Biểu Muội Khó Thoát

Chương 37: Sốt cao




Vào mùa đông lạnh lẽo, dù là ở giữa núi rừng cũng rất khó nghe thấy tiếng chim hót, nhẹ nhàng yên ắng đến kỳ ảo, cho đến khi ánh ban mai xuyên qua những tầng mây, bầu trời cũng xem như hoàn toàn sáng lên.

Cung nữ dẫn Tần thị đi vào Ngọc Hoa Các: “Nương nương, phu nhân đã tới.”

Tần thị hướng về phía Thẩm Trăn hành lễ: “Nương nương.”

Thẩm Trăn tiến lên nâng Tần thị đứng dậy, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng không có ở nơi này, cũng không có người ngoài, mẫu thân đối với nữ nhi cần gì dùng những nghi thức xã giao này chứ.”

Tần thị trấn an mà nhìn nữ nhi cười cười, Thẩm Trăn dắt tay bà đi đến bên cạnh bàn, phân phó cung nữ dâng cơm lên, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, trên mặt Thẩm Trăn bây giờ nhiều thêm chút ngoan ngoãn yêu kiều của nữ nhi trong nhà: “Con đã rất lâu không có dùng bữa sáng cùng mẫu thân rồi.”

Tần thị gật đầu, từ ái nắm lấy tay nàng ấy: “Đó cũng là chuyện trước khi con vào cung.”

Nụ cười của Thẩm Trăn hạ xuống, trong ánh mắt chợt lóe qua một vệt ảm đạm, gật đầu mỉm cười.

Tần thị lại hỏi: “Tại sao Hoàng Thượng lại không dùng bữa cùng con?”

“Hoàng Thượng và Từ công công đến Ngự Thư Phòng, chắc là có việc cần phải xử lý.”

Tần thị nói tiếp: “Như vậy, con nên tự mình đưa cơm đến cho Hoàng Thượng để thể hiện sự quan tâm mới phải.”

Thẩm Trăn không muốn nói thêm nhiều về Hoàng đế, đúng lúc này cung nữ dâng bữa sáng đến, nàng ấy liền chuyển chủ đề nói: “Trước tiên chúng ta dùng bữa đã.”

Không ai hiểu con bằng mẹ, Tần thị biết nữ nhi của mình tuy rằng bên ngoài biểu hiện dịu dàng mềm mại, thật ra cũng là một cô nương bướng bỉnh, bà ấy biết có nói nhiều lời cũng vô dụng, chỉ có thể nói: “Hoàng Thượng đối với con như thế nào, mẫu thân đều nhìn trong mắt, có một số việc trong quá khứ nên cho qua thì cho qua, bất luận là chuyện đệ đệ con hay là những chuyện khác.”

Tần thị nhắc nhở đủ thì dừng, Thẩm Trăn mỉm cười gật đầu: “Nữ nhi đã biết.” Nàng ấy tự mình múc một bát canh nóng cho Tần thị, tùy ý hỏi: “Có phải mẫu thân đã đưa người đến phòng đệ đệ không?”

Tần thị không rõ tại sao nàng ấy lại bỗng nhiên hỏi đến chuyện này, do dự một chút… mới nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Thẩm Trăn thuận theo đó mà suy tư một chút, chớp mắt cười nói: “Không có gì, con chỉ là tùy ý hỏi một chút thôi, đúng rồi, mẫu thân có từng đề cập về đích nữ của Vương đại nhân với đệ đệ hay không?”

Tần thị chỉ cần nghe đến chuyện của Thẩm Thính Trúc, nhất định sẽ thở dài một hồi: “Làm sao mà không đề cập qua chứ, có đôi lúc tính tình hai tỷ đệ các ngươi đúng thật là giống nhau.”

Chỉ một chút Thẩm Trăn lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tần thị, nàng ấy trầm mặc một lát thì nói: “Đợi lát nữa con đi xem đệ ấy.”

