Ban đầu Tần thị vẫn chưa hiểu được, nhưng chờ khi bà ấy nhìn thấy thần sắc dịu dàng tỏa ra từ ánh mắt của Thẩm Thính Trúc, mới phản ứng được đây là ý gì.
Trên mặt Tần thị không giấu được nét vui mừng, không phải là vì Thẩm Thính Trúc đồng ý thành thân, mà vì cuối cùng cũng có một người có thể khiến hắn không còn chán nản và tiêu cực nữa.
“Thế tử –––”
Mạc Từ vội vàng từ trong đình đi tới, võ công y cao cường, có thể đi mười dặm cũng không đổi sắc mặt, giờ phút này lại thở gấp không ngừng.
Thẩm Thính Trúc nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Từ thở hổn hển nói: “Vệ tiên sinh gửi thư đến.”
Tần thị ở một bên hối thúc: “Mau nhìn xem.”
Thẩm Thính Trúc đọc qua nội dung thư, sau đó mang lá thư gấp lại, một lúc sau mới nói: “Trong thư Vệ tiên sinh nói, mặc dù không tìm Linh Ngọc Thảo có thể giải bách độc, nhưng ông ấy lại tìm được một gốc thảo dược khô nhiều năm tuổi, có thể giúp cơ thể ta khôi phục bảy phần.”
Thẩm Thính Trúc siết chặt lá thư trong tay, hy vọng trong lòng vốn đã bị đốt thành tro bụi lại nhen nhóm ánh lửa, bốc lên mãnh liệt.
Bảy phần, vậy là đủ rồi.
Tần thị cũng siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, sau khi nghe xong thì toàn thân đều thả lỏng, nước mắt lập tức lăn xuống, “Thật sao?” Bà ấy ôm chặt tim mình, chỉ có thể liên tục nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá.”
Thẩm Thính Trúc cong môi, đúng vậy, thật tốt quá.
…
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm đang bận chọn quà mừng cho hôn lễ của Thẩm Thư, muốn tặng nàng ấy một bộ trang sức, nhưng tìm đến mấy cửa hàng trang sức đều không chọn được món nào ưng ý.
Thật ra những món đồ mà Thẩm Thính Trúc tặng nàng trước đây, tùy ý lấy ra đều cực kỳ xinh đẹp và tinh xảo, thậm chí không thể tìm thấy những món tương tự trong các cửa hàng trang sức.
Cứ đắn đo mãi, nàng quyết định đến hỏi Thẩm Thính Trúc xem hắn mua nó ở đâu.
Vừa mới bước vào Viễn Tùng Cư, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc trong không khí nồng đậm hơn so với trước kia không ít, nàng nhăn mũi, cũng không biết rốt cuộc tại sao hắn phải giả vờ ốm yếu nhiều bệnh như vậy.
Mạc Từ từ trong phòng bước ra, thấy Lâm Khinh Nhiễm trong sân thì không khỏi ngạc nhiên, y bước tới hỏi: “Biểu cô nương sao lại đến đây?”
Lâm Khinh Nhiễm nói: “Ta đến tìm Thế tử.”
Mạc Từ quay đầu lại nhìn, nói: “Mời Biểu cô nương đến phòng sau chờ.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, đi về phía Tây phòng, không bao lâu Thẩm Thính Trúc đã đến đây, tuy hắn mỉm cười nhưng dưới mày khó nén được sự mệt mỏi, Lâm Khinh Nhiễm không khỏi nhìn thêm vài lần, vừa cảm thấy kỳ quái thì chợt nghe hắn nhẹ giọng nói: “Hiếm khi thấy Nhiễm Nhiễm đến đây.”
Trong giọng nói từ tốn không nóng không lạnh của hắn chứa ý cười nhợt nhạt, Lâm Khinh Nhiễm mím môi nói: “Ta muốn hỏi huynh, trang sức huynh tặng ta là được mua từ cửa hàng nào, ta muốn mua vài món làm quà mừng cho Thẩm Thư.”
Thẩm Thính Trúc không trực tiếp trả lời, mà đang phân biệt ý tứ trong lời nói của nàng: “Hóa ra là Nhiễm Nhiễm thích đồ ta tặng, tại sao lại không thấy nàng đeo lên?”
Lâm Khinh Nhiễm muốn nói hắn biết rõ còn hỏi, nhưng khi chạm vào ánh mắt mang theo sự khó hiểu của hắn, nàng mở miệng nói: “Huynh không nói thì thôi.”
Vẻ khó hiểu trong mắt Thẩm Thính Trúc càng đậm hơn, tại sao nàng còn tức giận?
