắn, dáng vẻ không sợ chút nào: “Hôm đó trở về ta đã học quy củ, tuy ngài là biểu ca của ta nhưng ta nên gọi ngài là Đại tướng quân.”
Lòng bàn tay của Mạnh Hành đang đè lấy một vết sẹo không biết từ đâu ra trong lòng bàn tay Thịnh Khanh Khanh, sự tức giận và để ý trong lòng không có chỗ ph4t tiết, hắn đành phải cười lạnh: “Đổi tốt lắm.”