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tần thị ngồi lại không lâu cũng rời khỏi đây, Thẩm Trăn ngồi ở trên giường La Hán không yên lòng mà lật sách. Hoàng Thượng đêm qua đã thuận miệng nhắc tới, nàng ấy lại càng không thể an lòng. Tính tình đệ đệ mình nàng ấy vẫn luôn biết được, việc này nếu như đổi thành người khác nói với nàng ấy, dù thế nào chắc chắn nàng ấy cũng không tin.

Thẩm Trăn gấp sách trong tay lại, Hoàng Thượng nói một câu này, rõ ràng chính là đang chờ nàng ấy đến hỏi rõ, bàn tay cầm sách nắm chặt, sau một lúc lâu nàng ấy mới gọi cung nữ đến, nâng mắt hỏi: “Hoàng Thượng đã dùng qua bữa sáng chưa?”

Cung nữ nói: “Hồi nương nương, còn chưa dùng.”

“Chuẩn bị cơm, theo ta đi gặp Hoàng Thượng.” Thẩm Trăn phủ thêm áo choàng, đi về hướng Ngự Thư Phòng.

Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế đang ngồi phía sau bàn phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Thẩm Trăn đến đây, nhíu mày nói: “Trời lạnh như vậy, nàng đến đây làm gì?”

Thẩm Trăn khéo léo nhoẻn miệng cười, “Thần thiếp biết được Hoàng Thượng còn chưa dùng bữa, nên cố ý đưa đến cho ngài.”

Nàng ấy nhận chiếc hộp từ tay cung nữ, đưa đến trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế cũng thuận thế cầm lấy tay nàng, đặt trong lòng bàn tay xoa nắn: “Lạnh như vậy.”

Đầu ngón tay của Thẩm Trăn cuộn tròn, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng mau chóng dùng bữa thôi.”

Hoàng đế buông nàng ấy ra, bắt đầu từ từ dùng cơm, Thẩm Trăn ở một bên đợi khi hắn ăn cơm mới mở lời hỏi: “Đêm qua ngài nói, đệ đệ thiếp…”

Hoàng đế thấy nàng ấy cuối cùng cũng nói ra nguyên do đến đây, mỉm cười ngả người ra sau: “Trăn nhi đứng xa như vậy, Trẫm nói cái gì nàng nghe rõ được sao?”

Thẩm Trăn làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà đi đến bên cạnh hắn. Hoàng đế đỡ lấy thắt lưng của nàng, dùng sức ôm nàng lên đùi mình, từ phía sau ôm lấy nàng nắm tay sưởi ấm cho nàng.

Thẩm Trăn buông mắt xuống nói: “Hoàng Thượng có thể nói cho thần thiếp không?”

Hoàng đế nói: “Trẫm chỉ biết dưới nước có người, về phần những người khác, Trẫm thật sự không biết.”

Thẩm Trăn có chút buồn bực, cái này với những lời nói lúc đầu có gì khác nhau đâu, Hoàng đế nhìn sườn mặt của nàng ấy một chút, mỉm cười tới gần cọ cọ: “Đúng rồi, trên mặt đất có một cái áo khoác ngoài của nữ tử.”

Thẩm Trăn quay đầu hỏi: “Đó là y phục của nô tỳ sao?”

Hoàng đế nói: “Gấm Vân Nam tốt như vậy, không có nô tỳ nào có tư cách mặc.”

Thẩm Trăn nghe như vậy thì ấn đường nhíu lại càng chặt, nếu là nô tỳ cũng thôi đi, nhưng hiển nhiên không phải. Những quý nữ đi lên núi còn có ai?



Từ thư phòng đi ra, Thẩm Trăn đi đến Ngọc Lan Các, Mạc Từ canh giữ ngoài phòng tiến đến thỉnh an: “Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Thẩm Trăn nói: “Ngươi đến bẩm báo cho Thế tử, bổn cung đã đến đây, đang ở phòng khách chờ nó.”

Mạc Từ cung kính thưa: “Thế tử còn chưa dậy, còn thỉnh Hoàng Hậu nương nương chờ một lát, nô tài lập tức đi thông truyền.”

