Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 287: Ngoại truyện: Công Tây Diệu 5




Đến khi nàng mười hai mười ba tuổi, khi không nói không cười không náo động, ngoài vẻ hơi trẻ con ra, nhìn vào không khác gì người đó.

Hắn dựa đầu, duỗi thẳng kiếm chặn người đang đi qua núi giả, tư thế lười biếng nhướn mày.

A Hoàn vẫn như mọi khi, vô thức lùi lại, cong ngón tay không ngừng đưa tóc ra sau tai, nhằm giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, tiếng nói yếu ớt: “Si, Si ca …”

Cảm giác của nàng đối với hôn phu này rất phức tạp, đối phương trông rất đẹp, trong thành Thịnh Châu này khó ai có thể sánh được, cũng là nhan sắc mà con gái yêu thích, thỉnh thoảng nhìn vào không tránh khỏi cảm thấy hài lòng và tự hào một chút.

Nhưng đối phương thường xuyên nói những lời làm người ta sợ hãi, dù chưa từng thật sự làm gì, mỗi lần như vậy, nàng lại thực sự sợ hãi.

Mỗi lần gặp mặt xong vào buổi tối đều sẽ mơ thấy ác mộng, cứ không kiểm soát được mà muốn bỏ chạy, càng xa càng tốt.

Nhìn người trước mặt, nàng nuốt nước bọt, hít hơi mũi, nói nhỏ: “Mẫu, mẫu thân vẫn đang đợi ta ở phía trước…”

Ánh mắt nàng lưu chuyển nước mắt, ai nhìn thấy cũng sinh lòng thương tiếc.

Hắn thấp giọng chế nhạo: “Ngươi chỉ biết khóc sao?”

Đối phương hai mắt đẫm lẹ mờ mịt nhìn lại: “À?”

Hắn nói: “Hai bàn tay của ngươi mọc ra để làm gì vậy?” Đánh lại cũng không sao.

Theo lẽ thường, hắn dọa nàng, nàng không nên phản ứng lại sao?

A Hoàn Ninh gia run rẩy sợ hãi, lần trước người ta còn đánh giá cao đôi mắt của nàng, giờ lại muốn cả hai bàn tay của nàng sao?

Công Tây Diệu nhìn lên trời, cảm thấy chán nản vô cùng, với tinh thần như thế này, chắc chắn không phải là yêu quái kiếp trước chuyển sinh.

Hắn quay người bước đi, những người phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kể từ đó, trong vài năm liền, ngoại trừ những bữa tiệc nhỏ cần thiết, hắn cũng không đến Ninh gia nữa.

Vào cuối mùa thu năm đó, phía bắc gửi thư báo tin mẫu thân hắn bệnh nặng, hắn cùng Thủy Phong Lam nhanh chóng trở về Bắc Kỳ, khi đến nơi đã là mùa đông.

Mây trải dài tối tăm, tuyết rơi dày, sương giá lạnh, người đã quen với khí hậu Đại Tĩnh như hắn cũng cảm thấy lạnh người.

Ánh tuyết chiếu lên mái hiên nhà, mẫu thân hắn tựa nghiêng trên giường, thân hình không còn uy nghi trong bộ trang phục hoàng gia, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.

“Những ngày sau này, con phải sống thật tốt, trong đời người, điều quý giá nhất là sống theo bản năng.”

Bà vuốt ve đầu hắn, nhẹ nhàng ôm hắn như thời thơ ấu, nói: “Trẫm biết tam nhi của trẫm là đứa trẻ tốt, sống một đời phóng khoáng như bây giờ, như vậy, trẫm và cha con dưới suối vàng cũng yên lòng.”

Mũi hắn cay xè, dù đã lớn, nhưng không kìm được nước mắt.

Dù nhiều năm trôi qua, trước mặt mẫu thân, hắn dường như vẫn là đứa trẻ cần được bảo vệ ngày nào.

Mẫu thân mỉm cười nhẹ nhàng, đầu ngón tay lạnh lướt qua mắt hắn, lấy ra từ dưới gối một hộp gỗ dài nửa thước đưa cho hắn: “Phong Lam tính tình cố chấp, không nghe lời người khác, sau này cũng khó nói trước được gì. Đồ này con cầm lấy, đến một ngày, ngay cả tam nhi con cũng không ngăn được nàng ấy, thì con hãy đưa nó cho nàng ấy.”

“Nhưng con phải nhớ, đồ vật này không thể tùy tiện đưa cho người khác, chỉ khi thật sự cần thiết mới được.”

“Trẫm hy vọng, hai người các con đều sống tốt.”

Sau cuộc nói chuyện hôm đó không bao lâu, mẫu thân hắn qua đời, thành Ân Đô vang lên tiếng chuông báo tang, một đời Nữ Đế yên lặng an nghỉ, điều này có nghĩa là người thân yêu nhất của hắn cũng đã rời xa hắn mãi mãi.

Hắn ở Bắc Kỳ một năm, canh giữ một năm trước hoàng lăng, sau đó mới trở lại Thịnh Châu.

So với trước đây, Thủy Phong Lam càng trở nên u ám hơn, y như lời mẫu thân hắn đã nói, bà ta cực kỳ bảo thủ, lạnh lùng và tàn nhẫn, luôn không nghe lời người khác.

Khi biết rằng bà ta đã nhận nuôi một tiểu cô nương, đặt tên là Thủy Nhất Hàm, mang danh mẹ con, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Người phụ nữ này giống như một kẻ điên có bệnh, người bình thường như hắn không thể đoán được suy nghĩ của bà ta.

Vợ chồng Si gia liên tiếp qua đời, tài sản của Si gia do đó một cách tự nhiên đã rơi vào tay hắn.

Khi Ninh gia bị diệt vong, hắn đang ở bên ngoài làm việc, và khi trở về, Thịnh Châu đã là một mảnh sóng to gió lớn.

Sau thảm họa của Ninh gia, Thủy Phong Lam vẫn không lấy được thứ gì, chỉ gây chuyện vô ích.

Nhưng bà ta không hề để tâm, dường như những người chết không phải là con người, mà là những con chim chóc bình thường.

Hắn cả ngay đi theo ma giáo trên giang hồ, trải qua bao kiếm máu cũng phải cúi đầu thua kém.

Hắn đắn đo không biết có nên lấy ra món đồ mẫu thân giao phó hay không, nhưng đúng lúc đó, lực lượng dưới trướng Thủy Phong Lam gặp sự cố, tình hình khẩn cấp cần xử lý gấp, bà ta ném cục diện rối rắm của Ninh gia cho hắn rồi đi mất.