Hắn dịu dàng nói: “Ta nói là được.”
Lâm Khinh Nhiễm dừng bước, Thẩm Thính Trúc nhiều lần nuông chiều làm cho nàng ngày càng thả lỏng, nhướng mắt nói: “Nói mau.”
Thẩm Thính Trúc dắt tay nàng: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Lâm Khinh Nhiễm đã quen thuộc với cảm giác lạnh lẽo này, nàng theo hắn ngồi vào bàn, lại thúc giục lần nữa.
Thẩm Thính Trúc nói: “Trang sức ta tặng cho nàng kiểu dáng phần lớn là ta tự vẽ, sau đó đưa cho Tư Trân Cục đi làm, đương nhiên Nhiễm Nhiễm không thể tìm được những món tương tự.”
Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt, không ngờ được những món trang sức này là do Thẩm Thính Trúc tự mình vẽ, vậy chẳng phải là độc nhất vô nhị sao, trái tim nàng đột nhiên đập loạn, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Lâm Khinh Nhiễm nghĩ nếu như nàng cũng có thể tặng cho Thẩm Thư một bộ trang sức độc nhất vô nhị, vậy nàng ấy chắc chắn sẽ thích.
Nàng quay đầu nhìn Thẩm Thính Trúc, lại mềm mại mở lời: “Nhị biểu ca, có thể vẽ thêm một bức không?”
Thẩm Thính Trúc nhìn nàng: “Cho tam muội?”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, đôi khuyên tai trên tai nàng cũng lắc lư theo.
Thẩm Thính Trúc chưa nói đồng ý cũng chưa nói không: “Vậy thứ này xem như là ta tặng?”
Chóp mũi Lâm Khinh Nhiễm nhíu chặt lại: “Không phải, chỉ tính là nhị biểu ca giúp ta.”
Thẩm Thính Trúc còn muốn trêu chọc nàng một câu, không ngờ Lâm Khinh Nhiễm ngoan ngoãn nắm lấy ống tay áo hắn lắc lắc, mỗi lần như vậy nàng đều rất dùng sức.
Tầm mắt Thẩm Thính Trúc lướt qua ngón tay non mịn của nàng, lên tiếng ra lệnh cho Mạc Từ mang màu vẽ lên.
Mạc Từ nhanh chóng mang đồ tới, y lo lắng Thẩm Thính Trúc vừa mới uống thuốc, thân thể không chịu nổi, do dự nói: “Thế tử.”
Thẩm Thính Trúc nâng tay ra hiệu cho y lui ra.
Mặc dù hắn không tốn nhiều tâm tư như khi vẽ cho Lâm Khinh Nhiễm, nhưng vẽ một bộ trang sức hoàng chỉnh lại cực kỳ phức tạp, chỉ mới vẽ được một nửa mà tay của hắn đã không còn sức nâng lên.
Trước khi dùng gốc thảo dược khô kia, trước tiên cần kích phát tàn độc còn sót lại trong cơ thể, sau đó phải uống thuốc liên tục trong một tháng mới có tác dụng, hiện giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đã bắt đầu đau đớn âm ỷ.
Lâm Khinh Nhiễm chỉ vào bức tranh: “Chỗ này dùng ngọc trai đỏ phương Nam có phải sẽ đẹp hơn không?”
Rất lâu không thấy Thẩm Thính Trúc vẽ tiếp, nàng vừa ngước mắt lên thì bị sắc mặt tái nhợt của hắn dọa sợ, nàng thử thăm dò hỏi: “Nhị biểu ca… không thoải mái sao?”
Thẩm Thính Trúc nhanh chóng cắn chặt răng chịu đựng: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, Nhiễm Nhiễm cứ về trước đi.” Hơi thở của hắn dần dần không ổn định, hắn dừng lại một chút mới nói: “Chờ khi bức tranh vẽ xong ta sẽ sai người mang đến cho nàng.”
Lâm Khinh Nhiễm thấy trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, nghi ngờ trong lòng càng sâu sắc.
Thẩm Thính Trúc nhướng mày nhìn nàng: “Không muốn đi?”
Lời nói trêu chọc khiến Lâm Khinh Nhiễm buồn bực, tức giận trừng hắn một cái rồi quay người bước đi, đi đến cửa lại quay đầu lại lo lắng hỏi: “Cách ngày Thẩm Thư xuất giá không còn mấy ngày, nhị biểu ca cũng đừng để muộn.”
Xin người khác giúp đỡ còn hùng hồn như vậy, Thẩm Thính Trúc không khỏi muốn cười nhưng một chút sức lực cũng không có, chỉ ừ một tiếng.