Thẩm Trăn khẽ nhíu mi, “Đã gần đến trưa rồi, sao lại còn chưa dậy?”

Mạc Từ trả lời: “Thế tử nói cơ thể mình mệt mỏi, lệnh nô tài không được quấy rầy người.”

Vẻ mặt Thẩm Trăn thoáng cái lập tức thay đổi: “Nếu thân thể đệ ấy không khỏe, sao ngươi không biết đi mời thái y đến xem.”

Mạc Từ nhận lỗi nói: “Nô tài thất trách, thỉnh nương nương thứ tội.”

Thẩm Trăn phân phó nội thị bên cạnh mình nói: “Ngươi mau đi thỉnh Thái y đến đây.”

Nội thị thưa vâng trả lời: “Nô tài lập tức đi ngay.”

Lúc này cửa phòng bị mở ra, Thẩm Thính Trúc nghe thấy động tĩnh khá lớn từ đoàn người thì nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “A tỷ, ta chỉ là muốn ngủ một lát thôi.”

Thẩm Trăn bước nhanh lên phía trước, nhíu mày tỉ mỉ đưa mắt quan sát hắn từ đầu đến chân một lần, thấy sắc môi hắn tái nhợt, khuôn mặt cũng tiều tụy hơn nhiều so với hôm qua, mày nàng ấy vốn dĩ nhíu chặt giờ càng không thể dãn ra, nhưng lời trách mắng lại không nói ra khỏi miệng, chỉ ôn nhu nói: “Sao lại không khoác thêm một lớp y phục nữa mà đã đi ra rồi, mau vào phòng.”

Thẩm Thính Trúc lắc đầu nhẹ gần như không thể nhận ra, theo Thẩm Trăn vào phòng.

Trên mặt Thẩm Trăn lộ ra vẻ sầu lo: “Đệ ngủ đến lúc này, chắc chắn là cơm cũng chưa ăn, thuốc cũng chưa uống phải không?”

Thẩm Thính Trúc mỉm cười nói: “Lát nữa sẽ ăn.”

Thẩm Trăn không đồng ý, phải tận mắt nhìn thấy hắn dùng cơm, lại lệnh cho Mạc Từ mang thuốc đến.

Thẩm Trăn tiếp nhận chén thuốc, thổi thuốc đến khi không còn quá nóng nữa mới đưa cho Thẩm Thính Trúc: “Có thể uống được rồi.”

Trên mặt Thẩm Thính Trúc vẫn mỉm cười như cũ, lại nhạt đến mức gần như không nhìn ra, hắn nhận chén thuốc uống một hơi đến hết.

Thẩm Trăn rót cho hắn một chén trà nhỏ: “Súc miệng đi.”

Thẩm Thính Trúc thờ ơ mỉm cười: “A tỷ quên rồi sao, đệ không nếm được vị đắng.”

Vừa dứt lời, cả hai người đều lâm vào trầm mặc. Trong lòng Thẩm Trăn đau xót vô cùng, vội vàng quay đầu đi lau mắt.

“A tỷ.” Thẩm Thính Trúc dừng một chút mới mở lời chuyển đề tài khác: “A tỷ khó có khi được rời cung, nhân tiện có thể ngâm suối nước nóng ở đây để thả lỏng.”

Nói đến ngâm suối nước nóng, Thẩm Trăn mới nhớ đến nguyên nhân mình đến đây, hành trình đến núi Ngọc Khê lần này, trừ bỏ nữ quyến nhà Hầu phủ, thì cũng chỉ có Biểu cô nương của tam phòng Lâm gia kia tới. Thẩm Thính Trúc lần này đến phía Nam cũng là vì đón tiếp nàng, tuy rằng đệ ấy trả lời là vừa vặn phải đến chỗ của Vệ tiên sinh, nhưng sự thật như thế nào cũng chỉ có mình nàng biết, Thẩm Trăn càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Nhưng mà chuyện bể tắm nước nóng kia thật sự là hoang đường. Lâm gia suy cho cùng cũng là thương nhân, nếu đổi lại là mấy huynh đệ khác trong phủ thành thân, chỉ sợ nàng ấy còn phải cân nhắc thật tốt một phen. Nhưng chỉ cần là người mà Thẩm Thính Trúc thích, Thẩm Trăn nhất định sẽ thuận theo ý hắn.