Lâm Khinh Nhiễm vừa mới rời đi, sau đó Vệ tiên sinh liền đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Thính Trúc ngồi tựa lưng vào ghế bành, nhắm chặt mắt, mím chặt cánh môi đến khô nứt, hai tay nắm chặt thành ghế nổi đầy gân xanh.
Nét mặt Vệ tiên sinh nghiêm túc, tiến đến bắt mạch cho hắn, một lát mới thả lỏng mặt mày: “Độc trong cơ thể Thế tử đã kích phát ra, mười ngày nữa là có thể bắt đầu dùng thuốc.”
Thẩm Thính Trúc im lặng.
Vệ tiên sinh chậm rãi lấy kim bạc ra châm cứu để giảm bớt đau đớn cho hắn: “Lão phu tưởng Thế tử có thể tiếp tục chịu đựng.”
Cuối cùng Thẩm Thính Trúc cũng mở miệng: “Vệ tiên sinh yên tâm, ta có chừng mực.”
…
Cách ngày Thẩm Thư xuất giá chưa đầy ba ngày, cuối cùng Thẩm Thính Trúc cũng mang đồ đến cho Lâm Khinh Nhiễm, hơn nửa tháng không gặp hắn, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, nhưng so với ngày đó đã khá hơn nhiều.
Thẩm Thính Trúc ra hiệu cho nàng mở hộp ra: “Nhìn xem có hợp ý nàng không.”
Lâm Khinh Nhiễm lấy từng món trang sức ra theo ý hắn, không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, hiếm khi nàng vui vẻ cảm ơn Thẩm Thính Trúc: “Cảm ơn nhị biểu ca.”
Thẩm Thính Trúc nhìn thấy mặt mày nàng cong cong thì hưởng thụ vô cùng, không uổng công hắn hao tâm tổn sức lấy lòng.
“Khi nào Nhiễm Nhiễm khởi hành quay về Giang Ninh?” Hắn chỉ cần uống thuốc từ gốc thảo dược lâu năm kia hơn hai mươi ngày là có thể đuổi theo nàng, tiểu cô nương trên đường ham chơi lại thích dừng lại, hẳn là có thể đuổi kịp.
Lâm Khinh Nhiễm sắp xếp số trang sức, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lẩm bẩm nói: “Còn chưa quyết định xong, ta phải quay về hỏi cô cô một chút.”
“Nô tì tham kiến Tam phu nhân ——” Nguyệt Ảnh cố ý cao giọng truyền vào.
Tim Lâm Khinh Nhiễm đập thình thịch, sao cô cô lại đến đây, nếu để cô cô nhìn thấy Thẩm Thính Trúc ở trong phòng nàng, sẽ không thể giải thích rõ ràng được.
Nàng hoảng hốt nhìn về Thẩm Thính Trúc đang đứng bên cạnh, thấy người kia cũng cau mày.
Lâm thị thấy Nguyệt Ảnh đang canh gác ngoài sân thì hỏi: “Sao ngươi không ở trong phòng hầu hạ tiểu thư?”
Trong lòng Nguyệt Ảnh cũng rất hoảng hốt, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chuyện này làm sao có thể để cho người khác biết được, nàng ấy vội vàng nói: “Bẩm phu nhân, tiểu thư ngủ trưa vẫn chưa tỉnh, nô tỳ lập tức đi gọi người ngay, mời phu nhân tạm thời đến phòng chính ngồi chờ một lát.”
Lâm thị gật đầu đi về phía phòng chính, Nguyệt Ảnh vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy bà dừng lại, sống lưng nhất thời cứng đờ.
Lâm thị cười nói: “Con bé thích bám giường, vẫn là để ta đi gọi thì hơn.”
Nguyệt Ảnh không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm thị đi qua, thầm nghĩ chắc hẳn là Thế tử có thể ứng phó được.
Lâm thị mở cửa bước vào phòng, Lâm Khinh Nhiễm vội vã buông rèm xuống trước khi bà bước vào, tim nàng đập thình thịch.
Lâm thị có chút ngạc nhiên nói: “Ta nghĩ con vẫn còn đang ngủ.”
Lâm Khinh Nhiễm chắc chắn cách một lớp vải mỏng không thể nhìn rõ mọi thứ trên giường, mới dụi mắt xoay người, giọng nói mơ hồ không rõ truyền ra: “Nghe Nguyệt Ảnh nói cô cô đến đây, nên con thức dậy.”
Lâm thị an ủi nói: “Bộ dạng lúc này vẫn ổn.”