Nhưng trực tiếp hỏi rõ đệ đệ chuyện trong phòng xác thực là không thích hợp, nàng ấy suy nghĩ một chút thì nói: “Sáng nay tỷ còn cùng mẫu thân đề cập qua về chuyện hôn sự của đệ, cho nên ta muốn tới hỏi đệ, có phải đệ đã có cô nương mình thích hay không.”

Thẩm Thính Trúc hỏi lại: “A tỷ nếu đã hỏi qua mẫu thân, cũng đã có thể biết đáp án, sao còn đến hỏi đệ.”

Nếu là bình thường thì Thẩm Trăn nhất định bị hắn qua loa lấy lệ cho qua, nhưng lần này không giống, Hoàng Thượng đều đã nhìn thấy, sao có thể là giả chứ, nàng ấy phải hỏi cho rõ ràng: “Theo lý thì suối nước nóng lần này phải có lợi đối với thân thể của đệ mới phải, sao ngược lại còn không tốt chứ?”

Lời nói đầy ẩn ý này làm cho Thẩm Thính Trúc nâng mắt lên, hắn nói không chút để ý: “Vốn là đêm qua đệ thích uống rượu nên có uống nhiều một chút, là có con mèo mèo hoang không biết từ đâu chạy đến, lăn lộn một phen rơi vào trong nước, ầm ĩ một trận làm thể lực đệ không chống đỡ nổi.”

“Mèo hoang?” Thẩm Trăn nửa tin nửa ngờ mà nhìn lại hắn.

Thẩm Thính Trúc mặt không đổi sắc, giống như là nhớ lại chuyện buồn cười nào đó, môi nhếch lên: “Nó bất cẩn một chút đã rơi vào trong nước, suýt chút nữa đệ đã bị nó dùng móng vuốt cào.”

Tiểu cô nương véo hắn một cái quả thật không nhẹ, nhưng mà nhớ đến hắn lại quên đi đau, chỉ còn lại tê tê dại dại.

“Hoàng Thượng cũng thấy.” Thẩm Thính Trúc nghe vậy thì lắc đầu bật cười: “Không phải là nói đệ giấu người trong hồ sao, nếu đệ muốn giải thích cũng thật sự không thể nói rõ.”

Gương mặt Thẩm Thính Trúc được sinh ra vốn là có thể mê hoặc được người khác, chỉ nói vài ba câu đã làm Thẩm Trăn bỏ đi ý nghĩ trong đầu, dù sao nàng ấy cũng không tin Thẩm Thính Trúc lại làm ra chuyện khác người như vậy.

Nhưng Hoàng Thượng còn nói đã nhìn thấy y phục của nữ tử… Nhớ tới lời nói người kia trước sau không đồng nhất, chỉ sợ ngài ấy vì để xoa dịu mình mà bịa chuyện.

Cũng may không có ầm ĩ ra chuyện đáng chê cười gì, Thẩm Trăn nói: “Đã hạ lệnh cho hộ vệ quay lại lục soát những con thú hoang trên núi, làm sao nó còn chạy vào được.”

Thẩm Thính Trúc mím môi, cười mà không nói.

Nội thị bên ngoài gõ cửa cầu kiến: “Hoàng Hậu nương nương, Thế tử gia, Lưu Thái y đã đến.”

Thẩm Trăn hỏi nội thị kia: “Ta ra lệnh cho ngươi tay chân lanh lẹ một chút, sao lại đi lâu như vậy?”

Nội thị hồi bẩm: “Nương nương có điều không biết, là do chất nữ của Tam phu nhân bị bệnh, thỉnh Lưu Thái y đến xem qua, nô tài phải đi đến Chiêm Nguyệt Các mới tìm được người.”