Thấy Lâm thị tiến lên phía trước, Lâm Khinh Nhiễm lại trở nên căng thẳng, vội vàng nắm lấy tay kéo bà đến ngồi xuống bàn: “Sao cô cô lại đến vào lúc này?”
Lâm thị mỉm cười nói: “Có thư phụ thân con gửi đến.”
Nếu là trước đây Lâm Khinh Nhiễm đã sớm nhảy lên vì sung sướng, nhưng bây giờ trong lòng nàng chỉ tập trung vào người trên giường ở phía sau, không có nơi để trốn, nàng chỉ có thể mang Thẩm Thính Trúc giấu trên giường mình.
“Trong thư phụ thân nói cái gì?” Lâm Khinh Nhiễm lo lắng hỏi.
Lâm thị thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, tưởng nàng vẫn còn chưa tỉnh ngủ: “Trong thư nói mấy ngày trước ca ca con đến Thanh Châu buôn bán, thuận đường đến đón con về.”
Khi Lâm Khinh Nhiễm nghe Lâm thị nói xong, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mừng rỡ nói: “Ca ca sắp đến sao? Khi nào thì huynh ấy đến?”
Bộ dạng truy hỏi liên tục như trẻ con này khiến Lâm thị buồn cười: “Dựa vào ngày gửi thư, đoán chừng bảy tám ngày nữa sẽ đến đây.”
Bảy tám ngày? Nghĩa là còn lại bảy tám ngày nữa tiểu cô nương sẽ rời đi.
Thẩm Thính Trúc buông bàn tay che mắt mình xuống, hương thơm thoang thoảng trong chăn làm cho hắn không thể tập trung suy nghĩ được, tần suất hít thở sâu càng nhanh, hơi nóng bốc lên lặp đi lặp lại khiến cho hơi thở hắn trở nên nặng nề.
Ngay sau đó là trái tim đang đập loạn xạ cũng phát ra cơn đau đớn, Thẩm Thính Trúc tập trung điều chỉnh mạch đập. Vệ tiên sinh đã nói khi dùng gốc thảo dược lâu năm đó, trong tháng tiếp theo tuyệt đối không thể để cho khí huyết công tâm, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Hô hấp của Thẩm Thính Trúc dần dần bình ổn lại, im lặng cười thầm, xem ra suy nghĩ miên man một chút cũng không được.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn xuyên qua lớp vải mỏng manh, ánh mắt sắc bén thấy Thẩm Thính Trúc đưa tay hất mở một góc chăn, khiến nàng sợ đến mức tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Lâm thị thấy vẻ mặt nàng có gì đó không ổn: “Làm sao vậy?” Nói xong bà định quay người lại nhìn theo.
Lâm Khinh Nhiễm gần như xông đến ôm lấy cánh tay Lâm thị, hoang mang lo sợ nói: “Con muốn ăn chè do Tử Phù làm.”
Lâm thị bị nàng bổ nhào đến làm giật mình, muốn hỏi cái gì cũng đều quên mất, ai u một tiếng rồi thở dài nói: “Muốn ăn thì quay về gọi Tử Phù làm cho con ăn là được.”
Lâm Khinh Nhiễm kéo Lâm thị ra ngoài, nũng nịu nói: “Phải đi bây giờ mới được.”
Lâm thị sủng ái nàng nhất, giơ tay chạm nhẹ vào đầu nàng, lắc đầu bật cười: “Được rồi, bây giờ đi ngay.”
Lâm Khinh Nhiễm ngọt ngào nói: “Cô cô tốt với con nhất.”
Lâm thị đi theo nàng ra ngoài, cứ nhắc mãi: “Ta hối hận khi chiều chuộng con thành thế này, với tính tình mềm mại này của con, tương lai gả đi ai sẽ chiều con thế này chứ.”
Cùng với giọng nói khẽ giận dỗi của Lâm Khinh Nhiễm dần dần đi xa, hai người đã đi ra ngoài.
Chờ Lâm Khinh Nhiễm trở về, đã không còn dấu vết của Thẩm Thính Trúc trong phòng. Nàng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị cô cô phát hiện.
Buổi tối, khi Lâm Khinh Nhiễm tắm xong nằm vào trong chăn, nàng thích đắp chăn đến dưới mũi, kết quả khi vừa mới kéo lên thì cái chăn đã bị nàng nhanh chóng đạp xuống, hai mắt mở to.
Bao phủ khắp người nàng đều là mùi hương trên cơ thể của Thẩm Thính Trúc, từng chút từng chút một, có tản ra cũng không xua tan hết được.