Động tác vuốt tách trà của Thẩm Thính Trúc bỗng nhiên dừng lại, bị bệnh?

Thẩm Trăn nhíu mày, nâng mi, người tam phòng, còn không phải là cô nương Lâm gia kia, nàng ấy bèn hỏi nhiều thêm một câu: “Là bệnh gì?”

Lưu thái y nói: “Hồi bẩm nương nương, Lâm cô nương là do đêm qua ngâm nước nóng nên bị phong hàn mà sốt cao.”

Ấn đường Thẩm Thính Trúc nhíu lại, lời muốn hỏi đã đến bên miệng rồi, thấy Thẩm Trăn thoáng nhìn về hướng mình, hắn bất động thanh sắc thu hồi cảm xúc.

Thẩm Trăn ngồi bên cạnh hắn không nhìn ra được manh mối gì, trong lòng thầm nói, cũng khó tránh quá trùng hợp rồi.

Rời khỏi Ngọc Lan Các nàng ấy lại lệnh cho nội thị đi thăm dò, biết được Lâm Khinh Nhiễm đến suối nước nóng cùng với Thẩm Hi và Thẩm Thư, mới bỏ qua suy nghĩ này.



Vào ban ngày, Lâm Khinh Nhiễm còn có thể miễn cưỡng nâng cao tinh thần, nhưng vào ban đêm, lại bắt đầu sốt cao như thiêu đốt. Nàng bị sốt đến mơ mơ màng màng, co lại ở trong chăn như thế nào cũng đều cảm thấy thật lạnh, nhưng mắt lại vẫn cứ nóng ngay cả muốn mở cũng không thể mở ra được, trán cũng nóng đến phát đau, phát ra tiếng nức nở không có ý thức.

Lâm thị ngồi ở bên giường lo lắng thăm dò trán của nàng: “Làm sao lại sốt cao như vậy chứ.”

Bà nghiêng người phân phó Nguyệt Ảnh: “Đi mang nước lạnh đến.”

Làm ướt khăn nhỏ đi, vắt khô một nửa, lại đem nó đắp lên trán Lâm Khinh Nhiễm, cảm giác mát mẻ làm cho nàng thoáng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngừng run rẩy nín khóc.

Nguyệt Ảnh nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Phu nhân tạm thời trở về nghỉ ngơi trước đi, nơi này đã có nô tì hầu hạ.”

Lâm thị lại đắp cho nàng một cái khăn khác, mới đứng dậy dặn dò nói: “Canh hai còn có một lần thuốc phải uống, ngươi ngàn vạn lần không được quên đó.”

Nguyệt Ảnh gật đầu: “Nô tì đã nhớ, để nô tì tiễn phu nhân ra ngoài.”

Chiếc khăn trên trán Lâm Khinh Nhiễm không bao lâu đã không còn mát nữa, mi tâm nàng nhíu chặt lại, cảm thấy khó chịu mà nhỏ giọng nức nở, tóc trên trán bởi vì bị làm ướt mà từng sợi từng sợi dính vào trên mặt, vừa ngổn ngang lại yếu ớt.

Cùng với âm thanh “két” của tiếng cửa bị đẩy ra, có tiếng bước chân thong thả từ cửa truyền đến, Thẩm Thính Trúc đứng bên giường Lâm Khinh Nhiễm, thân ảnh cao to hơi hạ xuống, nửa che phủ ở trên người nàng.

“Nóng, nóng… lạnh.”

Lâm Khinh Nhiễm than nhẹ lung tung, lúc này ở đuôi mắt tràn ra nước mắt ướt sũng, cánh môi cũng vì khô khốc mà đỏ tươi.

Tầm mắt Thẩm Thính Trúc ngưng trệ, lấy đi chiếc khăn trên trán nàng, đưa tay phủ lên trán: “Nóng tới như vậy.”

Xúc cảm lạnh lẽo trên trán làm Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy thoải mái, nàng không quan tâm mà cọ về phía tay hắn, trong miệng phát ra âm thanh r3n rỉ kéo dài.